Thiên Kim Thật Đầy Trời Sao

Chương 14


1 năm

trướctiếp

Thật sự không thể trông cậy vào Phạm Tri Tri được.

Trịnh Tây Tây mở điện thoại di động của cô ra.

Lớp bọn họ có một nhóm lớp chung, nhưng mọi người ít khi nói chuyện với nhau, các thành viên đều thành lập một nhóm nhỏ, chỉ có cô chủ nhiệm thỉnh thoảng sẽ gửi thông báo vào trong nhóm.

Mặc dù Trịnh Tây Tây có thể đi vào nhóm để hô hét một câu, nhỡ đâu trong lớp lại có một người nhiệt tình xuất hiện, nhưng nếu không có ai trả lời thì cũng xấu hổ lắm. Mặc dù da mặt dày Trịnh Tây Tây dày nhưng cô vẫn muốn mặt mũi.

Hơn nữa, nếu dùng cách này, tất cả mọi người trong lớp đều biết rằng mấy bọn họ đến quán bar để uống rượu.

Cách này không thể sử dụng được.

Một biện pháp khác là bấm vào nhóm lớp sau đó tìm những người ở ký túc xá 503 để thêm bạn bè và nhờ đích thân các cô ấy đến giúp bọn họ đưa bạn cùng phòng về.

Dù sao đây cũng là một sự lựa chọn, Trịnh Tây Tây nhấp vào hai trang chủ trên WeChat và nhấp vào chỗ kết bạn bè, nhưng trên WeChat không có động tĩnh gì.

Trịnh Tây Tây quay lại lần nữa, cuối cùng quay sang phía Chu Hoành.

Dù chỉ ăn chung một bữa nhưng bọn họ vẫn được là người quen của nhau.

Trịnh Tây Tây bấm vào số của Chu Hoàng và chọn gọi điện thoại.

Lần thứ nhất không ai trả lời, đến lần thứ hai, cuối cùng điện thoại cũng kết nối được.

"Chuyện đó, anh Chu Hoành, em là Trịnh Tây Tây."

"Ồ, là em gái Tây Tây à, có chuyện gì không? Xin lỗi, anh hơi bận rộn, đang ở bệnh viện. Vừa rồi anh không nhận được cuộc gọi."

"A, không có việc gì..." Trịnh Tây Tây hất tay, nhận ra người bên kia không nhìn thấy động tác của mình cô mới nói: "Không sao đâu ạ, chỉ là thăm hỏi một chút thôi."

Hai người trao đổi vài câu rồi cúp điện thoại.

Cô và Phạm Tri Tri nhìn nhau, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, cả hai đều nở một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lịch sự.

“Thế này đi.” Trịnh Tây Tây nói, “Trước tiên tớ sẽ đưa Tăng Ngữ trở về, cậu ngồi đây trông chừng, tớ đưa người về xong sẽ quay lại đón người khác.”

"Chỉ có thể làm theo cách này."

“Trịnh Tây Tây?” Đang lúc hết đường xoay xở, Trịnh Tây Tây nghe thấy có người gọi tên mình.

Cô ngẩng đầu nhìn, Từ Hành Châu và một đám người đang đứng bên quầy rượu, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía này.

Thấy cô ngẩng đầu, Từ Hành Châu đi thêm vài bước tới gần, sau khi nhìn rõ tình cảnh trước mặt, anh ấy bật cười: "Đây là... Say rồi sao?"

Trịnh Tây Tây gật đầu.

"Để tôi đưa bọn em về vậy. Các em đều là con gái, ba người còn đang say. Đi về thế này không an toàn đâu."

Lúc này mà từ chối thì chẳng khác gì đang làm kiêu, Trịnh T ây Tây nói: "Vậy tôi làm phiền anh rồi."

Từ Hành Châu đi đến nói một vài lời với nhóm người đến cùng, sau đó giúp đỡ Trịnh Tây Tây và Phạm Tri Tri, đỡ ba con sâu rượu lên.

Đám bọn họ một hàng sáu con người, lúc gọi taxi cũng phải kêu hai chiếc. Trước đó Trịnh Tây Tây đã gọi một xe, để Phạm Tri Tri đưa Tăng Ngữ đi trước, còn cô và Từ Hành Châu đỡ hai người còn lại về.

Cũng may là ở đây xe cộ đông đúc, lúc gọi xe rất thuận tiện, chỉ một lúc sau đã có thêm taxi khác đến.

Sau khi lên xe, Trịnh Tây Tây cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Từ Hành Châu hỏi: "Đây đều là bạn học của em à?"

"Đúng vậy, lần này cảm ơn anh."

"Không có gì."

Một lúc sau, cậu ấy tiếp tục nói: "Hai nhà chúng ta coi như là bạn bè thân thiết bao đời, Tây Tây, em không cần khách sáo như vậy."

Trịnh Tây Tây đã bị câu nói ‘Tây Tây’ của anh ấy làm cho giật mình.

Trên thực tế, người gọi cô là Tây Tây rất nhiều, tên của Trịnh Tây Tây là từ láy, lúc gọi như thế cũng khá thuận tiện, nhưng cô và Từ Hành Châu thật sự không quen thuộc đến mức đó, điều này khiến Trịnh Tây Tây khi nghe thấy có cảm giác hơi kỳ lạ.

Từ Hành Châu lại hỏi: "Tôi có thể gọi em là Tây Tây không, hồi nãy tôi đã nghe thấy bạn học của em gọi em như vậy."

"Đương nhiên là… Có thể."

"Em không ngại thì được."

"..."

Từ Hành Châu giúp cô đưa người đến tầng dưới của ký túc xá, sau khi nói chuyện với quản lý ký túc xá, anh ấy đưa họ lên tận tầng năm.

Phạm Tri Tri và Tăng Ngữ cũng đã trở lại.

Trịnh Tây Tây nói cảm ơn một lần nữa, Từ Hành Châu bảo, "Thứ sau này là sinh nhật của tôi. Gia đình tôi dự định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho tôi, tôi đã gửi lời mời đến gia đình của em. Tôi hy vọng em có thể đến."

Nói xong, cậu ta cũng không đợi Trịnh Tây Tây trả lời, chỉ cười vẫy tay với cô rồi đi xuống lầu.

Trước khi đi ngủ, Trịnh Tây Tây thực sự nhận được tin tức của Trịnh Hoài: Thứ sáu là sinh nhật của Từ Hành Châu, có một bữa tiệc tối, nếu bên em không có vấn đề gì, năm giờ anh sẽ nhờ tài xế đến trường học đón em.

***

Thứ sáu hôm đó có ít lớp học hơn, hai tiết vào buổi sáng và hai tiết vào buổi chiều. Sau khi tan học, Trịnh Tây Tây trở về ký túc xá, thay một bộ quần áo, đến cổng phía bắc.

Người lái xe đã đợi ở cổng bắc rất lâu, khi nhìn thấy Trịnh Tây Tây, anh ta vội vàng xuống xe mở cửa cho cô.

“Cảm ơn.” Trịnh Tây Tây chui vào trong, tài xế đóng cửa lại, đi tới ghế lái xe.

Trên ghế sau có mấy cái túi, bên trong bao gồm quần áo, giày dép và một số bộ trang sức, tài xế nói: "Những đồ vật này là chuẩn bị cho tiểu thư, thiếu gia sẽ đợi cô ở cửa."

"Ừm."

Người lái xe vừa lái xe vừa liếc về phía sau thông qua gương chiếu hậu.

Trịnh Tây Tây ngồi thẳng người, lông mày và khuôn mặt đều xinh đẹp, lúc không cười mang theo cảm giác lạnh lùng quyến rũ, có chút giống phu nhân khi còn trẻ.

Tài xế thở dài trong lòng một tiếng, nếu lớn lên trong nhà họ Trịnh, bây giờ đáng lẽ ra Trịnh Tây Tây sẽ là một công chúa được mọi người vây quanh, nhưng địa vị của cô đã hoàn toàn bị Trịnh Nghi chiếm giữ.

