Thiên Kim Thật Đầy Trời Sao

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Trịnh Tây Tây cảm thấy anh đang mỉa mai mình.

Lúc này, đương nhiên Trịnh Tây Tây đâu có chịu thua.

Cô quay mặt về phía anh, khóe miệng cong lên hỏi: “Anh đang muốn bắt chuyện với tôi sao?”

Trịnh Tây Tây cười nói: “Vậy tôi không thể không nhận xét, anh đang cố ý tiếp cận, chẳng có tí tự nhiên nào.”

Hình như Cố Doãn vừa nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, dựa người vào ghế cười một trận. Cười xong thì sát gần đến cô, ánh mắt mê ly hấp dẫn: “Vậy anh trai nói cho em biết.”

“Đối với một người đẹp trai như anh, tiếp cận người khác không cần phải tự nhiên, càng cố ý đối phương càng vui vẻ.”

Khoảng cách quá gần, Trịnh Tây Tây không khỏi mất tự nhiên lùi lại một chút, cố bình tĩnh: “Ồ? Sao tôi chẳng thấy vui vẻ nhỉ.”

“Vì em bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.” Cố Doãn chắc nịch nói: “Em đang thầm vui trong lòng.”

Trịnh Tây Tây: “……”

Được rồi.

Chấm anh 9,9 điểm là quá đúng.

Thiếu 0,1 vì quá mức tự luyến.

Trịnh Tây Tây nhìn sang người bên cạnh.

Anh đang nhắm mắt tựa lưng vào ghế, bên tai đeo tai nghe của cô, trông dáng vẻ rất thoải mái.

Anh rất cao, đôi chân thẳng tắp dài miên man, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng, hai nút trên cùng không cài nên có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh. Ngay cả khi nhắm mắt lại, biểu cảm trên mặt vẫn giống như giọng điệu mà anh hay nói, khá là thờ ơ. Nếu cần hình mẫu của một tay ăn chơi, có lẽ sẽ giống như anh vậy.

Cố Doãn mới về nước không lâu, ở nhà mấy hôm cho quen múi giờ. Cuối cùng hôm nay cũng có thời gian đến đưa quà cho người thân, bạn bè quen biết. Vốn dĩ định đưa xong thì đi nhưng nghe nói, hôm qua đã đón Trịnh Tây Tây về.

Trịnh Tây Tây đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Cố đại thiếu gia cũng có phần hiếu kỳ nên mới lại đây.

Anh vốn có hơi buồn ngủ, phát hiện chỗ Trịnh Tây Tây đang ngồi thật sự rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, lại có đại thụ che chắn, lười biếng ngã người, gió thổi hiu hiu rất dễ chịu, thế là anh ngồi xuống cùng cô, sẵn tiện hóng gió.

Trịnh Tây Tây là một người không thích bị người khác làm phiền đến nhịp sống của mình.

Ban đầu cô tính ở đây tới 8h50 rồi mới đi tìm bác Lý, giờ lại có người khác bên cạnh, cô không muốn vì anh mà phá hỏng kế hoạch ở lại đến 8h50 của mình.

Mà đối phương ở bên cạnh cũng rất yên lặng, ngoài việc ban đầu nói chuyện thấy ghét một chút nhưng giờ cũng không làm phiền đến cô. Chia một nửa tai nghe cho anh ta mà thôi, không sao.

Hai người ngồi ở đó nghe tiểu thuyết đến 8h50, Trịnh Tây Tây mới kéo dây tai nghe của mình về.

Cố Doãn từ từ mở mắt, nhướng mày, giọng nói khàn khàn lười biếng khẽ bật ra: “Hửm?”

“Tôi phải ra ngoài.” Trịnh Tây Tây cất tai nghe, nhét vào trong túi: “Anh… Cứ tự nhiên.”

Có thể xuất hiện ở nhà họ Trịnh, phỏng chừng anh là người quen của họ Trịnh, Trịnh Tây Tây vẫn lễ phép với anh.

Cố Doãn đứng lên đi theo: “Vậy đi thôi.”

Hai người từ bên này đi vòng ra ngoài, đi chưa được mấy bước đã gặp bác Lý.

“Cậu Doãn.”

Cố Doãn gật đầu.

Bác Lý quay sang Trịnh Tây Tây, hơi do dự không biết phải nói làm sao.

“Bác Lý, sao vậy?” Trịnh Tây Tây hỏi.

Bác Lý lại nhìn Cố Doãn, ngập ngừng nói: “Trước đó đã nói sẽ chuẩn bị tài xế cho cháu…”

Trịnh Tây Tây hiểu, hẳn là tài xế đã có việc hoặc là ra ngoài hết rồi.

“Không sao, cháu sẽ bắt taxi.”

Bác Lý cảm thấy có chút áy náy, rõ ràng trước đó ông đã nhận lời của Trịnh Tây Tây nhưng nếu người khác muốn dùng xe, cũng không cần hỏi ý của ông, chỉ cần trực tiếp gọi cho tài xế là được.

Sáng sớm, bà Trịnh và Trịnh Hoài đã ra ngoài, mới vừa nãy Trịnh Nghi cũng đi, đó là tài xế cuối cùng.

Nãy giờ Cố Doãn đứng bên cạnh vẫn không nói gì: “Em muốn đi đâu?”

Anh uể oải nói: “Anh đưa em đi.”

Thật ra Trịnh Tây Tây cũng không ngại việc ra ngoài bắt taxi. Dù gì thì một ngày trước, đối với cô đi taxi cũng là một việc xa xỉ.

Nhưng bác Lý không nghĩ như vậy, lúc nghe Cố Doãn muốn đưa Trịnh Tây Tây đi thì rất mừng, như hoàn thành được sứ mệnh cao cả gì đó, vội đồng ý thay cô.

Trịnh Tây Tây về phòng lấy cặp sách, Cố Doãn cầm chìa khóa xe đi phía trước, mở cửa xe.

Chờ Trịnh Tây Tây ngồi vào, anh mới đi vòng qua ghế lái.

“Vẫn chưa giới thiệu.” Cố Doãn đặt tay lên vô lăng: “Anh tên Cố Doãn, là bạn của anh trai em, em gọi tôi bằng anh hay anh Cố Doãn đều được.”

“……”

“Em tên Trịnh Tây Tây.”

“Ừm, thắt dây an toàn đã.” Trịnh Tây Tây thắt dây an toàn.

Trên xe có một con mèo may mắn, hình như làm bằng pha lê, hình thù nhỏ nhắn, trông rất ngây ngô đáng yêu, toàn thân sáng lấp lánh, nhìn rất bắt mắt.

Thấy Trịnh Tây Tây nhìn, Cố Doãn liền cầm con mèo may mắn ném vào người cô: “Cho em, coi như quà gặp mặt.”

Hành động ném đồ của Cố Doãn rất thản nhiên, Trịnh Tây Tây sợ anh làm vỡ đồ nên nhanh chóng dùng tay đỡ lấy.

Cô ngắm nhìn món đồ trong tay, lỗ tai và cơ thể của chú mèo may mắn được bao phủ bởi những viên pha lê màu đỏ, đôi mắt làm bằng đá hắc diệu thạch. Tay mèo giơ lên, Trịnh Tây Tây chạm vào, nó liền làm động tác vẫy tay lên xuống.

Trịnh Tây Tây chơi đủ thì trả đồ về.

Cố Doãn nhướng mày: “Sao vậy, không thích hả? Anh trai ít khi tặng đồ cho người khác lắm đấy.”

Trịnh Tây Tây lắc đầu, hùng hồn nói: “Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích.”

Cố Doãn “Phụt” một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: “Đừng nói bậy, anh không có yêu em.”

Trịnh Tây Tây: ?

Trịnh Tây Tây cảm thấy, cô khá có tài trong việc làm người khác nghẹn họng, giờ lại gặp được người tài giỏi hơn. Nếu đã nói không lại, Trịnh Tây Tây quyết định không nói nữa.

Cố Doãn đưa cô đến nơi, lúc xuống xe, Cố Doãn không khách khí ném con mèo may mắn cho cô. Nếu không phải Trịnh Tây Tây nhanh tay bắt lấy, nói không chừng con mèo đáng thương đã bị quăng vỡ rồi.

Xem ra con mèo này không phải thứ anh yêu thích.

Trịnh Tây Tây nhận đồ, đâu thể lấy không đồ của người ta, bèn nói: “Trên xe trống trải rất khó coi. Vậy đi, lần sau gặp lại, em tặng anh thứ khác coi như đáp lễ.”

“Mới đó đã muốn lần sau gặp lại.” Cố Doãn chậc lưỡi một cái: “Tùy em vậy.”

Anh nói xong liền nhấn ga, phóng xe đi mất.

Trịnh Tây Tây: “……”

Được rồi.

Anh đẹp trai, anh có lý.

Trịnh Tây Tây và Tăng Ngữ hẹn gặp nhau ở lối vào của con đường đến miếu Thành Hoàng.

Khi cô đến, Tăng Ngữ cũng từ lối ra của tàu điện ngầm đi tới, vỗ lưng cô một cái.

Tăng Ngữ là người miền nam, cao không đến 1m6, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, là một người thích ăn uống.

Hai người bắt đầu đi dạo trên phố, Tăng Ngữ thấy gì cũng muốn mua, ăn không ngớt miệng.

Trịnh Tây Tây đi bên cạnh, cầm túi giúp cô ấy.

Tăng Ngữ có hơi xấu hổ: “Tây Tây, cậu đừng giúp mình mua đồ nữa, cậu cũng mua gì đi chứ.”

Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Không muốn mua gì hết.”

Trong lúc nói chuyện, cả hai đi ngang qua một cửa hàng trang sức.

Tăng Ngữ đang muốn đi qua nhưng Trịnh Tây Tây đã kéo cô ấy lại: “Vào xem thử.”

Trước đó cô nói sẽ mua quà trả lại cho Cố Doãn, không thể nuốt lời được. Cô nghĩ kỹ rồi, nếu muốn treo trên xe, chi bằng tặng anh ta cái nút kết bình an, ngụ ý bình an.

Vừa nhìn đã biết gia thế của Cố Doãn giàu có rồi, nếu đưa một cái kết bình an không thì rất khó coi, cho nên cô muốn mua mấy viên ngọc thạch về, đan chúng vào dây kết để tăng thêm giá trị.

Trịnh Tây Tây lựa chọn, chọn trúng hai viên ngọc phỉ thúy, thứ khiến cô có cảm giác an toàn giờ đã bị cô tiêu mất ba chữ số.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây bỏ tiền ra mua quà cho người khác. Trước kia, khi tới sinh nhật của Liễu Thành Nghiệp, Trịnh Tây Tây cũng chỉ lấy bùn đất tại chỗ làm hình người, hoặc xếp mấy con châu chấu tặng cho cậu.

Chậc, Cố Doãn có tài đức gì chứ.

Con mèo may mắn đã được Trịnh Tây Tây cho vào túi, cô đưa tay nhéo nó, thầm nghĩ, nhóc con lần này mẹ hy sinh cho con nhiều quá.

Mèo may mắn cả người nạm đá quý, giá trị sáu chữ số: ?

Hai người đi dạo bên ngoài đến tối mới về.

Lúc Trịnh Tây Tây về đến nhà, bà Trịnh và Trịnh Nghi đang ở dưới lầu đàn piano. Họ đàn cặp với nhau, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương vang vọng khắp biệt thự, cùng với tiếng cười và những lời khen ngợi không ngớt của người giúp việc.

Khi Trịnh Tây Tây bước vào cửa, sảnh lớn vốn dĩ sôi động trong chốc lát lại yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Trịnh Nghi ngẩng đầu, cười tươi như hoa: “Chị, chị có muốn chơi đàn piano không? Em sẽ dạy chị.”

Trịnh Nghi và Trịnh Tây Tây sinh cùng một ngày nhưng trước đó Trịnh Tây Tây gọi cô ta bằng em, cô ta cũng học theo gọi Trịnh Tây Tây bằng chị.

Quả thực Trịnh Tây Tây có chút hứng thú với đàn piano nhưng cô chưa từng chơi bao giờ.

Đối với thứ mình không biết, mọi người luôn thấy tò mò.

“Được đó.” Cô đặt chiếc túi trên tay xuống, đi về phía Trịnh Nghi.

Bà Trịnh đứng lên, nhường vị trí cho Trịnh Tây Tây.

Trịnh Nghi hăng hái, khó khăn lắm mới có cơ hội để Trịnh Tây Tây cảm thấy thua chị kém em, cô ta vô cùng nhiệt tình, nở nụ cười ngọt ngào: “Chị đã chơi đàn piano bao giờ chưa?”

Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Chưa từng.”

Trịnh Nghi có chút hưng phấn, vừa biểu hiện ra tay vừa bắt đầu giả vờ chỉ dạy.

Mười phút sau, tất cả những người giúp việc bao quanh hội trường đều rời đi. Chẳng biết có học được cánh chơi piano hay không nhưng rõ ràng là, Trịnh Tây Tây đã thành thạo kỹ thuật tiêu diệt âm thanh trong một khoảng thời gian ngắn.

Cô đàn ra âm thanh nửa vời, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Trịnh Nghi suy sụp ngồi bên cạnh cô.

“Chị ơi, hay là hôm nay học đến đây thôi.”

“Chị thấy học rất vui.” Trịnh Tây Tây nói: “Đàn một lúc nữa đã.”

Mười phút nữa trôi qua.

Trịnh Nghi yếu ớt đứng dậy: “Em đi vệ sinh.”

Trịnh Tây Tây vội vàng nói: “Em đi nhanh đi, đừng có cố nhịn.”

Trịnh Nghi: “…… Ừm.”

Trên cây đàn có một cuốn sách dạy piano nhưng Trịnh Tây Tây không hiểu nhạc lý. Dù sao, các tiết học âm nhạc trước đây cũng do giáo viên giảng dạy, mà trong trường cũng chẳng có giáo viên nào dạy nghiêm túc cả.

Cô bật điện thoại, tự tìm kiếm một bài hướng dẫn chơi piano cơ bản, cuối cùng tìm được bài《Hai con hổ》.

Trịnh Nghi đi vệ sinh rồi không thấy về nữa, trong sảnh lớn chỉ còn mỗi Trịnh Tây Tây. Lúc Trịnh Hoài trở về, anh đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng đàn piano ngắt quãng trong sảnh, chính là Trịnh Tây Tây đang vô cùng nghiêm túc đàn bài《Hai con hổ》.

Thấy anh bước vào, Trịnh Tây Tây tóm được vị khán giả duy nhất, hỏi: “Anh thấy em chơi đàn thế nào?”

Nhìn cô gái ngồi trước đàn, tâm trạng Trịnh Hoài có chút phức tạp.

Trịnh Tây Tây là em gái ruột cùng cha cùng mẹ của anh nhưng cả hai chưa bao giờ sống chung một nhà. Năm nay anh đã 24 tuổi, đột nhiên xuất hiện một cô em gái, lại là một cô em gái đã lớn, anh thật sự không thể gần gũi được.

Cũng không thể nói là ghét nhưng lại cảm thấy rất khó xử khi gặp cô.

Xuất phát từ phép lịch sự và sự ga lăng của một quý ông, Trịnh Hoài nói: “Cũng được, nghe hay lắm.”

Trịnh Tây Tây nhìn anh một cách kỳ quái: “Vậy em cảm thấy…… Gu âm nhạc của anh thật đáng sợ.”

“……”

Trịnh Tây Tây vỗ vỗ tay đứng dậy, giao trọng trách nặng nề cho anh: “Lần sau em luyện đàn, sẽ mời anh đến làm thính giả.”

Trịnh Hoài: “……”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp