"Thành Tể từng là người làm vườn trong gia đình tôi. Khi tôi gặp ông ấy, ông ấy mới 20 tuổi. Ông ấy có ngũ quan đầy đặn, dáng người cao và thẳng nhưng gầy. Cách chăm sóc hoa và cây cối của ông ấy rất nhẹ nhàng, khiến mọi người thích thú, vô thức ghen tị với hoa cỏ được chăm sóc bằng tay của ông ấy..."

Mẹ Tô thản nhiên hồi tưởng, nhưng tay cũng không dừng lại, bôi thuốc mỡ, lại bắt đầu cắt băng gạc.

"Hai mươi tuổi thì nên giống như tôi, học đại học, hoặc là dùng phương thức khác học lên, chứ không phải gánh vác cả một gia đình trên vai giống như ông ấy."

"..."

"Bà nội Tiểu Manh lúc đó bị bệnh nặng và cần rất nhiều chi phí y tế. Tiền tiết kiệm của gia đình đã cạn kiệt, còn phải nuôi em gái. Sau khi tốt nghiệp trung học và chuẩn bị vào đại học, ông ấy bắt đầu làm nhiều công việc bán thời gian để kiếm tiền."

"Trên đời này lúc nào cũng có người mang cực khổ trên lưng."

Ân Thời Tu thờ ơ nói, giọng điệu có vẻ hơi hời hợt.

Có lẽ trong mắt anh, sự cực khổ của Tô Thành Tể lúc đó không phải là điều gì quá xa lạ, hay cần được thông cảm.

"Phải, luôn có người mang cực khổ trên lưng."

Mẹ Tô đồng ý với điểm này, nhưng...

"Tôi chưa bao giờ thấy một người lạc quan như ông ấy. Ông ấy lạc quan đến mức gần như vô tâm. Mọi người không thể nhìn thấy sự quẫn bách của ông ấy khi ông ấy bị cuộc sống áp bức. Ông ấy rất hồn nhiên và vui vẻ... Cậu sẽ không biết tại sao ông ấy lại hạnh phúc, nguồn hạnh phúc này là gì, nhưng ông ấy rất hạnh phúc, và rồi tôi nghĩ, có lẽ... hạnh phúc của ông ấy chỉ là vì ông ấy thấy những bông hoa mình trồng rất đẹp."

"...Tiểu Manh cũng giống ông ấy."

Lông mày của Ân Thời Tu lộ ra một chút dịu dàng.

"Đúng vậy, tính tình của Tiểu Manh rất giống ông ấy, dễ khống chế, dễ mất khống chế."

Mẹ Tô xé miếng gạc đã cắt thành từng lớp mỏng.

"Lúc đó tôi mới mười tám tuổi. Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học."

Bà hít sâu một hơi, sau đó âm thầm cười nói: "Có thể cho tới bây giờ ông ấy vẫn chưa biết, có lẽ tôi đã yêu ông ấy từ cái nhìn đầu tiên."

"Chỉ là tôi không dám nói, một cậu bé nhà nghèo không có xuất thân, không có học thức làm sao có thể cho tôi dũng khí để tin tưởng vào mối quan hệ này? Thích thực ra chỉ là chuyện của một người, nhưng chúng tôi thích nhau, lại không phải là vấn đề của hai người."

Mẹ Tô đắp một lớp gạc mỏng lên mặt Ân Thời Tu và cố định nó bằng một miếng băng y tế nhỏ.

"Mặc dù hơi xấu xí nhưng qua mấy ngày chắc là sẽ không để lại sẹo."

"Cảm ơn bác."

Mẹ Tô ngồi bên cạnh Ân Thời Tu, hai tay đan vào nhau, rất thoải mái,

"Tình yêu có thể khiến con người ta quay cuồng. Đây là sự thật. Nếu ai nói chưa từng bồng bột, chắc chắn người đó chưa từng yêu sâu đậm. Cậu thử nghĩ xem, nếu tôi không bồng bột, làm sao tôi có thể từ bỏ tương lai xán lạn của mình, đến Thành Đô với ông ấy để làm một giáo viên chứ?"

