Yêu Em Không Hề Hay Biết

Chương 05


1 năm

trướctiếp

Mấy ngày nay, Lâm Thi Nhã cảm thấy rất không thoải mái, mỗi ngày nhìn dòng người qua lại nơi đây, cô không cần phải đoán, cô biết rằng họ chắc chắn nói về ngày hôm đó một người phụ nữ đến đây với Trần Phong Việt, không mong muốn chuyện kết hôn của anh ta.

mẹ Lâm nhìn thấy Lâm Thi Nhã không vui, liền thở dài đi đến trước mặt cô: “Lâm Thi Nhã, những ngày này không bằng con ra ngoài đi giải sầu đi.”

“Mẹ, con cũng có suy nghĩ này.” Lâm Thi Nhã gật gật đầu, đồng ý với ý kiến của mẹ Lâm.

Những ngày này ở trong nhà, hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc phải làm như thế nào để dạy cho Trần Phong Việt một bài học, để cho anh ta đừng đắc ý, vừa nghĩ đến vẻ mặt tươi cười của anh ta, cô liền một bụng tức giận.

“Vậy con đến khu ngoại ô nghỉ phép đi, dù sao bên kia cũng có nhà của chúng ta mà!” mẹ Lâm không ngờ cô đồng ý dễ dàng như vậy, vui vẻ nói thêm.

Vài ngày không ra ngoài, Lâm Thi Nhã từ chối tài xế đưa cô đi, một mình đi đến khu ngoại ô, đem tất cả đồ đạc để trong nhà, đi ra ngoài đi dạo.

Nhưng mà, Lâm Thi Nhã không ngờ lại oan gia ngõ hẹp như thế, nhìn người phụ nữ ở trước mặt, một bộ dáng cao ngạo, dường như cô ta cũng nhận ra Lâm Thi Nhã.

“cô chủ Nhã, đến đây một mình sao? Không ai đi cùng à?”

“Xin chào, cô Luna, tôi đến đây nghỉ một mình.” Lâm Thi Nhã cười cứng ngắc, cảm thấy mình hôm nay ra cửa lại không coi ngày, mới gặp phải một người mình không muốn gặp.

“A…, thì ra là như vậy, tôi đến đây cùng Phong, anh ấy theo tôi đến đây chụp ảnh, tôi có một bộ ảnh chụp lấy phong cảnh ở đây.” Lúc Luna nói chuyện, ánh mắt vẫn đánh giá Lâm Thi Nhã, muốn nhìn xem, cô ta đối với Trần Phong Việt là loại cảm giác gì.

“Phải không, vậy thì không dám quấy rối, tôi còn muốn đi dạo tiếp.” Nói xong, Lâm Thi Nhã cười cười, tiếp tục đi dạo phố một mình, nhưng vẻ mặt như vậy, làm cho Luna vẫn không tìm được manh mối nào.

Lâm Thi Nhã tiếp tục đi dạo, cô đi qua đường mua một bao cốm, hai bàn tay xoa nắn thật chặt, tưởng tượng bao cốm này như hình dạng Luna, nghĩ thầm trong lòng, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.

“Hành động như vậy, chỉ sợ người qua đường không ai dám đến gần cô đâu, con nhỏ kia.” Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên làm Lâm Thi Nhã hoảng hốt ngây ngẩn cả người.

Lâm Thi Nhã quay đầu nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, nhất thời càng thêm tức giận: “Đúng là âm hồn không tan mà!”

“Làm ơn đi, cô tưởng tôi muốn xuất hiện trước mặt cô sao?” Trần Phong Việt cũng rất bất đắc dĩ, ở trong nhà nghe ba mẹ nói mãi, anh thừa dịp Luna chụp bộ ảnh nên cũng đến đây, cũng thận lợi tránh khỏi ba mẹ, nhưng không ngờ lại gặp được Lâm Thi Nhã ở đây.

Nhìn cô đối xử với bao cốm thô bạo như vậy, còn làm cho anh cảm thấy bất ngờ.

“Thật là, vậy xin mời anh đi trước đi.” Lâm Thi Nhã trợn to hai mắt, nhìn vẻ mặt của Trần Phong Việt, giống như cho cô không đúng, Hướng Khả Hinh tức giận lướt qua người anh, không muốn để ý đến.

Nhưng mà Trần Phong Việt lại đi theo cô, hai người đi gần nhau, Lâm Thi Nhã tức giận liếc anh một cái: “Này, cậu chủ lớn, anh làm gì vậy? Anh đi theo tôi làm gì?”

“Cô muốn đi đâu đó, đúng lúc tôi cũng không có nơi nào để đi, mà ở đây cũng không có quen ai, dứt khoát đi theo cô đi.” Trần Phong Việt bày ra bộ dáng như bị vứt bỏ, bước chân cũng không dừng lại, đi theo Lâm Thi Nhã.

Lời trêu ghẹo của anh làm Lâm Thi Nhã cười to: “Ha ha, làm ơn, tôi không cần anh đi cùng, tôi có người đi cùng rồi.” Nói xong, Lâm Thi Nhã bắt một chiếc tắc xi rồi rời đi.

“Sẽ không chứ!” Trần Phong Việt không thể tin vào tai mình được, không ngờ Lâm Thi Nhã lại có người đi cùng, không phải là đàn ông chứ?

Trong đầu Trần Phong Việt đều nghi ngờ, nhưng mà sau khi chiếc tắc xi kia đi khuất nghi ngờ này vẫn không có giảm, mà càng tăng thêm.

Ngồi trên xe, Lâm Thi Nhã không biết mình muốn đi đâu, liền bảo tài xế chạy đến bờ biển, còn cô thì im lặng ngồi bên bờ biển.

Nhìn biển khơi mênh mông bát ngát, Lâm Thi Nhã lại nhớ đến Trần Phong Việt và Luna đến đây leo núi tắm biển, lòng cô càng cảm thấy khó chịu.

Cô không muốn trở thành trò cười cho người khác, tất cả đều là nhờ bọn họ, mà bọn họ lại thoải mái như thế, dường như chỉ hơi xin lỗi cô thôi.

“Trần Phong Việt! Tôi nhất định sẽ dạy dỗ anh thật tốt.”

Vừa nghĩ đến đây, điện thoại Lâm Thi Nhã liền vang lên, vừa nhìn vào là thấy Trần Phong Việt gọi đến, anh ta thật quá nhàm chán mà.

“Có chuyện gì?”Lâm Thi Nhã không vui khi nhận điện thoại.

“Cô kia, bây giờ cô đang ở đâu vậy?” Trần Phong Việt nghe giọng cô như vậy, thật ra trong giờ phút này, anh thật muốn đập cái điện thoại xuống đất cho rồi, vừa nghĩ đến cô có người đi chung, mà anh lại hoàn toàn không đoán được người đó là ai, mà tình huống như vậy làm cho anh cảm thấy rất áp lực.

“Liên quan gì đến anh?” Lâm Thi Nhã nhíu mày, trong lòng cô rất khó chịu, người này có dám quản lý như thế, anh ta tưởng anh ta là ai chứ?

“Lâm Thi Nhã, đừng có thái độ như thế, tôi cũng là một người bạn lâu năm của mối quan hệ của chúng ta, tôi quan tâm cô, nếu để cho ba mẹ cô biết cô đi cùng với người lạ, bọn họ sẽ rất lo lắng.” Trần Phong Việt tức giận giậm chân, hắn nhịn không được muốn biết cô đang ở đâu, nhưng thái độ của cô lại như vậy.

“Nếu ba mẹ tôi biết anh quan tâm như thế, bọn họ sẽ……càng thêm lo lắng, anh không có chuyện gì làm sao, hiện tại tâm tình tôi rất xấu, như vậy đi.” Nói xong, Lâm Thi Nhã liền cúp điện thoại, nhìn ra biển khơi mênh mông.

Mà Trần Phong Việt đang đứng trên đường lớn, không thể tin được mà nhìn vào điện thoại, thật sự không biết mình phải nói cái gì cho tốt, cô bé này lại dám cúp điện thoại của anh, mà còn nói những lời khó nghe như thế.

Nhìn điện thoại, Trần Phong Việt tức giận đá vào cạnh lan can một cái, cảm thấy ở chỗ này thật thối nát như vậy, nhưng vì sao anh lại đến đây, tùy tiện đi đâu đó còn tốt hơn so với ở đây.

Trần Phong Việt vì đàn bà mà lại như vậy, không phải anh không thích nam hoan nữ ái sao? Vì sao còn bày ra bộ dáng như vậy?

Luna thật không hiểu, cho đến bây giờ cô chưa từng nhìn thấy Trần Phong Việt quan tâm phụ nữ như vậy, xem ra cần phải đề phòng Lâm Thi Nhã kia một chút mới được.

Nghĩ đến đây, Luna hít một hơi thật sâu, đi đến sau lưng Trần Phong Việt, rồi kéo cánh tay anh: “Thân ái, anh đi đâu vậy? Làm em tìm thật lâu………”

“Không có gì! Không phải em muốn chụp ảnh sao?” Thu hồi lại biểu tình không đáng của mình, Trần Phong Việt xoay người lại nhìn Luna, một người phụ nữ hoàn mỹ đang đứng trước mặt như vậy, anh thật sự bị điên mới nghĩ đến Lâm Thi Nhã kia, nghĩ đến cô cùng ai ở chung một chỗ.

“Ừm, một lúc nữa sẽ đến bờ biển, anh có đi cùng không?” Luna vẫn ôn nhu, nhưng trong đáy lòng lại nghi hoặc, cô tuyệt đối sẽ không lên tiếng đòi hỏi gì, có một số việc, cô muốn tự mình tìm hiểu xem.

“Được rồi.” Nhìn Luna, Trần Phong Việt một chút cũng không muốn đi, nhìn xung quanh, bờ biển gió thổi cũng tốt, có thể làm tâm tình anh tỉnh táo một chút.

Lâm Thi Nhã, đừng để tôi gặp mặt cô! Người phụ nữ chết tiệt! Lá gan thật là lớn, dám nói chuyện với anh như thế, còn dám cúp điện thoại của anh, không biết đây là lần thứ mấy rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp