Trịnh Tây Tây thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã nói rồi mà, sự tình không có khả năng cẩu huyết như vậy được.

Hơn nữa, anh ta không thể nói hết trong một câu được sao? Tại sao lại phải chia thành hai câu làm gì.

Trịnh Tây Tây cảm giác tim mình vừa rồi đập nhanh vô cùng, thiếu chút nữa bị dọa tới phát bệnh tim.

Cô đè lại giọng nói của mình, trả lời anh một cách tức giận: "Anh thực sự nhàn rỗi vậy ư?"

Anh vậy mà thật sự đi giám định, cô cho rằng anh chỉ nói đùa thôi.

Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, Cố Doãn đã trả lời: “Hẳn là không có bận rộn như em gái.”

Cố Doãn: “Tin nhắn anh trai gửi từ mấy tiếng trước, tới bây giờ mới được phê duyệt.”

Trịnh Tây Tây: "..."

Cô đang định tiếp tục nhắn tin trả lời, Cố Doãn lại trực tiếp gọi điện thoại tới.

Trịnh Tây Tây tiếp tục nhắn tin: "Lúc đó em đang ngủ, vừa mới dậy. ”

"Ngủ đến tận bây giờ?"

"Ừm, em quay lại trường rồi, buổi trưa thu dọn đồ đạc xong cảm thấy có chút mệt mỏi... À đúng rồi.” Trịnh Tây Tây hỏi, "Tối qua anh ngủ thấy thế nào? ”

Trịnh Tây Tây vẫn còn nhớ về tách cà phê tối qua.

Mất ngủ xong dậy uống sữa, Cố Doãn tự nhiên sẽ không nói ra mấy chuyện như này.

"Ngủ rất ngon." Cố Doãn nói, "Vừa đặt lưng xuống giường là ngủ luôn. ”

Anh nói xong liền chuyển qua đề tài khác.

"Anh cũng đang ở Văn Đại." Cố Doãn đưa tay nhìn đồng hồ, "Cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, thuận tiện giới thiệu một người anh khác cho em biết. ”

"Sau này ở Văn Đại mà gặp phải chuyện gì, thí dụ như chuyển đồ vật các loại công việc cần thể lực thì em cứ tìm anh ta."

“......”

Cố Doãn quả thật đang ở Văn Đại.

Anh có người quen tên là Chu Hoành, lớn hơn anh mấy tuổi, hiện đang học bên Khoa Y của Văn Đại, bình thường bận rộn đến mức chân không chạm đất, như muốn tìm anh ấy thì chỉ có thể tự mình đến đây tìm người.

Anh nói xong chuyện ăn cơm thì lại hỏi khẩu vị của Trịnh Tây Tây một chút, xác định chỗ ăn cơm xong, lúc này mới cúp điện thoại.

Chu Hoành từ sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm vẫn một mực chờ Cố Doãn gọi điện thoại xong, tựa người vào tường tới sắp ngủ quên thì Cố Doãn bên này mới cúp máy.

Anh ta lúc này mới đi qua: "Khi nào cậu lại trở nên lề mề như vậy? Chẳng giống cậu chút nào. ”

Anh ta vừa dứt lời thì lại tự tung tự hứng, choàng tay ôm lấy bả vai Cố Doãn: "Được lắm, tên nhóc nhà cậu, có phải cậu đang yêu hay không. ”

Cố Doãn người này từ nhỏ tính tình đã không tốt, từ trước đến nay chỉ có người khác nhường anh, chưa từng thấy anh kiên nhẫn với ai đến như vậy. Đối phương nếu không phải là một cô gái thì Chu Hoành lập tức vặn đầu mình xuống làm quả bóng đá luôn.

Nhưng mà, thẳng nam sắt đá như Cố Doãn thế mà cũng có thể nở hoa ư?

"Đừng có nói lung tung." Cố Doãn gạt tay anh ta sang một bên, "Một cô em gái thú vị thôi, sau này cũng là em gái cậu, giúp tôi săn sóc em ấy một chút. ”

"Em gái cơ à, xem ra là trâu già gặm cỏ non rồi."

"Cậu có thể đừng mất nết như vậy có được không." Cố Doãn khinh bỉ nói, "Tôi đối với cô em gái này là tán thưởng thuần túy thôi, đừng tưởng rằng ai cũng mất nết giống như cậu mà bôi nhọ tình cảm của tôi. ”

Chu Hoành giơ ngón tay cái về phía anh: "Cậu là nhất, cậu cao thượng. ”

Cố Doãn và Trịnh Tây Tây hẹn gặp nhau lúc 5 giờ 30 ở cổng phía Tây của trường. Cố Doãn muốn cô mang theo bạn cùng phòng, nếu đã mời ăn cơm thì đương nhiên phải mời thêm vài người, giúp cô và bạn cùng phòng có quan hệ tốt.

Cố Doãn đưa ta sờ cằm, tự thấy đào ở đâu ra được người anh trai tốt như mình nữa.

Hơn nữa, người anh trai tốt này còn rất cố gắng vuốt tóc lên.

Trịnh Tây Tây vừa mới rời giường đứng lên, trên người mặc một bộ đồ ngủ đáng yêu có hình Pikachu.

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, lại thay quần áo, rồi lần lượt đi ra hỏi Tăng Ngữ và Phạm Tri Tri có muốn ra ngoài ăn cơm hay không, cô có một người anh trai muốn mời cơm.

Tăng Ngữ vừa nghe được ăn thì lập tức đồng ý. Ngay cả Phạm Tri Tri cả ngày chìm đắm trong thư viện, chưa đến mười giờ tối chưa về phòng cũng đồng ý, nói rằng mười phút nữa cô trở về.

Tăng Ngữ hỏi: "Anh trai này có đẹp trai không, tuổi tác bao nhiêu, có bạn gái chưa, nhân phẩm như thế nào..."

"Có lẽ cậu gặp rồi." Trịnh Tây Tây nói, "Là người lần trước đưa tớ đi Miếu Thành Hoàng đó. ”

"A, là anh ấy!"

Tăng Ngữ đã thấy Cố Doãn một lần từ phía xa. Lần đó Cố Doãn đưa Trịnh Tây Tây đến Miếu Thành Hoàng, Tăng Ngữ đứng ở đầu đường đã nhìn thấy, tuy rằng không thấy rõ chính diện, nhưng từ cánh tay, thân hình cùng với sườn mặt mơ hồ lộ ra kia, Tăng Ngữ cảm thấy đó là một đại soái ca.

Sau đó, lời nói của Trịnh Tây Tây cũng chứng minh suy đoán của cô ấy.

Sau khi biết người mời cơm là Cố Doãn, Tăng Ngữ lập tức vọt vào phòng vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất của mình để gội đầu tắm rửa, còn trang điểm phong cách nhẹ nhàng.

Trịnh Tây Tây không thể không nhắc nhở cô ấy: "Chúng ta sẽ đi ăn lẩu đó."

Cô ấy có tắm gội sạch sẽ đến cỡ nào thì tới đó toàn thân vẫn có mùi lẩu.

Cho nên Tăng Ngữ lại xịt thêm chút nước hoa thiếu nữ.

Trịnh Tây Tây: "..."

Thôi vậy.

Mất hơn mười phút, mấy người cuối cùng cũng chuẩn bị xong rồi ra ngoài.

Khi đi ngang qua siêu thị dưới lầu ký túc xá, ba người gặp Từ Hành Châu vừa đi chơi bóng rổ về. Từ Hành Châu mặc một chiếc áo thun, trên tay ôm bóng rổ, vừa mới mua nước từ siêu thị ra.

Trịnh Tây Tây đi cùng bạn cùng phòng, bị Từ Hành Châu gọi lại: "Trịnh Tây Tây. ”

Cậu ấy ôm bóng rổ đi tới, nhìn thấy người ba người đều đeo túi xách, liên hệ đến thời gian lúc này, cười hỏi: "Mọi người ra ngoài ăn cơm à?"

"Ừ."

"Đi đâu đấy?" Từ Hành Châu cười nói, "Buổi tối bọn anh cũng định ra ngoài ăn, nhưng đối với hàng quán xung quanh trường học cũng không biết rõ lắm, mọi người có đề xuất nơi nào không. ”

Trịnh Tây Tây suy nghĩ một chút: "Tôi cũng không rõ. ”

“......”

Tăng Ngữ vội vàng bước lên, đề cử mấy hàng quán ở phụ cận, cười nói một hồi rồi tạm biệt.

Chờ Từ Hành Châu đi rồi, Tăng Ngữ mới hỏi: "Tây Tây, cậu thế mà lại quen biết Từ Hành Châu. ”

"Không tính là quen biết, có nói chuyện mấy câu mà thôi."

"Anh ấy rất nổi tiếng trong trường đó." Tăng Ngữ phổ cập kiến thức, "Bề ngoài đẹp trai, nghe nói bên trong cũng rất nhiều tiền, rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh ấy. ”

"Hơn nữa, hôm nay anh ấy mặc áo thun, làm sao mà ngay đến cánh tay của anh ấy cũng đẹp như vậy chứ, chỉ cần cánh tay thôi tớ cũng có thể ngắm suốt một năm."

Trịnh Tây Tây nhìn đồng hồ, cắt đứt suy nghĩ của cô ấy, "Chúng ta mau đi nhanh chút đi, tớ sợ anh Cố Doãn chờ lâu. ”

Tuy nói không biết sự nhiệt tình này của Cố Doãn có thể kéo dài bao lâu, nhưng rốt cuộc cô cũng không phải em gái thật sự của anh, cô không muốn anh chờ lâu.

Tăng Ngữ nói cả nửa ngày, phát hiện hai vị học bá bên cạnh đều thờ ơ, đành phải từ bỏ, tăng nhanh tốc độ đi về phía cổng trường.

Đến cổng phía tây, Trịnh Tây Tây lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Cố Doãn: "Phía trước. ”

Cô ngẩng đầu nhìn, Cố Doãn đeo kính râm đang ngồi ở ghế lái của một chiếc Bentley màu xám bạc, vẫy tay với cô.

Trịnh Tây Tây dẫn theo bạn cùng phòng đi qua.

"Xin chào em gái, anh là anh trai Chu Hoành của em." Chu Hoành cũng từ ghế lái phụ bước xuống, chào hỏi mọi người.

"Lên xe trước đã."

Cố Doãn lái xe, Chu Hoành ngồi ghế phụ, ba cô gái ngồi ở ghế sau.

Chu Hoành đưa iPad tới: "Có thể gọi món trước đó, đánh dấu đi rồi anh gọi qua. ”

Trịnh Tây Tây nhận lấy, ba người xúm lại cùng nhau chọn món.

Trịnh Tây Tây trước kia khi ăn thường chọn món rẻ nhất.

Ví dụ như ở căng tin trung học, một bát mì trứng rẻ nhất giá 5 đồng, nhưng nếu nói với dì làm bếp không cho thêm trứng là có thể tiết kiệm được 1 đồng 5, về phần mì thịt bò, mì tương đen... mấy món phải thêm đồ ăn kèm này không bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.

Vì vậy, cô luôn chọn món vô cùng nhanh.

Theo thói quen, cô chọn đồ luôn nhìn giá cả trước, kết quả nhìn một lượt chẳng thấy giá viết ở đâu cả.

Cố Doãn nói: "Cứ chọn những gì em thích, gọi nhiều quá cũng không sao, Chu Hoành sẽ ăn hết. ”

Chu Hoành: ?

Chu Hoành: "Không phải chứ, tại sao tôi lại phải ăn hết? ”

Cố Doãn thản nhiên liếc mắt nhìn sang: "Bởi vì tôi mời cơm, cậu ăn nhiều, thu lời to. ”

Chu Hoành: "..."

Mẹ kiếp, thế mà lại có chút đạo lý.

Trịnh Tây Tây cong môi, cô ngẩng đầu nhìn sang phía Cố Doãn. Vị trí này của cô, đối diện với chỗ ngồi của anh, chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay anh đặt trên vô lăng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo xắn tới khuỷu, lộ ra một phần nhỏ cơ bắp rắn chắc trên cánh tay, đường cong uyển chuyển, trong đầu đột nhiên phát ra những lời Tăng Ngữ đã nói trước đó: "Chỉ cần cánh tay này, tớ có thể ngắm suốt một năm. ”

Những lời này mang đi so sánh với Cố Doãn cũng tương đối tốt, Trịnh Tây Tây yên lặng nghĩ.

Cô thu hồi tầm mắt, bắt đầu chọn món trên iPad một lần nữa.

Cố Doãn đặt phòng trước, anh đi đậu xe, thả những người khác ở cửa nhà ăn.

Lúc xuống xe Chu Hoành cảm khái: "Thật là, bao nhiêu năm rồi không thấy Cố Doãn mời cơm, đúng là khó có được mà. ”

Trịnh Tây Tây nghiêng đầu: "Em nhớ trước đó anh ấy ra nước ngoài, vừa mới trở về. Hai người gặp cũng không gặp được, làm sao mời cơm. ”

"Hơn nữa..." Trịnh Tây Tây chớp chớp mắt một cái, vô tội hỏi, "Chuyện này, anh Chu Hoành, có phải tuổi của anh lớn hơn so với anh Cố Doãn phải không. ”

"Nếu hai người đi cùng với nhau, anh mời cơm chẳng phải thích hợp hơn hay sao."

“......”

Chu Hoành bị Trịnh Tây Tây liên tiếp đâm cho ba nhát chí mạng, ôm ngực: "Rốt cục anh cũng biết vì sao Cố Doãn lại gọi em là em gái rồi. ”

Độc mồm độc miệng như này, quả thực là nhất mạch tương truyền.

"Thật đó, em mà không phải là em ruột Cố Doãn, anh cũng không dám tin. Không ấy... hay là anh giúp hai người giám định quan hệ anh em thử xem? ”

“......”

Bọn họ trên đường đến đã gọi món xong, sau khi đi vào cũng không cần chờ lâu, mấy nồi lẩu được dọn lên rất nhanh.

Lẩu của quán này là mỗi người một nồi nhỏ, Chu Hoành bận rộn cả một ngày, đã đói bụng từ sớm, đồ ăn vừa mới bưng lên liền bắt đầu vồ lấy như sói đói.

Mắt thấy nửa số thịt bò cuộn đã rơi hết vào trong nồi của Chu Hoành, những người khác cũng không khách khí, nâng đũa gắp loạn.

Trịnh Tây Tây gắp đồ xong mới phát hiện trong nồi Cố Doãn chỉ có mấy cọng măng, cô vớt thịt trong nồi mình lên, hỏi anh: "Có muốn ăn không? ”

"Em gái tốt bụng như vậy luôn?" Cố Doãn nhướn mày.

Kỳ thật anh không đói lắm, chủ yếu là muốn cùng ăn cái gì đó, nên không tranh với bọn họ.

Trịnh Tây Tây cầm muôi vớt toàn bộ thịt bỏ vào trong bát của Cố Doãn: "Cái này... Cảm ơn vì đã mời tụi em đi ăn tối. ”

"Nếu thật sự muốn cảm ơn anh..." Cố Doãn nghiêng đầu, có chút hứng thú nhìn cô, "Không bằng gọi một tiếng anh trai nghe thử? ”

Trịnh Tây Tây cúi đầu, làm bộ không nghe thấy lời anh nói, bắt đầu bỏ mấy món khác vào trong nồi.

Cố Doãn cũng không cưỡng cầu, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm thịt cho bọn họ.

Một bữa lẩu ăn hơn một tiếng đồng hồ, ở đây ngoại trừ Cố Doãn, những người khác đều đã no căng. Một đám người giống như phụ nữ mang bầu ba tháng, lăn vào trong xe Cố Doãn.

Người nào không biết còn tưởng rằng Cố Doãn vừa đi ra ngoài một chuyến đã làm lớn bụng bốn người, trong đó còn có một người là nam...

Cố Doãn, người duy nhất "không mang bầu" lái xe đưa bọn họ trở về, bởi vì buổi tối còn có việc nên chỉ đưa đến cổng trường.

Mấy người đứng ở ngoài cửa trường vẫy tay chào tạm biệt anh, chờ Cố Doãn và Chu Hoành đều đi rồi, Tăng Ngữ rốt cục khôi phục bản tính lắm chuyện, nói từ Cố Doãn đến Chu Hoành, từ nồi lẩu đến xe của Cố Doãn, sau đó đột nhiên hỏi: "Tây Tây, tớ nhớ lần trước cậu đã nói rồi, hình như anh ấy là bạn tốt của anh ruột của cậu. ”

"Ừa."

"Ồ, Trịnh Tây Tây, cậu không cảm thấy có vấn đề gì sao?" Tăng Ngữ lắc lắc bả vai cô hưng phấn nói, "Anh ruột của cậu còn không đến trường thăm em gái mình, nhưng anh ấy lại tới, còn mời chúng tớ ăn cơm. ”

"Có phải anh ấy thích cậu không?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Trịnh Tây Tây bình tĩnh nói, "Anh ấy không thích tớ, anh ấy thích làm anh của tớ. ”

Tăng Ngữ: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play