"Thời Tu, cậu là người có lý trí, tôi cũng vậy, nhưng trên đời này chỉ có tình cảm, không thể dùng lý trí chi phối."

Mẹ Tô nhìn anh:

"Cậu và Tiểu Manh ở bên nhau là quyết định không có lý trí nhất."

"Vâng, không có lý trí, nhưng cháu rất vui."

Ân Thời Tu thẳng thắn nói.

Mẹ Tô mỉm cười, rõ ràng câu trả lời của Ân Thời Tu khiến bà rất yên tâm.

"Đúng vậy, không có lý trí, nhưng rất hạnh phúc. Tiểu Manh giống như bố nó, có thể mang lại hạnh phúc cho mọi người, không có tài cao, kiến thức uyên thâm, cũng không có hoài bão lớn, nhưng khiến người ta rất yên tâm."

"Sau khi mang thai Tiểu Manh, tôi cắt đứt liên lạc với gia đình. Ở nông thôn vẫn ổn, khi đó có con sớm cũng không có gì lạ. Điều tôi sợ nhất là... Tô Thành Tể sẽ tự ti."

"Nhưng may mắn thay, tôi đã suy nghĩ quá nhiều."

Mẹ Tô lắc đầu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà vẫn cảm thấy năm đó gặp được cha của Manh Manh là một chuyện vô cùng thần kỳ.

"Trong thế giới của ông ấy, không có địa vị cao thấp, ông ấy chưa bao giờ cảm thấy mình không xứng với tôi, cũng không hiểu tại sao trong mắt người khác một người làm vườn lại không thể thích một tiểu thư nhà giàu."

"Tôi đương nhiên không muốn nhìn ông ấy tự ti, nhưng thấy ông ấy không có tự ti, tôi rất tò mò, cho nên có một ngày thử nói chuyện phiếm với ông ấy..."

Mẹ Tô nhớ lại cảnh đó...

Khi đó, bà đang bế Tiểu Manh trong tay, dựa vào cửa bếp nhìn ông ấy làm đồ ăn vặt, mọi quy trình thao tác đều vô cùng cẩn thận.

"Chồng, anh nói xem, lúc đó ai cho anh dũng khí đuổi theo em thế?"

"Cái gì?"

Ông ấy tập trung vào việc nặn mấy cái bánh ngọt thành hình bông hoa, sau đó đặt từng cái một vào khay nướng, liếc nhìn bà rồi nói:

"Anh thích em, nếu như anh không theo đuổi em, sau này chẳng phải em sẽ thuộc về người khác sao? Nghĩ như vậy thôi, sao còn cần người khác cho dũng khí chứ?"

"Nói thì nói vậy, nhưng anh nhìn xem, học vấn của em cao hơn anh, gia cảnh cũng tốt hơn anh, tính tình thì không nhắc tới. Anh... Anh không có chút khó chịu sao?"

Ông ấy ngâm nga một điệu nhac rồi đặt khay nướng vào trong lò, tháo găng tay ra, vẻ mặt đắc ý nhìn bà: "Còn em? Anh cao lớn hơn em, anh có thể trồng hoa, mở ổ khóa, có thể làm ăn kinh doanh nhỏ, em ngoại trừ học ra thì cái gì cũng không biết... Vợ à, em... không thấy có chút khó chịu sao?"

"..."

Lúc đó bà thực sự không nói nên lời.

Nói cái gì nữa chứ? Rõ ràng bà không hoàn toàn đồng ý với lời nói của ông ấy, và rõ ràng cảm thấy rất miễn cưỡng, nhưng lại không thể tìm ra bất cứ điều gì để bác bỏ.

Trong lúc nhất thời bà có chút tức giận.

Những câu như "làm sao anh có thể so sánh các kỹ năng nhỏ của anh với trình độ học vấn cao của em chứ" suýt nữa bật ra khỏi miệng bà.

May mắn thay, người kia thực sự không hiểu bà muốn hỏi là gì cả.

Ông ấy trêu chọc Tiểu Manh Manh trong vòng tay của bà.

"Ai cũng có thế mạnh riêng. Nếu bố mẹ anh không sống ở quê, mà là sống ở nơi giống như bố mẹ vợ thì cũng đã có học thức cao, còn có thể ra nước ngoài học thêm, anh cũng có cơ hội trở thành người có học thức cao như em nói.”

"Nhưng mà bà xã à... em học giỏi như vậy, cũng không thể bắt anh phân cao thấp với em chứ?"

"Chậc... nói như anh cao lắm ấy."

"... Hình như lúc đó bố vợ đã nói như vậy về anh đấy..."

"… Em không có ý đó."

Tô Thành Tể vỗ vỗ đầu bà: “Khi đó anh theo đuổi em, anh chỉ thích em thôi, nếu thích em, anh sẽ vì em mà tranh đấu, có gì phải cân nhắc chứ? Cũng không phải cưỡng hiếp em thì sợ cái gì?"

"Mạnh mẽ lên em gái ơi! Em muốn so sánh gì chứ?"

"Người vô văn hóa chỉ có thể so sánh như vậy thôi..."

Ông ấy nhún nhún vai, da mặt thật sự... dày hơn cả tường thành.

"Theo đuổi em là sự cố gắng của anh. Cóc muốn ăn thịt thiên nga thì có gì sai chứ? Thiên nga đáp lại là được rồi!"

"Hừ! Cuối cùng anh đoán có lẽ bố vợ có chết cũng không ngờ rằng, thiên nga còn muốn ăn thịt cóc hơn cóc muốn ăn thịt thiên nga đấy! Vậy thì phải làm sao?"

"Tô Thành Tể, anh nói lại lần nữa xem?"

"Này! Anh nói em là thiên nga mà!"

"Ai muốn ăn thịt anh?"

"Vợ à, học cao, học cao nhất định phải có tư chất…"

"..."

Đôi mắt của Ân Thời Tu trở nên dịu dàng hơn khi anh nghe lời kể của Mẹ Tô.

"Ông ấy chưa bao giờ cảm thấy mình không xứng với tôi, nhưng ông ấy biết tôi vì ông ấy mà đã trả giá rất nhiều, cũng đã từ bỏ rất nhiều."

"Ông ấy chưa bao giờ hỏi tôi câu hỏi sau này tôi có hối hận không. Ông ấy chỉ đối xử tốt với tôi gấp đôi để không khiến tôi phải hối hận."

“Hồi đó, vì bác trai mà bác cắt đứt liên lạc với gia đình, chắc là đã tốn rất nhiều dũng khí đúng không?”

"Ừ, đương nhiên. Nhưng tôi nghĩ nó đáng giá. Trong thế giới mà tôi lớn lên, tất cả các quy tắc đều không liên quan với Tô Thành Tể. Ông ấy đã hoàn toàn lật đổ nhân sinh quan, ái tình quan của tôi. Ông ấy là một người rất thần kỳ, tôi thực sự cảm thấy rất đáng giá."

Mẹ Tô nhìn Ân Thời Tu, dán thêm miếng băng y tế trên khuôn mặt đẹp trai của anh.

Con rể tôi bị một người phụ nữ điên cào xước, trái tim của bà cũng rất đau lòng.

"Nếu như cậu về nhà, bị người nhà nhìn thấy bị thương thế này, chắc là sẽ bị dò hỏi đúng không?"

"Trước đêm rằm tháng giêng mới đi, đến lúc đó chắc sẽ ổn thôi."

Ân Thời Tu nói.

Mẹ Tô mỉm cười rồi nói:

"Tiêu Manh kết hôn với cậu có thể trong mắt người ngoài thì không môn đăng hộ đối, nhưng đây là lựa chọn của cậu, lựa chọn của Tiểu Manh, tôi không phản đối. Tôi biết con đường của cậu còn dài và chông gai..."

