Yêu Em Không Hề Hay Biết

Chương 02


1 năm

trướctiếp

Trong phòng khách nhà họ Lâm.

“Con không lấy chồng!”

Lâm Thi Nhã một chút thục nữ cũng không có liền lớn tiếng gào thét, hai bàn tay chống hông, bộ dáng giống như người sắp ra trận.

Nhìn ba Lâm và mẹ Lâm vui vẻ tuyên bố, còn bày ra bộ dáng vui vẻ như trúng độc đắc, Lâm Thi Nhã liền không chịu được.

“Lâm Thi Nhã, đều đã như vậy rồi, con còn muốn nói cái gì, con nhìn xem, tất cả các báo đều nhìn chụp được ảnh lúc con và Trần Phong Việt ngủ chung ở khách sạn rồi.” ba Lâm tức giận nhìn bài báo, tất cả đều là ảnh chụp gương mặt Lâm Thi Nhã, ông liền rất tức giận.

“Con nói rồi, con và anh ta không hề xảy ra chuyện gì cả.”

“Cái gì cũng không có sao, sẽ còn như vậy sao?” mẹ Lâm che miệng cười nhẹ, nhìn Lâm Thi Nhã bị bà nói như vậy hai má của cô liền đỏ lên, mẹ Lâm càng khẳng định chính mình không nói sai.

“Mẹ, đó là………” Lâm Thi Nhã bực bội giậm chân, nhìn vẻ mặt ba Lâm và mẹ Lâm đang cười trộm, rốt cuộc cô bực bội chỉ có thể đỏ mặt bỏ chạy lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn ba Lâm và mẹ Lâm, hai người nhìn nhau cười: “Vốn tưởng rằng Lâm Thi Nhã và Trần Phong Việt đều không có khả năng, xem ra đây đúng là thanh mai trúc mã rồi.”

“Đúng nha, con bé Lâm Thi Nhã này lại còn mắc cỡ nữa.”

Lúc này, Lâm Thi Nhã bực bội ngồi trên giường trong phòng, vỗ vào cái gối, cô tưởng tượng nó là Trần Phong Việt, hận không thể cắn vào mặt hắn một cái để phát tiết cơn giận dữ.

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh cô đột nhiên reo lên, Lâm Thi Nhã không ngó đến liền nhận điện thoại, bất ngờ lại nghe được âm thanh bản thân không muốn nghe nhất.

“Lâm Thi Nhã, cô cái bà tám xấu xí này, sớm biết cô thèm thuồng tôi lâu như vậy, cô lập tức cút đến đây cho tôi.”

“Trần Phong Việt, cái thằng con trai mặt trắng kia, một người đàn ông mà nhìn như bê đê vậy, ai thèm muốn anh hả.” Lâm Thi Nhã không chịu yếu thế liền đáp trả lại, thật ra cô đang rất tức giận, sau khi nhận được cú điện thoại của người đàn ông này, cơn tức giận tăng thêm gấp bội.

“Cái gì? Tôi là bê đê, đáng chết! Cô lập tức cút đến đây cho tôi, tôi giống thằng con trai mặt trắng chỗ nào hả?” Đời này, Trần Phong Việt chưa từng nghe ai hình dung hắn như vậy, tất nhiên là ngoại trừ con nhỏ bà tám Lâm Thi Nhã này ra.

“Không, tôi không đi đấy, tại sao tôi phải nghe lời anh?” Tốt nhất có thể làm Trần Phong Việt tức chết, cô mới không nghe lời hắn nói, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đụng đến Trần Phong Việt là không có chuyện gì tốt cả.

“Trừ phi cô muốn kết hôn với tôi, Tôi đã có…………”

“Chờ một chút, tôi ra ngoài gặp anh thì có quan hệ gì sao?” Trần Phong Việt nói làm cô không thể giải thích, Lâm Thi Nhã nghi ngờ nhíu mày lại.

“Cô đúng là đồ ngốc, từ đầu tới cuối cô đã làm ra trò gì, chẳng lẽ cô không muốn chúng ta ngồi lại cùng nhau bàn bạc kế sách đối phó sao?”

Trần Phong Việt nghiến răng nghiến lợi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, hiện tại quan trọng nhất là để cho cô nói.

Lâm Thi Nhã nghe anh nói rất đúng, sau khi hẹn địa điểm với anh, liền cúp điện thoại đi ra ngoài.

ba Lâm và mẹ Lâm biết cô đi gặp Trần Phong Việt thì rất vui vẻ, lập tức mở cửa cho cô ra ngoài, cảnh tượng như vậy làm cô không thể chấp nhận một chút nào.

Bên trong xe, tràn đầy mùi vị thuốc súng.

Trần Phong Việt và Lâm Thi Nhã không ai nhường ai đều trừng mắt nhìn nhau, hận không thể dùng ánh nhìn xuyên thủng đối phương.

Cuối cùng, Lâm Thi Nhã không chịu nổi lại dụi mắt, sau khi trừng to mắt, hai mắt thật cay cay, thật mệt mỏi.

