Sau bữa trưa qua loa ở nhà họ Liễu, Trịnh Tây Tây chuẩn bị dọn đi.
Trịnh Tây Tây chỉ thu dọn một ít đồ đạc. Thật ra cũng chẳng có gì để dọn cả, hầu như những thứ hữu ích đều dọn đến trường hết rồi.
Cô thu dọn một túi quần áo, đeo cặp sách trên lưng, vừa ra thì đụng phải Liễu Thành Nghiệp đi ra từ phòng chứa đồ linh tinh, trong tay cầm một cây pháo.
“Em lấy pháo làm gì?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Chúc mừng chị quay về nhà giàu.”
Liễu Thành Nghiệp thận trọng liếc nhìn cô một cái, thấy cô không phản ứng gì, cậu mạnh dạn nói tiếp: “Còn nữa, từ nay về sau em sẽ là con một, không bị chị răn dạy nữa.”
Nói xong thì nhăn mặt làm xấu.
“……”
Trịnh Tây Tây có thể hiểu được cậu.
Từ bé, Liễu Thành Nghiệp đã được cô chăm sóc, đặc biệt là trong mùa làm ruộng bận rộn. Khi tất cả người lớn đều ra đồng, Trịnh Tây Tây đã quản lý cậu khắp mọi nơi, không được nghịch nước, không đến gần ao hồ, không được chọc chó cái mới đẻ, không được đánh nhau…
Sau này đi học, còn phải ra sức ép cậu làm bài tập.
Nói thật, cô cũng rất mệt.
Trịnh Tây Tây ngăn cậu lại: “Vào lấy thêm một cây đi.”
Liễu Thành Nghiệp: “?”
Trịnh Tây Tây nói: “Thằng nhóc như em rất khó chăm nom, nhiều lúc đuổi theo đến gãy cả chân. Chị cũng muốn ăn mừng.”
Liễu Thành Nghiệp: “…”
Đột nhiên cậu cảm thấy chẳng còn muốn đốt cây pháo trong tay nữa.
Trịnh Tây Tây đi theo bác Lý, ngồi vào chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa nhà.
Bác Lý có ấn tượng rất tốt về Trịnh Tây Tây. Đặc biệt là khi đi dạo quanh thôn Liễu gia, so sánh với mấy nhà bên cạnh, càng cảm thấy Trịnh Tây Tây không dễ dàng gì, vì vậy càng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Ông giới thiệu ngắn gọn hoàn cảnh ở nhà họ Trịnh với cô: “Ngoài cha mẹ cháu ra, cháu còn một người anh trai tên là Trịnh Hoài. Người bị ôm nhầm thành cháu tên là Trịnh Nghi, hiện tại là con nuôi của nhà họ Trịnh.”
Nói xong ông sờ sờ mũi mình: “Vốn dĩ, ông bà chủ sẽ đích thân đến đón cháu nhưng sáng sớm cô chủ Trịnh Nghi đã bỏ nhà đi, không rõ tung tích, mọi người đều ra ngoài tìm người hết rồi, nên nhiệm vụ này tới tay tôi.”
“Vậy tìm được chưa?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Bác Lý lắc đầu: “Vẫn đang tìm nhưng cô ấy chỉ có vài chỗ để đi, tìm kiếm trên diện rộng thế nào cũng ra.”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
Lần này có hai chiếc ô tô tới đón cô, Trịnh Tây Tây và bác Lý ngồi một xe, chiếc phía sau là của vệ sĩ.
Xe chậm rãi khởi động, Liễu Thành Nghiệp do dự mãi, khó chịu đốt cây pháo trong tay nhưng chỉ đốt mỗi cây của cậu.
Tiếng pháo nổ lách cách vang lên từ phía sau, như tiễn ai đó đi lấy chồng.
Trịnh Tây Tây đột nhiên không nói nên lời.
Vô tâm thật.
Không biết có phải phong thủy nhà bọn họ không được tốt hay không, những người trong nhà đều rất vô tâm.
Trịnh Tây Tây cảm thấy, bản thân mình cũng là một trong số đó.
Dù đến hay đi cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ có mười nghìn tệ trong túi mới khiến cô thấy yên tâm.
Bình thường, cô phải mất hơn ba tiếng để đổi xe và đi xe bus khi về nhà nhưng giờ chỉ mất không đến hai tiếng.
Giữa những tán cây xanh mát, một ngôi biệt thự xinh đẹp hiện ra trước mắt.
Tài xế giúp cô mở cửa xe, bác Lý cười ha hả nói: “Tới rồi.”
Trịnh Tây Tây nhướng mắt nhìn ra bên ngoài.
Đó là một nơi tuyệt đẹp, lá cây màu xanh đung đưa dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
Những mảng xanh rộng lớn là điều xa xỉ trong thành phố, ở đây không chỉ có cây cối xanh tốt mà còn có một khu vườn rất to. Bây giờ đã là cuối hè đầu thu, hoa trong khu vườn ngập tràn sắc tím và đỏ tươi, như lạc vào chốn thiên đường.
Trịnh Tây Tây sững sờ giây lát. Thực ra, phong cảnh ở nông thôn cũng rất đẹp nhưng đa số cảnh vật đó là tác phẩm kỳ diệu của thiên nhiên, không giống như ngôi biệt thự trước mặt, thoạt nhìn đã được nhân tạo chăm chút tỉ mỉ, vô cùng kỳ công.
Trịnh Tây Tây xuống xe.
Ngoài hai chiếc bọn họ quay về, trong sân vẫn còn đậu mấy chiếc khác.
Bác Lý nói: “Chắc là đã tìm thấy cô Trịnh Nghi rồi.”
Trịnh Tây Tây gật đầu, đi theo bác Lý vào trong.
Ngay ở cửa đã nghe thấy tiếng khiển trách từ bên trong, chính là bố Trịnh đang khiển trách Trịnh Nghi.
Bác Lý lúng túng cười, nói với Trịnh Tây Tây: “Chờ một lát chúng ta hãy vào.”
Bây giờ thực sự không phải là thời điểm thích hợp để đi vào. Trịnh Tây Tây đứng ngoài cửa, đầu tiên là nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, sau đó là một giọng nữ dịu dàng: “Ông đừng mắng, Nghi Nghi cũng là người bị hại, con bé lớn lên bên cạnh chúng ta, bây giờ xảy ra việc này làm sao nó chịu nổi.”
“Còn không phải do bà nuông chiều nó sao.” Một giọng nam nghiêm túc nói: “Bỏ nhà đi, khiến cả nhà phải chạy khắp nơi tìm kiếm, đúng là quá đáng.”
“Ông còn không biết xấu hổ nói tôi nuông chiều con bé? Từ hồi Nghi Nghi còn nhỏ, không phải ngày nào ông cũng làm ngựa cho nó cưỡi sao, phàm là cái gì nó muốn mua, không phải ông là người bỏ tiền ra nhanh nhất sao, chỉ nói đến giá trị cây đàn piano kia thôi đã……”
“Được rồi.” Đột nhiên bị vợ vạch mặt, gương mặt bố Trịnh không nghiêm nổi nữa, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: “Dù có người nào về thì con vẫn là con gái của bố mẹ, việc này sẽ không bao giờ thay đổi, sau này không được làm ầm ĩ như vậy nữa.”
Trịnh Nghi nhào vào lòng mẹ Trịnh mà khóc, đôi mắt đỏ hoe nói: “Con cho rằng bố mẹ không cần con nữa.”
“Con bé này, nói bậy bạ gì thế, con là do một tay mẹ nuôi nấng, mẹ không cần ai cũng sẽ không thể không cần con.”
“Mẹ ~~”
……
Bức tranh gia đình bỗng trở nên ấm áp hơn.
Trịnh Tây Tây đứng bên ngoài nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, tuy không gặp mặt nhưng có thể đoán được ai là ai.
Bác Lý bất an, ngó sang cô một cái: “Ông bà chủ rất tốt, nhất dịnh sẽ thích cháu.”
Trịnh Tây Tây gật đầu cho có lệ.
Cuộc nói chuyện bên trong đã dừng lại, bác Lý đứng bên ngoài ho khan một tiếng rồi mới dẫn Trịnh Tây Tây bước vào.
Căn phòng rất đông người, bố Trịnh, mẹ Trịnh và Trịnh Hoài ngồi trên sô pha, Trịnh Nghi nắm tay của bà Trịnh, dựa vào lòng bà ấy.
Bác Lý cầm số hành lý ít ỏi của Trịnh Tây Tây trong tay, cúi đầu chào bố Trịnh rồi mới nói: “Tôi đưa cô Tây Tây về rồi ạ.”
“Cha, mẹ, anh trai, em gái.” Trịnh Tây Tây chào hỏi từng người một.
Trịnh Tây Tây mặc áo thun quần đùi, cột tóc đuôi ngựa. Tóc đuôi ngựa được buộc rất gọn gàng, trên người không đeo đồ trang sức. Nhưng vì có gen tốt, đôi bàn tay và các đường nét trên gương mặt đều rất tinh xảo, bộ quần áo rẻ tiền trên người và chiếc cặp sách đã bị giặt đến bạc màu, tuy không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp kinh người.
Trịnh Nghi lén ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy gương mặt có phần giống với bà Trịnh thì trong lòng chua chát như ăn phải giấm.
