Đối với sự trở về của Trịnh Tây Tây, ban đầu nhà họ Trịnh dự định tổ chức một buổi tiệc nhận người thân.
Nhưng trước đó Trịnh Nghi bỏ nhà đi, suy xét đến cảm nhận của Trịnh Nghi, cuối cùng bà Trịnh đã tự nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, chính thức hủy bỏ buổi tiệc nhận người thân. Lấy danh nghĩa cá nhân mời mấy cô mấy bà đến nhà chơi, rồi lấy một loại hình thức càng cá nhân hơn nữa, thông báo việc Trịnh Tây Tây đã về.
Từ sáng sớm, Trịnh Tây Tây đã bị nhà tạo mẫu hành xác, thay một chiếc váy vô cùng xa xỉ, mái tóc cũng được làm rất cẩn thận. Phần tóc hai bên thái dương được tết lại, chải ra sau đầu, chỉ để lại hai lọn tóc bên hông xoăn nhẹ tạo điểm nhấn. Phần tóc còn lại xõa xuống như thác nước, xõa lòa xòa sau đầu.
Nhìn như để xõa tự nhiên nhưng vị trí và sự sắp xếp của những lọn tóc lại rất có trật tự, đây là kết quả của một buổi sáng lăn lội với nhà tạo mẫu. Ngay cả chiếc nơ trang trí dường như không mấy nổi bật trên tóc, cũng có giá đến bốn chữ số.
Trịnh Tây Tây vốn đã đẹp sẵn, sáng sớm người tạo mẫu còn đắp mặt nạ cho cô, giờ đây gương mặt tuổi 18 căng đầy collagen. Chuyên viên trang điểm gần như không cần phải làm gì, nên chỉ tỉa lông mày cho cô, tạo dáng chân mày một chút, kẻ eyeliner, cuối cùng tô ít son môi.
Khi làm xong hết, chuyên viên trang điểm xem đến ngẩn cả người.
Không bao lâu, khách khứa đã lần lượt tới cửa, bà Trịnh đưa Trịnh Nghi và Trịnh Tây Tây cùng nhau ra ngoài tiếp đón.
Bà Trịnh ngồi ở giữa, Trịnh Tây Tây và Trịnh Nghi chia ra ngồi hai bên.
Trịnh Tây Tây thấy máy bà nhà giàu tán gẫu cũng chẳng hơn gì những người ở thôn Liễu gia. Chỉ hơn mỗi chỗ là bọn họ biểu hiện ra ngoài rất tốt.
Nhìn cả đám người ngồi với nhau, ngoài mặt thì cười vui vẻ nhưng thực chất lời nói của bọn họ đều vô cùng sắc bén, mỗi câu đều có hàm ý so sánh, xỉa xói, châm chọc, quái gở vô cùng. Trịnh Tây Tây rất khâm phục tài ăn nói của bọn họ.
Trịnh Tây Tây chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng “Ong ong ong”, vừa nghe đã muốn ngáp một cái, cô cố hết sức kìm lại. Cô khẽ cử động, thư giản cơ thể cứng ngắc, tiếp tục ngồi trên sô pha làm bình hoa.
Cô vừa được đưa về nhà họ Trịnh, rất nhiều người tò mò về cô, những ánh mắt đánh giá không ngừng soi trên người.
Trịnh Tây Tây rất ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế, có người nhắc tới cô sẽ lễ phép trả lời. Người đến đây vốn muốn chế giễu nhưng lại chẳng bắt chẹt được lỗi lầm gì của cô.
Bà Trịnh đối với biểu hiện của cô thì rất vừa lòng.
Kể từ khi tin tức về việc gia đình họ Trịnh mang nhầm con được lan truyền, không biết có bao nhiêu người đã chờ xem trò cười của nhà họ. Nói cách khác, ít nhất một nửa số người được mời tới hôm nay, có mặt ở đây để xem cuộc vui.
Thời còn trẻ bà Trịnh nổi tiếng là một người đẹp ở Văn thành, trước khi lấy chồng bà có hàng tá thiếu gia công tử theo đuổi. Hôm nay mấy người được mời đến nhà họ Trịnh, trong đó có một số người, chồng của họ đã từng theo đuổi bà Trịnh, hoặc đã từng có ấn tượng tốt về bà ấy.
Từ trước đến nay, ngoài mặt bọn họ và bà Trịnh luôn xa lạ, móc mỉa nhau, sau lưng lại càng châm chọc hơn nữa. Đáng tiếc, bà Trịnh kết hôn đã lâu, lại có trai gái song toàn. Dù ông Trịnh rất bộn rộn công việc nhưng vẫn yêu thương bà, cũng không gây ra chuyện gièm pha hay ngoại tình gì.
Bà Trịnh sống trong nhung lụa, một đời suôn sẻ. Lần này, nhà họ Trịnh lại xảy ra một việc lớn là bế nhầm con, bọn họ không tin không thể nhân cơ hội này chế giễu bà Trịnh một phen.
Nhưng bà sẽ không để bọn họ có cơ hội này.
Ngoại hình của Trịnh Tây Tây còn trò giỏi hơn thầy, đẹp hơn bà hồi còn trẻ đến mấy phần, lại thi đậu Văn Đại, dù những mặt khác có kém một chút nhưng vẫn rất tốt.
Trịnh Nghi đa tài đa nghệ, lớn lên bên cạnh bà, lại có tính khí và sở thích giống hệt bà, hiện đang là sinh viên của học viện múa.
Lúc này trời xui đất khiến, bà không bị tổn thất gì ngược lại có thêm một cô con gái đáng yêu như Trịnh Tây Tây. Những người muốn chê cười cũng chỉ có thể dẹp ý định, nói không chừng còn rất ghen tị với bà.
Bế nhầm con thì sao, con gái của bà cũng đâu có bị dạy hư.
Nghĩ như vậy, ánh mắt bà Trịnh nhìn Trịnh Tây Tây càng thêm dịu dàng, lúc nói chuyện còn chủ động nhắc đến cô hai lần.
Một người có quan hệ tốt với bà Trịnh mở lời: “Tây Tây không hổ là con cái nhà họ Trịnh, từ một thị trấn nhỏ mà có thể thi đậu Văn Đại, đúng là đáng ngạc nhiên.”
Bà Trịnh vui vẻ tiếp lời: “Tây Tây nhà tôi rất giỏi, từ bé đến lớn chẳng cần đi học thêm học bớt gì, toàn dựa vào chính mình.”
“Tây Tây học khoa nào? Năm nay Hành Châu nhà tôi cũng nhập học, học chuyên ngành quản trị kinh doanh, có khi quen biết đó.” Một người khác nói tiếp.
“Tây Tây nhà tôi học khoa vật lý.” Bà Trịnh nói: “Hồi còn nhỏ tôi rất thích toán học, vật lý nhưng không dám học. Thật không ngờ, bây giờ con gái lại thực hiện được ý nguyện của mình.”
Nói xong bà còn thân thiết vỗ nhẹ vào tay của Trịnh Tây Tây.
Đương nhiên, Trịnh Tây Tây cũng nhận ra sự thay đổi của bà Trịnh, nhất là khi bà vỗ lên tay mình, làm Trịnh Tây Tây sững sờ một lúc.
Cô trở về đã mấy ngày, tuy bố Trịnh và mẹ Trịnh đều đã nói chuyện với cô nhưng giữa họ chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật. Không ai hỏi cô mười tám năm qua sống như thế nào, cũng không có ai ôm hay nắm tay, chào mừng cô quay về nhà cả.
Nhưng dù sao cô cũng có 13 năm kinh nghiệm ăn nhờ ở đậu, cho nên cô khá thích nghi và cũng cam chịu khoảng cách như vậy.
Mọi người đều là người trưởng thành, hiển nhiên việc bồi dưỡng tình cảm lúc này là không thiết thực và cũng chẳng có hiệu quả.
Cho nên hành động này của bà Trịnh khiến Trịnh Tây Tây rất hoảng sợ.
Trịnh Tây Tây nghĩ đến mợ của mình. Mợ đối xử với cô không tốt cũng không xấu, bà là người duy nhất trong nhà phàn nàn về việc phải nuôi nấng cô. Nuôi cô tốn công bà sẽ oán trách, muốn xin tiền bà cũng sẽ oán trách.
