Trong tủ lạnh Trịnh gia có rất nhiều sữa, vốn là chuẩn bị cho Trịnh Nghi. Thế nhưng Trịnh Nghi cũng không uống mấy, nhất định phải để Trịnh phu nhân ngàn khuyên vạn khuyên mới chịu uống một chút.
Trịnh Tây Tây phát hiện những loại sữa này uống rất ngon, vài ngày cô lại thay đổi một vị, hôm nay còn mang cho Thất Thất một hộp. Sữa cho Cố Doãn là loại mà cô để trong túi xách chuẩn bị dùng làm đồ uống.
Trịnh Tây Tây là một người thích ứng được với mọi hoàn cảnh, từ nhỏ cô đã ăn nhờ ở đậu, hiểu được mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng không quá mức hy vọng chờ mong người khác tới giúp mình.
Dưới tình huống có điều kiện cô cũng sẽ không để bản thân thiệt thòi.
Trịnh gia rất sành ăn, cho nên thỉnh thoảng cô tới phòng bếp lượn một chuyến, hiểu rõ phòng bếp hơn bất cứ ai.
Cô không biết sữa mình cho Cố Doãn anh có uống hay không, nhưng mà, vừa nghĩ đến cảnh Cố Doãn ngậm ống hút sữa, cô liền nhịn không được mà muốn cười, sau đó lại tự chê trách chính mình, Trịnh Tây Tây mi thật xấu tính.
Chê trách xong lại tiếp tục cười.
Cô lại lấy thêm một hộp sữa, trong hằng hà sa số hương vị thì cô chọn lấy dâu tây, sau đó vừa hút sữa vừa lên lầu.
Trịnh Tây Tây là một người có trách nhiệm. Cô tổng cộng có hai công việc bán thời gian, bây giờ đã kết thúc một công việc, chỉ còn một công việc là làm gia sư.
So ra thì làm gia sư tương đối thoải mái mà lương tính ra cũng cao, vì vậy cô quyết định tiếp tục dạy.
Nữ sinh mà cô dạy tới ngày thứ năm mới đi nghỉ về, ngày thứ sáu phải nghỉ một ngày, tới sáng thứ bảy thì đi học.
Trịnh Tây Tây kéo hành lý, trở về trường học vào ngày thứ sáu.
Vừa đúng giờ cơm trưa nên mọi người có mặt tương đối đông đủ, ông Trịnh và bà Trịnh đều ở đây, nghe Trịnh Tây Tây nói muốn trở về trường học, ông Trịnh bảo tài xế đưa cô đi.
Lúc cô về nhà liền mang theo một cái cặp sách, lúc trở lại mang theo hai vali, một cái túi xách, còn có một tài xế, có thể nói là áo gấm về quê.
Tài xế đưa hành lý của Trịnh Tây Tây đến bên ngoài cửa ký túc xá.
Ký túc xá nữ không cho phép nam giới đi vào, tài xế không dám ở lại thêm, sau khi đặt hành lý xuống và chào hỏi Trịnh Tây Tây thì rời đi.
Trịnh Tây Tây lười lấy chìa khóa, cho nên đứng ở cửa gõ cửa.
Tăng Ngữ vẫn ở trong ký túc xá, ngay cả bữa trưa cũng ăn mì gói, lúc này vẫn còn đang mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc rối tung rối mù, "Ai vậy? ”
Cô mở cửa nhìn thấy Trịnh Tây Tây, còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt: "Tình yêu à, có phải là cậu thật không? Cuối cùng cậu cũng có thể rời khỏi căn phòng vài trăm mét vuông của mình để trở lại rồi à? ”
Cô nói xong thì hướng ra ngoài nhìn xung quanh.
Trịnh Tây Tây hỏi cô: "Nhìn cái gì đấy?"
"Cha mẹ cậu không tới đưa cậu à?" Tăng Ngữ hỏi.
Cô đang muốn xem cặp vợ chồng hào môn trong truyền thuyết trông như thế nào đây.
Trịnh Tây Tây đẩy hành lý tới, mở một cái túi ra, bên trong có hai hộp bánh ngọt mang tới cho Tăng Ngữ.
Cô mở hộp ra, nhét một miếng bánh ngọt vào miệng Tăng Ngữ, đưa hộp cho cô, thuận tiện trả lời: "Cậu nghĩ sao vậy, từ khi bắt đầu tiểu học tớ đã không cần người đưa đi nữa. ”
Trường tiểu học cách nhà không xa, đi bộ chỉ cần hai mươi phút, trẻ em nông thôn kêu bạn gọi bè, sau đó tự mình đến trường.
Cũng chỉ có khai giảng lớp 1 là cha mẹ đưa cô đi học. Sau đó sơ trung, trung học, đại học, bọn họ đều để cô tự mình đi, có đôi khi còn phải đưa Liễu Thành Nghiệp đi khai giảng.
Tăng Ngữ lại vẫn phẫn nộ bất bình: "Cậu vừa mới được đón về nhà, bọn họ thế nào cũng phải đưa cậu đi chứ, đằng này lại còn, tài xế đưa đến đâu có tính được. Nói thật, đây cũng là do cậu không thèm để ý, nếu tớ gặp phải loại chuyện này chắc là tức phát khóc mất. ”
Tăng Ngữ là một người đơn thuần, cao hứng hay phẫn nộ đều thể hiện hết lên trên mặt, lúc nói chuyện trên mặt đầy vẻ tức giận.
Trịnh Tây Tây nhéo nhéo mặt cô, cười nói: "Cậu có hiểu lầm gì với hào môn à? Kỳ vọng của chúng ta đối với hào môn không chỉ là nhà to, quần áo trang sức đẹp, tiền tiêu vặt xài không hết, trừ đó ra, còn muốn cầu mong cái gì. ”
"Cũng đúng."
Trịnh Tây Tây mở vali ra, ngồi xổm xuống dọn đồ đạc.
Cô vốn không có nhiều quần áo, lần này về bác Lý lại nhét cho cô hai cái vali lớn, quần áo, giày dép, sản phẩm chăm sóc da... Cô lấy từng món từng món ra ngoài, tủ quần áo vốn trống trải chẳng mấy chốc đã bị lấp đầy.
Trịnh Tây Tây ngáp một cái: "Hơi buồn ngủ, tớ đánh một giấc đây."
"Ừa, ngủ đi, tớ đeo tai nghe xem phim."
Trịnh Tây Tây leo lên giường.
Đại khái là quay lại ký túc xá làm cho cơ thể thấy quen thuộc, Trịnh Tây Tây cảm giác dường như mỗi một tế bào trên cơ thể đều thả lỏng, kế tiếp chính là sự buồn ngủ vô cùng.
Trịnh gia cũng là nhà, nhưng rốt cuộc chỉ là một nơi... không được tính là quen thuộc.
Có thể thấy được, mặc kệ là củng cố tâm lý bao nhiêu đi nữa, mấy chuyện kiểu như đổi lại cha mẹ thế này cũng không có khả năng dễ dàng làm quen được.
Trịnh Tây Tây ở trên giường khẽ trở mình, lại nhìn chằm chằm trần nhà mà xuất thần một hồi, rồi dần dần tiến vào mộng đẹp.
Không biết có phải do ban ngày có suy nghĩ hay không mà Trịnh Tây Tây mơ thấy ngày mẹ mình qua đời khi còn bé. Bên ngoài phòng bệnh có một đám người thân thích, mọi người tranh cãi ầm ĩ, thậm chí còn la lối.
"Trịnh Đại, anh là con của bác lớn, nhà anh nuôi thêm một đứa nhỏ thì lại làm sao, không phải chỉ là thêm một miếng cơm à."
"Muốn nuôi thì tự đi mà nuôi, nhà tôi không thiếu cơm chẳng lẽ nhà chú lại thiếu ư? Nhà tôi đã có hai đứa con, nhà chú mới chỉ sinh con đầu..."
Bên ngoài ồn ào ầm ĩ, mẹ cô chống đỡ một hơi thở cuối cùng, bác sĩ nói là hồi quang phản chiếu, còn chuyện gì muốn dặn dò liền mau nói.
