Yêu Em Không Hề Hay Biết

Chương 03


1 năm

trướctiếp

Về đến biệt thự trên núi, Trần Phong Việt hỏi người làm mẹ Trần đang ở đâu, rồi lập tức đến bể bơi phía bên kia, nhìn thấy mẹ Trần đang nhàn nhã uống trà, anh đến bên cạnh bà rồi ngồi xuống.

“Mẹ, dường như tâm tình không tệ…………”

“Tất nhiên, trong nhà sắp có việc mừng rồi sao lại không vui cho được.” mẹ Trần không che dấu tâm tình cực kỳ tốt của mình, nhìn đứa con trai này, rốt cuộc cũng thấy anh lập gia đình, quan trọng là……..Bà cũng có thể bế cháu nội rồi.

“Hôm nay con đi tìm con bé Lâm Thi Nhã kia rồi.” Trần Phong Việt thản nhiên nói, lời của anh làm mẹ Trần rất vui vẻ, tưởng anh rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Đúng là vừa vui vẻ không được vài phút, lời nói tiếp theo của Trần Phong Việt làm bà đứng ngồi không yên.

“Con hỏi cô ấy vì sao lại xuất hiện trong căn phòng của con, cô ấy nói là mẹ đưa vào, mẹ, mẹ thật ra là người bày ra mưu kế này để hại con sao?” Ánh mắt Trần Phong Việt sắc bén, làm cho mẹ Trần trong phút chốc không thể trốn tránh.

mẹ Trần cười gượng, cầm lấy tách trà uống một hớp, không để ý đến ánh mắt nhìn ra tất cả của Trần Phong Việt: “Sao mẹ lại nghĩ như thế, mẹ có biết, mẹ đã phạm phải một sai lầm lớn hay không.”

“Mẹ, mẹ biết con không thích một cô gái ngoan hiền, cô ấy so với tiêu chuẩn về thẩm mỹ của con cách xa, lần này có nói cái gì con cũng không cưới.” Sau khi lấy được đáp án, Trần Phong Việt không nói nữa, cuối cùng anh cũng có thể dứt khoát rồi.

Nhưng anh không nghĩ đến, mẹ Trần còn dứt khoát hơn anh, đột nhiên đứng lên, dùng khí thế ngất trời nói dọa anh sợ hãi.

“Không có khả năng đó đâu, ngày cưới của con đã được xác định rồi.” Nói xong, mẹ Trần không để cho Trần Phong Việt có cơ hội nói chuyện, liền xoay người rời khỏi.

Trần Phong Việt đứng đó một mình, không thể tin nổi, rõ ràng không phải là lỗi của anh, còn muốn anh kết hôn với người phụ nữ kia, rốt cuộc là đạo lý gì đây?

Thời gian từng ngày trôi qua, Lâm Thi Nhã vẫn không chờ được Trần Phong Việt điện thoại lại cho cô một câu trả lời chính xác, ngược lại, lại nhận được điện thoại của mẹ Trần, hẹn để cho hai nhà gặp mặt nhau.

Tình huống như vậy làm Lâm Thi Nhã không kiềm nén được, cô lập tức gọi cho tên đáng ghét kia, trong lòng chửi thầm không biết bao nhiêu lần.

Điện thoại vừa reo, giọng nói lười biếng của Trần Phong Việt vang lên làm Lâm Thi Nhã càng tức giận.

“Này, có chuyện gì vậy?”

“Trần Phong Việt, cậu chủ Trần, anh lập tức giải thích rõ ràng cho tôi!”

Lâm Thi Nhã không ngừng gào thét, làm Trần Phong Việt nhàn nhã nằm trên bãi biển phơi nắng lập tức nhíu mi, một người phụ nữ thô lỗ như thế, anh thật chưa nhìn thấy qua.

“Cô kia, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi nói đi.”

“Trở về rồi nói, muốn sau khi chúng ta kết hôn rồi nói hả?” Lâm Thi Nhã chế giễu nói.

Lâm Thi Nhã nói xong, Trần Phong Việt lập tức nhảy dựng lên.

Trần Phong Việt không thể tin vào tai mình được: “Muốn làm gì, mẹ tôi gần đây rất an phận, muốn kết hôn với tôi sao? Tôi đã sớm biết cái người phụ nữ này, đáng chêt! Có phải cô đã thèm muốn tôi thật lâu rồi không?”

“Làm ơn đi, anh trừ bỏ bên ngoài ra, còn có cái gì để tôi thèm muốn? tìm anh? Không bằng tìm trai bao thì tốt hơn.”

Lâm Thi Nhã trợn to hai mắt, đúng là cái tên tự luyến!

“Lâm Thi Nhã!” Mỗi lần nói chuyện với người phụ nữ này, luôn làm anh bực mình không thôi.

“Được rồi, hôm nay bác trai bác gái nói muốn đến nhà tôi, bọn họ muốn bàn bạc chuyện kết hôn………..của chúng ta, anh nhanh chóng trở về xử lý chuyện nay đi.” Lâm Thi Nhã không muốn nghe anh rống nữa, liền thản nhiên nói.

“Cái gì?” Trần Phong Việt ngạc nhiên, hèn gì anh cứ nghi ngờ sao trong thời gian này mẹ anh lại yên lặng như thế, cứ nghĩ sự việc đã chấm dứt, không nghĩ đến lại như vậy.

Trần Phong Việt không nghĩ ngợi liền cúp điện thoại, lập tức lao nhanh đi.

Nhìn đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh rè rè, Lâm Thi Nhã liền lắc đầu, bộ dáng này, một chút phát triển cũng không có, không biết ai là người xui xẻo gả cho anh ta đây?

Nhưng mà dựa theo dung mạo của anh ta, hoàn cảnh gia đình của anh ta, tìm một cô vợ thật sự không khó.

Hoàng hôn, bầu trời hơi u ám.

Lâm Thi Nhã ăn mặc rất ra dáng người con gái thùy mị ngồi gần ba mẹ cô, nhìn ba Trần và mẹ Trần ngồi ở đối diện, ngoài cô ra, mọi người ngồi đây đều rất vui vẻ bàn luận việc kết hôn của cô và Trần Phong Việt.

Ngoại trừ ý kiến của người trong cuộc, bọn họ không thèm để ý người ngoài, hai nhà bàn bạc chỉ qua vài lần là xong xuôi thống nhất được.

Ngay lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ, một bóng người chạy vọt vào.

“Ba, mẹ!” Trần Phong Việt hơi nôn nóng, nhìn dáng vẻ rất hoảng loạn, đến trước mặt bọn họ, làm cho mọi người nhảy dựng lên.

Lâm Thi Nhã hơi im lặng, nhìn thấy anh đến, xem ra việc kết hôn này bàn bạc không thành rồi.

Lâm Thi Nhã giả vờ ôn nhu đứng lên, đi đến trước mặt anh: “Anh Trần Phong Việt, sao anh lại đến? Không phải anh nói hôm nay anh bận không có thời gian sao?” Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô luôn nhìn vào sắc mặt anh, ánh mắt dường như muốn nói, tính ra anh đến cũng thật nhanh.

“Ba, mẹ, con không thể kết hôn với cô ấy.” Trần Phong Việt trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của Lâm Thi Nhã, sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện, anh sẽ tính sổ với cô ta sau.

Con ranh chết tiệt, không nói một tiếng nào liền ngồi ở đó, chẳng lẽ không biết nếu anh không đến, không biết sẽ thành cục diện gì sao? Nhưng mà, may mắn là anh có chuẩn bị.

“Hỗn xượt! Con nhất định phải chịu trách nhiệm!” Không nghĩ đến anh sẽ trở về, nhìn anh nói thẳng như vậy, hoàn toàn không cho nhà họ Lâm một chút mặt mũi nào, mẹ Trần run rẩy không thôi.

“Con biết con nhất định phải chịu trách nhiệm, nhưng không phải với cô ấy.” Anh lười nhác chỉ vào Lâm Thi Nhã, sau đó anh chậm rãi đi đến bên cửa, rồi nói với bên ngoài một câu: “Vào đây đi, Luna.”

Lời vừa nói ra làm mọi người đều ngạc nhiên, Lâm Thi Nhã cũng rất bất ngờ, không biết rốt cuộc Trần Phong Việt đang diễn trò gì?

Rất nhanh, một cô gái quyến rũ gợi cảm liền xuất hiện trước mặt mọi người, rồi nắm lấy bàn tay Trần Phong Việt, bước từng bước đi về phía mọi người.

“Chào mọi người, con là Luna.”

“Trần Phong Việt, con đưa người phụ nữ này đến đây làm gì, lập tức đưa cô ta ra ngoài.” mẹ Trần sắc mặt đều tái mét, làm cho nhà họ Lâm khó chịu vô cùng, Trần Phong Việt thằng nhỏ này rốt cuộc đang làm cái gì?

Mà Lâm Thi Nhã lại càng chịu thêm đả kích, như vậy đối với cô chính là một sự sỉ nhục lớn, sao Trần Phong Việt lại làm như thế?

Nhìn Trần Phong Việt và Luna mang vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt mọi người, dường như cảm thấy bộ dạng này của anh ta hoàn toàn không có lỗi gì.

Hai tay Lâm Thi Nhã nắm chặt lại, mặc dù không muốn gả cho người đàn ông này, nhưng không nghĩ lại khó chịu như vậy, tên con trai mặt trắng đáng chết này!

“Mẹ, con muốn nói cho mẹ biết, con và Luna có quan hệ, nếu mẹ hy vọng con kết hôn, vậy hãy đợi vài năm nữa, chúng con nhất định sẽ kết hôn.” Trần Phong Việt hoàn toàn không sợ, cũng cảm thấy mình làm như vậy là đúng, nên tiếp tục nói.

Lời của anh nói ra làm mẹ Trần và ba Trần đều ngạc nhiên.

“Tóm lại, mẹ sẽ không cho phép con cưới ả đàn bà này, vợ của con, chỉ có thể là Lâm Thi Nhã, nhất định là Lâm Thi Nhã!” mẹ Trần giận đến phát run, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Phong Việt, nghĩ thầm nó muốn tranh cãi với bà sao, cũng không thèm nhìn xem hiện tại là tình huống gì, đang ở đâu.

Mà ba mẹ nhà họ Lâm vừa nhìn thấy một màn này, bọn họ luôn có ấn tượng tốt đối với Trần Phong Việt nhưng trong giờ phút này lại hoàn toàn mất sạch.

mẹ Lâm đứng lên, sắc mặt rất khó coi nói: “anh Trần, chị Phong, chuyện gia đình các người, tôi nghĩ các người nên trở về giải quyết cho thật tốt, chúng tôi không tiễn, Lâm Thi Nhã, đi lên lầu thôi.”

“Dạ mẹ.” Nhìn xung quanh, mặc dù Lâm Thi Nhã không có biểu hiện gì, nhưng đáy lòng đã lạnh lẽo, cô nhất định sẽ tìm một cơ hội thật tốt để đáp trả cái tên con trai mặt trắng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp