Người đứng lên là ông nội thứ ba của nhà họ Tô.

"Bố, năm mới vui vẻ, vợ con cũng về thăm bố!"

"...Ôi chao! Mau ngồi xuống đi, nào, Thành Tể à, dọn thêm hai bộ bát đũa cho anh và chị dâu con đi."

Ông nội thứ ba nói xong, lời nói của ông ta không sắc bén lắm, bộ dạng vừa mừng vừa lo.

Ân Thời Tu khẽ liếc nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, người phụ nữ bên cạnh ôngn ta chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông khá trẻ và ăn mặc rất sang trọng.

"Chào bác cả."

Tô Tiểu Manh vội vàng hét lên.

Sau đó, những người khác cũng chào theo, hiển nhiên, sự xuất hiện của vợ chồng Tô Kiến Nghĩa khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

"Bác trai bác gái cả, những sản phẩm chăm sóc sức khỏe này là cho mọi người, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. Bố, những thứ còn lại bố đều giữ lại nhé, đừng cho ai nhé."

Tô Kiến Nghĩa đi đến và đặt tất cả các sản phẩm dinh dưỡng và sức khỏe mà ông ta mang đến sang một bên.

"Bố, gần đây bố khỏe không?"

Chu Văn Tú đi đến chỗ ông nội thứ ba và hỏi.

"Nếu thật sự quan tâm đến chú ba thì nên thường xuyên về thăm chú ấy đi. Nghỉ lễ chú không về cũng không sao, tết năm ngoái chú cũng không về, bình thường cũng không thèm gọi điện thoại. Hỏi một câu như vậy bây giờ có thú vị không?”

"Bố, gần đây bố khỏe không?"

"Nếu thật sự quan tâm đến chú ba thì nên thường xuyên về thăm chú ấy đi. Nghỉ lễ chú không về cũng không sao, tết năm ngoái chú cũng không về, bình thường cũng không thèm gọi điện thoại. Hỏi một câu như vậy bây giờ có thú vị không?”

"Nếu thật sự quan tâm đến chú ba thì nên thường xuyên về thăm chú ấy đi. Nghỉ lễ chú không về cũng không sao, tết năm ngoái chú cũng không về, bình thường cũng không thèm gọi điện thoại. Hỏi một câu như vậy bây giờ có thú vị không?”

Người nói chuyện chính là anh cả của Bố Tô.

Bình thường Tô Kiến Nghĩa ít khi trở về, cho nên việc chăm sóc ông nội ba đều loa do anh cả Tô làm.

"Công việc của Kiến Nghĩ bận rộn như vậy, làm sao có thể có thời gian chạy về nông thôn chứ?"

Chu Văn Tú nghe anh cả Tô nói như thế thì phản bác ngay.

"Thời gian thăm bố còn không có, bận rộn làm cái gì chuyện vớ vẩn gì chứ?"

Anh cả Tô là một người thẳng thắn và thô bạo, bình thường ông ta còn không thích Tô Kiến Nghĩa chứ đừng nói đến Chu Văn Tú ăn mặc sang trọng và trông giống như một kỹ nữ.

"Được rồi, Tết Nguyên Đán trở về là tốt rồi, đừng tranh cãi nữaa! Tết Nguyên Đán là ngày đoàn viên mà! Mau ngồi xuống đi, đồ ăn sắp nguội rồi!"

Bà cụ Tô vội vàng làm hòa.

Ông nội ba kéo anh cả Tô và ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa.

Sau đó đứng dậy kéo hai cái ghế đẩu bên cạnh: "Kiến Nghĩa, Văn Tú ngồi ở chỗ này đi?"

"Bố, thật ra bọn con ăn rồi."

Chu Văn Tú vội vàng nói: "Mục đích chính của việc trở về là để mang cho bố một số thứ bổ sung dinh dưỡng và chúc mừng năm mới, chiều nay là phải đi lại rồi."

"Hả? Không ở lại một đêm à?"

Chu Văn Tú mỉm cười: "Vâng, bọn con phải về thành phố."

Mẹ Tô liếc nhìn Chu Văn Tú và nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt người phụ nữ đó.

Từ trước đến giờ bận bịu không có thời gian về hay ở lại ăn uống chỉ là cái cớ mà thôi.

"Chị dâu, ăn rồi cũng ngồi xuống ăn chút đi. Một năm chỉ có một bữa, đối với anh chị thì cũng phải hai năm rồi chưa có bữa cơm đại gia đình mình mà đúng không?"

Mẹ Tô mỉm cười nhìn Chu Văn Tú.

Chu Văn Tú liếc nhìn đĩa thức ăn hỗn hợp trên bàn, tỏ ra bối rối, vừa định mở miệng tiếp tục từ chối, Tô Kiến Nghĩa đã ngồi xuống,

"Ăn chút đi, đây là tay nghề của bác cả đúng không?"

Thấy Tô Kiến Nghĩa ngồi xuống, Chu Văn Tú không còn cách nào khác ngoài việc ngồi xuống.

Tô mẹ vỗ vỗ Tô Thành Tễ nói: "Đổi chỗ ngồi đi, tôi ngồi bên cạnh chị dâu."

Tô Thành Tể nhướng mày, nhưng vẫn thay đổi vị trí với vợ.

Chu Văn Tú vẫn không thích Mẹ Tô cho lắm, luôn cảm thấy người phụ nữ này rất khôn ngoan.

“Chú ba nói chị dâu thích nhất thịt nướng và hạt dẻ, cho nên ăn nhiều một chút nhé.”

Trong khi nói chuyện, mẹ Tô gắp đồ ăn vào bát của Chu Văn Tú.

"Đủ rồi, cảm ơn."

Chu Văn Tú vội vàng nói, cầm đũa lên và cho vào miệng một cách miễn cưỡng.

"Chị dâu, bộ váy này thật sự rất đẹp."

Mẹ Tô thản nhiên nói, sau đó nhân cơ hội gắp rau cho bà ta.

"Ồ, ha ha! Đây là mẫu thịnh hành năm nay, chồng tôi mua cho tôi khi ra nước ngoài đấy."

"Anh Kiến Nghĩa đối xử với chị tốt quá."

Mẹ Tô nóng xong lại gắp một chiếc đùi gà khác và đặt vào bát của Chu Văn Tú.

"Cái kia… Tôi ăn đủ rồi…"

"Chị không thích đùi gà à?"

Mẹ Tô ngạc nhiên hỏi, Chu Văn Tú chưa kịp trả lời thì bà đã nói: “Kỳ lạ thật, chú ba cứ nói khi chị mới gả vào nhà họ Tô, mỗi lần ăn gà đều phải ăn đùi gà... "

Tai của Chu Văn Tú đỏ bừng, bà ta mím chặt môi và không thể giữ nụ cười trên khuôn mặt được nữa.

Mới gả vào nhà họ Tô? Đó là loại cuộc sống gì chứ?

Sau khi cảm nhận rõ ràng ý đồ mỉa mai của mẹ Tô đối với mình, bà ta khẽ nhíu mày nhìn mẹ Tô, coi như là cảnh cáo.

Nhưng mẹ Tô hoàn toàn không thèm để ý, khi mục đích đã đạt được, bà cũng không còn trêu chọc bà ta nữa.

Ở đằng kia, Tô Kiến Nghĩa đang rất lễ phép chào hỏi những người lớn tuổi.

Chu Văn Tú đánh giá những người già và trẻ xung quanh bàn với thái độ bề trên, khi ánh mắt bà ta rơi vào Ân Thời Tu, bà ta hơi nhướng mày,

"Người trẻ tuổi này là…"

Mẹ Tô nghĩ rằng Chu Văn Tú sẽ không quan tâm đến việc ở đây thêm hay bớt một người.

Vì vậy, bà không muốn giới thiệu Ân Thời Tu chút nào.

Kết quả Chu Văn Tú đã chủ động hỏi, mẹ Tô mím môi dưới và nói một cách bình tĩnh: "Bạn trai của Tiểu Manh."

Chu Văn Tú sửng sốt một lúc: "Tiểu Manh... cháu còn trẻ mà đã có bạn trai rồi sao? Chàng trai trẻ này khá đẹp trai đấy, đến từ thôn nào?"

Ân Thời Tu đang mặc một chiếc áo khoác cũ mộc mạc nên bà ta rất coi thường.

Cho dù Ân Thời Tu trông đẹp trai như thế nào, bà ta cũng không nghĩ rằng anh là một người danh giá gì.

Khi bà ta hỏi, Tô Tiểu Manh sững sờ...

Phụt…!

Tô Tiểu Manh không dám cười thành tiếng, chỉ liếc nhìn Ân Thời Tu đang cực kỳ bình tĩnh, cô đang định nói chuyện thì Ân Thời Tu đã thản nhiên nói:

"Thôn Linh Thủy."

"Thôn nào?"

Người ngạc nhiên hỏi không phải Chu Văn Tú mà là Tô Tiểu Manh, cô kinh ngạc nhìn Ân Thời Tu bình tĩnh bật ra cái tên "Thôn Linh Thủy ".

Ân Thời Tu nhìn Tô Tiểu Manh, bình tĩnh lặp lại:

" Thôn Linh Thủy."

"..."

Đó là thôn gì chứ? Chú đang đùa à?

Trước khi Tô Tiểu Manh có thể phản ứng, Chu Văn Tú tiếp tục nói:

"Tôi chưa từng nghe nói đến thôn Linh Thủy, cậu làm nghề gì?"

"Làm ăn nhỏ thôi ạ."

Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói.

"Ồ… thì ra cũng giống như em Thành Tể nhỉ. Không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa, mấy lời này đúng ghê nhỉ."

Chu Văn Tú vẫn còn nói.

Tô Tiểu Manh sửng sốt một lúc, những lời của bác cả... tại sao cô lại cảm thấy đó là một lời mỉa mai nhỉ?

Huống chi doanh nghiệp của Ân Thời Tu chắc chắn không nhỏ, cho dù anh thực sự mở một cửa hàng nhỏ giống như bố mình để bắt đầu kinh doanh nhỏ, vậy thì sao chứ?

Mẹ Tô đương nhiên nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Chu Văn Tú, nhưng bà không quan tâm đến điều đó.

Nếu danh tính và lai lịch của Ân Thời Tu thực sự được thảo luận trước mặt những người thân này, e rằn Ân Thời Tu và Tiểu Manh sẽ gặp rất nhiều rắc rối trong tương lai.

Quan trọng hơn, bà cũng sợ làm những lão nông này sợ hãi.

Ông chủ doanh nghiệp lớn thì cũng không sao, quyền lực đến đâu thì trong mắt người già cũng chỉ là “kẻ có tiền”.

Tuy nhiên, bối cảnh trong nhà Ân Thời Tu hơi đáng sợ đối với những người lớn tuổi đã trải qua thảm họa của Tân Trung Quốc.

Nhưng điều mà mẹ Tô không ngờ là bà không quan tâm đến điều đó, nhưng Chu Văn Tú lại cứ dây dưa mãi không buông...

"Tốt hơn hết là nên ăn ít thịt muối và những thứ tương tự lại. Phương pháp này không hợp vệ sinh và muối cũng không tốt cho cơ thể. Ngày nay, người dân thành phố đều ăn rau tươi trong dịp Tết Nguyên đán, đồ muối chua hiếm khi được bày trên bàn, mấy người trẻ tuổi cũng không thích ăn lắm..."

"Khăn trải bàn này đã bẩn như vậy, về sau có thể trải khăn trải bàn dùng một lần, quét dọn sẽ thuận tiện hơn nhiều..."

"Đỗ Tình và Đỗ Khiêm đều học tiểu học đúng không? Ở nông thôn đi học tiểu học không tốt lắm, đời trước đều là người nông thôn, không thể để đời sau vẫn là nông thôn mộc mạc đúng không?"

"Trẻ em phải được giáo dục tốt ngay từ khi còn nhỏ... Trong tương lai, chúng cũng sẽ đi đi du học nước ngoài giống như Hạo Hạo nhà tôi!"

“À, đúng rồi, Tiểu Manh hình như năm trước đi Bắc Kinh dự thi đúng không?”

"...Bắc Kinh là một nơi tốt. Tiểu Manh phải tìm cách ở lại Bắc Kinh và làm việc sau khi tốt nghiệp. Bố của cháu không có chí hướng nên cháu không thể học theo ông ấy đâu.”

"..."

Tô Tiểu Manh cau mày, nhìn về phía người phụ nữ đang lải nhải trước mặt mình.

Nếu trước đây cô còn nghi ngờ liệu bà ta có đang chế nhạo bố hay không, thì bây giờ cô có thể chắc chắn rằng bà ta đang coi thường bố!

"Bố cháu rất tốt mà! Tại sao cháu không thể học hỏi từ ông ấy? Ước mơ trong tương lai của cháu là kế thừa cửa hàng hoa của bố cháu đấy!"

"..."

Khi Tô Tiểu Manh nói điều này, cô nghĩ rằng mình đang bênh vực bố mình, nhưng khi khi đến tai Chu Văn Tú, bà ta cảm thấy điều đó thật nực cười.

"Thật hay đùa thế?"

"Đương nhiên là thật!"

Tô Tiểu Manh nghiêm túc trả lời.

Ân Thời Tu liếc cô một cái, gắp một miếng thịt vào bát của cô, không quá coi trọng lời hứa hẹn của cô.

Chu Văn Tú thấy điều đó càng nực cười hơn, cho nên bà ta đã bất giác bật cười.

Nụ cười này...

Sắc mặt Tô Tiểu Manh tái xanh!

Nhưng đối phương là bề trên, cô bị bề trên khinh thường nhưng không thể trút giận, chỉ có thể vùi đầu ăn thịt!

Ai ngờ…

"Con gái ít ăn thịt thôi, giữ gìn vóc dáng, ăn mặc chỉnh tề một chút. Hai năm nay không gặp, hình như Tiểu Manh tăng cân rất nhiều thì phải, liệu có giống như hồi nhỏ không nhỉ?"

Chu Văn Tú đang nói đùa, nhưng Tô Tiểu Manh lại cảm thấy cực kỳ chói tai.

"Bác cả, cháu mang thai đôi, đương nhiên là tăng cân rồi! Lúc mang thai chẳng lẽ bác không tăng cân sao?"

"..."

"..."

Mẹ Tô nhắm mắt lại, trước đó nếu bà nhận ra cô gái này có tính cách giống Tô Thành Tể, bà nên bóp cổ cô từ trong trứng nước.

"Ừm, con gái tôi không béo, nó đang mang song thai."

Bố Tô vội vàng bổ sung một câu.

Mẹ Tô hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Tô Thành Tể, ông quỳ trên ván giặt còn chưa đủ sao..."

Tô Thành Tể cảm thấy sống lưng phát lạnh, vội vàng cúi đầu ăn đồ ăn.

Chu Văn Tú và Tô Kiến Nghĩa lúc này đều kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Manh, sau đó lại đưa ánh mắt đánh giá nhìn Ân Thời Tu.

"Mang, mang thai?"

"..."

Tô Tiểu Manh dường như nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó... cô không dám trả lời.

Ân Thời Tu thẳng thắn nói mà không hề xấu hổ.

Chu Văn Tú ngay lập tức tỏ vẻ cạn lời.

Lúc này, Tô Kiến nghĩa không thể không đặt đũa xuống, nói với Tô Thành Tể với vẻ mặt có chút nghiêm túc:

"Tiểu Manh mới mười chín tuổi, còn chưa học xong, Thành Tể, chú giáo dục con cái kiểu gì vậy…”

Tô Thành Tể gãi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ,

"Tai nạn, tai nạn thôi, bọn em cũng không ngờ tới, chỉ hơi sớm chút thôi, cũng may Tiểu Ân"

"Bản thân đã không có tiền đồ, cả đời mở một cửa hàng nhỏ, không có chí tiến thủ, vất vả lắm mới có đứa con gái học cao, kết quả..."

Lúc này, Tô Kiến Nghĩa thở dài, sau đó liếc nhìn mẹ Tô, lời nói trở nên nghiêm khắc hơn:

"Chính thím đã mang thai trước khi lập gia đình, sao lại để con gái cũng giống thím thế? Rốt cuộc có còn gia giáo không hả?"