Ân Thời Tu không nói gì, chỉ mím đôi môi mỏng, đôi mắt anh có chút buồn bã, nhưng lại rất bình tĩnh.

"Nhưng bất kể như thế nào, cậu cũng không thể yêu cầu Tiểu Manh vì cậu mà thay đổi. Đương nhiên, nếu con bé nguyện ý vì cậu mà thay đổi, thì tôi cũng không có gì chê trách."

"… Con hiểu rồi."

Ân Thời Tu trả lời.

"Bản thân tôi là một ví dụ tương đối thành công của việc không môn đăng hộ đối, nhưng khó tránh khỏi có một ngày trong tương lai, bởi vì câu "không phản đối" mà tôi đã nói vào lúc này, cực cưng của tôi sẽ bị tổn thương... Tôi không thể chắc chắn điều gì, bởi vì hạnh phúc của Tiểu Manh có thể kéo dài mãi mãi sau này hay không và hạnh phúc của Tiểu Manh có thể giữ được hay không, tất cả đều phụ thuộc vào cậu."

"Bác yên tâm đi... thời điểm quyết định lấy cô ấy, trong lòng con đều biết sẽ rất khó khăn rồi."

"Biết cũng vô dụng, phải giải quyết mới được.”

"… Con biết rồi."

Mẹ Tô hít sâu một hơi: "Lời hay thì tôi nói xong rồi, bây giờ đến lời không hay..."

Ân Thời Tu ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của mẹ Tô...

"Điều duy nhất tôi có thể đảm bảo với cậu là nếu một ngày nào đó Tiểu Manh đến gặp tôi và nói rằng cậu có lỗi với con bé, tôi nhất định sẽ tìm cách khiến nhà họ Ân rối tung lên, từ nay về sau không được yên bình."

"..."

Câu nói này không quá dọa Ân Thời Tu, nhưng nó lại khiến Tô Tiểu Manh vừa mới đứng ngoài cửa không lâu sợ hãi!

Cô mở to mắt, sau đó giật giật ống tay áo của Tô Thành Tể, thấp giọng hỏi:

"Bố… Lời của mẹ có phải quá độc ác không? Đây là muốn giết người sao?"

Tô Thành Tể chớp chớp mắt, thanh âm run run: "Đúng vậy, chắc là không phải ý này chứ?"

Tô Thành Tể vò đầu bứt tóc, nghĩ đến tính tình của vợ mình, ông cũng không dám chắc điều gì...

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiểu Manh, ông vội xoa đầu cô: “Chỉ cần Tiểu Ân không làm chuyện có lỗi với con là được rồi, không phải sao?”

"..."

Tô Tiểu Manh khịt mũi, không biết vì sao, cô cảm thấy cực kỳ lo lắng...

Cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Tô Tiểu Manh và Tô Thành Tể lập tức đứng thẳng dậy.

Mẹ Tô lạnh lùng liếc nhìn cả hai.

Tô Thành Tể lập tức hành lễ: "Báo cáo thủ trưởng! Anh đã xin lỗi anh Tô Kiến Nghĩa! Anh đã tiếp nhận sự tha thứ của chị dâu Văn Tú! Cũng đã an ủi chú ba!"

Tô Tiểu Manh lập tức mở to mắt hành lễ: "Báo cáo thủ trưởng! Chiến sự đã lắng xuống, chúng ta đã đầu hàng, nhưng chúng ta đã phá hủy một chiếc áo lông chồn của đối phương! Nghe nói tương đương với 120.000 nhân dân tệ!"

Mẹ Tô bị hai cha con này chọc cười, cho nên cũng không để ý chuyện bọn họ ở trong góc nghe lén.

Bà liếc nhìn Ân Thời Tu, Ân Thời Tu mỉm cười hài lòng.

"Thành quả không tồi! Ngày mai ăn cơm thêm!"

Mẹ Tô nói.

Tô Tiểu Manh và bố Tô phấn khích vỗ tay.

