Ở trong xe, Tô Tiểu Manh cảm thấy vô cùng bất an, trong đầu cô đã dàn dựng mấy bộ phim bom tấn rồi!

Ân Thời Tu nắm lấy tay cô:

"Ăn tối xong đi trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật nhé?"

"..."

Tô Tiểu Manh nhìn anh, nhíu chặt mày: "Chú, hiện tại đừng nhắc tới chuyện này, cháu căng thẳng quá, làm sao bây giờ?"

"Con dâu gặp bố mẹ chồng đều sẽ căng thẳng mà."

"Vậy sao?"

Tô Tiểu Manh không tin: "Cho dù đứa con dâu này không được bố mẹ chồng thích sao?"

"Họ nóng lòng gặp em đó, họ cảm thấy em rất tốt."

"..."

Tô Tiểu Manh nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt "Chú coi cháu là đồ ngốc sao".

Ân Thời Tu khoác vai cô: "Em rất tốt, họ có yêu cầu quá cao đối với con dâu thôi, nhưng trong lòng mỗi người đều có mục đích của mình, em không cần thay đổi bản thân để phục vụ cho bất cứ ai, cho nên em chỉ cần tin bản thân mình tốt là được."

Tô Tiểu Manh phải thừa nhận rằng trong khoảng thời gian này, chú... nói chuyện khá giống con người.

Cô sờ bụng và khẽ thở dài:

"Được rồi, dù sao cũng phải đối mặt thôi!"

Ân Thời Tu che bàn tay nhỏ bé của cô và chạm vào bụng cô.

"Đừng lo lắng, sẽ không làm khó em đâu, anh đảm bảo đấy."

Tô Tiểu Manh lẩm bẩm nói: "Chú bảo đảm thì có ích lợi gì chứ… "

Ân Thời Tu thấy mặc dù cô đã cố gắng bình tĩnh, nhưng trông vẫn rất bất an, trong lòng anh vừa lo lắng vừa vui mừng...

Ít nhất, cô rất để tâm đến điều này.

...

Xe dừng trước cổng nhà họ Ân.

Ân Thời Tu kéo tay Tô Tiểu Manh ra khỏi xe, tay cô ướt đẫm mồ hôi, cái lạnh đột ngột xộc vào mặt.

"Uầy…"

Tô Tiểu Manh nhìn cánh cửa trước mặt cô, không lớn nhưng rất trang trọng.

"Cậu tư, cậu về rồi!"

Người gác cửa là một ôngchú trung niên, khi nhìn thấy Ân Thời Tu, ông ta vội vàng chào hỏi.

Ân Thời Tu gật đầu.

“Cậu tư muốn đến sảnh chính hay về Quân Uyển?”

"Đến sảnh chính của nhà chính."

"Vâng."

Ông ta vội vàng vào phòng bảo vệ gọi điện thoại, một lúc sau một chiếc xe điện chạy tới.

Ân Thời Tu đỡ Tô Tiểu Manh đi lên, ngồi xuống bên cạnh anh, anh chú ý đến đôi mắt sắp lồi ra của ai đó...

Anh mỉm cười che mắt cô lại.

"Chú... không phải chứ? Còn phải dùng xe điện sao?"

"Trời còn lạnh, chạy xe điện cho ấm."

Khi Ân Thời Tu nói điều này, Tô Tiểu Manh có chút hoài nghi, nhìn nhiều cây cổ thụ trên đường đi, có thể thấy chúng đã qua nhiều năm tuổi.

Nơi này giống một khu vườn hơn là một ngôi nhà.

Cũng may hoa viên không quá lộng lẫy, chủ yếu là cỏ cây, nhưng nhất định phải có người chăm sóc, đường đi nhìn rất sạch sẽ, ngoại trừ lác đác vài chiếc lá khô.

"Khu vực rộng lớn này là... nhà của chú sao?"

Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng, nhìn Ân Thời Tu, như thể cô vừa mới nhận ra rằng... Người đàn ông này dường như thực sự hoàn toàn không phải là điều cô có thể tưởng tượng.

“Đều là đất của nhà nước, bố chồng em đã già cần môi trường tốt để tĩnh dưỡng nên nhà nước đã giao mảnh đất này cho nhà họ Ân, một ngày nào đó nhà nước muốn lấy lại thì phải lập tức trả lại."

"…Ồ."

Nhà nước cấp cho.

Tại sao Tô Tiểu Manh cảm thấy bốn từ này nặng trịch thế nhỉ?

"Vậy… khi nhà nước thu hồi, mọi người sẽ không có chỗ ở sao?"

Ân Thời Tu xoa đầu cô, kiên nhẫn nói: "Khu vườn thuộc về nhà nước, nhưng mấy căn nhà là của nhà họ Ân. Cho dù bị nhà nước thu hồi thì bất động sản của nhà anh cũng sẽ không bị động vào.”

Tô Tiểu Manh dường như không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.

"Bây giờ chúng ta vào nhà chính đi. Nhà chính là nơi gia chủ ở."

Nói xong, chiếc xe điện đã đỗ trước cổng nhà chính.

Tô Tiểu Manh xuống xe và nhìn cổng chính của ngôi nhà, thở phào nhẹ nhõm, cổng màu nâu khá bình thường.

Ngoài cửa không có hai hàng người hầu mặc trang phục hầu gái, cũng không có hai cây cột vàng dựng bên cửa.

Khi Ân Thời Tu gõ cửa, trái tim của Tô Tiểu Manh đã nhảy lên tới cổ họng.

Người ra mở cửa là một cô hầu gái, trạc ngoài ba mươi, tên là A Tố.

"Cậu Tư!"

Ân Thời Tu gật đầu.

"Ông chủ và phu nhân đang ở trong phòng lầu hai, tôi đi gọi bọn họ."

"Được."

Tô Tiểu Manh thay giày và vội vàng đi theo Ân Thời Tu, kéo vạt áo của anh.

Phòng khách rất rộng, giống mấy gia đình thư sinh thời Trung Hoa Dân Quốc trên TV, ở giữa bày một bộ bàn ghế gỗ, nhìn màu sắc không biết có phải là gỗ lim hay không.

Ngoài A Tố lên lầu gọi người, còn có hai gia nhân khác đang bận rộn trong bếp.

"Cậu Tư, hoan nghênh trở về."

Một giọng nói trung thành vang lên từ cầu thang, một ông già tóc hoa râm ăn mặc bảnh bao bước xuống.

"Đây là quản gia Lâm, đã ở nhà họ Ân hơn mười năm."

"Xin chào quản gia Lâm."

Tô Tiểu Manh mỉm cười và hét lên.

"Cậu tư, đưa bạn gái về sao?"

Ân Thời Tu gật đầu: "Quản gia Lâm, đây là Tô Tiểu Manh."

"Cô Tô, xin chào."

Quản gia Lâm hơi cúi đầu, điều này khiến Tô Tiểu Manh sửng sốt, nhanh chóng cúi người xuống.

Nhìn thấy hành động của cô, quản gia Lâm sửng sốt một lúc, sau đó liếc nhìn Ân Thời Tu và mỉm cười đầy ẩn ý.

"Nước, nước là được rồi..."

Tô Tiểu Manh nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng như sắp bốc khói.

Ân Thời Tu cởi áo khoác đặt sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Manh.

Tô Tiểu Manh kéo Ân Thời Tu, nhỏ giọng hỏi: "Chú, chú xem tóc của cháu có ổn không?"

Ân Thời Tu dựng thẳng hai sợi tóc trên đầu cô lên: "Được rồi."

"Cộc"...

Âm thanh không vang, nhưng Tô Tiểu Manh ngay lập tức nhận ra rằng đó là tiếng nạng của bố Ân rơi xuống đất.

Cô vội vàng đứng lên, Ân Thời Tu cũng không nhạy bén bằng cô, đặt ly trà mới bưng lên xuống, đứng dậy liền nhìn thấy bố mẹ đi xuống lầu.

"Bố mẹ."

"Chào bác trai, bác gái..."

Tô Tiểu Manh kêu lên, lần đầu tiên cô gặp bố mẹ Ân cũng không căng thẳng như thế này...

Có thể là do lúc đó cô không biết rằng bố mẹ Ân sẽ đối xử với cô như thế.

Khi ông bà Ân nhìn thấy Tô Tiểu Manh, trên mặt cũng không có sự bất mãn, ngược lại lộ ra một nụ cười dịu dàng.

"Tiểu Manh đến rồi à?"

"… Vâng ạ."

Tô Tiểu Manh hồi đáp.

"Bác trai, bác gái, chúc mừng năm mới. Bên kia có một số đặc sản bố con nhờ con mang từ Thành Đô đến, đều là người nhà tự làm, không có chất phụ gia, thực phẩm thuần tự nhiên, rất thích hợp cho người lớn tuổi ăn ạ."

"Ồ! Được! Vậy thì thay bác cảm ơn bố con nhé. Thật là chu đáo."

Bà cụ mỉm cười, bà vẫn giản dị nhưng rất cao quý.

"A Tố, kêu phòng bếp mang ra chút đồ ăn vặt đi."

"Vâng thưa bà chủ."

Bà Ân kéo tay Tô Tiểu Manh, vừa định bảo cô ngồi xuống, ánh mắt của bà lại vô ý rơi vào cái bụng hơi sưng lên của cô.

Tô Tiểu Manh nhìn thấy ánh mắt của bà dừng lại trên bụng mình, trái tim của cô gần như ngừng đập.

Cô mím chặt môi, chỉ thấy bà Ân cười nhạt hỏi:

"Đây là... mang thai hả?"

"… Vâng ạ."

"Con của lão tứ nhà bác à?"

Bà cụ vẫn tươi cười.

Tô Tiểu Manh chỉ cảm thấy trái tim, lá gan, lá lách và lá phổi của cô đều lạnh giá vì nụ cười này.

Cô liếc nhìn Ân Thời Tu, sau đó gật đầu: "Vâng..."

"...Bao nhiêu tháng rồi?"

"Năm tháng một tuần..."

"Vậy... lần trước vợ chồng bác đến nhà Thời Tu thì bọn con đã mang thai rồi?"

"Bác gái, thực sự xin lỗi, lần trước cháu không phải cố ý giấu diếm bác đâu, cháu..."

"Không sao, không sao, mang thai là chuyện vui, đừng kích động, mau ngồi xuống đi, bác vào nhà bếp nấu canh cho cháu."

"Không cần đâu ạ, cháu…"

"Phụ nữ mang thai nhất định phải chú ý bổ sung dinh dưỡng."

"...Cám ơn bác gái."

Vào lúc này, Tô Tiểu Manh không thể biết mẹ Ân có đang thật lòng hay không, toàn thân của cô cứng đờ ngồi xuống.

Ông cụ Ân nhìn Ân Thời Tu, khuôn mặt già nua trông rất căng thẳng.

Nhà bếp mang món tráng miệng đến, bà cụ giới thiệu những món tráng miệng này với cô, nhưng Tô Tiểu Manh vốn thích ăn uống thế mà bây giờ lại không nghe được một lời nào.

Ai dám ăn chứ?

Mấy món ăn nhẹ này... có trộn thuốc độc gì không đấy?

Ân Thời Tu thực sự rất hiểu cô, biết chắc chắn bây giờ trong tâm trí cô toàn là những cảnh tượng cẩu huyết trong phim truyền hình.

Anh cầm đồ ăn lên cắn một miếng rồi đưa tới bên miệng cô: "Nếm thử đi."

Tô Tiểu Manh vừa mở miệng và cắn một miếng, nó thực sự rất ngon.

"Xem ra lão tứ nhà bác rất thích cháu, bố mẹ cháu có biết không?"

Bà cụ nhẹ nhàng hỏi.

Tô Tiểu Manh gật đầu: "Biết ạ."

"Thái độ của họ thế nào?"

"À… hy vọng cháu và chú có thể tốt hơn..."

"Phải không?"

Bà cụ cầm tay Tô Tiểu Manh: "Tiểu Manh, lão tứ chưa bao giờ nói chuyện này cho hai bác biết, chuyện này phát sinh quá đột ngột, đừng trách hai bác đường đột nhé."

"Cháu hiểu mà, là cháu mới đường đột."

Tô Tiểu Manh vội vàng nói.

"Nhà họ Ân của bác có thể coi là đại gia tộc có chút lịch sử, ở tuổi của Thời Tu, chuyện kết hôn đương nhiên phải tính đến. Nếu vội vàng tìm người kết hôn thì cũng khó ăn nói với đại gia đình này."

"… Cháu hiểu."

Tô Tiểu Manh gật đầu, về phần cô có hiểu hay không thì có trời mới biết.

"Có thể cho bác thông tin liên lạc của bố mẹ cháu không, dù sao cũng phải hẹn gặp mặt một lần chứ? Cháu đang mang thai con của lão tứ, hai bác nhất định sẽ không bạc đãi cháu đâu."

"..."

Trái tim của Tô Tiểu Manh đột nhiên chùng xuống.

Cô vốn luôn đờ đẫn, nhưng bây giờ thần kinh cực kỳ mẫn cảm, mơ hồ nghe được ý tứ trong lời nói của bà cụ.

Sẽ không bạc đãi cô ư...

"Được không?"

Tô Tiểu Manh hít sâu một hơi: "Được ạ..."

"Không cần."

Ân Thời Tu khẽ mở miệng, anh nhìn về phía bà cụ.

"Không cần cái gì?"

Ông cụ Ân lạnh lùng, nghiêm giọng hỏi.

"Con và Tiểu Manh đã kết hôn rồi. Con đã gặp bố mẹ vợ ở Thành Đô vào dịp Tết Nguyên đán và nói chuyện rất nhiều. Họ cũng tán thành việc con và Tiểu Manh nên kết hôn. Vì vậy, hôm nay ngay khi máy bay hạ cánh, Tiểu Manh và con đã đến Cục dân chính để lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi."

"..."

"Cho nên tạm thời không cần gặp bố mẹ của Tiểu Manh, cho dù chúng ta có gặp, kết quả cũng không thay đổi. Cách duy nhất để không đối xử tệ với cô ấy, chính là nhận được sự chúc phúc của bố mẹ thôi."

Tô Tiểu Manh tận mắt nhìn thấy sắc mặt của bà cụ cứng ngắc, mà lông mày của ông cụ Ân đột nhiên nhướng lên, gân xanh trên trán nổi lên.

Giọng của ông cụ Ân nặng đến nỗi sàn nhà như rung chuyển.

Trái tim của cô lại chùng xuống, xong rồi, xong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play