Cố Doãn cúp điện thoại.
Trần Minh Viễn nhướng mày.
Trong lòng cậu ta vốn có ý muốn thăm dò.
Lần trước cùng nhau ăn cơm, cậu vẫn cảm thấy Cố Doãn đối với Trịnh Tây Tây có hơi lạ.
Vốn tưởng anh sẽ có chút hứng thú khi nghe thấy tên của Trịnh Tây Tây nhưng không ngờ, anh lại cúp điện thoại ngay lập tức.
Không thú vị gì hết.
Trần Minh Viễn đi lại: “Cậu ấy vừa về đến nhà, chắc là mệt nên không muốn đến.”
“Vậy thôi, dù sao cậu ấy cũng về nước rồi, còn nhiều cơ hội để gặp.”
……
Trịnh Tây Tây đang đứng bên bàn thức ăn ở bên phải sảnh lớn, có mấy cô gái vây quanh cô, người nào cũng cầm một ly rượu đến uống với cô.
Tuy ai cũng cư xử nhã nhặn, lời nói khéo léo, đối với cô cũng khá thân thiện nhưng uống được mấy ly, Trịnh Tây Tây dần cảm thấy, chỉ e mấy người này đang cố ý chuốc say mình.
Cô đang định tìm cơ hội trốn vào nhà vệ sinh thì Từ Hành Châu, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay đi tới.
Cậu ta đưa tay cầm lấy ly rượu từ trong tay Trịnh Tây Tây, nâng về phía những người khác: “Tây Tây không quen uống rượu, mọi người đừng chuốc say cô ấy, nếu muốn uống thì tôi uống với mọi người.”
“Nếu vậy anh phải uống ít nhất ba ly.” Có người cười nói.
“Đúng vậy, không sai.”
“Ba ly thì ba ly.” Từ Hành Châu không nói hai lời, gọi phục vụ đến, cầm ba ly rượu lên uống không còn một giọt.
Cậu úp ly rượu đã cạn trước mặt bọn họ: “Các người đẹp, vậy được chưa?”
Những người khác thấy thế thì không làm khó cậu ta nữa, uống rượu xong liền đi.
“Bọn họ không có ác ý.” Từ Hành Châu quay đầu lại nói với Trịnh Tây Tây: “Nhưng người ta kính rượu em đâu cần uống hết, nếu không thì dù có là ai cũng say thôi.”
Nói xong, cậu ta bắt đầu giới thiệu danh tính của những người này cho cô.
“Người mặc váy đỏ tên là Tề Thi Ngọc, con gái của công ty bất động sản Bách Thịnh, tính cách có phần kiêu ngạo nhưng không có mưu mô gì, một khi đã quen với cô ấy thì rất dễ kết thân.”
“Người ở ngoài cùng bên trái là con gái của một nhà giàu mới nổi, tôi quên mất tên cô ấy rồi, không cần để ý đến.”
“Người mặc váy tím ở giữa, mẹ cô ấy là con gái duy nhất của nhà buôn đá quý, bố cô ấy ở rể……”
……
Cậu ta kiên nhẫn giới thiệu với cô, nói cho cô biết những người nào cần được chú ý và những người nào không. Để cô dễ nhớ hơn, cậu ta còn chỉ ra những đặc điểm của họ để nhận biết. Từ Hành Châu chặn ba ly rượu cho Trịnh Tây Tây, tửu lượng của cậu không tệ nhưng vì trước đó đã uống không ít, uống hết ba ly vừa rồi cũng không phải không bị ảnh hưởng, trên mặt hơi ửng đỏ.
Cậu ta thuộc dạng đẹp trai, tỏa nắng, vui vẻ, giọng nói trong trẻo, rất dễ chiếm được cảm tình của các cô gái. Ít nhất thì có rất nhiều người thích anh ta.
Không phải là Trịnh Tây Tây không biết Từ Hành Châu có chủ ý tiếp cận, cô hỏi: “Từ Hành Châu, anh đang muốn theo đuổi tôi hả?”
Từ Hành Châu sững sờ, cậu ta không ngờ Trịnh Tây Tây lại hỏi thẳng như vậy, ngẩn người một hồi, cậu cười nói: “Rõ ràng như vậy sao?”
Lông mày của anh ta nhướng lên, đôi mắt sáng láng tự tin, xung quanh luôn có mấy cô gái nhìn lại đây.
Trịnh Tây Tây lắc đầu: “Là tôi muốn nói rõ ràng, nếu không phải thì cho tôi xin lỗi.”
Cô nhìn cậu ta nói: “Anh giúp tôi giải vây, lại nói với tôi nhiều thứ, thật sự rất cảm ơn anh nhưng tạm thời tôi không muốn yêu đương, ít nhất là trong lúc học đại học, tôi không muốn lãng phí thời gian.”
Công bằng mà nói, điều kiện của Từ Hành Châu rất tốt, bất kể từ góc độ nào, quan hệ tốt với Từ Hành Châu sẽ có lợi cho cô nhưng cô không muốn lợi dụng tình cảm này.
Nụ cười trên mặt Từ Hành Châu dần nhạt đi.
Vốn cậu ta đã viết sẵn kịch bản. Đầu tiên cậu tìm một vài người tới kính rượu cô, chờ đến khi cô uống hết nổi thì cậu sẽ đến uống thay, giải vây cho cô. Thường thì lúc này các cô gái sẽ có ấn tượng tốt với cậu, sau đó cậu sẽ chủ động đưa cô đi hòa nhập với buổi tiệc, làm sứ giả hộ hoa.
Chờ đến khi bầu không khí được bồi dưỡng tốt đẹp, cậu lại mời cô nhảy điệu đầu tiên của buổi tiệc. Trước mặt tất cả khách mời, không chỉ tuyên bố chủ quyền, còn cho cô có thể diện. Kết hợp tất cả các bước lại, cậu không tin mình không thể cưa đổ Trịnh Tây Tây.
Nhưng mới làm được nửa đường, Trịnh Tây Tây đã mở lời, còn từ chối cậu một cách rõ ràng.
Từ trước tới nay cậu luôn giỏi việc tán gái, ngoại hình và gia cảnh cũng khiến cậu thuận lợi về mặt tình cảm, chưa bao giờ cậu bị từ chối thẳng thừng như vậy, huống chi cách đây không lâu cậu đã khoác lác với người ta.
“Tôi không vội, tôi có thể chờ em đổi ý.” Từ Hành Châu miễn cưỡng nói.
Trịnh Tây Tây không trả lời.
Đúng lúc những người khác đến tìm Từ Hành Châu, Từ Hành Châu đành phải rời đi.
Trịnh Tây Tây uống mấy ly rượu, sắc mặt có chút nóng lên. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, để giảm bớt nhiệt độ trên mặt do uống nhiều rượu. Cô chưa từng uống nhiều rượu, cũng không biết mình uống được bao nhiêu. Lần trước đến quán bar, cô chỉ uống một phần ba ly nước có cồn của mình.
Cô không muốn say trong bữa tiệc, vì vậy sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô trực tiếp đi tới chỗ Trịnh Hoài: “Anh ơi, uống rượu xong em thấy hơi chóng mặt, em muốn đến phòng khách nằm nghỉ, khi nào anh đi thì gọi em.”
Trịnh Hoài liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Vậy được, cắt xong bánh kem thì có thể về, có việc gì cứ gọi cho anh.”
Trịnh Tây Tây đồng ý.
Tới phòng nghỉ, Trịnh Tây Tây đóng cửa lại, lập tức chạy tới ghế sô pha.
Trịnh Tây Tây cảm thấy, mình có thể chịu đựng mang giày cao gót đi tới bây giờ thật không dễ dàng gì. Cô cởi giày cao gót bước lên chiếc ghế sô pha êm ái, cứu vớt đôi chân của mình.
Mắt cá chân bị mép giày cao gót ma sát đến đỏ ửng, còn hằn một vết lớn. Trịnh Tây Tây lấy tay ấn vào, rít lên một tiếng vì đau. Đây có phải là cái giá của sự xinh đẹp không?
Cô đặt chân thật cẩn thận, lấy điện thoại ra, ngồi trên sô pha chơi game.
Vài ly rượu đầu tiên không ảnh hưởng gì đến cô, tửu lượng của cô tốt hơn những gì cô tự nghĩ nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Chơi điện thoại một lúc liền cảm thấy nhức đầu nên cô tắt, rồi tìm cái chăn đắp lên người, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đầu cô hơi choáng váng, nửa mê nửa tỉnh, khi tiếng ồn ào bên ngoài trở nên yên tĩnh, mọi người dường như đã ra về, cô chợt bừng tỉnh.
Cô nhấc điện thoại gọi cho Trịnh Hoài.
“Anh?”
“Tây Tây, Trịnh Nghi bị dị ứng, anh đang ở bệnh viện, vội quá nên không kịp gọi cho em. Lát hồi em cứ thuê một phòng ở Tinh Hoa đi, ngày mai anh cho tài xế đến đón em.”
“Trịnh Nghi sao rồi?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Không có chuyện gì lớn, em đừng lo, ở đây còn có chuyện, anh cúp máy trước nhé.”
Trịnh Hoài cúp điện thoại.
Trịnh Tây Tây ngơ ngác nhìn điện thoại một lúc, có người gõ cửa phòng, Trịnh Tây Tây định tìm dép mang nhưng không có, đành vội vàng mang giày cao gót vào rồi rón rén đi ra cửa.
Mở cửa ra, Từ Hành Châu đang đứng bên ngoài.
Thấy đèn trong phòng khách còn sáng nên cậu đến xem thử.
“Trịnh Tây Tây?” Từ Hành Châu kinh ngạc, cậu tưởng cô đã đi rồi.
“Là tôi.” Cô bước ra ngoài.
“Xe nhà em đi rồi.” Suy nghĩ một hồi, cậu dường như đã đoán ra được: “Anh trai em không có gọi em.”
Cậu ta “Hừ” một tiếng: “Trịnh Nghi đột nhiên bị dị ứng hạnh nhân nhưng trước khi khai tiệc đã giao cho đầu bếp những điều kiêng kỵ và những thứ khiến khách bị dị ứng. Chưa kể đến việc hầu như không có sản phẩm hạnh nhân nào trong suốt buổi tiệc, cho dù có thì cũng sẽ được đánh dấu ở những nơi dễ thấy nhất. Trừ khi Trịnh Nghi cố ý làm vậy, nếu không sẽ không thể xảy ra tai nạn như vậy.”
Hôm nay là sinh nhật của Từ Hành Châu, gia đình anh ta khởi nghiệp từ việc kinh doanh khách sạn. Bữa tiệc sinh nhật này được tổ chức tại nhà riêng nhưng chưa chắc nhà họ không có ý tuyên truyền khách sạn của mình.
Từ lúc phát hiện Trịnh Nghi bị dị ứng với hạnh nhân, không xảy ra sự việc nghiêm trọng nào khác nhưng chuyện này lại cố tình xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật của cậu ta, Từ Hành Châu hiển nhiên không vui lắm.
“Không uổng công lớn lên trong giới nhà giàu, Trịnh Nghi rất giỏi sài mấy chiêu này.” Từ Hành Châu khó chịu nói.
Có vẻ như chắc chắn rằng, sự việc lần này do Trịnh Nghi tự biên tự diễn. Ánh mắt cậu ta dừng lại trên người Trịnh Tây Tây: “Trịnh Tây Tây, em không thể có được sự coi trọng của nhà họ Trịnh nếu không dùng một chút thủ đoạn. Chắc hẳn bố mẹ và anh trai em đang ở cạnh giường bệnh của Trịnh Nghi hỏi han ân cần, từ khi cô ấy sinh ra đến nay đã 18 tuổi vẫn luôn được quan tâm như vậy.”
“Tôi có thể giúp em.”
Trịnh Tây Tây lắc đầu, từ chối lòng tốt của cậu ta: “Cảm ơn nhưng tôi không cần.”
Cô chẳng quan tâm đến việc tranh giành sự ưu ái.
Hôm nay Trịnh Nghi bị dị ứng, ngày mai cô liền đổ bệnh, ngày mốt Trịnh Nghi lại cắt cổ tay, cuộc sống kích thích như vậy hiển nhiên cô không thể nào có phúc hưởng thụ nổi.
Cô chỉ muốn học hành chăm chỉ, có cơ hội sẽ đi đây đi đó thăm thú, rồi tìm một công việc mình thích.
Khi cuộc sống cho phép, cô muốn đối xử thật tốt với bản thân, ai lại thích chơi mấy trò này.
Nhưng Từ Hành Châu lại không nghĩ như vậy, cậu ta kích động nắm lấy tay của Trịnh Tây Tây: “Em hãy suy nghĩ thật kỹ, tôi……”
“Buông ra.” Phía sau truyền đến một lực rất mạnh, người đằng sau đã đẩy cậu ta ra. Cậu ta quay người lại, nhìn thấy Cố Doãn không biết tới từ khi nào.
Cố Doãn vừa mới chạy tới, trong tay vẫn còn cầm chìa khóa xe, vừa đi tới đã thấy Từ Hành Châu bước đến nắm lấy tay của Trịnh Tây Tây. Không nói nhiều, anh liền tách hai người họ ra, sau đó lạnh lùng nhìn Từ Hành Châu một cái.
Anh đi tới chỗ Trịnh Tây Tây, nhìn xuống cổ chân của cô: “Chân em sao vậy?”
“Giày cao gót.” Trịnh Tây Tây nói: “Cái giá của xinh đẹp.”
“Em ngốc à, đôi giày cao gót này thì có gì mà đẹp?”
Trịnh Tây Tây: “……”
Nghe nói giày hiệu này rất đẹp và đắt tiền.
Cố Doãn quay đầu lại, thấy Từ Hành Châu vẫn ở đó liền sai sử: “Đi lấy đôi dép lê tới đây.”
Từ Hành Châu nhìn Cố Doãn, rồi lại nhìn Trịnh Tây Tây, cảm xúc trong mắt cậu ta biến hóa và thay đổi, cuối cùng cậu ta rời đi.
Trịnh Tây Tây vẫn đứng ở cửa, cô vừa mới ngủ dậy, trên má trái có một vết đỏ. Một nửa bàn chân co lại trên đôi giày cao gót, một nửa lộ ra ngoài, những vết hằn đỏ xung quanh mắt cá chân rất dễ thấy. Cố Doãn kìm xuống sự không vui trong lòng, đi tới búng trán cô: “Sao lại bị người ta bỏ rơi, em gái, em nói coi em có thảm hay không chứ.”
“Không phải còn có anh sao?” Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn anh, híp mắt cười: “Anh trai.”