Vào ban đêm, đèn đuốc trong Văn Thành sáng trưng.

Buổi tối Cố Doãn đi dự một buổi tiệc chiêu đãi với chú của mình. Chú ấy đã cố ý sắp xếp cho anh, trong bữa tối toàn là người lớn, cho nên anh không tránh khỏi chuyện phải uống thêm vài ly.

Tiệc chiêu đãi kết thúc, Cố Doãn tiễn các người bề trên đi. Trước khi lên xe, anh nhận được tin nhắn từ bạn cùng phòng của Trịnh Tây Tây, do Tăng Ngữ gửi.

Tăng Ngữ là con gái duy nhất trong gia đình, từ nhỏ đã được bố mẹ cưng chiều, đối với cô ấy mà nói, bất cứ khi nào có chuyện không vui xảy ra, cô ấy chắc chắn sẽ phải nói chuyện với gia đình. Lúc buồn bực, muốn khóc là khóc. Ngược lại với Trịnh Tây Tây, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng sẽ tự mình giải quyết, tuyệt đối không bao giờ nói với gia đình hay phàn nàn với ai khác.

Chuyện này có liên quan đến quá trình trưởng thành của Trịnh Tây Tây, Tăng Ngữ hiểu rất rõ, vì vậy cô ấy đã chủ động gửi tin nhắn cho Cố Doãn.

Mặc dù Trịnh Tây Tây có vẻ không thèm quan tâm nhưng nếu so sánh với việc bị bạn cùng phòng thân thiết đâm cho một đao, nó còn đau hơn nhiều khi nghe lời hằn học từ người khác. Nếu là cô ấy, Tăng Ngữ chắc chắn sẽ hy vọng có người ở bên cạnh khai sáng, an ủi mình.

Ngay từ đầu Cố Doãn đã không muốn quay lại, sau khi xem tin tức, anh đã gọi điện thoại cho Trịnh Tây Tây và yêu cầu tài xế lái xe đến Văn Đại.

Trong lúc ngồi trên xe, anh chợt cảm thấy có chút... Bản thân mình còn trẻ, việc cần lo lắng cũng không ít... Loại cảm giác có chút vô lý này lại mang theo sự phong phúc khác lạ.

Một lúc sau, Trịnh Tây Tây hỏi anh: Anh đi cửa nào thế?

Cố Doãn hỏi người lái xe: "Cửa nào gần Văn Đại nhất?"

"Cổng phía đông."

Cố Doãn trả lời cô: Cổng đông.

Lần này phải qua một lúc lâu, Trịnh Tây Tây mới trả lời: Em sẽ đợi anh.

Cố Doãn im lặng nở một nụ cười.

Khi đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Cố Doãn gọi người lái xe dừng lại và nói với đối phương rằng: "Chú đi xem thử, có cờ hồng hay cờ màu không, mua một cái, loại có thể cầm trong tay ấy."

Người lái xe: ?

Tài xế không biết tại sao, mở cửa bước xuống xe, qua một lúc lâu, người lái xe quay lại với lá cờ đỏ sao vàng 5 cánh trên tay, "Đây là chiếc duy nhất."

Cố Doãn nhận lấy: " Cũng được rồi."

Anh vẫy nhẹ lá cờ đỏ, nghĩ rằng mình không đủ kinh nghiệm trong việc an ủi cô em gái 18 tuổi, liền hỏi người lái xe phía trước: "Chú Ngô, cháu nhớ là chú có con gái phải không?"

“Đúng vậy.” Nói đến con gái của mình, gương mặt người tài xế vô thức mang theo nụ cười, “Năm nay đang học cấp ba.”

Ừm, tuổi tác không khác nhau lắm.

Cố Doãn tiếp tục hỏi: "Nếu cô ấy gặp rắc rối với các bạn cùng lớp ở trường, chú đi gặp cô ấy, chú sẽ mang cái gì cho cô ấy."

"Xem con bé thích ăn cái gì thì mua thứ đó." Người tài xế nói, "Mang cho con bé một ít đồ ăn nhẹ, trà sữa... Còn phải dỗ dành con bé. Tính tình của trẻ con thời nay rất lớn, nhiều ý tưởng, phải nghe theo nó."

Cố Doãn gật đầu.

"Tìm một siêu thị, cháu đi mua một thứ."

"Được."

Văn Đại có bốn cổng đi vào trường, cổng Bắc và cổng Tây là nơi nhiều người qua lại nhất, trong khi cổng đông lại chẳng có bao nhiều.

Cánh cửa này nằm sau phòng thí nghiệm vật lý xa xôi, cánh cửa rất nhỏ, chỉ có xe đạp và người đi bộ vượt qua được, hơn nữa còn có nhiều cây cối và muỗi, hầu hết các cặp đôi đều thích đến đây.

Trịnh Tây Tây đứng dưới gốc cây long não cạnh cổng trường, thỉnh thoảng phải nhảy dưng lên để tránh sự tấn công của lũ muỗi.

Khi cô nhìn thấy một chiếc ô tô dừng lại, Trịnh Tây Tây sẽ ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt một cái.

Sau khi đứng được mười phút, trên đùi Trịnh Tây Tây đã có mấy vết muỗi cắn.

Cô liếc nhìn thời gian, cảm thấy bản thân mình thật sự rất ngu ngốc, nếu Cố Doãn muốn đến đây thì ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa, cô đến sớm như vậy để làm từ thiện cho muỗi rồi.

Bản thân Trịnh Tây Tây thậm chí còn không biết mình có tâm lý gì.

Cô không cảm thấy mình mỏng manh đến mức cần ai đó tới thăm khi cãi nhau với bạn cùng lớp, nhưng khi biết Cố Doãn muốn đến, cô vẫn không nhịn được chạy ra chờ ở cổng đông từ rất sớm.

Có lẽ là bởi vì, đây là lần đầu tiên, có người cố ý muốn đến trường quan tâm mình.

Cô lại dậm chân lần nữa và vươn tay vỗ nhẹ vào chân mình một cái.

Khi Cố Doãn xuống xe, anh liền nhìn thấy Trịnh Tây Tây đang nhảy nhót ở cổng trường, người nhỏ bé như một con thỏ.

Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với tầm mắt của Cố Doãn.

Cố Doãn mặc một chiếc áo sơ mi đen, hai cúc áo đã bị cởi ra, có thể nhìn thấy hầu kết và xương quai xanh. Trên đầu là một khuôn mặt yêu nghiệt. Tóc Cố Doãn không hoàn toàn màu đen tuyền mà là màu nâu sẫm, dưới ánh đèn đường, mái tóc phản chiếu ánh đèn tạo hành vệt sáng rất đẹp mắt.

Tay trái anh cầm một chiếc túi lớn, còn tay phải thì cầm một lá cờ đỏ bỏ trong túi, anh ngước mắt lên nhìn cô, nhướng mày liếc Trịnh Tây Tây, tay phải vẫy một lá cờ đỏ nhỏ bé.

Trịnh Tây Tây: "..."

Chân Cố Doãn dài, cầm đồ đạc trên tay, đi ba năm bước tới gần, Trịnh Tây Tây ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng hòa vào mùi rượu chưa tan hết.

"Để anh trai nhìn một chút nào, em gái nhà anh có bị làm sao không?"

Bởi vì đã uống rượu, nên giọng nói của Cố Doãn có chút khàn khàn, hòa vào trong bóng đêm, đột nhiên lại khiến Trịnh Tây Tây nghe thấy có chút dịu dàng.

Những lời này giống như một cái móc, tâm trạng vốn đang bình tĩnh của Trịnh Tây Tây trong lúc vô tình đã bị câu nói này gợi lên. Trịnh Tây Tây nghiêng đầu đi, "Không có, em đã cãi thắng rồi."

“Chà.” Cố Doãn cắm lá cờ đỏ trong tay vào tóc Trịnh Tây Tây và chạm vào đầu cô, “Anh khen thưởng cho em.”

Trịnh Tây Tây: "..."

“Đưa anh trai đi dạo quanh khuôn viên trường được không?” Cố Doãn hỏi.

Trịnh Tây Tây đi phía trước, chưa được mấy bước đã bị Cố Doãn kéo cổ áo của cô lại, cùng lúc đó, Cố Doãn đưa tay kia lên che mắt Trịnh Tây Tây: "Đừng nhìn."

Trịnh Tây Tây loạng choạng lùi lại một chút, lưng cô đập vào ngực Cố Doãn. Cố Doãn rất cao, cao hơn Trịnh Tây Tây gần một cái đầu, Trịnh Tây Tây có cảm giác bản thân vừa đụng phải một bức tường kiên cố, sau đó hai mắt liền bị che mất.

Bàn tay của Cố Doãn rất ấm áp, lúc làn da anh chạm vào giống như bị nước nóng làm bỏng, Trịnh Tây Tây vô thức chớp mắt một cái, Cố Doãn có cảm giác bị một bàn chải nhỏ cọ vào lòng bàn tay mình hai lần, có chút ngứa ngáy.

Sau khi vào cổng trường rẽ trái có một khu rừng nhỏ, Trịnh Tây Tây cảm thấy Cố Doãn có lẽ đã nhìn thấy mấy bức tranh dễ chọc vào mắt như kim, liền nói: "Đi bên phải, có một con đường lớn."

Cố Doãn che mắt Trịnh Tây Tây lại, quay nửa vòng, bảo đảm cô không nhìn thấy, lúc này mới buông Trịnh Tây Tây ra, ngón tay vặn vẹo trong lòng bàn tay nói: "Đi thôi."

Hai người lượn vài vòng, sau đó vòng từ phòng thí nghiệm vật lý để ra ngoài, thấy một bãi cỏ rộng lớn, có rất nhiều người đang ngồi nói chuyện phiếm ở đó.

“Nơi này không tệ lắm, chúng ta cũng đi sang đấy thôi.” Cố Doãn nói.

Anh tìm một chỗ hẳn hoi, đặt chiếc túi xuống và lần lượt lấy các món đồ ở bên trong ra.

Trịnh Tây Tây thấy anh lấy ra mấy lon bia, mấy hộp sữa bò vị dâu tây, sau đó còn lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt phù hợp để uống rượu như đậu phộng.

Trịnh Tây Tây: ?

Cố Doãn cầm lon bia cho mình, đưa sữa bò cho cô: "Đến đây, uống hai ly với anh trai."

"Lúc đầu anh cũng muốn mua bia, nhưng em là con gái, anh trai đặc biệt cho phép em được quyền uống sữa."

"..."

Anh giơ cốc bia lên, “Đến đây, em gái, cạn ly.”

Trịnh Tây Tây cầm hộp sữa bò và chạm ly với anh một cái.

Loại sữa bò mà Cố Doãn mua vừa đúng là loại sữa Trịnh Tây Tây đưa cho Cố Doãn vào đêm hôm đó, nhãn hiệu và hương vị giống y như nhau.

Trịnh Tây Tây hỏi: "Anh Cố Doãn, anh có uống sữa bò không?"

Cố Doãn lắc đầu: "Loại đồ vật ngọt như vậy, làm sao anh có thể..."

Cố Doãn còn chưa kịp nói xong, Trịnh Tây Tây đã cong mắt cười nói, "Anh cũng chưa uống, làm sao biết nó ngọt và béo được hả."

"Đoán."

"Ồ."

Câu nói vội vàng như vậy, Trịnh Tây Tây liền ngã lăn ra mặt cỏ, cười lăn lộn không ngừng.

Cô bị hình ảnh trong đầu óc chọc cười, cười tới nỗi không thể dừng được.

Cố Doãn xoa xoa huyệt thái dương, sau đó cũng nằm xuống.

Anh đặt tay dưới đầu, gối lên tay mình hỏi: "Chuyện gì xảy ra vào buổi tối, nói cho anh trai biết thử xem?"

Trên bầu trời vốn dĩ xám xịt đột nhiên xuất hiện mấy ngôi sao, bên tai là những âm thanh ồn ào do côn trùng phát ra.

Trịnh Tây Tây cũng nằm xuống, học dáng vẻ của đối phương, gối đầu lên tay như Cố Doãn, miêu tả lại câu chuyện đêm đó một cách bình tĩnh.

Cố Doãn càng nghe, sắc mặt của anh càng trở nên xám xịt.

Anh không thể ngờ những người này lại có thể tùy tiện đặt hai chữ "viện trợ, giao cấu’, ‘bao nuôi’ và những loại từ tùy tiện vớ vẩn đó lên người của Trịnh Tây Tây, Trịnh Tây Tây mới thành niên chưa đầy hai tháng, vừa đủ mười tám tuổi thôi mà.

Đúng là một cái miệng bẩn thỉu.

Hơn nữa, nhà họ Trịnh cũng khá là khốn nạn, khi đưa người ta về, họ cảm thấy dùng vật chất để bồi thường là được, lương tâm của bản thân không bị day dứt nữa, coi như mọi chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra, tất cả đều ổn thỏa.

Nếu như bọn họ chú ý một chút, tự mình đến hẳn trường học, giao lưu trực tiếp với giáo viên cùng bạn học, cảnh tượng hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra ngày hôm nay.

Cố Doãn suy nghĩ về điều đó và nói: "Ngày mai anh trai đây sẽ đến để trả thù cho em."

Hôm nay muộn quá, làm trễ nải giấc ngủ của cô.

“Không sao đâu mà.” Trịnh Tây Tây quay đầu lại, “Anh Cố Doãn, đêm nay cảm ơn anh đã đến thăm em.”

Giọng nói của Trịnh Tây Tây rất nhẹ nhàng, khi hạ giọng thấp xuống nghe như đang làm nũng với đối phương.

Trong lòng Cố Doãn ‘hừ’ một tiếng, cảm thấy cô em gái này thật sự rất chèn ép mình, nếu như nói thêm mấy lần nữa, chắc là phải mua nhà qua đây học với Trịnh Tây Tây luôn.

Cố Doãn vươn tay vỗ lên đầu cô: "Có gì đâu mà phải cảm ơn, anh trai đến gặp em gái không phải là điều đương nhiên sao?"

Anh liếc nhìn thời gian: "Mười một giờ anh sẽ đưa em về, sau khi quay lại ký túc xá thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh trai sẽ đến gặp em."

Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc, nhâm nhi một chút đồ ăn nhẹ, đến khoảng mười một giờ, Cố Doãn đưa Trịnh Tây Tây trở về ký túc xá.

Trịnh Tây Tây hỏi: "Anh Cố Doãn, anh có nhận ra đường không? Em sẽ đưa anh trở lại cửa đông."

"Đừng lo lắng, anh có trí nhớ rất tốt, đã nhớ kỹ rồi."

“Vậy thì em sẽ nói sự thật.” Trịnh Tây Tây nói, “Em cảm thấy, với bộ dạng của anh Cố Doãn, em sợ anh sẽ không thể ra khỏi ký túc xá nữ được, cuối cùng em còn phải đến cứu anh đấy."

“Xùy.” Cố Doãn thích thú, “Anh biết bản thân mình lớn lên rất đẹp trai mà.”

"Nhưng bộ lọc của em gái đối với anh có phải đã quá dày rồi không."

Cố Doãn lại đưa tay lên xoa đầu Trịnh Tây Tây, âm thanh sung sướng nói: "Tiếp tục giữ vững."

“...”

Sau khi đưa Trịnh Tây Tây về, Cố Doãn quay lại trong xe.

Cảnh tượng Trịnh Tây Tây nằm trên bãi cỏ nói chuyện với anh đột nhiên hiện lên trong đầu Cố Doãn, hai mắt sáng ngời nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng.

Làm sao có người lại không thích một cô em gái ngoan ngoãn như vậy, mắt mù rồi à?

Cố Doãn mở di động lên, gọi điện thoại cho Trịnh Hoài.

Trịnh Hoài vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng vệ sinh, giọng nói còn mang theo hơi nước từ trong phòng tắm, "Cậu tìm tôi?"

“Ừ.” Cố Doãn nói, “Những gì tôi nói sau đây, cậu phải nghe rõ từng chữ một, rất quan trọng.”

Trịnh Hoài vểnh lỗ tai lên: "Cậu nói đi."

Cố Doãn: "Được rồi, tôi muốn bắt đầu mắng cậu."

Trịnh Hoài: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play