Trịnh Tây Tây về nhà, trước tiên xin cửa hàng đồ ngọt nghỉ ba ngày.
Lúc đầu, cô chỉ muốn xin hai ngày, nhưng xin ba ngày an toàn hơn. Mặc dù lúc ấy ý của người chủ kia, trong mấy ngày này nếu như có thể tuyển được những người khác đến thì sẽ sa thải cô, nhưng chủ là chủ, không thể nào không có trách nhiệm được.
Quan trọng nhất chính là tiền lương của cô vẫn còn chưa được thanh toán.
Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng không được phép chà đạp thành quả lao động.
Buổi tối, Trịnh Tây Tây gọi điện thoại cho đồng nghiệp Thất Thất của mình, hỏi thăm tình huống.
Thất Thất nói: "Dường như cháu gái của chủ muốn đến giúp đỡ, nhưng phải ngày kia mới đến, ngày mai cậu có rảnh vẫn nên đến một chuyến đi."
Ca làm việc bán thời gian của Trịnh Tây Tây vào buổi tối, mỗi ngày từ năm giờ chiều đến mười giờ tối.
Ban ngày có chủ ở đấy, nhưng đêm đến chủ phải về nhà, cho nên thông báo tuyển thêm một người làm việc bán thời gian nữa. Trước kia, Trịnh Tây Tây từng làm bán thời gian ở một cửa hàng đồ ngọt trong thời gian nghỉ hè nên vào việc rất nhanh, cứ vậy được nhận vào, dường như chủ cũng rất hài lòng với cô.
Trịnh Tây Tây vẫn hi vọng mọi người có thể dễ hợp dễ tan.
Rạng sáng hôm sau, cô đã đến tiệm.
Cửa tiệm vừa mở không lâu, Thất Thất đang chuẩn bị những vật liệu dùng cho hôm nay, chủ đang kiểm tra khoản thu được vào hôm qua.
Lúc này Trịnh Tây Tây tiến vào, người chủ còn hơi sửng sốt một chút.
"Cháu trở về rồi à." Chủ tiệm nói.
Đã qua thời gian mấy ngày, chủ tiệm cũng đã không còn tức giận như vậy nữa: "Cháu đến thật đúng lúc, hôm nay trong tiệm thiếu người, cháu làm đến hôm nay được không."
"Vậy tiền lương..."
"Tôi thanh toán cho cháu." Chủ tiệm nói: "Cộng cả hôm nay luôn."
Thời gian Trịnh Tây Tây làm bán thời gian không dài, tiền lương cũng chỉ có mấy trăm tệ mà thôi.
Chủ tiệm dặn dò xong xuôi mọi chuyện cũng đi, thoạt nhìn như có chuyện gì vậy, cũng bớt đi thời gian tán dóc với Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây cũng không quan trọng việc làm nhiều thêm một ngày.
Cầm được tiền lương đến tay là được rồi.
Cô ở tiệm bánh ngọt một ngày.
Vị trí của tiệm bánh ngọt ở đầu ngỏ, vị trí không tốt không xấu, việc làm ăn vẫn tốt.
Gần đến lúc chín giờ tối, rõ ràng khách hàng trong tiệm cũng dần dần ít đi, ngẫu nhiên mới có một người vào đây.
Thất Thất bớt thời gian lấy điện thoại di động ra xem phim thần tượng của cô ấy, trước đây Trịnh Tây Tây sẽ làm một ít bài tập, có điều hôm nay không có bài tập để làm, Trịnh Tây Tây lấy điện thoại ra, mở ra game vừa mới học được ra.
Trịnh Tây Tây tự mình chơi một ván, không có Cố Doãn bảo vệ, Trịnh Tây Tây tự chơi kém đi không ít, hai người đồng đội không biết tung tích, còn có một người không đáng tin cậy không nói, còn cứ lải nhải lẩm bẩm mắng chửi người.
Trịnh Tây Tây tắt âm đi, chẳng chơi được bao lâu cả đội đã bỏ mình hết.
Trong tiệm vẫn luôn không có ai vào, cô còn đang do dự có nên chơi thêm một ván nữa không, Cố Doãn đã gửi một tin nhắn mới đến: "Em gái, không nên đắm mình vào game nha."
Tin nhắn dừng lại trên màn hình một hồi rồi biến mất, Trịnh Tây Tây định thoát ra để trả lời anh, Cố Doãn đã gửi tin nhắn tổ đội đến.
Trịnh Tây Tây cong môi, ấn vào "đồng ý".
Có Cố Doãn ở bên cạnh quan sát, Trịnh Tây Tây cầm súng tiến tới tiến lui không hề lo toan một chút nào, phảng phất như bây giờ và lúc nãy không phải đang chơi cùng một game vậy.
Thắng một ván vẻ vang, phía cửa bên kia truyền đến một tiếng động, có hai cô gái đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong, Trịnh Tây Tây vội vàng nói với Cố Doãn: "Em phải làm việc rồi, anh chơi trước đi."
Trịnh Tây Tây cất điện thoại vào, nhìn về phía cửa, hai cô gái tôi đẩy cậu cậu đẩy tôi tiến vào, đặt một phần Dương Chi Cam Lộ.
Trịnh Tây Tây đã lên đơn xong, Thất Thất xoay người, bắt đầu làm bánh ngọt.
Tất cả vật liệu và dụng cụ đều có sẵn, không đợi bao lâu, Thất Thất cũng đã làm xong.
Trịnh Tây Tây đặt vào hai cái thìa, bưng bánh sáng cho cô gái ngồi bên cửa sổ: "Mời từ từ dùng."
Sau khi trở về, Trịnh Tây Tây mở điện thoại ra, Cố Doãn gửi tin nhắn đến: ?
Cố Doãn: Làm việc? Muộn như vậy em còn làm việc ở đâu?
Trịnh Tây Tây kéo tin nhắn lên, mới biết được trong lúc vội vàng cô đã trả lời lại cái gì.
Cô phải nói cô có việc.
Có điều, tin nhắn cũng đã được gửi đi rồi, Trịnh Tây Tây trả lời như thật: "Việc bán thời gian tìm được trước đây, hôm nay là ngày cuối cùng."
Cố Doãn cầm điện thoại nhíu mày lại, trả lời: "Cho anh địa chỉ."
Trịnh Tây Tây không cho ngay từ đầu, Cố Doãn liền trực tiếp gọi điện thoại tới, Trịnh Tây Tây đành phải gửi địa chỉ sang.
Sau đó, trong tiệm lại có vài người rục rịch đến.
Lúc sắp tan làm, cửa lại bị người ta đẩy ra một lần nữa.
Trịnh Tây Tây mỉm cười, nói với về phía cửa: "Hoan nghênh đã hạ cố đến..."
Sau đó sửng sốt một chút.
Cố Doãn đẩy cửa ra tiến vào, trông thấy đồng phục trên người cô thì nhướng mày với cô.
Thất Thất ở bên cạnh lén đụng tay Trịnh Tây Tây một cái, nhỏ giọng nói: "Đẹp trai quá nha."
Đúng là thật sự đẹp trai.
Trịnh Tây Tây lấy lại bình tĩnh: "Vị... Khách hàng này, muốn gọi gì không?"
Cố Doãn không thể nào ăn đồ ngọt, trong một chớp mắt tầm mắt dừng lại trên người Trịnh Tây Tây, sau đó nói: "Vậy gọi một phần... Sở trường nhất của em."
"Mời đi đến chỗ ngồi chờ một chút."
Trịnh Tây Tây cùng ăn cơm với Cố Doãn, cũng không cảm thấy anh sẽ thích ăn đồ ngọt, cho nên cô xay cho anh một ly cà phê.
Chủ tiệm mình thích uống cà phê, trong tiệm có mấy loại hạt cà phê trồng từ những nơi khác nhau.
Cà phê mới xay thơm mát thuần tuý, nồng đậm, Trịnh Tây Tây dùng sữa đã đánh bong vẽ lên một con mèo nhỏ, bưng qua đưa cho Cố Doãn: "Hôm nay ưu đãi đặc biệt, miễn phí cho anh đẹp trai."
Cố Doãn nhíu mày: "Hả? Hôm nay em miễn phí mấy đơn rồi?"
"Một đơn." Trịnh Tây Tây nói: "Ưu đãi này vừa có vào một giây trước."
Miễn phí thì phải tự bù tiền vào, Cố Doãn thật sự đúng là người đầu tiên mà Trịnh Tây Tây miễn phí cho.
Trịnh Tây Tây cong môi, cảm thấy mình đối xử với Cố Doãn thật là hào phóng.
Không biết Cố Doãn đã bỏ bao nhiều tiền xăng đến đây nữa, còn cô đã hào phóng miễn phí cho anh hơn mười tệ.
Nghĩ tới đây, Trịnh Tây Tây lại vui vẻ hơn một chút.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Doãn uống cà phê do Trịnh Tây Tây pha, tay nghề trông tương đối thành thục, mèo con trên ly trông cũng rất đáng yêu.
Anh uống một ngụm, hương vị cà phê rất thơm, hơn nữa còn là vừa mới xay, mùi vị rất thuần tuý.
Trịnh Tây Tây đưa cà phê xong liền đi trở về, tháo đồng phục trên người ra định tan làm.
Thất Thất nhìn thoáng qua bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Các cậu quen biết sao?"
"Ừm, là một người anh."
"Anh ấy đẹp trai ghê!" Thất Thất hơi kích động nói.
Trịnh Tây Tây và Thất Thất cùng nhau dọn dẹp tiệm, Cố Doãn cũng uống xong cà phê.
Ba người cùng đi ra, Cố Doãn còn giúp đỡ đóng cửa tiệm một chút.
Thất Thất cưỡi chiếc xe đạp điện nhỏ của mình: "Tớ đi trước đây."
"Ừm, hẹn gặp lại."
Xe của Cố Doãn dừng ở ven đường, anh mở cửa xe, Trịnh Tây Tây chui vào.
Lúc Cố Doãn vào tiệm cũng đã sắp mười giờ, bây giờ đã hơn mười giờ đêm.
Cố Doãn hỏi: "Em ra ngoài, ở nhà biết không?"
"Em đã nói với bác Lý một tiếng rồi."
Nhà ở của nhà họ Trịnh rất lớn, bên trên có ba tầng, còn có một cái gác xép, bên dưới còn có hai tầng, một tầng là bể bơi và phòng tập thể thao, còn có một tầng để xe.
Mỗi một tầng đều chiếm diện tích rất lớn.
Bình thường, cho dù mọi người cùng ở một phòng cũng không nhất định sẽ chạm mặt nhau.
Bố Trịnh là người bận rộn nhất nhà, ngoại trừ ngày đầu tiên Trịnh Tây Tây trở về trông thấy ông ra, bình thường rất hiếm khi nhìn thấy, ông cũng rất ít khi trở về nhà ăn cơm tối.
Trịnh Hoài cũng ở bên ngoài cả ngày, Trịnh Nghi và bà Trịnh đều có vòng xã giao của riêng mình.
Tất cả mọi người không ngồi xổm ở nhà, chẳng ai quản được ai, chỉ sợ người nắm rõ hành trình của người nhà họ nhất chính là bác Lý.
Có điều như thế này cũng tốt, không chạm mặt cũng tương đối nhẹ nhõm.
Cố Doãn hơi trào phúng "xuỳ" một tiếng.
Có lẽ bố Trịnh bận thật, nhưng mấy người khác tranh nhau chạy ra ngoài, đơn giản chính là không muốn ở nhà.
Vì sao lại không muốn ở nhà, bởi vì không muốn đối mặt với Trịnh Tây Tây.
Trịnh Nghi có trái tim pha lê, trước đó còn náo loạn đến mức chạy trốn khỏi nhà. Những người khác lo lắng cho Trịnh Nghi, không biết nên đối mặt với Trịnh Tây Tây như thế nào. Thật tình không biết, Trịnh Tây Tây mới là người bị họ đánh mất, là người cần được đền bù.
Nhà họ Trịnh có nhiều người như vậy, ngoại trừ bác Lý ra, không có ai thật sự tiếp nhận cô cả.
Cửa tiệm bánh ngọt gần với Văn Đại, vốn Trịnh Tây Tây còn định nếu về muộn sẽ đến trường ngủ, không hề bảo bác Lý sắp xếp người đến đón cô, không ngờ rằng Cố Doãn lại đến.
Cô trở lại nhà họ Trịnh, mặc kệ là người nhà họ Trịnh hay là chính cô, từ đầu đến cuối đều không có cách nào vào vai được.
Vốn cô cũng chẳng quen thân cận với người khác, dường như những người khác trong nhà họ Trịnh cũng không có ý định bồi dưỡng tình cảm với cô. Trạng thái như vậy đối với đối phương mà nói có thể tính là tương đối tự tại.
Trái lại, Cố Doãn vốn không có quan hệ gì với cô, dường như còn vào vai hơn cả bọn họ, anh sẽ đưa cô, đêm hôm khuya khoắt thế này cũng vẫn lái xe đến đón vô.
Anh trai sao? Trịnh Tây Tây nghĩ.
Cố Doãn đưa Trịnh Tây Tây trở về nhà họ Trịnh.
Xe dừng lại ở bên ngoài, Trịnh Tây Tây cúi đầu từng chút từng chút, gần như đã ngủ, nhưng lúc xe dừng lại, cô vẫn thoáng tỉnh táo lại.
"Đưa điện thoại cho anh." Cố Doãn nói.
Trịnh Tây Tây không rõ ràng cho lắm, lúc cô mở mắt ra còn hơi trừng lớn, cô xoa xoa đầu, đưa điện thoại di động tới.
Cố Doãn gõ vào đó một dãy số, lưu lại: "Đây là điện thoại của lái xe nhà anh, em có thể gọi ông ấy là chú Lâm, nếu như nhà họ Trịnh không sắp xếp người lái xe cho em, em cứ gọi điện thoại cho ông ấy, anh sẽ dặn dò ông ấy."
Anh trả lại điện thoại di động, lại gõ lên đầu cô một cái: "Sau này, đêm hôm khuya khoắt đừng ra ngoài một mình, cũng đừng tùy tiện đón xe."
"Đi vào đi, ngủ sớm một chút."
"Cảm ơn."
Trịnh Tây Tây không biết mình có thể nói cái gì.
Lúc Cố Doãn nghiêm túc căn dặn cô, cô đột nhiên có một loại cảm giác mũi chua chua, xảy ra bất ngờ, không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Cô tháo dây an toàn xuống xe.
Đèn đường phát ra ánh sáng mờ nhạt, cô lại quay đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đi trở về gõ cửa sổ xe của Cố Doãn.
"Hả?" Cố Doãn mở cửa sổ xe xuống.
"Em đột nhiên nhớ lại, ban đêm không nên cho anh uống cà phê." Trịnh Tây Tây do dự một chút: "Anh uống cà phê rồi, ban đêm có thể ngủ được không."
Cà phê có công dụng nâng cao tinh thần, lúc ấy cô chỉ muốn cho Cố Doãn uống gì đó, chỉ là quên cân nhắc điều này.
Trịnh Tây Tây đưa một hộp sữa bò qua cửa sổ xe, được đóng gói bằng giấy hộp, vị dâu tây: "Nghe nói trước khi ngủ uống chút sữa bò có thể giúp ngủ ngon."
Cố Doãn nhìn hình vẽ quả dâu bên trên hộp giấy, khó chịu từ chối: "Không cần đâu, không có tác dụng gì với anh cả."
Trịnh Tây Tây vẫn đưa sữa bò cho anh: "Hộp này cho anh, em vẫn còn rất nhiều."
Cố Doãn ghét bỏ liếc nhìn, miễn cưỡng không hề đẩy ra.
Anh lái xe về nhà, bỏ sữa bò vào tủ lạnh.
Cố Doãn ở một mình, ngoại trừ có dì giúp việc đến quét dọn vào thời gian nhất định, hoặc là để người ta đưa cơm tới, thời gian khác, anh cũng không thích bị ai khác quấy rầy.
Anh cũng không uống sữa bò, trong nhà không có sữa, hộp sữa bò vị dâu tây này được đặt trong tủ lạnh trông có vẻ hoàn toàn xa lạ.
Anh đóng tủ lạnh lại, trước tiên đi đến phòng tắm tắm vội, sau đó lên giường đi ngủ.
Anh nằm trên giường một hồi, không có ý định đi ngủ.
Trở mình, không có ý đi ngủ.
Lại trở mình.
Bình thường, anh cũng uống cà phê, cũng không cảm thấy có bao nhiêu ảnh hưởng với mình, nhưng hôm nay không biết có phải là vì tác dụng tâm lý hay không, trong đầu vẫn luôn không ngừng hiện ra những lời mà Trịnh Tây Tây đã nói với mình.
Đêm nay, có thể, ngủ không được không.
Có thể, ngủ không được hay không.
Ngủ không được.
...
Sau khi nằm một tiếng đồng hồ, Cố Doãn "bật" ngồi dậy: "Mẹ nó!"
Anh lại xuống dưới lầu, lạnh mặt lấy hộp sữa bò vị dâu tây Trịnh Tây Tây đưa anh từ trong tủ lạnh ra, mặt không biểu tình uống hết.
Chậc, khó uống thật.