Mẹ Tô nheo mắt lại, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cái ly đựng đồ uống.

"Ông điên rồi à! Tô Thành Tể!"

Chu Văn Tú hét lên chói tai.

Mẹ Tô còn chưa có động tĩnh gì, Tô Thành Tể đã lạnh lùng đổ một ly rượu trắng lên người vợ chồng Tô Kiến Nghĩa.

"Đây là gia giáo nhà tôi! Con gái tôi không ăn cắp ăn trộm, tự mình vượt qua kỳ thi ở Bắc Kinh! Một mình con bé ở bên ngoài, không để tôi và mẹ nó lo lắng! Con rể tôi đàng hoàng khiêm tốn, có trách nhiệm lại dũng cảm, không biết con trai cô đang du học ở Úc có cho cô lên chức bà ngoại trong dịp tết năm sau hay không đấy!"

"Ồ, đúng rồi, du học Úc... không phải chỉ là một khu toàn người Hoa sao? Bọn họ đều nói tiếng Hoa, có gì đặc biệt chứ?"

"Quần áo của cô là do chị em gái mang từ nước ngoài về phải không? Đổ rượu vào thì tôi thấy chẳng khác gì mấy bộ đồ bày bán mấy chục tệ ở sạp ven đường cả!"

"Thể hiện trước mặt vợ tôi ư? Vợ tôi mặc đồ rách rưới nhưng cao sang gấp trăm lần cô đấy! Mặc áo lông chồn chạy dưới quê, cii tưởng nông thôn là bối cảnh của giải Oscar à?"

Bàn ăn trở nên yên tĩnh, đa số mọi người đều không dám thở mạnh.

Tô Tiểu Manh nhìn bố cô lúc này đang nghiêm mặt coi thường vợ chồng Tô Kiến Nghĩa đến mức không thèm hít thở…

Đừng nói… bố bị ma nhập nhé?

Tô Tiểu Manh nuốt nước bọt, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Trong cả bàn ăn, chỉ có Ân Thời Tu là còn động đậy, anh lại gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Tô Tiểu Manh.

Chọc giận một người tốt tính còn đáng sợ hơn nhiều khi chọc giận một người xấu tính.

Câu này quả nhiên không sai chút nào.

"Thành Tể, ngồi xuống!"

Nhìn thấy sắc mặt của em ba ngồi bên cạnh tối sầm lại, ông nội Tô vội vàng cảnh cáo.

Nhưng Tô Thành Tể không dừng lại:

"Tôi biết chú ba khó chịu, nhưng lần này Tô Kiến Nghĩa hai năm mới trở về một lần, lần sau cũng không biết là bao nhiêu năm, muốn ăn đòn mắng chửi thì mau mau ra tay đi." Làm việc trong chính quyền thành phố thì giỏi lắm sao? Nực cười! Không thèm quan tâm cha già 70 tuổi ở nhà thì giỏi cái quái gì chứ?”

"Ra khỏi thôn làng này, các người có thể ăn mặc sặc sỡ và ra vẻ cực kỳ cao quý, nhưng không được quên nguồn gốc của mình! Trước khi trở thành công chức, các người cũng chỉ là một kẻ ăn bám ở nhà dựa vào công việc đồng áng của cha già thôi!"

"Tô Thành Tể! Chú nói đủ chưa?"

Tô Kiến Nghĩa vỗ bàn đứng dậy.

Không đứng cũng không sao, nhưng vừa đứng lên đã bị hất một bát đồ ăn vào mặt!

"Ly rượu vừa rồi là để cho anh thức tỉnh, tôi còn không nỡ nói một câu có lỗi với vợ và con gái tôi, nào đến lượt anh chứ?"

"Về phần cái chén này, tôi làm thay cho chú ba!"

"Tô Thành Tể… chú điên rồi! Một nhà mấy người không muốn sống tốt thì cứ nói đi, tôi sẽ giết chết mấy người."

Khi Chu Văn Tú nói xong, bà ta định kéo tóc của mẹ Tô, nhưng móng vuốt của bà ta vừa mới duỗi ra, bà ta đã bị một lực rất lớn nắm lấy cổ tay.

Cánh tay thon dài của Ân Thời Tu lướt qua cái bàn và ngăn Chu Văn Tú lại, sau đó anh đi vòng qua bàn và đứng trước mặt bà ta.

"Thưa bà, xin hãy tự trọng."

"..."

Khi Chu Văn Tú bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Ân Thời Tu, bà ta sửng sốt trong giây lát, rồi đột nhiên trở nên khó chịu hơn.

Bà ta không chút nghĩ ngợi, giơ tay kia lên, ném thẳng vào mặt Ân Thời Tu.

"Cậu là cái thá gì chứ!"

Ngay lập tức có năm vết máu trên má phải của Ân Thời Tu.

"Chú!"

Tim Tô Tiểu Manh thắt lại, cô sợ hãi kêu lên.

Thấy tình hình này, những người thân vội vàng tiến tới và kéo Chu Văn Tú ra.

"Chú…"

"Không sao, đừng hoảng."

"Khuôn mặt đẹp trai của chú biến dạng rồi! Chú còn nói không sao!" Tô Tiểu Manh nhìn năm vết xước đỏ ngầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lạ.

Ân Thời Tu xoa tóc cô rồi nhìn sang mẹ Tô.

"Bác không sao chứ?"

"Tôi có thể làm sao chứ? Tôi vốn đã không thích cậu, nhưng nhờ khuôn mặt đẹp trai nên tôi cũng cố chịu đựng, bây giờ thì hay rồi, cậu nghĩ tôi còn có thê gả Manh Manh cho cậu à?”

Mẹ Tô vừa dứt lời, Tô Tiểu Manh liền lo lắng chạy tới:

"Mẹ, cho dù mặt chú bị biến dạng, con cũng muốn ở bên chú!"

"..."

Mẹ Tô thở dài... coi như bà nuôi không công đứa con gái này rồi.

Ân Thời Tu nhìn Tô Tiểu Manh và sửng sốt.

"Con đưa Thời Tu đi xử lý vết thương, chuyện bên này giao cho ông và Tiểu Manh. Lão phu, không được cãi cọ, biết không?"

Mẹ Tô nói với Tô Thành Tể.

Tô Thành Tể áy náy nhìn Ân Thời Tu: "Tiểu Ân... con thực sự…"

"Vết thương nhỏ thôi."

Tô Thành Tể hiếm khi cau mày.

Tô Tiểu Manh muốn đi theo, nhưng lúc này, ông bà nội của cô và ông nội ba đều cần được an ủi, sau khi nhìn chú rời đi, cô ngoan ngoãn ở lại nhưng vẫn cứ sốt ruột.

...

Ân Thời Tu đi theo mẹ Tô lên căn phòng trên tầng hai.

Mẹ Tô lấy hộp thuốc ra.

"Bác gái, con tự làm được."

Mẹ Tô liếc anh một cái, không nói gì, mà là lấy bông gòn nhúng vào nước thuốc để sát trùng vết thương trên mặt anh...

“Thôn Thủy Linh… nơi có tổ tông của nhà họ Ân phải không?”

"…Vâng."

Mẹ Tô đột nhiên nở nụ cười, sau đó nói: "Có phải bị bố con bé dọa sợ rồi không?"

"Có một chút, nhưng vẫn hợp lý ạ."

"Ồ?"

Ân Thời Tu đang ngồi bên giường, mẹ Tô đang đứng trước mặt anh, xử lý vết thương rất nhẹ nhàng.

"Một người vô tâm đến đâu cũng có điểm mấu chốt. Tôi biết điểm mấu chốt của bố Tô là... cậu và Tiểu Manh."

Mẹ Tô hơi nhếch môi, đây là lần đầu tiên bà thể hiện vẻ mặt dễ gần như vậy trước mặt Ân Thời Tu...

"Trước khi đưa cậu tới đây, tôi đã do dự một chút, hoàn cảnh nơi này rất khác cuộc sống của cậu, cũng rất khác cuộc sống hai mươi năm trước của tôi…”

Mẹ Tô liếc nhìn anh và cười nói:

"Muốn biết tôi và bố Tiểu Manh gặp nhau như thế nào không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play