Thời còn trẻ bà Trịnh vốn có tiếng là mỹ nhân, mà Trịnh Nghi vốn chỉ được coi là xinh gái, điều ấy vẫn luôn làm Trịnh Nghi canh cánh trong lòng. Giờ đây nhìn thấy Trịnh Tây Tây, làm cô ta không thể thở nổi.
Những người khác nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người tại chỗ.
Cuối cùng cha Trịnh đứng lên trước: “Về rồi thì tốt, sau này con sẽ ở đây, có gì cần cứ việc nói với bác Lý, bác ấy sẽ giúp con.”
“Vâng, cảm ơn bố.”
Những người khác còn đang sững sờ thì bác Lý đã đưa cô lên phòng.
“Tôi đã cho người trang trí căn phòng này.” Bác Lý nói: “Nếu có chỗ nào không vừa ý cháu cứ nói với tôi, tôi sẽ cho người làm lại.”
“Không cần đâu, cháu rất thích, cảm ơn bác Lý.”
Căn phòng rất đẹp, là phòng dành cho con gái.
Khăn trải giường và rèm cửa rất đẹp, cả giấy dán tường cũng đẹp nữa, trong phòng trải thảm, đi lên đó như giẫm lên lông vũ mềm mại.
Cửa sổ phòng cô đối diện với vườn hoa dưới lầu, đứng bên cửa sổ có thể ngắm nhìn cây cối hoa lá xanh tươi bên ngoài. Đẩy cửa ra, còn có một phòng để quần áo rất lớn.
Phòng để quần áo có đủ các loại trang phục, nếu không biết, còn tưởng đang bước nhầm vào phòng phục trang của buổi biễu diễn nào đó.
Bác Lý nói: “Những thứ này cũng được chuẩn bị cho cháu.”
“Bác Lý chuẩn bị sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Bác Lý gật đầu: “Những việc lặt vặt trong nhà đều do tôi lo liệu.”
Chẳng bao lâu, Trịnh Tây Tây đã xem hết căn phòng của mình, bác Lý cũng đi xuống báo cáo nhiệm vụ.
Trịnh Tây Tây sắp xếp đồ đạc xong hết liền ngã người nằm trên giường, bỗng chuông điện thoại vang lên, Trịnh Tây Tây cầm lấy điện thoại, là tin nhắn từ Tăng Ngữ:
Tây Tây, về nhà chưa? Cậu đang làm gì đấy?
Trịnh Tây Tây: Về nhà dọn đồ, chuyển đến Văn thành rồi.
Trịnh Tây Tây: Đang ngồi trong căn phòng mới rộng mấy trăm mét vuông của mình, tự suy nghĩ về cuộc đời.
Tăng Ngữ:?
Tăng Ngữ: Tây Tây, tỉnh lại đi, bây giờ vẫn là ban ngày, không phải lúc nằm mơ đâu.
Trịnh Tây Tây: Mình rất tỉnh táo.
Tăng Ngữ: Cửa hàng nội thất nhà cậu mở chi nhánh hả? Hay cậu mua vé số trúng độc đắc?
Tăng Ngữ và Trịnh Tây Tây đã thân thiết, cũng hiểu được hoàn cảnh của gia đình cô.
Cô ấy nhớ, Trịnh Tây Tây từng nói gia đình làm nghề mộc, có mở một cửa hàng nội thất trong thị trấn.
Trịnh Tây Tây rất bình tĩnh trả lời: Không phải, mình đã đổi bố mẹ.
Tăng Ngữ:……
Tăng Ngữ: Vậy nhất định cậu đã ăn rất nhiều lạc*.
*Gốc là: 但凡有一粒花生米 , miễn là có lạc, từ thông dụng trên mạng, câu đầy đủ là "Nếu có lạc, bạn sẽ không say như thế này", có nghĩa là ai đó nói chuyện và hành động như thể họ đang say.
Tăng Ngữ: Nhưng cũng đâu thể say đến mức này.
Trịnh Tây Tây:……
Việc đổi bố mẹ thật sự rất nực cười, cũng khó trách Tăng Ngữ không tin.
Nói thật, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy việc này không thật lắm. Tự nhéo mặt, cô phát hiện mình không hề nằm mơ.
Cô hiếm khi thổ lộ hết tâm sự, tiếp tục nhắn cho Tăng Ngữ: Mình nói thật, lúc mình sinh bị người ta ôm nhầm, nên giờ mình mới đổi bố mẹ.
Hồi lâu mà Tăng Ngữ vẫn chưa phản ứng gì, chắc là đang tiêu hóa.
Lại một lúc nữa, cô ấy mới hỏi: Thật sao?
Trịnh Tây Tây: Phải.
Lần này cô ấy phản ứng rất nhanh, vừa gọi video trực tiếp vừa hét lên: “Căn phòng mấy trăm mét vuông trông như thế nào? Mình có một người bạn ICU*, cho mình xem nhanh lên.”
*Một cách nói trên mạng, nội dung của mục nhập bị sai, tên của thuộc tính không được đặt đúng.
“……”
Có người để trò chuyện, thời gian trôi qua thật nhanh.
Giữa chừng, bố và mẹ Trịnh có đến bày bỏ sự quan tâm đối với cô, Trịnh Tây Tây cũng thể hiện cô rất thích căn phòng.
Buối tối, mọi người quây quần bên nhau dùng cơm.
Dường như Trịnh Nghi đã nghĩ thông suốt, sau khi trở về nhà liền lặng lẽ ở trong phòng. Lúc ăn cơm còn chủ động gắp cho Trịnh Tây Tây một miếng cà rốt, Trịnh Tây Tây được quan tâm mà lo sợ, cũng gắp lại hai miếng cho cô ta.
Trịnh Nghi nhìn cà rốt mà mình ghét nhất trong chén, chẳng muốn ăn nữa.
Nhưng đã diễn thì phải tròn vai, Trịnh Nghi đau khổ miễn cưỡng ăn hết cà rốt trong chén. Ngẩng đầu lên, không chỉ thấy Trịnh Tây Tây ăn hết cà rốt trong chén mà còn gắp thêm.
Thấy Trịnh Nghi nhìn đến, đôi đũa trong tay chuyển hướng, gắp cho Trịnh Nghi.
“…… “
Trịnh Tây Tây không phải người kén ăn, cái gì cũng ăn được, đầu bếp nhà họ Trịnh nấu ăn lại giỏi nên cô ăn rất ngon miệng .
Cà rốt ăn cũng rất ngon.
Trịnh Nghi: “……”
Không vui, rất rất không vui.
Đối với Trịnh Tây Tây, ngày đầu tiên cô ở nhà mới trôi qua một cách hài hòa, dễ chịu.
Giờ cô đã quay lại Văn thành, Tăng Ngữ sắp meo mốc trong ký túc xá luôn rồi. Thế là hai người bèn hẹn nhau đến miếu Thành Hoàng dạo chơi.
Hai người họ hẹn nhau lúc 9 giờ rưỡi sáng, Trịnh Tây Tây ăn sáng xong mới có 8 giờ rưỡi.
Bác Lý biết hôm nay cô muốn ra ngoài chơi với bạn học nên đã sắp xếp tài xế cho cô, từ đây đến miếu Thành Hoàng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.
Trịnh Tây Tây ra cửa, tính đi dạo trong vườn một lát
Khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ với những bông hoa rực rỡ và cành lá được cắt tỉa gọn gàng.
Cạnh vườn có một cây đại thụ, dưới gốc cây kê một cái ghế dài, rất nhiều cánh hoa màu đỏ cam rơi xuống mặt ghế.
Trịnh Tây Tây đi dạo một vòng trong vườn, cuối cùng ngồi xuống băng ghế dài.
Vị trí ở đây rất tốt, ánh nắng chiếu xuyên qua khoảng trống giữa những bóng cây tạo nên ánh sáng loang lổ. Đi về phía trước có thể nhìn thấy hồ nước xa xa, dưới tán cây là đàn bướm đang bay lượn.
Trịnh Tây Tây rất thích nơi này, dù sao vẫn còn sớm, cô ngồi trên băng ghế, mở điện thoại và cắm tai nghe..
Gió thổi hiu hiu, bóng cây liêu xiêu, năm tháng êm đềm.
Không biết qua bao lâu, một bên tai nghe bị người khác tháo xuống.
Trịnh Tây Tây mở mắt, đập vào mặt là một đôi mắt phượng rất đẹp.
Anh cắm chiếc tai nghe còn lại vào tai, nghe một hồi rồi nhướng mày hỏi: “Tiểu thuyết?”
Giọng điệu lười biếng, vừa có chút thờ ơ, vừa có phần quyến luyến khó tả.
Trong tai nghe đang phát phiên bản tiếng anh của《LittleWoman》.
Trịnh Tây Tây ngơ ngác gật đầu.
Anh ngồi xuống bên cạnh Trịnh Tây Tây, nghe thêm một lúc nữa mới hỏi: “Nghe có hiểu không?”
Trịnh Tây Tây nhìn vị khách không mời mà đến này, ánh mắt cô nhìn từ đôi chân dài miên man đến khuôn mặt đầy mê hoặc của anh, chấm anh 9,9 điểm. Thấy anh vừa đẹp trai, giọng nói lại còn ấm áp dễ nghe nên trả lời: “Đại khái có thể hiểu được cốt truyện.”
“Ừm.” Anh đáp lại, đôi mắt cười hàm chứa sự quyến rũ, ngay cả giọng nói cũng hơi vui mừng: “Em gái của chúng ta giỏi thật.”