Tiếng “anh trai” này gọi vừa ngọt ngào vừa dẻo miệng, trái tim Cố Doãn đánh “thịch” một cái.
Cô em gái này đúng là biết làm nũng mà.
Nhưng trên mặt anh lại không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nói: “Giờ em biết rồi đó, vẫn là anh trai đối tốt với em nhất.”
Trịnh Tây Tây cười, “Ừm” một tiếng.
Một lát sau, Từ Hành Châu đi tới, mang theo một đôi dép lê và một chiếc túi đựng đồ đưa cho Trịnh Tây Tây để cô đựng giày.
“Cảm ơn.” Trịnh Tây Tây đổi giày, cất đôi cao gót vào trong túi.
Vì không muốn tiếp tục gây khó chịu, Từ Hành Châu đưa dép xong liền đi mất.
Quần áo mà Trịnh Tây Tây đem theo để thay đã để trong xe của tài xế, không đem theo bên người. Cả người cô giờ chỉ có mỗi chiếc di động và cái túi đựng giày cao gót dưới đất.
Cố Doãn vốn không định đến đây. Trịnh Tây Tây được Trịnh Hoài đưa tới, anh cảm thấy Trịnh Hoài sẽ không phế đến mức em gái của mình mà cũng chăm không nổi.
Nhưng mà anh mới tắm xong không lâu, liền nghe nói Trịnh Nghi phải nhập viện, có người đăng ảnh trong nhóm, không thấy có Trịnh Tây Tây trong đó. Cuối cùng, anh không nhịn được đến đây xem thử, quả nhiên Trịnh Tây Tây vẫn còn ở đây.
Trịnh Nghi nhập viện, những người của nhà họ Trịnh đều tới bệnh viện hết, giờ ở nhà chắc hẳn không có ai, nên đương nhiên Cố Doãn không thể lái xe đưa cô về nhà.
“Đi thôi, anh thu nhận em một đêm.” Cố Doãn nói.
Trịnh Tây Tây ngoan ngoãn đi theo.
Sau khi Cố Doãn về nước, anh không sống với bố mà sống một mình ở biệt thự Dục Minh.
Biệt thự Dục Minh nằm ven bờ sông Văn, đi về phía trước có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở bên kia sông và cây cầu bắc qua sông nổi tiếng ở Văn thành. Ngồi trong biệt thự không chỉ có thể ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn rất đẹp từ bờ sông, mà quan trọng hơn là vị trí rất đắc địa, cách công ty chưa đến mười phút lái xe.
Vị trí tốt, môi trường tốt và giá cao một cách vô lý.
Trước khi xe rẽ vào một khúc cua, đi ngang qua một trung tâm thương mại, Cố Doãn dừng xe.
Trịnh Tây Tây ngủ gật trên ghế phụ, Cố Doãn không đánh thức cô, một mình đi vào trung tâm thương mại, một lúc sau anh đi ra, trên tay cầm cả chục cái túi, mở cửa đặt vào băng ghế sau.
Khi đóng cửa, Trịnh Tây Tây bị tiếng động làm thức giấc, từ từ mở mắt.
Cố Doãn vừa từ ngoài vào, đang thắt dây an toàn thì thấy cô ấy đã tỉnh, anh nói: “Năm phút nữa sẽ đến.”
Trịnh Tây Tây nhìn ra bên ngoài, con phố này rất phồn hoa, dưới ánh đèn đường lóa mắt, toàn là những nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng, đến mức ngay cả những người như cô cũng rất quen thuộc với những hãng thời trang này.
Xe rẽ vào một khúc cua nữa, đi dọc theo vành đai xanh. Tuy chưa đi được bao xa nhưng xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, vừa rồi giống như đang ở hai thế giới khác nhau, như thể đang từ một thành phố phồn hoa nhất bỗng nhiên bước vào khu rừng yên tĩnh.
Xe đi thêm mấy vòng nữa, trước mặt cô hiện ra một ngôi nhà rất đẹp. Cố Doãn xuống xe, xách đống túi từ ghế sau ra, Trịnh Tây Tây đi theo.
Vào trong nhà, Cố Doãn thay giày, lấy ra trong túi một đôi dép mới đưa cho cô.
Đôi dép lê màu hồng khá trẻ con, còn có một đôi tai thỏ, Trịnh Tây Tây giật giật khóe miệng, mặt không biểu cảm gì mang dép vào.
Nội thất trong nhà được trang trí theo tông màu trầm, nhìn rất ấm cúng, tiện nghi nhưng mọi thứ đều ngăn nắp và gọn gàng, dường như không có nhiều dấu vết sinh hoạt.
Cố Doãn đưa cô lên phòng, đặt túi trong tay xuống: “Tối nay em ở đây, anh ở kế bên, có cần gì cứ gọi anh.”
Trong túi là đồ ngủ và quần áo để thay mà Cố Doãn mua cho Trịnh Tây Tây, cũng như những đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Trịnh Tây Tây gật đầu, lời cảm ơn đến trên môi rồi lại nuốt xuống.
Cố Doãn không thiếu một lời cảm ơn từ cô, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trịnh Tây Tây vào phòng tắm tắm rửa, trong phòng tắm được trang bị bồn tắm mát xa, Trịnh Tây Tây duỗi chân ra ngâm mình trong nước một lúc, đến khi nước đã lạnh cô mới miễn cưỡng ra ngoài.
Cô vừa bước vào phòng vừa lau tóc, khi đi đến bên giường, Trịnh Tây Tây nhìn thấy trên đầu giường có chai thuốc mỡ tiêu viêm và một ly trà, phía dưới có tờ giấy ghi chú — Trà giải rượu, uống rồi hãy ngủ.
Chữ viết khí khái có lực, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, còn có vài phần ngang ngạnh không chịu gò bó.
Vừa nhìn đã biết là Cố Doãn viết, rất phù hợp tới tính cách của anh.
Khóe miệng Trịnh Tây Tây cong lên, cất tờ giấy đi, uống hết ly trà trong tay.
Mặt trăng chuyển động từ đông sang tây, đèn trong biệt thự lần lượt tắt ngấm, Trịnh Tây Tây một đêm ngon giấc.
Mặc dù hôm qua cô có uống rượu nhưng không biết có phải trà tỉnh rượu phát huy tác dụng hay không. Hôm sau Trịnh Tây Tây vẫn thức dậy vào đúng 7 giờ, hơn nữa cả người rất thoải mái, không có chỗ nào khó chịu.
Trịnh Tây Tây thay quần áo, chạy vài vòng bên ngoài biệt thự, rồi trở về làm bữa sáng.
Căn bếp sạch đẹp không tì vết, cùng với những ô cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết, chủ nhà gần như không nấu nướng gì.
Cố Doãn sống ở nước ngoài 5 năm, sau khi học xong đại học và thạc sĩ mới quay về, cũng không phải không biết nấu ăn, chỉ đơn giản là anh lười làm thôi.
Tuy nhiên, anh không thể tự mình chăm sóc ngôi nhà lớn như vậy được. Trong nhà có người giúp việc, sống cách đây không xa, mỗi ngày sẽ đúng giờ đến đây dọn dẹp tủ lạnh, chuẩn bị rau củ quả tươi cất vào, bỏ những thứ đã cũ đi.
Nếu được yêu cầu cũng sẽ đến đây nấu cơm nhưng Cố Doãn không thích trong nhà có người ngoài, hơn nữa một ngày ba bữa anh đều ăn bên ngoài, cho nên phòng bếp mới sạch sẽ, không có mùi thế này.
Khi Cố Doãn xuống lầu, Trịnh Tây Tây đang bưng một tô cháo cá phi lê rất to từ trong bếp đi ra, thấy anh đi xuống liền mỉm cười nói: “Anh, ăn sáng thôi.”
Cố Doãn bị nụ cười của cô làm cho ngây người.
Trịnh Tây Tây nấu cháo, làm một ít rau trộn, còn làm cho cho Cố Doãn một cái trứng hình trái tim.
Cố Doãn về nước đã lâu, phần lớn thời đều ăn ở ngoài, hiếm khi ăn cơm ở nhà, ngay cả động tác kéo ghế ăn cũng có hơi không quen.
“Anh ăn trước đi, em đi lấy thêm hai cái chén.”
Thời gian một buổi sáng Trịnh Tây Tây đã biết hết ngóc ngách trong phòng bếp, đồ gì ở đâu ở đâu có khi còn rành hơn chủ nhà là Cố Doãn đây.
Cô lấy tới hai cái chén nhỏ, múc cho mình và Cố Doãn mỗi người một chén cháo đầy: “Anh, anh ăn thử đi.”
“Em gái ngoan hiền thật.” Cố Doãn nhướng mày.
“Ừm.” Trịnh Tây Tây húp miếng cháo, hai má căng phồng, nuốt thức ăn xuống cô mới nói: “Cho nên hôm qua đưa em về, anh cũng đâu có thiệt thòi gì.”
Cố Doãn buồn cười, cười xong thì nói: “Em nói không sai, anh được hời rồi.”
Hồi ở nhà, Trịnh Tây Tây rất hay nấu ăn, tài nấu nướng tuy không quá tốt nhưng chắc chắn không tệ. Đặc biệt mấy ngày nay Cố Doãn đều ăn ở ngoài, sơn hào hải vị gì ăn cũng ngán, giờ ở nhà ăn cháo trắng rau xanh, chỉ cảm thấy rất hợp ý, ăn liền mấy chén, cả tô cháo to thoáng chốc đã hết.
Trịnh Tây Tây vốn đang lo Cố Doãn sẽ không thích ăn, không ngờ anh lại ăn mạnh như vậy.
Ăn sáng xong, Cố Doãn lái xe đưa Trịnh Tây Tây về nhà họ Trịnh.
Trên đường đi, Trịnh Tây Tây nhận được điện thoại của Trịnh Hoài, hỏi cô dậy chưa, nếu rồi thì anh cho tài xế đến đón cô.
Trịnh Tây Tây thoáng nhìn người bên cạnh, không biết tại sao, cô cảm thấy chột dạ một cách kỳ lạ.
Cố Doãn cũng nhìn sang, rồi nhướng mày.
Trịnh Tây Tây lại đặt sự chú ý vào điện thoại: “Không cần đâu, em đang trên đường về.”
“Được, vậy đi đường cẩn thận.” Trịnh Hoài cúp điện thoại.
Cố Doãn đang lái xe: “Em gái, em nói xem, nếu anh cướp em khỏi nhà họ Trịnh thì sao.”
“Từ nay về sau em đi theo anh đi, cũng đỡ phải về nhà họ Trịnh rồi bị kẹp ở giữa như miếng bánh.”
Trịnh Tây Tây đang trả lời Tăng Ngữ. Khi Cố Doãn hỏi, cô vừa gửi xong tin nhắn. Cố Doãn thường nói mấy câu không đáng tin thế này, nên Trịnh Tây Tây cũng chẳng để trong lòng.
“Được đó.” Trịnh Tây Tây cất điện thoại, quay đầu sang, chớp chớp mắt hỏi: “Cướp như thế nào?”
“Vậy thì em không biết rồi, cướp bằng cách nào không quan trọng, quan trọng phải xem thử là ai cướp.” Cố Doãn tự tin nói: “Đối với một người đẹp trai như anh, rất ít người có thể từ chối yêu cầu của anh.”
Lại vậy nữa, cái đồ tự luyến này.
“Ồ, em thật sự rất mong chờ đó!”
Cố Doãn nhấn ga: “Quyết định vậy nhé.”
Giờ ăn sáng mỗi ngày ở nhà họ Trịnh không cố định, nếu gặp thì ăn chung, không thì ai dậy giờ nào ăn giờ đó.
Lúc Trịnh Tây Tây về đến nhà, bố Trịnh và Trịnh Hoài đang ngồi ngoài sảnh đọc báo, Trịnh Nghi và bà Trịnh đang ngồi trên bàn ăn sáng.
Có vẻ như đêm qua Trịnh Nghi bị rất nặng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Trịnh Tây Tây ngoan ngoãn chào từng người, Trịnh Hoài hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi.”
“Mẹ, con ăn no rồi.” Trịnh Nghi đẩy chén tới, bà Trịnh liền lo lắng nói: “Con ăn ít quá, ăn thêm miếng nữa đi.”
Trịnh Nghi bĩu môi, làm nũng nói: “Mẹ, con ăn không nổi.”
“Con bé này.” Trông bà Trịnh như đang mắng cô ta nhưng giọng điệu không hề có ý trách móc, chỉ bảo người trong bếp hâm nóng lại đồ ăn.
Trịnh Tây Tây bước đến trước mặt Trịnh Nghi hỏi: “Em không sao chứ.”
Trên cổ Trịnh Nghi vẫn còn mấy vết mẩn đỏ nhưng có thể xuất viện, thì chắc là không vấn đề gì.
Trịnh Nghi yếu ớt nói: “Em không sao.”
“Không sao thì tốt, cố gắng nghỉ ngơi nhé.”
Còn nguyên nhân tại sao Trịnh Nghi bị dị ứng, Trịnh Tây Tây không có ý muốn tìm hiểu.
Trịnh Tây Tây quay sang rót nước cho mình, nhân tiện hỏi Cố Doãn vừa đi vào: “Anh có muốn uống nước không?”
“Muốn uống nước trái cây.”
“Được.”
Trịnh Tây Tây không sai người khác, tự vào bếp ép nước trái cây. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng máy ép trái cây cao cấp ở nhà họ Trịnh, phải mất một lúc mới nghiên cứu được cách sài. Khi cầm nước ép ra ngoài, cô phát hiện ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn vào mình.
Ngay cả Trịnh Nghi cũng mở to mắt, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Trịnh Tây Tây khó hiểu sờ mặt mình, hỏi: “Sao vậy?”
Vẫn là bố Trịnh ho khan một tiếng, dũng cảm nói: “Tây Tây, là thế này, hai ngày trước Cố Doãn đã nhờ đại sư Nhất Cư ở chùa Nam Linh bói một quẻ. Đại sư nói cậu ấy sẽ gặp điều không may, cần tìm người có bát tự thích hợp và phải đến từ phía nam, để giúp cậu ấy vượt qua khó khăn này……”
Trịnh Tây Tây chỉ vào chính mình nhưng ánh mắt lại nhìn Cố Doãn: “Con?”
Bát tự thích hợp, đến từ phía nam.
Thôn Liễu gia nằm ngay phía nam của Văn Thành.
Không ngờ anh chỉ thuận miệng nói trên xe, mà bây giờ lại làm thật.
Vấn đề là, cái cớ này có phải hơi thái quá không?
“Ừm.” Người trả lời là bố Trịnh: “Đại sư Nhất Cư ở chùa Nam Linh xem bói rất linh nghiệm. Bố nhìn Cố Doãn trưởng thành từ nhỏ tới lớn, việc này thà tin là có còn hơn là không. Nếu con không có ý kiến, từ hôm nay trở đi, con đi theo chăm sóc cho anh Cố Doãn đi.” Cố Doãn đứng cạnh ghế sô pha, đuôi mắt hơi cong, gương mặt điển trai ngút ngàn hàm chứa ý cười nhìn sang.
Dù Trịnh Tây Tây đã quen nhìn thấy gương mặt này nhưng vẫn không khỏi ngây người một lúc.
“Em gái có đồng ý không?”
Cố Doãn kéo dài âm cuối, thong dong chậm rãi nói: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ nghĩ cách khác.”