"A! Đúng rồi, mẹ, trên mặt của chú... sẽ không có vết sẹo chứ?"

"Bôi thuốc mấy ngày, chắc là sẽ không để lại sẹo."

"Nhưng con sợ trong móng tay của bác gái cả có độc..."

"..."

Mẹ Tô không muốn để ý đến cô, không nói nên lời đi ngang qua cô, còn bố Tô thì vui sướng đi theo vợ.

Ân Thời Tu xoa xoa mái tóc của Tô Tiểu Manh, hơi khom người: "Đau lòng sao?"

"…Vâng."

Tô Tiểu Manh ngoan ngoãn gật đầu.

Làm sao bây giờ? Ân Thời Tu... mày bị gì vậy... tại sao lại thấy cô dễ thương như vậy chứ?

"A, nhưng chú... Mẹ và chú nói chuyện bên trong hồi lâu, rốt cuộc nói gì thế?”

"Em không nghe sao?"

"Cháu chỉ nghe bà ấy nói muốn giết cả nhà chú, ngoài ra không nghe nói cái gì khác."

"..."

Giết cả nhà anh?

"Chú nhất định phải đối xử tốt với cháu biết chưa? Không thể làm chuyện có lỗi với cháu! Biết chưa?"

“Ha ha…”

"..."

“Ha ha ha…”

"Chú cười cái gì!"

"Không, không có gì... Đi dọn nhà thôi."

Buổi tối, cả nhà bố Tô ở lại, còn Tô Kiến Nghĩa thì cùng vợ rời đi vào khoảng hai giờ chiều.

Dù sao đi nữa, ông nội ba cũng rất vui, cho dù con trai bất hiếu như thế nào thì vẫn là con ruột của mình.

Chỉ là tâm trạng của ông nội Tô không được tốt lắm, nhất là sau khi nghe mấy lời dặn dò của Tô Kiến Nghĩa với ông nội ba vào buổi chiều...

Cái gì mà nếu có người đến thăm thì nhớ phải nói lời tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tương lai của ông ta...

Tới tối nay, những lời này đã truyền đến tai mẹ Tô.

Bà ấy khịt mũi: "Đã miễn cưỡng như thế thì còn quay về làm gì? Xem ra là sắp được thăng chức rồi..."

Tô Thành Tể dọn giường, pha cho vợ một tách trà bưởi, rồi nói:

"Ai bảo anh ta làm quan lớn chứ!"

"Quan lớn là có thể coi thường người ta sao? Tôi còn chưa nói đến thân phận của Thời Tu. Nếu nói ra, tôi sẽ bộ mặt giả vờ đứng đắn của bọn họ sẽ như thế nào! Dám múa rìu qua mắt thợ, không biết tự lượng sức mình!"

"Vợ..."

"Gì?"

"Em hài lòng với Tiểu Ân rồi hả?"

"..." Mẹ Tô nhìn thấy vẻ mặt "Sớm đã biết" của ông ấy: "Còn đang theo dõi."

Bố Tô cũng không ngu xuẩn vạch trần mẹ Tô nữa, ôm bà vào trong lòng: "Này... Em nó xem, Tiểu Manh đã kết hôn rồi, sao trong lòng anh lại trống rỗng thế này chứ?"

"Ông có thể đừng đạo đức giả được không?"

"Vợ… hay là chúng ta sinh một đứa nữa đi?"

"..."

"Aaa!"

Bà nội Tô cắt hoa quả, Tô Tiểu Manh đang định đưa hoa quả cho bố mẹ, vừa mới đi tới cửa, liền bị tiếng hét dọa sợ lùi lại ba thước!

Cô trợn tròn mắt như con thỏ sợ hãi, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa hồi lâu, nghĩ lại vẫn cảm thấy không an toàn, liền yên lặng lui ra ngoài.

Ngày hôm sau, họ trở lại Thành Đô.

Sau ngày mùng tám, Ân Thời Tu đã đến công ty con tên là khoa học kỹ thuật Phong Duệ dưới trướng Ân thị mỗi ngày.