Thực tế thì, không một ai trong nhà quan tâm đến điểm số của cô. Nếu thành tích không tốt sẽ không đỗ cấp ba, học xong cấp hai rồi ra ngoài đi làm là tốt nhất, càng bớt được nhiều việc.
Vì thế chỉ có một mình cô quan tâm đến thành tích của mình, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà cô có thể nắm lấy. Đôi khi cô đọc sách hay làm bài tập quá lâu, còn có người chê cười cô nữa.
Trong mắt mợ, dù cô có thi được 100 điểm cũng không thể khiến mợ vui bằng việc Liễu Thành Nghiệp thi được 60 điểm. Chỉ có lúc khoe khoang với người khác, bà ấy mới tâng bốc cô lên trời thôi.
Người trong thôn đều thích khoe khoang, thỉnh thoảng sẽ so sánh, phân bì nhưng mọi người không có nhiều thứ để khoe, nếu nổ quá người ta cười cho. Cũng chỉ có lúc này, điểm số của cô mới có thể trở thành vốn liếng cho sự khoe khoang của mợ.
Như thể cô là niềm tự hào của mợ vậy.
Cũng giống hệt như bây giờ.
Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy rất bực bội, như có thứ gì chặn trước ngực mình, cảm giác chẳng nói nên lời. Cuối cùng cũng tìm được một khoảng trống để rời đi, Trịnh Tây Tây đứng dậy đi ra vườn sau, thở dài một hơi.
Khu vườn có đầy đủ các loại hoa khác nhau từ trước ra sau. Trịnh Tây Tây vừa đi vừa ngắm, tâm trạng mới đỡ hơn một chút, cô còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
Bên ngoài nắng chói chang, đứng dưới nắng lâu mới thấy hơi khát. Trịnh Tây Tây định vào trong lấy nước uống nhưng vừa quay đầu lại đã đụng trúng người nào đó.
Trịnh Tây Tây không ngờ phía sau mình lại có người, cô xoay người rất mạnh, lảo đảo một hồi mới đứng vững được.
Chóp mũi truyền đến mùi bạc hà lành lạnh, Trịnh Tây Tây chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc: “Em gái.”
Từ trước đến nay cách ăn nói của Cố Doãn không hề nghiêm túc, thường kéo dài âm cuối, vô tình mang theo sự thu hút, cách nói chuyện cũng rất ngứa đòn: “Anh không thể không nhận xét, cách em nhào vào lòng anh thật là……”
“Có vẻ cố tình.”
“Không được tự nhiên tí nào.”
“……”
Mặt Trịnh Tây Tây đỏ bừng nhảy khỏi vòng tay của anh. Ngẩng đầu lên, lại thấy Cố Doãn nhìn cô cười trêu chọc, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt. Dáng vẻ tùy ý, khiến tất cả hoa cỏ trong vườn đều mất hết màu sắc.
Trịnh Tây Tây bình tĩnh lại, cố gắng hết sức để không bị sắc đẹp kia quấy nhiễu, tự nhủ mình phải bình tĩnh: “Em không thể nhìn lại phía sau nhưng anh có thể nhìn thấy phía trước mà.”
“Ừm.” Cố Doãn nói: “Cho nên anh mới thấy rõ ràng, là em đụng trúng người anh.”
Trịnh Tây Tây: “……”
Nói không biết ngượng hả?
Nếu đám người Trịnh Hoài nghe thấy tiếng lòng của cô, bọn họ sẽ nói, mấy thứ như mặt mũi xấu hổ ngượng ngùng gì đó, từ nhỏ Cố đại thiếu gia đã không có.
“Em rất tò mò.” Trịnh Tây Tây hỏi: “Từ bé đến giờ, anh bị người ta trùm bao tải đánh lần nào chưa?”
Cố Doãn rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó tiếc nuối trả lời: “Chưa từng.”
“Em muốn trùm bao tải đánh anh hả?” Cố Doãn cúi đầu, nghiêm túc đề nghị: “Trước khi trùm bao tải đánh anh, nhớ phải lấy ghế kê chân đó…… Nếu không, không với tới người anh thì thảm lắm.”
Trịnh Tây Tây: “……”
“Cố cún.” Đỗ Phong đứng cách đó không xa hét lên: “Không phải cậu chứ, bắt nạt tụi này cũng không sao, giờ đến em gái người ta cậu cũng bắt nạt, em gái người ta mới lớn thôi đấy. Cậu có lương tâm, có biết đau lòng hay không hả?”
Cố Doãn thật thà trả lời anh ta: “Không đau.”
Trông rất vui vẻ.
“……”
Đỗ Phong giơ ngón cái lên với anh.
Theo anh ta thấy, Cố Doãn có gương mặt đẹp trai mê hồn như vậy mà đến giờ vẫn còn độc thân, hoàn toàn là do cái miệng ăn nói vô sỉ của anh.
Trịnh Tây Tây nhìn lên, thấy dưới giàn nho không xa trước mặt cô, có mấy chàng trai đang đứng hái nho, Trịnh Hoài cũng ở đó nhưng ban nãy cô không hề nhận ra.
Cũng khó trách cô không phát hiện, giàn nho nằm ở góc tây bắc của khu vườn, sinh trưởng tươi tốt, dây leo rủ xuống che khuất cả một mảnh trời. Vừa nãy mấy người bọn họ đứng ở đầu kia của giàn nho, bị dây leo che mất nên Trịnh Tây Tây mới không nhìn thấy.
Đúng lúc mấy người bọn họ vừa đi qua chỗ này.
Trịnh Tây Tây bước tới. Đỗ Phong nói: “Em là Trịnh Tây Tây đúng không, anh tên Đỗ Phong, là bạn của anh trai em.”
“Chào anh.” Trịnh Tây Tây nói.
“Người này là em họ của anh, Từ Hành Châu.” Đỗ Phong chỉ vào chàng trai mặc áo thun trắng đứng bên cạnh.
Từ Hành Châu nhìn sang, vẫy tay cười với Trịnh Tây Tây.
“Em ấy cũng học ở Văn Đại, hai đứa là bạn cùng trường đó.”
Trịnh Tây Tây cũng chào hỏi lại anh ta.
Chỉ còn thừa lại Trịnh Hoài, Trịnh Tây Tây gọi: “Anh.”
Trịnh Hoài gật đầu xem như trả lời.
“Mọi người hái nho làm gì? Ăn được sao?” Trịnh Tây Tây hỏi Đỗ Phong đang hái nho.
Giàn nho này có công dụng làm cảnh nhiều hơn, nho mọc ra có màu xanh, tuy trong suốt như ngọc, trái nào trái nấy căng mọng nhưng phần nào đó lại khiến người ta cảm thấy không ngon.
“Hôm qua bọn anh chơi đỗ xúc xắc, nói ai thua sẽ tới đây hái nho để ngâm rượu.” Anh và Trịnh Hoài đấu với Cố Doãn và Trần Minh Viễn, hai người bọn họ thua cuộc, còn Từ Hành Châu là do anh gọi tới giúp đỡ.
“Ủ rượu?” Trịnh Tây Tây ngạc nhiên nói.
Cho dù có ủ ra rượu thì cũng không ai dám uống.
Dường như nghe được tiếng lòng của cô, Cố Doãn đứng bên cạnh nói: “Đừng nôn nóng, khi nào ủ xong, anh sẽ nói bọn họ tặng em một chai.”
Trịnh Tây Tây: “……”
Cảm ơn nhưng cô không thèm.
Cố Doãn đến giám sát công việc, anh tìm một chiếc ghế mây, nằm dưới bóng cây, nhàn nhã chơi điện thoại di động. Những người khác đánh cuộc thua, có chơi có chịu, đều đang đeo găng tay hái nho.
Trịnh Tây Tây khoanh tay đứng nhìn.
Đỗ Phong không kìm lòng được, nói: “Em Tây Tây, em cứ đứng đó nhìn có chút không ổn.”
“Ồ…… Đúng là không ổn lắm.”
Trịnh Tây Tây lấy di động ra: “Vậy để em giúp mọi người quay video.”
Đỗ Phong: “……”