Trịnh Tây Tây ghé vào đầu giường, khóc mãi không ngừng.
Khuôn mặt của mẹ cô đã không còn nhớ rõ, nhưng vẫn nhớ lúc đó bà đã nắm lấy tay cô, "Tây Tây, mẹ mất rồi, con phải sống giống như ngọn cỏ, vì cỏ dại ở bất cứ đâu cũng có thể cắm rễ..."
. . . . . .
Trịnh Tây Tây ngủ cũng không hề an ổn, Tăng Ngữ nhìn thoáng qua, cầm điều khiển từ xa của máy điều hòa, bấm tăng lên hai độ.
Phòng ký túc xá của họ có bốn người, trong đó Tăng Ngữ và Trịnh Tây Tây có quan hệ tốt nhất.
Hai người gặp nhau lần đầu tiên không phải là ở trường, mà trong một con hẻm tồi tàn bên ngoài trường học.
Hôm đó là một ngày trước khai giảng, Tăng Ngữ và mẹ cô ngồi tàu cao tốc hơn bốn tiếng đồng hồ, gần chạng vạng mới đến nơi.
Mẹ của Tăng Ngữ ở lại phòng trọ nghỉ ngơi, Tăng Ngữ thì tinh lực vẫn còn tương đối tràn đầy cho nên buổi tối một mình ra ngoài, định bụng ghé qua Văn Đại dạo một vòng, sau đó mua chút đồ ăn khuya trở về.
Trước tiên cô đi dạo một vòng quanh Văn Đại, sau đó dựa theo bản đồ tìm tiệm ăn.
Kết quả là, khi cô đang đi trên đường, một tên trộm vặt đột nhiên giật lấy túi xách của cô rồi bỏ chạy.
Chứng minh thư, thẻ ngân hàng của Tăng Ngữ đều ở trong túi cả, cô vừa hô to có trộm, vừa giậm chân đuổi theo.
Trên đường có không ít người, nhưng đại bộ phận bọn họ không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa lại đang là buổi tối, cũng không thấy rõ ai là ai.
Tăng Ngữ một lòng đuổi theo tên trộm muốn lấy lại túi xách, hết rẽ trái rồi rẽ phải, chạy thở tới mức hồng hộc, chợt tên trộm phía trước đột nhiên lại không chạy nữa, thậm chí còn quay đầu lại.
Lúc này Tăng Ngữ mới phát hiện mình đuổi theo tên trộm chạy tới một hẻm cụt. Trong hẻm rất yên tĩnh, đèn đường phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, cột điện bỏ hoang dán mấy cái quảng cáo nhỏ tục tĩu, ngoại trừ cô và tên trộm ra thì không còn ai nữa.
Tăng Ngữ lúc này mới có chút hoảng hốt, tên trộm chậm rãi tiến về phía cô, là một người đàn ông miệng nhọn má khỉ, thoạt nhìn đã thấy vẻ mặt không tốt.
Tăng Ngữ xoay người bỏ chạy, kết quả chưa chạy được mấy bước đã bị đối phương đuổi kịp, bị hắn nắm cổ áo ghì chặt lên tường.
"Chạy cái gì mà chạy? Mới nãy không phải vẫn còn đuổi theo tôi à, bây giờ tôi đứng trước mặt cô này, làm sao cô lại muốn chạy. "
Tầm mắt của người đàn ông trắng trợn đảo qua nhìn từng tấc từng tấc một trên người Tăng Ngữ, "Tôi thấy cô rất thuận mắt, hay là như vầy đi, cô đi với tôi một đêm, món đồ này tôi trả lại cho cô, thấy sao hả?”
Tăng Ngữ bị dọa cho muốn khóc, từ nhỏ cô đã là con ngoan trò giỏi, là một cô gái ngoan ngoãn, hoàn cảnh sinh hoạt vẫn rất đơn thuần, chưa từng gặp phải loại chuyện này. Cô cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại, nhưng tiếng nói phát ra vẫn không thể kìm được sự run rẩy: "Ông buông tôi ra, cái này tôi không cần nữa, ông lấy đi đi. ”
"Cái này làm sao được, cô đuổi theo lâu như vậy không phải là muốn lấy lại nó còn gì."
