Sáng hôm sau, Trịnh Tây Tây hoàn thành công việc gia sư của mình.

Cô trở lại trường ăn trưa, sau đó mang theo cặp sách đến thư viện tìm Phạm Tri Tri.

Phạm Tri Tri vẫn luôn ngồi trong thư viện, mỗi lần các cô đến thư viện đều để Phạm Tri Tri giúp chiếm chỗ trống.

Tăng Ngữ cũng ở thư viện hoàn thành bài tập về nhà, cắn đầu bút một cái lại cắn một miếng khoai tây chiên, vô cùng có quy luật.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, các bạn học cùng lớp đã về nhà hoặc đi chơi đều trở lại trường học, ở bất cứ chỗ nào trong trường học cũng có thể nghe thấy tiếng bánh xe vali lăn nền xi măng, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy được số người đến thư viện làm bài tập về nhà cũng nhiều hơn.

Điều hòa chốc chốc phát ra tiếng, âm thanh lật sách kèm theo tiếng bút viết sột soạt, làm cho toàn bộ thư viện được bao phủ trong một bầu không khí yên bình.

Ba người ở trong thư viện đến tối, bữa tối cũng ghé căng tin ở gần đó giải quyết, mãi đến chín giờ tối mới trở về.

Tăng Ngữ và Phạm Tri Tri vào siêu thị dưới lầu mua đồ, Trịnh Tây Tây một mình lên phòng trước.

Phòng ký túc xá của cô nằm trên tầng 5, phòng đầu tiên phía bên phải cầu thang.

Vừa đến đến tầng 5, cô liền nghe thấy tiếng ồn ào trong ký túc xá.

"Tớ tra rồi, kem bôi mặt này có giá hơn một ngàn."

"Loại mặt nạ màu đỏ này, một cái cũng phải có giá hơn trăm... Trịnh Tây Tây lấy tiền từ đâu ra mà mua, không phải cô ấy đã nộp đơn xin vay vốn sinh viên à? ”

"Ngày hôm qua có người nhìn thấy Trịnh Tây Tây cùng Từ Hành Châu bên Quản trị công thương nói chuyện với nhau, gia cảnh Từ Hành Châu không phải rất khá giả sao."

"Tối hôm qua còn có một bài đăng có liên quan đến Trịnh Tây Tây, có người ở cổng phía tây nhìn thấy Trịnh Tây Tây đi lên một chiếc Bentley."

"Không lẽ cô ấy... đi tàu nhanh, chẳng phải lần nào cô ấy cũng vội vã đi đi về về, bộ dạng rất bận rộn, hơn nữa thường xuyên trở về rất muộn. ”

"Thật sự là nhìn không ra, cho dù cô ấy thiếu tiền đến mấy thì cũng không thể..."

"Nhỏ giọng một chút, trong lòng tự biết là được. Đúng rồi, mấy đồ đạc này xem xong nhớ đặt lại chỗ cũ, đừng để bị phát hiện. ”

Trịnh Tây Tây đẩy cửa ra, sắc mặt không chút thay đổi đứng ở cửa: "Muộn rồi, tôi đã nhìn thấy rồi. ”

Có một nữ sinh trong tay còn cầm lấy kem của cô, bị Trịnh Tây Tây làm cho hoảng sợ, lọ kem kia thiếu chút nữa đã rớt ra khỏi tay, cô ta vội vàng buông xuống.

Trịnh Tây Tây đi qua, đặt cặp sách lên ghế: "Sao, giáo viên mẫu giáo chưa từng dạy các người không được tự tiện đụng vào đồ của người khác sao? ”

Mấy người bọn họ cho rằng Trịnh Tây Tây ít nhất cũng phải mười giờ mới về, không nghĩ tới mới chín giờ cô đã về, bị bắt quả tang.

Dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, một nữ sinh trong đó đứng ra, "Trịnh Tây Tây, chúng tôi còn chưa hỏi cậu đâu, cậu là người xin vay vốn học tập, lấy đâu ra tiền mua mấy thứ này. ”

"Đương nhiên là tiền trong nhà rồi, chẳng lẽ lại là do cậu cho tôi?"

Trịnh Tây Tây mở cặp sách ra, lấy điện thoại di động ra “tạch tạch tạch tạch” chụp ảnh ba trăm sáu mươi độ về phía cái bàn.

"Cậu làm gì vậy?" Những người khác ngỡ ngàng ngơ ngác hỏi.

"Giữ lại chứng cứ." Trịnh Tây Tây thản nhiên nói, "Trước khi ra khỏi cửa đồ đạc đều đã sắp xếp xong, vừa đi ra ngoài một chuyến liền gặp trộm, chẳng lẽ tôi không nên chụp ảnh sao? ”

Cô nhìn mấy người này một cái: "Mấy ngày trước trên lầu 4 có một phòng ký túc xá bị mất một sợi dây chuyền, nghe nói cung cấp chứng cứ cho quản lý có thể nhận thưởng một cái chậu, hiện tại đồ đạc của tôi cũng bị người ta lục tung, thủ phạm lại đang đứng trước mặt tôi, nói không chừng là gây án liên hoàn, đây hẳn là được xem như chứng cứ rồi. ”

"Cậu đừng có nói lung tung, chúng tôi chỉ tò mò nhìn nhiều một chút, căn bản không có lấy đồ của cậu."

"Đúng vậy, cậu đừng có ngậm máu phun người."

"Ngậm máu phun người?" Trịnh Tây Tây thoáng cười, "Tôi nào dám, làm vậy chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao? ”

“......”

Mấy người bị Trịnh Tây Tây nói đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng không ngừng biến đổi, nhưng trong tay Trịnh Tây Tây còn cầm chứng cứ bọn họ lục lọi đồ đạc của cô, bọn họ sợ chọc cho cô giận rồi thật sự đi tìm quản lý thêm mắm dặm muối kể lại chuyện này, cho dù cuối cùng có rửa sạch hiềm nghi thì thanh danh bọn họ cũng mất hết.

Mấy người bọn họ đành phải cúi đầu xin lỗi, chán nản rời đi.

Chờ cho bọn họ rời khỏi, Trịnh Tây Tây nhìn Quan Mính đang núp ở chỗ ngồi của mình, nói: "Cậu không định giải thích gì hết à? ”

"Là bọn họ tự mình tới, tớ cũng không biết bọn họ muốn làm gì." Quan Mính nói.

"Tớ ở cửa cũng nghe được giọng nói của cậu." Con ngươi đen trắng rõ ràng của Trịnh Tây Tây nhìn thẳng vào cô ta, "Không phải cậu nói chuyện rất vui vẻ sao? ”

Vẻ mặt Quan Mính trong nháy mắt trở nên xấu hổ.

Trong lớp có rất nhiều người không thích Trịnh Tây Tây, phần lớn bọn họ đều cảm thấy cô thanh cao không dễ gần, mỗi lần học xong liền rời đi, hoạt động của lớp cũng không tham gia, cho nên bọn họ nói xấu sau lưng cô rất nhiều.

Hôm nay lại không may mắn, thế mà bị Trịnh Tây Tây nghe hết.

Quan Mính cảm thấy bản thân không có gì sai, chủ yếu vẫn là do Trịnh Tây Tây có vấn đề, cô ta nhỏ giọng nói thầm, "Rõ ràng cậu không có tiền, lại còn mua mấy đồ xa xỉ như vậy, bọn họ hoài nghi cậu cũng chẳng sai. ”

"Ai biết cậu có phải được người ta bao nuôi hay không."

Vị trí của Trịnh Tây Tây ở gần cửa, Quan Mính vừa trở về đã nhìn thấy trên bàn cô có đồ trang trí mèo chiêu tài, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, sau đó cô ta nhớ lại, rằng đã từng nhìn thấy nó ở trên một cuốn tạp chí thời trang.

Quan Mính có thói quen đọc tạp chí thời trang, hễ có kỳ mới là ghé tới quầy báo chí của trường mua về, cô ta vội vàng lật sách ra, lật hơn nửa buổi chiều mới tìm được trang đó, so sánh với đồ trang trí mèo chiêu tài kia thì giống nhau như đúc, giá 18 vạn.

Ban đầu cô ta cho rằng chỉ là hàng nhái, nhưng nhìn thấy những món đồ khác trong tủ của Trịnh Tây Tây xong, ngược lại cảm thấy đây là hàng thật.

Trước khi Trịnh Tây Tây trở về, cô ta đã xem hết toàn bộ. Từ quần áo, giày dép, sản phẩm chăm sóc da của Trịnh Tây Tây, bao gồm cả đồ trang trí mèo chiêu tài kia, tất cả đều có giá trị không nhỏ.

Tình huống trong nhà Trịnh Tây Tây cô ta ít nhiều cũng biết rõ, căn bản là không mua nổi mấy thứ này.

Quan Mính lập tức tỏ ra khinh bỉ. Nghe nói hiện tại rất nhiều đại gia rất thích chơi đùa với nữ sinh viên đại học, vẻ ngoài của Trịnh Tây Tây lại đẹp, cả người thoạt nhìn cũng toát lên vẻ thanh cao, lại không ngờ chôn giấu bí mật bẩn thỉu như thế này.

Vừa lúc phòng ký túc xá bên cạnh có người tới tìm cô ta, cô ta cũng không giấu diếm gì mà kể hết, vì thế mới xảy ra một màn trước đó.

Tăng Ngữ và Phạm Tri Tri cũng đã quay về, có điều cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi sai sai, cho nên đứng ở cửa mà không đi vào. Ngay lúc này lại đột nhiên nghe được lời của Quan Mính, Tằng Ngữ trợn to hai mắt, tựa hồ nghĩ không ra loại lời nói như này làm thế nào lại phát ra từ miệng của Quan Mính.

Quan hệ giữa bốn người bọn bọ không có thể nói là thân mật bao nhiêu, nhưng ở chung với nhau cũng không tệ, hôm nay cậu giúp tớ mua cơm, ngày mai tớ chép bài tập của cậu, cũng thường xuyên cùng nhau tới lớp, cô không nghĩ tới Quan Mính lại là loại người này.

Trịnh Tây Tây còn chưa nói gì, Tăng Ngữ liền xông vào, "Quan Mính, sao cậu có thể nói như vậy. Những đồ này chính là do người nhà Tây Tây mua cho cậu ấy. Nhà của Tây Tây rất khá giả, khi còn bé cậu ấu bị người ta ôm nhầm, hiện tại cha mẹ ruột đã tìm được cậu ấy, những đồ này chính là mang theo từ nhà tới đó. ”

Phạm Tri Tri nâng kính: "Tớ cũng có thể làm chứng. Ngày hôm qua anh trai cậu ấy đến trường, lái xe Bentley Mulsanne tới. ”

"Tớ cũng không biết mấy này." Quan Mính tức giận nói, "Bất luận là ai thì cũng sẽ hoài nghi như vậy thôi, tớ hoài nghi một chút thì có cái gì sai. ”

Tăng Ngữ tức giận nói: "Trước tạm chưa nói Tây Tây căn bản không phải người như vậy, thế nhưng dù là chuyện gì đi nữa thì cậu cũng nên âm thầm tìm Tây Tây để chứng thực trước, chứ không phải tự mình lục lọi lung tung đồ đạc của người khác. Cố ý tạo ra tin đồn như thế là cậu sai rồi, cậu xin lỗi Tây Tây đi. ”

Trịnh Tây Tây không nói gì, tự mình thu dọn lại đồ đạc.

Quan Mính tự biết đuối lý, dù sao sau này vẫn còn phải ở cùng một phòng, cô ta cũng không muốn quậy đến hoàn toàn trở mặt với nhau. Cô ta mím môi, không tình nguyện nói: "Tớ sai rồi, Trịnh Tây Tây, tớ xin lỗi cậu. ”

"À, tớ không nhận lời xin lỗi này." Trịnh Tây Tây ngừng động tác đang làm, chất vấn cô ta, "Quan Mính, tớ có làm gì không tốt với cậu sao? ”

Cô tự nhận mình chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Quan Mính.

Tính tình Quan Mính có chút đại tiểu thư, lúc mới dọn vào phòng không giặt quần áo bao giờ, cũng không dọn dẹp gì, để bản thân thành một đống hỗn loạn.

Tằng Ngữ thì tới bản thân còn lo không xong, Phạm Tri Tri lại không thường xuyên ở ký túc xá, mọi chuyện đều là Trịnh Tây Tây sau khi nhìn thấy tình cảnh đó thì tận tình dạy cho Quan Mính tự lập như thế nào.

Dạy cho cô cách sử dụng máy giặt của trường, dạy cô đổi thẻ ra vào khuôn viên trường, đưa cô đến căng tin. Lúc huấn luyện quân sự, Quan Mính luôn quên mang theo nước uống, là Trịnh Tây Tây tiết kiệm nước uống của mình rồi chia cho cô ta.

Bình thường Quan Mính gặp phải vấn đề gì, Trịnh Tây Tây nếu thấy có thể giúp thì sẽ giúp.

Không phải cô muốn xen vào việc của người khác, chỉ là cảm thấy ai cũng phải xa nhà, mọi người lại là bạn cùng phòng, có thể giúp đỡ nhau một chút.

Nhưng mà cô không hề nghĩ tới, Quan Mính lại đối đãi với cô như vậy.

"Cậu đối tốt với tớ á?" Quan Mính tựa hồ nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, lớn tiếng quát, "Trịnh Tây Tây, có bao nhiêu người chán ghét cậu, cậu còn không biết sao? Giả tạo, ra vẻ thanh cao, làm cho người ta buồn..."

Cô ta còn chưa dứt lời, một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Trịnh Tây Tây giơ tay lên, tát cô ta một cái.

"Cậu đánh tớ?" Quan Mính không thể tin được, sau đó vồ tới như điên.

Nhưng mà rất nhanh đã bị Trịnh Tây Tây giữ chặt hai tay rồi ấn vào tường.

"Quan Mính, nếu như tớ muốn bắt nạt cậu thì vô cùng dễ dàng, đừng nên khiêu khích điểm giới hạn của tớ." Trịnh Tây Tây lui về phía sau một bước, buông cô ta ra.

Quan Mính trượt xuống đất, bụm mặt khóc nấc lên.

Trịnh Tây Tây không để ý tới cô ta nữa, đeo tai nghe, bỏ điện thoại vào túi, ra ngoài chạy bộ.

Buổi tối sân thể dục có rất nhiều người chạy bộ, Trịnh Tây Tây từ phía tây sân thể dục tiến vào, theo chiều kim đồng hồ dọc theo sân thể dục, chạy từng vòng từng vòng một.

Từ nhỏ đến lớn nhân duyên của cô cũng không mấy tốt cho lắm, từng bị người ta chặn ở nhà vệ sinh, chặn ở rừng cây nhỏ, lý do khiến bọn họ chán ghét cô luôn rất đa dạng.

Miễn là cuối cùng cô cãi thắng, người thua cuộc sẽ không phải là cô, bởi vì cô cũng chán ghét bọn họ.

Trịnh Tây Tây chạy năm vòng, cuối cùng nằm xuống bãi cỏ giữa sân thể dục.

Bầu trời Văn Thành xám xịt, chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao, cô ngẩn người nhìn bầu trời, điện thoại di động lúc này đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy người gọi là Cố Doãn.

Cô nhìn chằm màn hình điện thoại một hồi lâu, dần dần hồi phục lại, bắt máy.

"Em gái." Giọng Cố Doãn có chút khàn khàn, tựa hồ là đã uống rượu, Trịnh Tây Tây ở đầu dây bên này giống như ngửi thấy được hơi men.

"Anh uống rượu à?" Trịnh Tây Tây hỏi.

"Yên tâm, tửu lượng của anh trai em rất tốt." Anh nói, "Anh nghe nói có người đã bắt nạt em?"

Ngày hôm qua Cố Doãn cùng mấy người Tăng Ngữ trao đổi wechat, phỏng chừng Tăng Ngữ lo lắng cho cô nên mới nói cho anh biết.

Cô đang định nói chuyện, bên kia truyền đến một giọng nói rầu rĩ: "Tới Văn Đại."

Là Cố Doãn che điện thoại lại nói.

Trịnh Tây Tây nhìn thời gian, đã là chín giờ rưỡi.

Văn Đại là đại học trong thành phố, muốn đến đây rất tốn thời gian, cô cũng không muốn làm phiền anh.

"Em không có bị bắt nạt." Trịnh Tây Tây nói, "Em làm cho bạn cùng lớp khóc, cô ấy bây giờ có lẽ là đang vừa mắng em vừa khóc."

"Anh không cần phải đến thăm em đâu."

"Đã vậy anh trai này lại càng phải tới." Cố Doãn nói, "Anh trai mang theo một lá cờ nhỏ, tới đó vẫy cờ cổ vũ cho em. ”

“......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play