Công ty đang phát triển một ứng dụng gọi taxi có thể so sánh với Uber tại Hoa Kỳ và hiện đang hy vọng sẽ ra mắt ứng dụng này vào tháng 4, sử dụng Thành Đô làm địa điểm thử nghiệm.

Cho đến ngày mười ba, anh cũng không được nghỉ ngơi nhiều.

Vào buổi tối, Tô Tiểu Manh bắt đầu thu dọn hành lý.

Khi Ân Thời Tu quay về, anh thấy hai cha con ôm nhau khóc lóc.

"Bố… Bố nhất định phải chăm sóc tốt bản than, biết không? Đừng cứ nói bậy, đừng ăn bậy, thông minh lên chút nhé, biết chưa? Huhu…"

"Được, được, nghe lời con hết..."

"Bố... nhớ gửi đồ ăn ngon cho con biết không? Con thích nhất là thỏ lạnh, nhớ gửi theo kilôgam chứ không phải theo gam... Bố biết chưa? Huhu..."

"Được, được! Bố mua con thỏ làm cho con, sau đó gửi cho con, được không?"

"Huhu… không cần làm, bố mua rồi gửi là được rồi… huhu.”

"Nhưng nó đắt..."

"Đắt nhưng mà ngon... huhu..."

"Vậy con nói với mẹ... bảo mẹ mỗi tháng cho bố thêm tiền tiêu vặt đi... huhu..."

"A... ừm, được..." Tô Tiểu Manh chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, đáng thương quay đầu lại: "Mẹ... mẹ nhớ cho bố thêm một ít tiền nhé, huhu..."

Chưa kịp nói hết, cô đã nhướng mày nhìn mẹ đang khoanh tay trước ngực, làm vẻ mặt "Mẹ sẽ chỉ lẳng lặng đứng đây xem cha con mấy người giả vờ thôi", cô sợ đến mức im lặng quay đầu lại:

"Bố, bố tự nói đi... Con không dám..."

"Hả…?"

Tô Tiểu Manh lau nước mắt, ôm lấy bố mình, nhỏ giọng đồng cảm bên tai ông: "Bố, con đã cố gắng hết sức rồi, tự bố nghĩ cách đi..."

"A... Tiểu Manh, con không thể cứ như vậy rời đi được..."

"Còn kêu gào nữa thì cút khỏi đây luôn đi!"

Mẹ Tô lạnh lùng hét lên.

Tô Tiểu Manh lập tức ngậm miệng, nhìn thấy Ân Thời Tu đã trở về, cô vội vàng chạy tới: "Chú, chú về rồi! Chú ăn gì chưa? Cháu đi hâm đồ nóng cho chú!"

Ân Thời Tu xoa trán, cặp cha con dở hơi này...

Vào sáng ngày 14 tháng giêng âm lịch, Tô Tiểu Manh và Ân Thời Tu rời Thành Đô.

Trên máy bay, Tiểu Manh lén lau nước mắt, Ân Thời Tu tình cờ nhìn thấy, trong lòng cảm thấy đau xót.

Anh lặng lẽ ôm cô vào lòng,

"Cô gái ngốc, chỉ cần em muốn trở về, anh sẽ thường xuyên đưa em về, nơi này cũng không xa mà."

"…Vâng."

Tô Tiểu Manh gật đầu.

Lúc xuống máy bay là mười một giờ giờ Bắc Kinh.

Hai người ăn trưa ở khu thành thị, buổi chiều sau khi cục dân chính mở cửa, bọn họ đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Trước khi Tô Tiểu Manh có thời gian để cảm khái, Ân Thời Tu đã nắm lấy tay cô và lên xe.

"Nào, về nhà với anh thôi."

"..."

Trước khi Tô Tiểu Manh có thời gian để cảm khái, Ân Thời Tu đã nắm lấy tay cô và lên xe.

"Nào, về nhà với anh thôi."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play