Bọn họ đã theo dõi Trịnh Nghi lớn lên từ khi còn nhỏ, từ một cô bé có mái tóc xù trở thành một cô gái mảnh khảnh yêu kiều duyên sáng, có một quá trình đều có sự tham gia của nhà họ Trịnh, cho dù không có quan hệ huyết thống, đoạn tình cảm chăm sóc từ nhỏ tới lớn này cũng không thể xóa bỏ.

Ngay cả ông ta, khi nhìn thấy Trịnh Nghi cũng không nhịn được cảm thấy gần gũi hơn một chút, thậm chí ông ta còn ôm Trịnh Nghi khi cô ấy còn nhỏ, loại tình cảm này không liên quan gì đến máu mủ, là do thời gian bồi đắp, khó có thể buông bỏ.

Về phần Trịnh Tây Tây, trong 18 năm quan trọng nhất của cuộc đời cô, nhà họ Trịnh không hề tham gia vào, cho dù Trịnh Tây Tây có quay lại cũng không biết làm cách nào để thân thiết thêm, hơn nữa, trước đây hình như Trịnh Tây Tây đã không nghĩ đến việc thiết lập một mối quan hệ thân thiết với gia đình mình.

Bữa tiệc sinh nhật của Từ Hành Châu được tổ chức tại khách sạn Tinh Hoa.

Trịnh Tây Tây cầm chiếc túi bước xuống xe, liền nhìn thấy Trịnh Hoài và Trịnh Nghi đang đợi bên ngoài.

Đài phun nước bên ngoài khách sạn đang phun nước cực kỳ mạnh mẽ, hai người đứng ở dưới đài phun nước, không biết Trịnh Nghi nói cái gì, Trịnh Hoài nở nụ cười khẽ, khuôn mặt thả lỏng, còn có mấy phần bất đắc dĩ, lúc ngẩng đầu nhìn lên anh đã nhìn thấy Trịnh Tây Tây.

Trịnh Hoài sững người một lúc, sau đó đi về phía cô.

“Em không đến muộn chứ.” Trịnh Tây Tây hỏi.

Ánh mắt của anh quét qua khuôn mặt của Trịnh Tây Tây, nhìn thấy khuôn mặt luôn mang theo tươi cười như mọi khi của cô, "Không có, anh sẽ nhờ Trịnh Nghi đưa em vào trong thay quần áo."

Trịnh Nghi đi tới, dẫn Trịnh Tây Tây đi tới phòng nghỉ: "Bên trong có phòng thay quần áo, tôi ở bên ngoài chờ."

“Cảm ơn.” Trịnh Tây Tây cầm túi đi vào trong.

Trịnh Tây Tây thay một chiếc váy và đi giày cao gót, đứng trước gương đeo chiếc vòng cổ vào.

Cô gái trong gương có một đôi mắt hạnh nhân rất đẹp, đuôi mắt hơi hướng lên trên một chút, cánh môi sáng ngời, bờ vai nhỏ trắng nõn tinh xảo ở phía sau lộ ra, giống như loại mỡ dê ngọc ngà thượng hạng.

Trịnh Tây Tây cởi dây chun trên đầu xuống, mái tóc dài như rong biển xõa trên vai, che đi bờ vai phía sau lộ ra ngoài, trông cô cuốn hút thêm mấy phần.

Trịnh Nghi chờ ở bên ngoài, khi nhìn thấy Trịnh Tây Tây đi ra đã sửng sốt vài giây, ngay sau đó liền quay đầu lại.

Trịnh Tây Tây quá xinh đẹp, chỉ mới thay một bộ quần áo, thậm chí còn chưa trang điểm vào làm tóc đã tạo ra hiệu ứng choáng ngợp cho khán giả, điều này khiến cô ấy nhận ra việc, mình sẽ nhận được rất nhiều câu từ chê bai khi đứng cạnh Trịnh Tây Tây. Vì vậy, Trịnh Nghi không đợi Trịnh Tây Tây, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Trịnh Tây Tây nhún vai vô cùng hờ hững, thu dọn bộ quần áo ban đầu bỏ vào một chiếc túi, với đôi cao gót đầu tiên trong đời mình, Trịnh Tây Tây đi những bước chân không quá quen thuộc và vững vàng, bước ra ngoài.

Lúc đến cửa, cô lảo đảo một chút, may mà Trịnh Hoài đã đỡ cô kịp thời: "Không có việc gì chứ."

“Không bị gì hết.” Cô đứng vững vàng, “Trịnh Nghĩ đi ra ngoài rồi.”

“Anh biết.” Trịnh Hoài liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Cô ấy vào rồi, em đi vào cùng anh.”

Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây chính thức xuất hiện trong một dịp xã giao trang trọng, cô khoác tay Trịnh Hoài đi vào, rõ ràng là không có ánh đèn sân khấu, nhưng ánh mắt của những người trong sân vẫn không nhịn được nhìn qua đây.

Hầu hết mọi người trong hội trường đều đã nghe chuyện đồn thổi của nhà họ Trịnh, lúc Trịnh phu nhân sinh con đã bế nhầm em bé, thiên kim thật sự phải lớn lên ở nông thôn.

Mặc dù gần đây có tin đồn rằng con gái thật nhà họ Trịnh có ngoại hình ưa nhìn và đã thi đậu vào Văn Đại, nhưng đối với những người đã tiếp thu giáo dục tinh anh như Trịnh Hoài và Trịnh Nghi, chắc chắn là sẽ có sự chênh lệch rõ ràng, mọi người cũng không mong chờ điều gì quá ghê gớm, cùng lắm là lấy chuyện đó ra để tán gẫu lúc uống trà ăn bánh với nhau.

Vì vậy, khi bọn họ ôm thái độ cười cho qua chuyện, lúc nhìn thấy Trịnh Tây Tây bước tới, ánh mắt của đám người gần như nhìn thẳng. Lúc này Trịnh Tây Tây có mái tóc đen dày, rũ xuống dưới như rong biển quấn quýt, làn da của cô rất trắng hòa cùng tóc đen tạo nên một tác động mạnh mẽ, đánh sâu vào thị giác.

Ngũ quan của Trịnh Tây Tây cũng rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, đứng bên cạnh Trịnh Hoài không thua kém một chút nào, nếu không phải khuôn mặt của Trịnh Tây Tây có mấy phần giống Trịnh phu nhân, thì mọi người sẽ không nghĩ đến việc cô là Trịnh Tây Tây, ngược lại sẽ cho rằng đây là thiên kim nhà ai đó đính hôn với Trịnh Hoài.

Ban đầu Từ Hành Châu đang nói chuyện với ai đó, khi anh ấy nhìn thấy Trịnh Tây Tây, chiếc ly trong tay Từ Hành Châu liền rung lên, suýt làm đổ rượu trong ly ra ngoài.

Bạn bè xung quanh thấy vậy liền chế giễu: "Thiếu gia luôn quấn quýt trong bụi hoa cũng có lúc ngơ ngẩn à, nhưng Trịnh Tây Tây này thật sự rất xinh nha."

“Có định làm một cuộc cá cược không?” Ai đó hỏi.

"Tôi đánh cược, trong một tháng là Hành Châu có thể chiếm được Trịnh Tây Tây."

“Tôi sẽ đánh cuộc trong một tuần.” Một chàng trai mặc bộ tây trang màu xanh lam nói, “Các cậu đừng quên, hồi còn học cấp ba có một cô hoa khôi thích làm khó, Hành Châu chỉ tốn năm ngày đã chinh phục được rồi à, nhìn vào tầm quan trọng của Trịnh Tây Tây, nhiều lắm là mấy ngày là cùng."

Đôi mắt Từ Hành Châu vẫn đang theo sát Trịnh Tây Tây, khi nghe thấy vậy anh ấy liền cười rất thích thú, "Tôi sẽ nhịn một ngày."

Những người khác kinh ngạc nhìn về phía Từ Hành Châu, Từ Hành Châu đặt ly rượu trong tay xuống, thong thả bình tĩnh chỉnh sửa quần áo, chậm rãi đi về phía Trịnh Tây Tây.

Sau khi Trịnh Tây Tây bước vào, ánh mắt cô vô thức đảo qua xung quanh, nhưng không thấy Cố Doãn đâu.

Chờ tới khi nhận ra hành động của mình, Trịnh Tây Tây hơi sững sờ mất một lúc, mím môi dưới, thu hồi ánh mắt.

Bữa tối hôm nay nói là tiệc sinh nhật, nhưng thực chất là một buổi xã giao giữa mọi người.

Từ Hành Châu năm nay đã 19 tuổi, hầu hết những người đến đây đều thuộc cùng một thế hệ.

Trịnh Hoài đưa cô đi vào bàn, sau khi dặn dò Trịnh Tây Tây một số điều cần phải chú ý, anh liền bị các người khác kéo đi.

Sau khi tan học, Trịnh Tây Tây liền đuổi tới đây không ngừng nghỉ chút nào, bụng đã đói meo, sau khi nhìn quanh địa điểm một vòng, Trịnh Tây Tây đi tìm một góc để ăn.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp cắn vài miếng thì đã có người cầm ly rượu tiến đến: "Xin chào, cô là Trịnh Tây Tây à, tôi tên Chu Mạn."

"Xin chào."

"Quả nhiên là nổi tiếng không bằng gặp nhau. Cô đã chọn ra tất cả những gen tốt nhất của gia đình họ Trịnh rồi à? Lớn lên thật là xinh đẹp. Mời cô một ly."

Chu Mạn nâng ly về phía cô, uống một hơi cạn sạch phần rượu trong ly, sau khi uống xong còn úp ngược chiếc ly xuống, biểu thị không còn một giọt thừa nào nữa.

Trịnh Tây Tây cầm lấy ly rượu, nhìn thấy Trịnh Hoài ở cách đó không xa, liền uống cạn rượu trong ly.

Sau khi Chu Mạn rời đi, những người khác lần lượt đi đến.

Đến khi bữa tiệc sinh nhật đã diễn ra được một hồi lâu thì Trần Minh Viễn cuối cùng cũng đến, sau khi anh đến, trước tiên Trần Minh Viễn liền đi tìm Từ Hành Châu để tặng quà, nhìn thấy Trịnh Hoài và Đỗ Phong, anh hỏi: "Cố Doãn đâu?"

"Cậu ta đi Giang Thành."

"Không phải là cậu ta trở lại sao? Ngày hôm qua đã gọi điện thoại với cậu ta, hôm nay sẽ quay về."

"Tôi còn cho rằng ngày mai cậu ta mới quay về, cậu gọi điện thoại hỏi một chút đi."

Trần Minh Viễn đi gọi điện thoại. Cố Doãn vừa mới đi ra khỏi sân bay, cảm thấy cả người đều không thoải mái, ngồi trên sô pha nhéo phần giữa chân mày, nghe điện thoại.

"Có chuyện gì thì nói nhanh lên, không có việc gì tôi sẽ cúp máy."

"Chờ đã, hôm nay là sinh nhật của em họ Đỗ Phong, cậu biết không."

"Cũng có phải là em họ của tôi đâu."

Trần Minh Viễn vội vàng nói: "Mọi người đều ở đây. Cậu ở nhà một mình để làm cái gì? Cậu qua đây đi chúng ta tụ tập một chút."

Cố Doãn vừa từ sân bay trở về, còn không kịp tắm rửa, lúc đang định cúp máy thì nghe thấy Trần Minh Viễn nói: "Trịnh Tây Tây cũng ở đây."

Ánh mắt Trần Minh Viễn đúng lúc quét tới Trịnh Tây Tây, liền nhướng mày, "Chậc chậc, em gái hình như uống rượu, mặt đỏ hết cả rồi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp