Không thể không nói, hình ảnh ba anh chàng đẹp trai đứng chung một chỗ quả thật đẹp mắt.

Tướng mạo của Trịnh Hoài anh tuấn, khí chất điềm đạm, Đỗ Phong rất cao, gần một mét chín, nếu như ở trường học sẽ khiến người ta liên tưởng đến đội trưởng của đội bóng rổ, Từ Hành Châu dương quang tinh khiết, ba người đều đẹp trai theo cách riêng của họ.

Trịnh Tây Tây quay một đoạn, cảm giác rất hài lòng.

Xém chút nữa, Đỗ Phong đã phun ra một ngụm máu.

Rõ ràng ý của anh là muốn nhờ Trịnh Tây Tây đến giúp hái nho, kết quả lại lưu lại video lịch sử đen của mình.

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy lòng dạ đen tối của em gái này có thể so tài được với Cố Doãn.

Trịnh Tây Tây quay một lúc, quay về tìm nước uống.

Đỗ Phong nghiêng đầu, phát hiện Từ Hành Châu đang dõi nhìn theo bóng lưng của Trịnh Tây Tây, anh dùng cánh tay đụng vào em họ của mình: "Em thế này là nhìn trúng người ta rồi hả?"

Từ Hành Châu quay đầu, nở nụ cười.

anh ta đưa mắt nhìn về phía Trịnh Hoài, xích lại gần anh họ của mình, khẽ nói: "Anh không cảm thấy Trịnh Tây Tây rất xinh đẹp sao?"

Lúc anh ta tham gia huấn luyện quân sự từng gặp được Trịnh Tây Tây.

anh ta với Trịnh Tây Tây cùng một cấp, đều là tân sinh viên năm nhất mới vào Văn Đại, anh ta học quản trị kinh doanh, Trịnh Tây Tây học khoa vật lý, học cùng một khuôn viên trường.

Huấn luyện quân sự rất nóng, Trịnh Tây Tây lại trắng hơn người khác vài tone, phảng phất như phơi nắng hoàn toàn không đen vậy. Lúc ấy, cô đang ngồi cạnh bồn hoa với một đám người, vừa nói chuyện vừa dùng mũ quạt gió, động tác không văn nhã gì, nhưng lại được cô làm vô cùng đẹp mắt, giống hệt như một tiên nữ vậy.

Khi ấy, anh ta đã để ý một chút, nhưng không tìm được cơ hội gì để tiếp cận Trịnh Tây Tây cả.

Hôm qua, nghe mẹ mình nhắc đến chuyện của nhà họ Trịnh, lúc nghe thấy cái tên Trịnh Tây Tây này, anh ta còn cảm thấy chỉ là hai người trùng tên trùng họ, mãi cho đến khi cả trường và ngành đều trùng khớp, anh ta mới biết được là cùng một người.

Cho nên, lúc nghe Đỗ Phong bảo muốn đến nhà họ Trịnh hái nho, anh ta đã lập tức đề cử mình cùng đi theo đến đây.

Đỗ Phong suy nghĩ một lát cũng hiểu được mấu chốt trong đó: "Không phải em đến đây là vì cô ấy chứ?"

"Ừm, em định theo đuổi cô ấy." Từ Hành Châu nói.

"Nghiêm túc chứ?" Đỗ Phong hỏi.

Từ Hành Châu cười nói: "Có lần nào em không nghiêm túc à."

Đỗ Phong lắc đầu, người em họ này của anh cái gì cũng tốt, chỉ là rất chịu khó đổi bạn gái, chưa từng hẹn hò quá hai tháng.

Anh nhắc nhở: "Tốt xấu gì cũng là em gái của bạn, em đừng có làm loạn cho anh."

"Biết rồi."

Đỗ Phong cũng không nói gì thêm nữa.

Dựa vào cảnh ngộ của Trịnh Tây Tây bấy giờ, yêu đương với Từ Hành Châu thật ra cũng là một lựa chọn tốt.

Trịnh Tây Tây lớn lên ở nông thôn, mọi người nể mặt nhà họ Trịnh, có thể trước mặt sẽ không nói gì, nhưng sau lưng vẫn có chút xem thường cô.

Những người khác trò chuyện sau lưng cô đều bảo "người nhà họ Trịnh đó lớn lên ở nông thôn" kèm theo đó là một chút khinh thường và thờ ơ.

Cho dù Trịnh Tây Tây đã được đón về nhà họ Trịnh, nhưng vẫn sẽ bị bài xích luẩn quẩn bên ngoài cả cái vòng tròn như cũ mà thôi.

Nếu quả thật cô ở bên cạnh Từ Hành Châu, không nói đến những chuyện khác, ít nhất Từ Hành Châu cũng có thể nhanh chóng đưa cô dung nhập với cái vòng này, thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng của cô hiện giờ.

Huống chi, điều kiện bản thân của Từ Hành Châu cũng không tệ, yêu đương lâu dài với anh ta, Trịnh Tây Tây cũng không mất mát gì.

Trịnh Tây Tây đi vào uống nước xong cũng không tiếp tục trở lại sảnh buổi tiệc nữa, mà giúp bọn họ cầm mấy ly nước trái cây ướp lạnh ra.

Cô dùng đĩa bưng nước trái cây, đi trước đến trước mặt Cố Doãn: "Anh lấy nước trái cây không?"

Cố Doãn đang tựa hờ vào ghế mây chơi game, lúc Trịnh Tây Tây đi qua, cô nhìn thấy một chữ "chiến thắng" rất lớn trên màn hình.

Cố Doãn chọn một ly nước dưa hấu ở bên trong, thấy ánh mắt của Trịnh Tây Tây dừng lại ở màn hình game, liền hỏi: "Biết chơi không?"

Trịnh Tây Tây lắc đầu.

Chiếc điện thoại trước đây của cô là một chiếc điện thoại sacond-hand kiểu cũ, rất lag, bên trong chỉ có một vài ứng dụng cơ bản. Sau khi đến nhà họ Trịnh, bác Lý đã đổi cho cô một chiếc điện thoại mới, có điều cô không chơi game, cũng không tải xuống bất kỳ ứng dụng game nào cả.

Cố Doãn ngồi xuống, hỏi cô: "Chơi không? Anh dạy em."

Trịnh Tây Tây không muốn quay về buổi tiệc phía trước, tạm thời cũng chẳng tìm được chuyện gì khác để làm, thế là gật đầu.

Cô đặt mấy ly nước lên trên bàn ăn ở bên cạnh, nói với mấy người vội vàng hái nho ở bên kia: "Bưng nước trái cây đến cho mọi người này, đặt ở đây nhé, cần thì cứ đến lấy."

Sau đó bắt đầu tải game.

Đỗ Phong nhịn không được, bảo: "Em gái, không ai đưa nước chỉ đưa đến nửa đường như em đâu."

Trịnh Tây Tây nghiêng đầu, so sánh khoảng cách từ bếp đến đây, rồi lại so khoảng cách từ đây đến chỗ Đỗ Phong, hỏi: "Anh Đỗ Phong, anh học toán không giỏi đúng chứ?"

Đây sao có thể gọi là nửa đường được, rõ ràng là khoảng cách giữa hai bên không bằng nhau.

Đỗ Phong: "... Đệt?"

Cố Doãn ở bên cạnh cười, cười xong lại nói: "Ừm, quả thật cậu ấy không giỏi tính toán."

Đỗ Phong: ?

Tốc độ đường truyền của nhà họ Trịnh nhanh, không bao lâu sau đã tải xong game.

Đây là một game bắn tỉa, bốn người một nhóm, một trăm người rơi xuống trên một bản đồ, tiêu diệt hết người của nhóm khác sẽ thắng.

Cấp bậc của Cố Doãn cao, bèn dùng một cái acc nhỏ để chơi với cô: "Lát nữa cứ đi theo anh."

"Ừ."

Trịnh Tây Tây là người mới chơi game, tự giác đi theo sau lưng Cố Doãn. Thao tác của cô không tốt nhưng đầu óc linh hoạt, chỉ chốc lát đã thăm dò ra được phải chơi như thế nào.

Cố Doãn chơi mấy ván newbie như thế này hoàn toàn không cần phí tâm tư và sức lực gì cả, nhặt được trang bị gì tốt cũng chẳng giữ lại cho bản thân, chỉ một mạch ném cho Trịnh Tây Tây, còn mình thì cầm ít trang bị thừa để hành người mới.

Chơi mấy ván thế này, hai người đều dần dần cảm thấy hứng thú.

Đỗ Phong đi đến lấy nước uống, đứng ở bên cạnh nhìn mấy lần, mỉa mai bảo: "Bọn tôi làm cu-li ở đây, Cố Doãn cậu thì uống nước, chơi game, còn có cả em gái chơi với cậu nữa."

Cố Doãn cũng chẳng hề nâng mí mắt: "Hôm qua là ai đặt cược, ai muốn chơi xúc xắc, muốn trách thì trách cậu ấy đấy, tốt nhất nên mắng thêm vài câu."

Đỗ Phong: "..."

Là chính bản thân anh.

Anh nhìn xuống Trịnh Tây Tây: "Game này Hành Châu cũng biết chơi, hơn nữa còn chơi rất giỏi, sau này em có thể tìm nó cùng chơi."

Lúc này, Từ Hành Châu với Trịnh Hoài cũng đi đến.

Trịnh Hoài cầm ly nước uống lên uống, Từ Hành Châu thì tiếp lời Đỗ Phong, nói: "Các cậu chơi game thì kéo tôi theo với, tôi cũng chơi."

Cố Doãn ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Từ Hành Châu có hơi căng thẳng, anh ta không quen Cố Doãn, chẳng qua vì có quan hệ với Đỗ Phong nên cũng gặp mặt mấy lần.

Văn Thành có hai nhà giàu nhất, một là nhà họ Cố, hai là nhà họ Đoàn.

Mà Cố Doãn lại là đứa bé sinh ra từ việc kết thông gia giữa nhà họ Cố và nhà họ Đoàn, từ nhỏ đã ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, lại còn đứa con trai độc nhất của nhà họ Cố nữa.

Theo như lời đồn đại, Cố Doãn cũng không phải là một người dễ chung sống, anh chẳng nể mặt ai cả, lại còn xấu miệng. Bọn Trịnh Hoài có thể thân thiết với anh là vì quen biết sớm.

Có điều, Đỗ Phong đánh giá anh rất cao.

Dùng lời của Đỗ Phong mà nói, Cố Doãn là kiểu người có thể cầm dao đâm bạn một cách quang minh chính đại, không hề đâm lén, vô cùng đáng tin.

Tuy nhiên, Từ Hành Châu cũng không nghe được điểm gì đáng tin từ trong lời nói này.

Cố Doãn không nói gì, kéo Từ Hành Châu vào trong đội game của họ.

Đầu óc Từ Hành Châu trống rỗng, suy nghĩ bừa bãi lộn xộn, cũng cầm một cái acc nhỏ cùng vào chơi.

anh ta có ý với Trịnh Tây Tây, ban đầu muốn thể hiện một chút trước mặt Trịnh Tây Tây. Kết quả, mỗi lần anh ta tìm được trang bị gì tốt muốn ném sang cho Trịnh Tây Tây, lại phát hiện trang bị trên người của Trịnh Tây Tây còn tốt hơn so với thứ của mình, tất cả đều là Cố Doãn cho.

"Em gái, nhặt đồ một tý nào."

"Đến đây, hướng chín giờ, nổ súng."

"Em gái, lái xe."

...

Trịnh Tây Tây nhặt đồ vật, Trịnh Tây Tây nổ súng, Trịnh Tây Tây lái xe. Cố Doãn ở bên cạnh chỉ đạo, chỉ có những lúc Trịnh Tây Tây không thể ứng phó được anh mới đến giúp một tay.

Đây vốn chính là một ván cho newbie, tùy tiện chơi một chút cũng chẳng có áp lực gì lớn.

Từ Hành Châu phát hiện, mình hoàn toàn không thể nào chen vào được, muốn tặng trang bị thì đối phương không cần, muốn giúp đánh người thì Trịnh Tây Tây đã tự mình chơi vô cùng vui vẻ, muốn giúp lái xe, bây giờ đang là lúc Trịnh Tây Tây thấy mới mẻ, không cần giúp đỡ.

Thế là Từ Hành Châu bèn nhìn Cố Doãn một cái.

Cố Doãn ngồi trên ghế mây, dáng vẻ không hề ngay ngắn, ngẫu nhiên mới nói một câu. Dáng vẻ của anh cứ một mực như vậy, Từ Hành Châu không hề có tiếp xúc riêng tư gì với anh, cũng không nhìn ra có phải anh có ý với Trịnh Tây Tây hay không.

Hẳn là không phải.

Nếu như Cố Doãn thật sự dễ nhìn trúng ai như thế, hẳn là chuyện xấu của anh đã sớm bay đầy trời rồi.

Hái nho cũng không phải là chuyện khó, chẳng bao lâu sau, bọn Trịnh Hoài cũng đã hái xong.

Vừa vặn, Trần Minh Viễn gửi một tin nhắn có hơi hả hê đến, hỏi mấy người bọn họ đã hái nho xong chưa.

Trong cuộc đặt cược hôm qua, Trần Minh Viễn và Cố Doãn cùng thắng Trịnh Hoài với Đỗ Phong, nếu không phải buổi sáng Trần Minh Viễn có việc, chắc chắn cũng sẽ đi qua vây xem.

Đỗ Phong: Hái xong rồi, rượu cũng đã cất xong, đang muốn đưa qua cho cậu đây này.

Trần Minh Viễn: Vớ vẩn, một ngày đã cất xong không thể nào gọi là rượu nho được, gọi là nho chua ngâm nước.

Một lát sau, Trần Minh Viễn hỏi: Trưa nay có muốn ra ngoài ăn chực một bữa không?

Đỗ Phong: Không phải là cậu có việc sao? Làm xong rồi à?

Trần Minh Viễn: Đừng nói nữa, tôi cũng cho rằng có việc gì đó quan trọng lắm, kết quả mẹ tôi lại sắp xếp một cuộc xem mắt cho tôi.

Trần Minh Viễn: Cậu mau gọi điện thoại cứu tôi nhanh đi.

Đỗ Phong gọi điện thoại cho Trần Minh Viễn theo lời anh, phối hợp nói rằng tìm anh có việc gấp, kéo người ra ngoài.

Sau khi gọi xong thì hỏi những người khác: "Trưa nay có muốn ra ngoài ăn một bữa cơm không, Trần Minh sắp đến rồi."

Những người khác không có gì đáng kể, Từ Hành Châu nói: "Trịnh Tây Tây, em cũng đi cùng nhé."

Trịnh Tây Tây đang chơi game, không hề chú ý nghe, nghe vậy chỉ ngẩng đầu lên.

Cố Doãn nói: "Cùng nhau đi đi, cũng là người quen biết không có gì xấu hổ."

Đánh xong ván game cuối cùng, Trịnh Tây Tây cất điện thoại.

Muốn ra ngoài phải vào thông báo với mẹ một tiếng.

Trịnh Hoài nói: "Anh đi nói, em vào thay quần áo lại đi."

Trên người Trịnh Tây Tây vẫn còn mặc lễ phục, đương nhiên không tiện để ra ngoài ăn cơm cho lắm.

"Vâng."

Trịnh Tây Tây quay về phòng đổi một chiếc váy liền, sửa soạn đơn giản một chút.

Trịnh Hoài, Trịnh Nghi, còn có mấy người bạn thân của Trịnh Nghi cùng đứng dưới lầu, thấy cô đến đây, Trịnh Hoài nói: "Các em cũng đi cùng nhé, đi thôi."

Sau khi vào cửa, Trịnh Hoài vừa vặn đụng phải mấy người Trịnh Nghi, vừa nghe nói bọn họ muốn ra ngoài ăn cơm, bọn họ bèn muốn đi theo.

Nếu như đã đưa theo Trịnh Tây Tây, đương nhiên không có đạo lý nào không đưa Trịnh Nghi theo được, Trịnh Hoài liền đồng ý.

Các trưởng bối thấy tiểu bối muốn đi ra ngoài chơi, cũng rất vui mừng, chẳng hề ngăn cản gì.

Trịnh Hoài tự mình lái xe, anh lái xe ra, Trịnh Nghi trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, mấy chị em thì leo lên chỗ ngồi phía sau.

Lúc đầu, Trịnh Tây Tây định sẽ ngồi xe Trịnh Hoài, thấy thế thì dừng bước.

Từ Hành Châu đi về phía cô, đi được nửa đường đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt, thắng gấp, dừng trước mặt Trịnh Tây Tây.

Cố Doãn quay cửa xe xuống, nhếch mày với Trịnh Tây Tây: "Lên xe."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play