Người đàn ông kéo cô đi sâu vào trong hẻm nhỏ, Tăng Ngữ ra sức giãy dụa, đang lúc tuyệt vọng thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"Này." Một cô gái không biết từ đâu vọt tới, vỗ lên vai tên trộm.
Tên trộm quay đầu lại, cô gái lấy bình xịt hơi cay ra xịt thẳng vào mắt người đàn ông, sau đó đội nguyên cái thùng rác lên đầu ông ta.
Thùng rác chặn lại toàn bộ tầm nhìn của tên trộm, cô gái vươn chân đạp mạnh vào sau đầu gối của ông ta, làm cho ông ta quỳ rạp xuống đất.
Cô giữ thùng rác, lạnh lùng nói: "Rác rưởi thì nên ở trong thùng rác."
Làm xong những việc này, cô gái mới ngẩng đầu lên, nói với Tăng Ngữ: "Báo cảnh sát. ”
Tăng Ngữ vẫn nhớ rõ ngày đó, ánh mắt Trịnh Tây Tây lạnh như băng, giọng nói cuốn hút, khí chất ngầu lòi, nếu như không phải giới tính không đúng thì dường như cô có thể cảm nắng cô ấy ngay tại chỗ.
Về sau cô mới biết được, Trịnh Tây Tây vì muốn tiết kiệm cho nên thuê phòng trọ nhỏ cũ nát trong con hẻm, chi phí mấy chục tệ một đêm, đúng là gia cảnh không tốt lắm.
Lần này Trịnh Tây Tây được người nhà tìm về, cô có chút vui vẻ thay cô ấy.
Ít nhất không cần phải làm việc vất vả như trước kia nữa.
Nhưng không biết vì sao, cô cảm thấy Trịnh Tây Tây cũng không có vui vẻ như cô ấy biểu hiện ra.
Trịnh Tây Tây bị đủ thứ thanh âm bên ngoài đánh thức. Cô mở mắt ra, buồn ngủ híp mắt, lấy điện thoại di động từ đầu giường ra nhìn thời gian, đã năm giờ chiều.
Trên điện thoại di động có không ít tin mới, bấm mở, là tin nhắn thoại do Cố Doãn gửi tới.
Cô mở ra theo bản năng, một câu "Em gái" của Cố Doãn mang theo ý tứ thở dài từ trong điện thoại truyền ra, hù cho Trịnh Tây Tây sợ tới mức thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại di động.
Người này có thể nói chuyện đứng đắn chút được không.
Ký túc xá của Văn Đại là kiểu đặt giường phía trên còn phía dưới là bàn học, Tăng Ngữ đang ngồi trên ghế, cô đeo tai nghe, đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Trịnh Tây Tây.
"Tây Tây, cậu tỉnh rồi." Cô nhìn xung quanh, "Vừa rồi cậu có nghe thấy âm thanh gì không?"
"À." Trịnh Tây Tây há miệng, "Là ghi âm trên wechat của tớ, người trong nhà gửi, cũng không biết là có chuyện gì. ”
Tăng Ngữ nghe vậy cũng không có hỏi thêm nữa.
Trịnh Tây Tây cầm điện thoại di động leo xuống giường, tìm tai nghe cắm vào, lúc này mới mở ra một lần nữa, tuy rằng cô cũng không biết mình đang chột dạ cái gì.
"Em gái à, có kết quả giám định rồi..." Thanh âm lười nhác đầy từ tính của Cố Doãn vang lên trong tai nghe, "Hai chúng ta đúng là có quan hệ anh em. ”
Trịnh Tây Tây: !!!
Trịnh Tây Tây lập tức kinh hãi đến mức mệt mỏi gì cũng không còn, trong đầu lộn xộn hiện lên rất nhiều suy đoán thái quá, thí dụ như cha Cố Doãn đã làm cho cha cô mọc sừng, hoặc là cha cô đã làm cho cha Cố Doãn phải đội nón xanh...
Cô vội vàng mở cái ghi âm tiếp theo, Cố Doãn diễu cợt nói: "Quan hệ anh em khác cha khác mẹ. ”