Trần Phong Việt thừa dịp Lâm Thi Nhã dụi mắt, không ngừng chớp mắt vài cái, lúc nảy thật là mệt mỏi, nhưng cũng may là hắn thắng, hắn cười đắc ý.

“Nếu anh hẹn tôi đến đây, chỉ là để trừng mắt nhìn nhau như vậy………. Thời gian của tôi rất quý.” Lâm Thi Nhã bất mãn đáp lại.

“Cô tưởng tôi muốn như vậy sao? Cô cái người phụ nữ này, rốt cuộc trong phòng khách sạn đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại ở đó?” Thật là làm anh tức chết mà, Trần Phong Việt giống như từ trong ác mộng tỉnh lại.

“Tôi đây còn muốn hỏi anh nha, tại sao anh lại ở đó?” Nhớ đến chuyện này, Lâm Thi Nhã cũng rất tức giận, cô rất không thoải mái, bởi vì tất cả các bài báo  đều nói cô cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga,….và rất nhiều lời nói ác ý khác.”

“Căn phòng đó là do tôi thuê, đêm đó sau khi đi dự tiệc, tôi đã chuẩn bị căn phòng đó để có thể có một đêm tuyệt vời với người mẫu Luna xinh đẹp nha, ai biết được cô sẽ xuất hiện ở đó.” Nhớ tới việc này, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Luna, Luna rất ủy khuất, sau đó cúp điện thoại của anh.

“Không phải đâu! Căn phòng đó…………Không phải bác gái chuẩn bị cho tôi sao? Đêm đó tôi uống rượu rất nhiều, sau đó bác gái chuẩn bị cho tôi một căn phòng, rồi dìu tôi vào đó.” Lâm Thi Nhã càng nghi ngờ, tối hôm đó ở bữa tiệc cô chỉ hơi say, bác gái đã dìu cô vào phòng rồi.

“Cái gì?” Trần Phong Việt cảm thấy ngạc nhiên, lúc anh vào phòng, tưởng người trên giường là Luna, bởi vì rất mệt mỏi cũng không mở đèn liền nằm xuống bên cạnh, không nghĩ đến sẽ tạo thành tình huống như vậy.

Giờ phút này, hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hình như hơi hiểu rõ rồi.

“Tiếp theo nên làm sao bây giờ?” Lâm Thi Nhã miệng lẩm bẩm, cũng hiểu được bọn họ bị hãm hại, khẩu khí cũng dịu đi một chút.

Trần Phong Việt tức giận nhìn cô một cái, móc gói thuốc lá trong túi quần ra, châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống, rồi liên tục phả khói ra.

“Này, anh không thể đi suy nghĩ biện pháp sao? Làm ơn đi, tôi không muốn kết hôn với anh nha.” Phiền chết mất, Lâm Thi Nhã tức giận quát to.

Như vậy càng làm cho Trần Phong Việt ngạc nhiên: “Cô không muốn gả cho tôi, tôi cũng không muốn cưới, cô biết đấy, nếu tôi kết hôn, vợ của tôi phải là một người xinh đẹp như hoa, chứ không phải giống như cô…………” Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh vẫn tỏ ra khinh thường.

“Hừ, người đàn ông mà sau này tôi lấy chắc chắn không có bề ngoài, không hiểu chơi xe hay là đùa giỡn phụ nữ.” Lúc nói chuyện, Lâm Thi Nhã cũng học theo ánh mắt của Trần Phong Việt, nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, khóe miệng nhếch lên nụ cười suy ngẫm.

“Lâm Thi Nhã!” Trần Phong Việt nghiến răng nghiến lợi, nếu giờ phút này anh còn không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ư, nếu vậy anh nhất định là một tên ngu ngốc rồi.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, hiện tại việc quan trọng nhất là chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào?” Lâm Thi Nhã vẫn biết điều mà dừng lại, cô nhìn vào Trần Phong Việt, hiện tại anh rất tức giận, Lâm Thi Nhã hiểu rõ nên thu tay lại.

“Tôi biết, tôi nghĩ có “một người” rất rõ chuyện này.” Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Lâm Thi Nhã cũng cảm thấy “một người” rất hiểu rõ, gật gật đầu, đang chờ Trần Phong Việt đưa cô đi gặp người này, nhưng không ngờ Trần Phong Việt lại không lái xe, mà nhìn chằm chằm vào cô.

Anh nhìn chăm chú như vậy khiến Lâm Thi Nhã ngây ngẩn cả người: “Làm gì mà không lái xe?”

“Cô không xuống xe, tôi làm sao lái xe được? Làm ơn đi, tự tôi đi là được.” Trần Phong Việt cũng không hy vọng cô gặp phiền toái.

“Anh……..Anh xác định một mình anh xử lý sao?” Lâm Thi Nhã vẫn không tin người đàn ông này.

“Năng lực của tôi không phải cô có thể xen vào.” Lúc đang nói chuyện, Trần Phong Việt mở cửa xe ra, để cho cô bước xuống xe.

Lâm Thi Nhã nghi ngờ nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ xuống xe, rất lo lắng nhìn anh lái xe rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp