Xe của Cố Doãn cũng trương dương hệt như con người của anh.
*Trương dương: Tính cách thích phô trương, khoe khoang, khoe mẽ
Chiếc xe thể thao màu đỏ kia bắt mắt, thân xe được thiết kế mang đến cảm giác giàu có, cái mặt nằm ngang ở giữa như một con quái thú giương nanh múa vuốt trên mặt hiện đầy vẻ "ông đây là nhất thế giới".
Trịnh Tây Tây mở cửa xe quái thú ra ngồi vào, cài dây an toàn, Cố Doãn giẫm mạnh chân ga, xe xung trận lên trước xông ra ngoài, ném những chiếc xe khác tận tít sau lưng.
Trịnh Tây Tây mở khoá kéo túi xách của mình ra, lấy một cái kết bình an từ bên trong ra rồi thắt lên xe.
Cố Doãn nhín thời gian nhìn thoáng qua.
"Kết bình an, quà đáp lại mèo cầu tài."
Dừng một chút, Trịnh Tây Tây mới bổ sung thêm: "Tự em kết đấy."
Một câu "thật xấu" đã đến bên miệng, cậu chủ Cố lại phải nuốt trở vào.
Bỏ đi, anh nổi lên lòng tốt không đả kích cô nữa.
Trịnh Tây Tây cũng không buông tha cho anh, cô chắc chắn mà nắm chắc kết bình an, hỏi: "Có phải trông cũng đẹp mắt không."
Đây là kết bình an bình thường sao? Không phải.
Đây là kết bình an Nữu Hỗ Lộc được điểm xuyết bằng hai viên ngọc thạch phỉ thuý đã tồn tại hàng trăm năm. Quạt một cái, phảng phất như đều ngửi thấy mùi tiền tài.
"Ừm." Cố Doãn vừa liếc mắt vừa nói một cách trái lương tâm.
Lúc này, Trịnh Tây Tây mới vui vẻ, cong khoé môi: "... Ngươi có thường thức đấy."
Cố Doãn: "..."
Bọn họ hẹn ăn cơm ở Thất Vị Hiên, Trần Minh Viễn đến trước nhất, đã đặt xong phòng bao cho mọi người.
Vốn cho rằng chỉ có mấy người Đỗ Phong đến thôi, không ngờ khi cửa phòng bao được đẩy ra, Cố Doãn lại đưa theo một em gái tiến vào.
Ban đầu, Trần Minh Viễn ngồi bắt chéo chân để chơi game, lúc ngẩng đầu, vì quá kinh ngạc xíu chút nữa đã ngã khỏi ghế.
"Cố Doãn, cô... Vị này là, giới thiệu một chút đi?"
Trần Minh Viễn đảo ánh mắt quanh người, hiển nhiên là hơi nghĩ sai.
Hôm nay, Trịnh Tây Tây có trang điểm, gương mặt xinh đẹp không gì sánh được, mặc vào một chiếc váy liền mát mẻ, đứng bên cạnh Cố Doãn mang đến một cảm giác trai tài gái sắc.
Ánh mắt của Cố Doãn luôn đặt trên đỉnh đầu, đột nhiên đưa theo một em gái cùng xuất hiện, chẳng trách Trần Minh Viễn lại ngạc nhiên đến như vậy.
Có điều, em gái này trông hơi nhỏ, cao nhất cũng chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, Cố Doãn thế này là trâu già gặm cỏ non sao.
Cố Doãn đi tới, gõ một cái lên đầu anh: "Thu hồi ánh mắt hèn mọn của cậu đi, đây là em gái tôi."
Gõ người xong, Cố Doãn lấy menu trên bàn đưa cho Trịnh Tây Tây: "Muốn ăn gì có thể gọi trước một chút, để phòng bếp làm trước."
"A." Trịnh Tây Tây lấy menu đến, cô không kén ăn, cũng không thể nói là đặc biệt thích ăn gì, bèn đánh dấu vào hai món ăn ở trên cùng nhất
Cố Doãn nhìn hai cái dấu đáng thương, bèn đánh dấu hết vào hàng kia rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ.
Trần Minh Viễn vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn xem, anh khều Cố Doãn: "Cậu có thêm một người em gái từ bao giờ thế, sao tôi lại không biết."
Cố Doãn quả thật muốn có em gái, đáng tiếc...
Nghĩ đến chuyện xấu của nhà họ Cố, Trần Minh Viễn gãi gãi đầu.
"Chẳng phải bây giờ biết rồi sao?" Cố Doãn lười giải thích, suy nghĩ rồi giới thiệu cho Trịnh Tây Tây: "Cậu ta tên là Trần Minh Viễn."
Trịnh Tây Tây vừa cười vừa nói: "Chào anh, em tên là Trịnh Tây Tây."
"Ai chứ?" Xém chút nữa Trần Minh Viễn đã cho rằng mình nghe lầm, họ Trịnh, chẳng lẽ...
Trần Minh Viễn vẫn còn đang sững sờ, lại bị Cố Doãn đập thêm một cái: "Ngạc nhiên không."
Cố Doãn tìm một nơi ngồi xuống, Trịnh Tây Tây và Trần Minh Viễn không quen, bèn ngồi xuống ghế bên cạnh Cố Doãn.
Trần Minh Viễn lấy lại tinh thần, cũng cảm thấy vừa rồi mình thật sự không lễ phép, không đợi anh nói thêm gì, cửa phòng bao lại được đẩy ra một lần nữa, những người khác cũng đã đến.
Lần này là một đám người trùng trùng điệp điệp kéo đến, chẳng những có Trịnh Hoài, còn có một người trong tâm bát quái khác là Trịnh Nghi, Trần Minh Viễn bèn nuốt những lời còn lại vào.
Mặc dù có nhiều người đến, nhưng cũng may là phòng bao đủ lớn, bằng không lại phải đổi chỗ mất.
Trong số người tới, số tuổi trên cơ bản được chia thành hai phe. Trịnh Tây Tây và bọn Trịnh Nghi đều trên dưới mười tám tuổi, bọn Trần Minh Viễn thì trên dưới hai mươi bốn tuổi.
Bình thường hai nhóm người không gặp nhau nhiều, tuổi tác và những chuyện từng trải cũng không giống nhau. Có điều, Trần Minh Viễn là một cao thủ rất biết làm cho không khí sôi động, hơn nữa còn là người được các cô gái yêu thích nhất trong đám bọn họ.
Trịnh Tây Tây nhiều lần nhìn thấy có người nhìn lén Cố Doãn, có điều cũng không hề đến bắt chuyện, chỉ nhìn lén một chút, dời đi ánh mắt vừa xấu hổ vừa e sợ, quay đầu đi nói chuyện với những người khác.
Người ở đây, trừ Trịnh Tây Tây ra, những người khác đều cùng tốt nghiệp cùng một trường cấp ba quý tộc nhất ở Văn Thành, mọi người trò chuyện từ câu lạc bộ đến các trận bóng rổ, lại nói tiếp đến các giáo viên nước ngoài ở trong trường, trò chuyện khí thế ngất trời.
Trần Minh Viễn hệt như một con Khổng Tước mở bình phong, thỉnh thoảng chọc cho mọi người cười to. Ngẫu nhiên Đỗ Phong với Trịnh Hoài cũng sẽ chêm thêm vài câu.
Trịnh Tây Tây với Cố Doãn đến tương đối sớm, ngồi ở vị trí gần bên trong.
Bấy giờ, thức ăn vẫn còn chưa lên, Trịnh Tây Tây không có thói quen uống quá nhiều nước trước khi ăn, nhưng ngồi không cũng có hơi nhàm chán, hơn nữa còn có chút xấu hổ khó hiểu.
Cô hẳn nên gọi một món rau trộn trước bữa cơm nhỉ, Trịnh Tây Tây nghĩ.
Cố Doãn cũng không tham gia vào cuộc nói chuyện, anh hơi tựa vào phía sau, hỏi Trịnh Tây Tây: "Chơi game không?"
"Vâng."
Hai người lấy điện thoại di động ra, ngồi trong góc mở game lên.
Kết thúc một ván, món ăn cũng đã được đưa lên, chủ đề trước đó cũng đã kết thúc, mọi người bắt đầu ăn gì đó.
Từ Hành Châu vốn muốn ngồi bên cạnh Trịnh Tây Tây, nhưng cậu ta đến trễ, hai bên ghế cạnh Trịnh Tây Tây đều có người, nếu cậu muốn đổi chỗ ngồi sẽ trông có vẻ quá cố ý, chỉ có thể ngồi ở đối diện.
Ngồi bên cạnh cậu chính là một trong những bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn của Trịnh Nghi, cũng là bạn học cùng lớp của Từ Hành Châu.
Trước đó, bọn họ đang nói đến tiếc mục nghệ thuật, thấy Từ Hành Châu nhìn về hướng Trịnh Tây Tây mấy lần, cô gái có hơi mất hứng, đột nhiên cất cao giọng nói, bảo: "Trịnh Tây Tây, trường các cậu có tiết mục nghệ thuật không?"
Đột nhiên bị cue, Trịnh Tây Tây sửng sốt một chút, nói: "Không có, chỉ có tiệc tối văn nghệ thôi."
"Là tiết mục biểu diễn à?" Cô gái hỏi: "Có phải cậu cũng muốn tham gia không."
Một cô gái ở bên cạnh tiếp lời: "Tiết mục văn nghệ của trường bọn tôi quả thật có chút phiền, tất cả mọi người phải tham gia, phải chuẩn bị tài nghệ, sau đó rút thăm, rút trúng thì phải lên."
"Năm ngoái, Trịnh Nghi đã giành được Ngôi Sao Nghệ Thuật, tỳ bà của Văn Văn cũng rất tuyệt vời."
Mọi người ai nấy đều thổi phồng tài nghệ lẫn nhau, cô gái nói chuyện ban đầu hỏi: "Trịnh Tây Tây, còn chưa hỏi cậu này, cậu từng biểu diễn tiết mục gì rồi."
Mặt dù, ngoài mặt cô ta hỏi rất chân thành, nhưng cũng không có ý gì tốt.
Bọn họ đều nhận được sự giáo dục tốt nhất, ngoại trừ đọc sách cũng không bỏ sót mấy tài nghệ khác, tùy tiện kéo một người ra cũng có thể chơi được mấy loại nhạc cụ.
Trịnh Tây Tây có thể thi được đến Văn Đại đã là có vận khí tốt rồi, cô ta không tin cô sẽ còn có tài nghệ gì khác.
Quả nhiên, Trịnh Tây Tây lắc đầu: "Tôi chưa từng biểu diễn tiết mục."
"Mọi lần, tôi đều được xem là học sinh tiêu biểu, đi lên đọc diễn văn thôi."
Trịnh Tây Tây suy nghĩ: "Đây cũng có thể xem là một tiết mục nhỉ."
"Tiết mục ma pháp thôi miên."
"Phụt...."
Xém chút, Trần Minh Viễn đã phun ra một ngụm nước.
Cố Doãn cười cười, ở bên cạnh dựng lên ngón tay cái với cô.
Trịnh Tây Tây cũng cười theo một cái.
Trịnh Tây Tây học cấp ba Nhị Trung ở huyện nguyên, dựa vào thành tích của cô, vốn có thể đến được Nhất Trung tốt nhất ở thị trấn, nhưng giáo viên chiêu sinh của Nhị Trung tìm tới nhà cô, miễn đi tất cả học phí và chi phí phụ cho cô, hứa hẹn sẽ cho cô tài nguyên tốt nhất ở Nhị Trung để cướp cô về trường.
Tỉ lệ nhập học của Nhị Trung so ra kém hơn một chút, chất lượng tài nguyên cũng xa không so được, sau khi Trịnh Tây Tây nhập học, trên cơ bản đều được giáo viên nâng trong lòng bàn tay, từ lớp mười đến lớp mười hai, hễ có cần học sinh nào đọc lời chào mừng thì họ đều là Trịnh Tây Tây.
Cho nên, cô nói mình thôi miên thật sự đúng là không phải nói đùa, tự cô cũng cảm thấy rất thôi miên mà.
Lần làm khó dễ này bị Trịnh Tây Tây hóa giải dễ dàng, còn khiến cô huênh hoang một lần, sắc mặt của cô gái có hơi khó coi, nhưng cũng không dám nói tiếp.
Còn nói nữa sẽ thể hiện mình là người gây sự, khiến người ta cảm thấy phiền phức chán ghét.
Vì lần này, người sau đó cũng không hề cue Trịnh Tây Tây nữa.
Suy cho cùng, mọi người cũng không được tính là quá quen, bình thường cũng không chơi cùng nhau, sau khi cơm nước xong liền ai về nhà nấy.
Nhớ đến mình còn phải đi chùa xe, Trịnh Tây Tây hỏi Cố Doãn: "Anh về đâu?"
"Yên tâm, anh trai đưa em ra, đương nhiên cũng sẽ đưa em về."
Cố Doãn ném chìa khoá của mình cho Trịnh Tây Tây, bảo cô tìm một chỗ chờ anh, mình thì đi nói mấy câu với bọn Trần Minh Viễn.
Trịnh Hoài cũng rất khó xử, mấy cô gái đều không hề lái xe đi, anh cũng không thể bỏ rơi họ, nhìn thấy Cố Doãn nguyện ý đưa Trịnh Tây Tây về, anh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc Cố Doãn đi ra, vừa hay nhìn thấy Trịnh Hoài đưa theo mấy người Trịnh Nghi lên xe.
Anh lấy chìa khoá đến mở khoá, nói với Trịnh Tây Tây: "Nói thật, em làm em gái của anh thì tốt rồi, tốt hơn nhiều so với việc làm em gái của Trịnh Hoài, chí ít, anh sẽ không ném em cho người khác nhiều lần."
Cố Doãn mở cửa xe ngồi vào, Trịnh Tây Tây cũng chui vào.
Cô chống cằm suy nghĩ một hồi, hỏi: "Làm em gái của anh thì có gì tốt?"
"Rất nhiều chỗ tốt." Cố Doãn khẽ nâng giọng: "Em thích gì anh đều có thể mua cho em, có người ức hiếp em thì anh sẽ đánh hắn, đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là..."
Anh dừng một chút, quay đầu sang: "Dáng dấp anh trai đây rất đẹp trai, làm em gái của anh là phúc phận tu luyện mấy đời đấy.
Trịnh Tây Tây: "..."
Người này là quỷ tự luyến rồi.
"Dựa vào lời anh nói đây, chẳng phải em sẽ tuyệt đối không phải chịu thiệt thòi."
Cố Doãn nhướng mày: "Đúng vậy."
"Nhưng em nghe nói không có dĩa bánh nào rơi từ trên trời xuống đâu, vô cớ xum xoe, không phải lừa đảo chính là đạo chích." Trịnh Tây Tây xích lại gần anh, đôi mắt sáng rực: "Không phải là anh nhìn trúng em chứ?"
"Phụt..." Cố Doãn bị sặc nước.
Anh ho một hồi lâu, vặn chặt nước trên tay rồi cất kỹ, nhìn cô một cái: "Em thật sự có can đảm nghĩ đến vậy à."
"Đã nói, với tính tình này của em không giống người nhà họ Trịnh, trái lại giống người nhà họ Cố bọn anh hơn."
Anh nói xong, dùng động tác nhanh chóng bứt một cọng tóc trên đầu Trịnh Tây Tây xuống.
Trịnh Tây Tây bị đau, tức giận nói: "Anh làm gì vậy?"
"Làm giám định." Cố Doãn cũng bứt một cọng tóc trên đầu mình xuống, tìm một cái túi cho vào, bình tĩnh bảo: "Anh càng nhìn càng cảm thấy em giống con nhà họ Cố của bọn anh hơn."
"..."
"Cái tính tự luyến này của em y hệt anh."
"..."
Cố Doãn cất kỹ cái túi, xoa xoa đầu cô: "Hẳn là không lâu nữa sẽ có kết quả, đến lúc đó em có thể gọi anh là anh trai rồi."
Trịnh Tây Tây: "...."