Yêu Em Không Hề Hay Biết

Chương 01


1 năm

trướctiếp

Trong phòng khách của nhà họ Trần.

Trần Phong Việt, 11 tuổi trừng mắt nhìn cô bé Lâm Thi Nhã đang ngây ngốc, giọng trầm thấp quát lên: “Này, khi nào thì cô về nhà?” Cậu còn muốn ra ngoài đánh bóng rổ với bạn nữa.

“Mẹ nói, hôm nay phải ở đây chờ mẹ, mẹ với dì đi ra ngoài mua đồ rồi.”

Lâm Thi Nhã đáng yêu nhìn cậu, tính tình người anh trai này hình như không được tốt lắm, dường như rất hung dữ, làm cho người khác có cảm giác sợ hãi, nhưng mà mẹ nói, anh trai là người tốt, cho nên Lâm Thi Nhã cũng yên tâm một chút.

“Cái gì? Tôi còn muốn ra ngoài chơi với bạn nữa!” Trần Phong Việt vừa nghe nói như vậy, lập tức tức giận từ trên sô pha nhảy dựng lên.

Nhìn Lâm Thi Nhã trước mắt, chẳng lẽ muốn hắn ngồi chơi những trò chơi ngây thơ với cô sao…. Chơi với ngôi nhà gỗ sao?

“Anh……..” Cậu đột nhiên nhảy dựng lên gào thét, dọa Lâm Thi Nhã sợ hãi, cô sợ hãi nhìn cậu mãi, hai mắt mở thật to, trông thật vô tội.

“Câm miệng!” Trần Phong Việt bực mình đá ngã cái nhà mà cô cất công dùng từng miếng gỗ dựng lên, sau đó tức giận bỏ đi lên lầu.

“Hu hu…..Anh xấu……..” Lâm Thi Nhã nhìn cái nhà gỗ mà mình vất vả lắp mới ghép thành, lập tức khóc lớn tiếng hơn, tiếng khóc của cô bé đã làm người làm chú ý.

Trần Phong Việt vốn chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn thấy người làm đi đến, nếu bọn họ nói với mẹ cậu biết, vậy cậu đừng mong ra ngoài chơi nữa.

Trần Phong Việt nhanh chóng bịt miệng Lâm Thi Nhã lại, không để cho cô khóc ra tiếng, rồi sau đó cười dụ dỗ cô: “Em gái Lâm Thi Nhã ngoan nha, ngôi nhà ngã rồi, anh trai sẽ ghép lại giúp em.”

Trần Phong Việt đột nhiên thân thiết làm Lâm Thi Nhã ngạc nhiên quên cả khóc, không ngừng gật đầu.

Những người làm vừa mới nhìn thấy liền hiểu rõ lặng lẽ đi ra ngoài, lúc này Trần Phong Việt mới chậm rãi buông tay ra.

Lâm Thi Nhã vẻ mặt ngây thơ mỉm cười, chờ đợi Trần Phong Việt sửa ngôi nhà lại giúp cô.

Ai biết rằng Trần Phong Việt bất mãn nhìn cô: “Tự mình ghép lại đi, sau này đừng đến nhà tôi khóc lóc nữa.”

“Hu hu……..” Lâm Thi Nhã bị Trần Phong Việt dọa cho sợ hãi khóc rống lên.

Lúc này, Trần Phong Việt tức giận đưa tay chỉ thẳng vào mặt cô, ánh mắt híp lại cảnh cáo.

“Hu hu……..” Lâm Thi Nhã sợ hãi gật gật đầu.

Nhìn Trần Phong Việt, ngoài việc Lâm Thi Nhã sợ hắn, còn có một chỗ mà cô sợ nữa…… đó là nhà họ Trần.

Trần Phong Việt hài lòng nhìn biểu hiện của cô, bực mình nhìn món đồ chơi ngây thơ này, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn phải ngồi ở nhà chơi với cô cả ngày hay sao?

Từ sau lần đó, sau này mỗi lần Lâm Thi Nhã đến nhà Trần Phong Việt chơi, đều bị Trần Phong Việt dùng mọi biện pháp chỉnh cô.

Sau này, chỉ cần Lâm Thi Nhã nghe đến nhà họ Trần, cô liền lắc đầu như trống đánh, khóc rống lên, la hét không muốn đi.

Tại Khách sạn

Trên chiếc giường màu trắng có hai người đang nằm, một đôi nam nữ đang mơ màng ôm ấp lẫn nhau, cô gái nhẹ nhàng dựa vào ngực người đàn ông, giống như cọ xát làm nũng, làm người ta cảm thấy mềm mại.

“Điền Tây!” Người đàn ông nhắm mắt lại, thâm tình ôm cô vào lòng, đặt nụ hôn lên mái tóc thơm ngát mềm mại của cô, nhưng mùi hương này có chút không giống, bất quá làm anh cảm thấy vui vẻ.

“Ưm!” Cô gái chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nhưng sau khi đáp lại xong, lập tức mở to mắt, cả người đều ngây ra, không phải cô đang ôm….. Con gấu bông dễ thương sao.

Giọng nói này, hơi quen thuộc, cô gái trên tay bắt đầu run lên, và từ từ đẩy anh ra, nhìn anh một cách cẩn thận.

Lúc này, người đàn ông cũng mở mắt, nhìn cô gái trước mặt.

Hai người lập tức trừng to hai mắt, không thể tin nổi.

“A………”

“A………”

Cô gái nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay nắm chặt cái chăn che kín người mình, mà người đàn ông cũng dùng sức kéo chăn lên, bực mình quát: “Tại sao cô lại ở đây?”

“Lời này tôi hỏi anh mới đúng, sao anh lại ở đây?”

Cô gái hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống trốn, sao lại là bộ dáng này, rõ ràng chỉ trở lại phòng của khách sạn nghỉ ngơi một chút, lúc bác Phong để cô đi vào đây, trong này không có ai mà.

Tên này đến đây từ lúc nào?

Nghĩ đến đây, cô gái đang tức giận đột nhiên nhớ tới cái gì, hơi hơi mở chăn ra, nhìn lại quần áo của mình xốc xếch, tay run run chỉ vào hắn: “Anh…….. tên háo sắc này.”

“Cô kia, phiền cô làm rõ ràng một chút, cho dù tôi là sắc lang, tôi cũng sẽ tìm một người thật đẹp để ra tay, cô đúng………..”

Người đàn ông còn chưa nói xong, cửa phòng lập tức bị người khác mở ra.

mẹ Trần vừa đi vào cửa, vừa nói: “Lâm Thi Nhã à, con thức dậy chưa? Ba mẹ con lo lắng cho con lắm đó………..A” Đột nhiên, bà bị một màn trước mắt dọa sợ hãi, sao con trai yêu quý Trần Phong Việt của mình lại xuất hiện ở đây?

“Con…..Con…..Trần Phong Việt! Con….Các con!”

“Mẹ! Không phải như mẹ nghĩ đâu!” Lúc nói chuyện, Trần Phong Việt muốn đứng lên giải thích, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Tất cả nhà báo lập tức tiến vào, nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều điên cuồng chặn cửa lại.

Trong biệt thự nhà họ Trần trên núi.

“Con không cưới!”

Ba chữ vang lên như sấm, làm cho người làm đang bưng trái cây cảm thấy không ổn, sợ hãi đứng một bên, không dám đến gần.

Nhìn người đàn ông đẹp trai như vậy, cậu chủ Trần Phong Việt của bọn họ, giờ phút này giận dữ như con sư tử, làm cho mọi người chưa từng nhìn thấy, nhưng mà cậu chủ tức giận cũng không ảnh hưởng gì đến ông chủ và bà chủ đang ngồi trên ghế sô pha, bọn họ vẫn nhàn nhã uống trà.

Nhìn người làm đứng gần đó, Trần Phong Việt chậm rãi lên tiếng: “Còn không mau bưng trái cây đến, để cho cậu chủ của các người hạ hỏa một chút.”

“Mẹ, chuyện hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, con cùng cô gái xấu xa đó……….. cô gái đó hoàn toàn không xảy ra bất cứ chuyện gì cả.” Trần Phong Việt hít vào một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ, hắn vừa nghĩ đến muốn nói cô gái kìa là bà tám xấu xa, đúng lúc nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình, lập tức thu hồi vẻ mặt lại.

“Mẹ là người hiểu con nhất, con và cô ấy nằm chung một chỗ, lấy cá tính của con, tại sao lại không xảy ra bất cứ chuyện gì hả, cho nên mẹ muốn con phải chịu trách nhiệm!” mẹ Trần không nói đến trong lòng có bao nhiêu hưng phấn, trong cảm nhận của bà đã biết Trần Phong Việt và con dâu đã xảy ra chuyện gì, vì vậy bây giờ phải ép hôn hai đứa để nó không còn lời nào để nói nữa.

“Con mà có đói bụng cũng chọn một người phụ nữ như vậy sao? Mẹ, con thật không hiểu nổi sao lại xảy ra chuyện như vậy……..Nhất định là con đã bị người phụ nữ kia hãm hại rồi, đúng vậy, nhất định là vậy!”

Trần Phong Việt càng nghĩ càng cảm thấy có lý, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị người nào tính kế.

“Con có nói cái gì thì cũng đã muộn, Trần Phong Việt, nói ra nhà họ Lâm và gia đình chúng ta xem như là môn đăng hộ đối, vậy kết hôn đi.” ba Trần đặt chung trà lên bàn, đứng lên, hạ một lệnh cuối cùng, rồi xoay người rời khỏi, mẹ Trần cũng đi theo.

Trần Phong Việt muốn giải thích mọi chuyện, nhưng ba mẹ anh họ đều không muốn nghe anh giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp