Yêu Em Không Hề Hay Biết

Chương 06


1 năm

trướctiếp

Trên bờ biển, gió thổi nhẹ nhàng, Lâm Thi Nhã nhìn xung quanh, ở đây hoàng hôn sắp buông xuống rồi, cô đứng lên, phủi bụi trên người, chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy một đoàn người đi về hướng này.

Nhìn bọn họ như muốn chụp ảnh ở đây, Lâm Thi Nhã cũng không muốn nhìn nhiều, liền xoay người lại muốn rời đi.

Ai biết được, một giọng nói quen thuộc vang lên làm bước chân của cô cứng ngắc tại chỗ.

“Lâm Thi Nhã!”

Lâm Thi Nhã không thể hình dung được giờ phút này tâm tình của mình là thế nào, quay đầu lại nhìn thấy Trần Phong Việt, nụ cười trên mặt anh thật mê người, nhưng không có nghĩa là cô cũng mê hoặc.

"Thực sự là không có sự trùng hợp như vậy."Cười cứng ngắc chào hỏi, nói xong Lâm Thi Nhã xoay người muốn rời đi.

Trần Phong Việt Vũ lại không muốn để cô đi như vậy, liền bước nhanh về phía trước, bắt lấy cánh tay cô, rồi nhìn lại xung quanh, cảm thấy rất khó hiểu: “Người đó đâu?”

“Người nào?” Lâm Thi Nhã nhíu mày, lại cảm thấy khó hiểu.

“Thì người đi cùng với cô đó!” Thật bực mình, chẳng lẽ anh đã đến chậm một bước, nếu biết bọn họ đến đây sớm hơn, anh đã đến đây rồi.

“Đi rồi.” Cô liền hiểu ra anh muốn hỏi cái gì, lại nhìn thấy Luna đứng phía sau anh ta, Lâm Thi Nhã nói không chút suy nghĩ, trên mặt nở nụ cười thật tươi.

Trần Phong Việt phát cáu, nhìn cô cười tươi như thế, rồi lại nhìn xung quanh một chút: “Người đó là ai, ở đâu, tên gì?”

“Trần Phong Việt! Anh làm cái gì? Anh có thấy anh rất kỳ lạ không?Anh……… hơi giống bà quản gian rồi đó!” Lâm Thi Nhã vô lực lắc đầu, sao người đàn ông này làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm như thế? Cô hơi bực bội vung tay thoát khỏi bàn tay anh ta ra, bóp bóp lại cổ tay, rất bất mãn nhìn anh.

“Lâm Thi Nhã! Cô……..” Trần Phong Việt còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nhìn đến Lâm Thi Nhã ở trước mặt, anh cảm thấy mình thật sự không nên nói với cô như thế, sao lại rảnh rỗi đi quản việc này chứ?

Trần Phong Việt nhìn cô thật lâu, cũng không biết nói cái gì nữa.

Đúng lúc này, Luna đi tới, cô ta nhìn thấy bọn họ, trong lòng cảm thất rất khó chịu, lập tức ôm lấy cánh tay Trần Phong Việt: “Phong đi chụp hình chung với em đi.” Lúc nói chuyện, Luna còn bày ra bộ dáng chiếm hữu cao ngạo đối với Lâm Thi Nhã, tay cô ta lại quấn chặt vào tay Trần Phong Việt.

Lâm Thi Nhã miệng không ngừng lẩm bẩm, cảm thấy không thú vị chút nào, nghĩ không muốn tiếp tục ở lại nữa liền quay đầu rời đi.

Ai biết được Trần Phong Việt nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô: “Phải đi về sao? Cô không có lái xe đến, để tôi đưa cô về.”

“Làm cái gì?” Càng ngày càng cảm thấy anh ta không được bình thường, Lâm Thi Nhã liền vung tay anh ta ra, nhíu chặt chân mày.

Giờ phút này Luna cũng cảm thấy rất lạ, Trần Phong Việt hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô, chỉ nói chuyện với Lâm Thi Nhã, làm đi như vậy làm cô cảm thấy bất an.

‘Tất nhiên là đưa cô trở về, hai nhà chúng ta thân nhau như thế, cũng phải nên đưa cô trở về chứ.” Trần Phong Việt vừa nói chuyện, vừa kéo tay Lâm Thi Nhã, nhanh chóng rời khỏi đây.

Luna đứng phía sau, không ngừng gọi tên anh, đúng là anh hoàn toàn không để ý đến cô.

Bên trong xe, Lâm Thi Nhã ngồi bên ghế lái phụ nhìn Trần Phong Việt lái xe, anh hoàn toàn không hỏi cô muốn đi đâu, càng thêm khó chịu: “Trần Phong Việt, chúng ta không thân nhau như thế, anh có thể đưa tôi về nhà tôi ở khu ngoại ô là được rồi.”

“Đã tối rồi, muốn ăn cái gì?” Trần Phong Việt vẫn lái xe theo ý của mình, không bận tâm gì đến lời nói của Lâm Thi Nhã, vẫn tiếp tục lái về phía trước.

“Anh cơm với anh, tôi sợ tiêu hóa không tốt, anh có thể đưa tôi trở về, bạn gái anh còn chờ anh kìa.”

Cô vô lực lắc đầu, nhìn Trần Phong Việt bày ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, Lâm Thi Nhã cảm thấy rất buồn cười, chẳng lẽ anh ta đã quên anh ta chỉ mang lại sĩ nhục cho cô rồi sao?

Thật là, nếu không phải anh ta đưa Luna đến nhà cô, hại cô ở nhà của mình đều không cảm thấy thoải mái, giờ phút này Lâm Thi Nhã sẽ không xuất hiện ở đây đâu.

“Nhưng mà bụng tôi đói rồi, nếu không ăn gì, sẽ chịu không nổi, vậy đi ăn cơm Tây đi.” Lúc nói chuyện, Trần Phong Việt đã dừng xe lại bên lề đường.

Xuống xe, Trần Phong Việt kéo tay Lâm Thi Nhã đi vào quán cơm Tây.

Hai người ngồi đó, Lâm Thi Nhã không ngừng lắc đầu, nhíu mày nhì Trần Phong Việt gọi đồ ăn: “cậu chủ Trần, hôm nay anh làm sao vậy, ăn trúng cái gì à?”

“Cái gì?” Nâng mắt liên nhìn Lâm Thi Nhã, lại thấy cô phồng má lên vì đang nhịn cười.

“Ghen nha, nếu không phải tôi và anh quen biết nhau lâu rồi, tôi thật sự còn tưởng anh đang ghen, vẻ mặt như vậy, sẽ làm người khác dễ bị hiểu lầm.”

Lâm Thi Nhã nói làm Trần Phong Việt lập tức ngây ngẩn cả người, khó tin nhìn cô, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được hai từ cuối của cô, không khỏi ngượng ngùng cười lạnh: “ha ha ha……..”

Lâm Thi Nhã cũng cười cười theo anh.

“Cô không biết trước đó vài ngày đã xảy ra chuyện gì sao?” Trần Phong Việt có lòng nhắc nhở cô một chút, nếu anh ghen thật sự, làm sao có thể buông tay như thế, còn muốn đi phá hoại.

“Vậy anh làm gì quản tôi nhiều vậy?” Lâm Thi Nhã biết việc này không có khả năng, nhưng cô chỉ không rõ, Trần Phong Việt này rốt cuộc thế nào, vì sao lại muốn quản nhiều như vậy, nhìn bộ dạng của anh ta, hình như rất để ý đến việc này, mặc dù Lâm Thi Nhã không đi ra ngoài với một ai cả.

“Đó là…..Đó là tôi sợ cô quá ngốc, sẽ bị người khác lừa gạt.” Lúc nói chuyện, Trần Phong Việt không ngừng nhắc nhở lòng mình.

Trần Phong Việt cười gượng, giọng nói từ từ thả lỏng, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Thi Nhã có gì đó không đúng, anh lại càng bực mình gõ bàn một cái: “Tôi nói là sự thật, gia đình cô thế nào nói cho cũng cũng quen thân với gia đình tôi, tôi tự nhiên muốn chiếu cố cô thật tốt.”

“A…….” Cô bĩu mặt, nhìn anh kích động như vậy. Lâm Thi Nhã gật gật đầu, cầm chung trà uống một ngụm, đúng lúc này, món bò bít tết đã được bưng lên.

Lâm Thi Nhã bình tĩnh cầm lấy dao nữa, từ từ cắt từng miếng thịt bò ra ăn.

Nhưng tâm tình Trần Phong Việt lại hơn lộn xộn, nhìn cô, chẳng lẽ sự việc này cho qua như thế sao? Cô hình như chưa nói cho anh biết, rốt cuộc cô đã đi với ai.

“Lâm Thi Nhã, rốt cuộc cô đã di cùng với ai?”

“Trần Phong Việt, anh có thế im lặng ăn cơm được không?” Lâm Thi Nhã lắc lắc đầu, đối với Trần Phong Việt chấp nhất như thế, cô thật sự không có cách nào chấp nhận được, nhưng mà cô thật sự không vôi cho anh ta biết đáp án sự thật.

Lâm Thi Nhã tiếp tục ăn, thỉnh thoảng lại nhìn Trần Phong Việt muốn nói rồi lại thôi, còn trút giận lên miếng thịt bò, làm cô cảm thấy rất buồn cười.

Lúc ăn được một nửa, Hướng Khã Tinh buông dao nĩa xuống, hành động này cũng làm Trần Phong Việt buông dao nĩa theo: “Ăn xong rồi à, vậy cô có thể nói, rốt cuộc cô đã đi chung với ai?”

“Tôi muốn đi rửa tay, xin lỗi vì không thể tiếp tục được nữa.” Nói xong, Lâm Thi Nhã đứng lên, cười thật tươi rồi đi vào phòng rửa tay.

Trần Phong Việt nhìn tất cả trước mặt, không biết bản thân mình nên nói thế nào, rốt cuộc là vì sao, vì sao mình phải biết?

Lâm Thi Nhã này, trước kia không nghe cô nói cô có bạn bè thân, chẳng lẽ có người theo đuổi cô sao?

Nghĩ đến đây, tâm tình Trần Phong Việt càng thêm khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp