Trong tầm mắt, bàn tay nhợt nhạt thon dài, hoàn hảo như một tác phẳm nghệ thuật.
Vân Thanh sững sờ trong chốc lát, cỏ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoắc Cảnh Thâm kéo vào trong vòng tay rồi.
Cô trực tiếp ngã vào lòng anh, nhiệt độ cơ thể hai người áp sát nhau qua lớp vải mỏng, khuôn mặt Vân Thanh hơi nóng, may mà ánh đèn mờ nên không nhìn thấy vẻ xấu hổ của cô.
I “Buông ra!” Vân Thanh ngọ nguậy muốn đứng lên.
Bàn tay to của anh trượt lên eo của cô, Hoắc Cảnh Thâm biết quá rõ điểm nhạy cảm của cô, liền ấn mạnh vào da thịt mềm mại trên eo cỏ, nửa người Vân Thanh trở nèn mềm mại, cô cắn mỏi dưới tức giận
trừng mằt nhìn anh.
.
Đỏi mắt đen láy của Hoắc Cảnh Thâm binh tĩnh, nhưng lại giống như ảo ảnh thanh thản trước cơn bão tố, khiến người ta rùng minh.
“Uống rượu thế này, không thú vị.
Chúng ta chơi trò thú vị chút đi.”
Nói xong, anh dùng tay kia cầm ly rượu nồng độ mạnh trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch rồi cúi người chặn môi cô một cách quyết liệt.
Đọng tác rất nhanh, trước khi Vân Thanh kịp hoàn hồn thì Hoắc Cảnh Thâm đã cạy răng đưa hết rượu vào miệng cô một cách mạnh mẽ và độc đoán.
Khống có một chút hòa hoãn, một cảm giác nóng như lửa trào dâng trong cổ họng.
Vân Thanh nghẹn sặc đển mức mặt đỏ bừng.
Còn trong đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm không có chút nhân nhượng nào.
Anh hực sự đang trêu chọc cỏ ấy như một cô gái quan bar!
Vân Thanh trừng mắt nhìn anh với đôi mắt tức giận, nhưng giọt nước mắt ấm ức lạnh lùng trào ra từ khóe mắt.
Con ngươi của Hoác Cảnh Thâm dường như bị đâm một nhát, có hơi siết chặt lại một chút khó có thể nhận ra.
“Cảnh Thâm, anh có hứng thú với người phụ nữ này?” Hoắc Sùng Nhon bất mãn nói.
Hoắc Cảnh Thâm vẫn chưa đủ mà buỏng người phụ nữ trong tay ra, nắm lắy áo khoác bên cạnh, ôm lấy đầu cồ rồi ôm cô vào lòng.
“Rất thú vị.” Hoắc Cảnh Thâm cười nhẹ đáp lại anh mắt của Hoắc Sùng Nhân, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ độc đoán khó tả “Người tôi đã đưa đi, chú Sáu chuyện chú vừa nói, tồi sẽ tìm thời gian thu’O’ng lưọ’ng với lào phu nhân.
Khòng đi củng chủ.”
NÓI xong, anh bỏ qua vẻ mặt phẫn nộ của Hoẳc Sùng Nhân, òm Vân Thanh ròi bước ra ngoài.
Nhận ra ý định vùng vẫy của người trong tay, Hoẳc Cảnh Thâm vô hình cau mày, thẳng tay tát vào mông cô một cái.
“Thật thà chút!“
Vân Thanh nghe thầy tiếng đóng cứa, đã ra khỏi phòng riêng.
Cõ cời ảo khoác của anh, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Hoắc Kién Thâm, đé tôi xuống!”
Tên khốn kiểp này dám đánh cô!
Cô gái đỏ mặt, đỏi mắt nhìn chằm chằm vào anh vừa phẫn nộ vừa tức giận, có một tầng hơi nước.
Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô, đang định nói gì đó thì đột nhiên bị chiếc túi xách của phụ nữ đập xuống.
“Khốn nạn, anh dám àn hiếp Thanh Thanh bảo bối của tôi!” Chung Li đợi ở dưới lầu rất lâu không thấy Vản Thanh quay lại, cuối cùng lại nhìn thấy cảnh này.
Cô lấy túi đập, thấy Vân Thanh sắc mặt đỏ bừng, hai mắt đỏhoe, rõ ràng là vừa bị ức hiếp thậm tệ!
Khi đó Chung Li tức giận, tính tinh hung bạo, cho dù Hoắc Cảnh Thâm có là ai, giơ tay tiếp tục đánh.
“A Li!” Giọng của Tư Mộ Bạch tỏ vẻ hoảng sợ hiếm thấy.
Vừa họp xong, Tư Mộ Bạch đến đây để đón Chung Li về nhà nhưng không ngờ anh lại bắt gặp một cảnh khiến huyết áp cùa anh tăng vọt.
Anh ta đã sống hai mươi sáu năm, đây là lần đầu tiên anh ta bối rối như vậy, anh ta lao lên ôm lấy Chung Li định tát vào mặt Hoắc Cảnh Thâm.
I “Anh Tư, thực xin lỗi.”
Hoắc Cảnh Thâm ôm lấy Vân Thanh, hai tay không trống không bị túi của Chung Li đập mạnh, nút đinh tán trên túi trượt ngang mặt, để lại một vết máu rõ ràng.