Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 8: Hoa khôi


1 năm

trướctiếp

Bảy ngày nghỉ Quốc Khánh chớp mắt đã trôi qua.

Vô số người muốn lưu lại bước chân vội vàng của lễ Quốc Khánh, nhưng Quốc Khánh đến đầu cũng không hề ngoảnh lại, quyết tuyệt rời đi.

Không muốn đi học không chỉ có học sinh, còn có các giáo viên nữa.

Mộ Tử Sư sáng tinh mơ ngáp dài tới trường học. Nhớ tới một đống bài tập đã giao, cho dù buổi sáng chỉ phải lên lớp có một tiết, nhưng có lẽ chỉ ở văn phòng chữa bài tập cho họ sinh cũng có thể chữa đến tận trưa.

Thật ra giáo viên cũng không muốn giao nhiều bài tập cho học sinh đâu, xem nhiều đau mắt.

Có mấy thầy cô giáo còn đến sớm hơn cả anh, tươi cười chào hỏi với anh: “Thầy Mộ, sớm vậy, nghỉ Quốc Khánh có đi đâu chơi không?”

Mộ Tử Sư bất đắc dĩ cười: “Chả đi đâu, Quốc Khánh mà ra ngoài không phải là tự tìm tội sao?”

“Cậu còn trẻ như vậy, có ngày nghỉ là phải thường xuyên đi ra ngoài chứ.”

Anh vội vàng vẫy tay: “Có mấy năm từ lúc tốt nghiệp đến lúc đi làm, tôi gần như là chưa từng dừng chân lại. Hiện tại thật vất vả mới ổn định được, tôi cảm thấy không có chỗ nào thoải mái hơn ở nhà.”

Lúc này thầy Vương vừa mới bước vào văn phòng lên tiếng trêu ghẹo: “Không nghĩ tới thầy Mộ trước kia cũng là lãng tử lòng mang sông núi nhỉ.”

Thầy Vương là giáo viên ngữ văn của nhất ban, giáo viên giỏi của tỉnh, học thức uyên bác, phong cách giảng dạy vừa trang trọng vừa khôi hài, rất được học sinh yêu quý.

“Đâu có, chỉ là trước kia thích đi khắp nơi chơi chơi mà thôi.”

Thầy Vương cười ha hả: “Chuyện tốt mà, cả đời con người không thể ở mãi một chỗ được. Đi ra ngoài trông thấy nhiều việc đời là chuyện tốt, lúc lên lớp giảng bài, bọn học sinh nghe buồn tẻ, còn có thể nói một vài chuyện thú vị làm không khí lớp sinh động lên. Lần trước tôi kể chuyện tôi đi chơi ở sông Yến Hà, sâu ngủ của đám nhóc đó lập tức không thấy tăm hơi.”

Mộ Tử Sư gật đầu: “Thật sự là được lợi không ít.”

Thầy Vương uống ngụm trà, còn nói thêm: “Nhưng mà học sinh lớp 10-1 rất tự giác, cho dù không kể chuyện, bọn nó cũng sẽ ngoan ngoãn nghe giảng bài, đại biểu môn học của cậu giờ đã đến phòng học đọc sách rồi đấy.”

“A?” Mộ Tử Sư có chút kinh ngạc, “Còn một lúc nữa mới đến tiết tự học buổi sáng mà.”

“Không biết, chắc là đứa nhỏ này ở ký túc xá.” Thầy Vương thích nhất là kiểu học sinh vừa học giỏi vừa chăm chỉ như vậy, “Trên lớp rất chăm chú nghe giảng, ghi chép cũng không có chút cẩu thả nào.”

Một cô bé vóc dáng nho nhỏ, đồng phục nhỏ nhất mặc trên người cũng vẫn cảm thấy rộng, một đôi giày vải bạt đơn giản, cột tóc đuôi ngựa đơn giản, là học sinh ngoan ngoãn nhất, bớt lo nhất trong mắt các thầy cô.

Không giống với Cố Dật Nhĩ các phương diện đều cực kỳ ưu tú, Lâm Vĩ Nguyệt luôn có khí chất như một bông cỏ lau.

Có lẽ cũng là do hoàn cảnh gia đình.

Mộ Tử Sư theo bản năng đi về hướng phòng học.

Xuyên qua cửa kính, quả nhiên anh thấy trong phòng học trống rỗng, chỉ có duy nhất một cô bé đang ngồi tại chỗ đọc từ vựng tiếng Anh.

Anh gõ gõ cửa kính, người bên trong quay lại nhìn thấy anh.

Cách cửa kính, anh thấy được cô bé trừng lớn đôi mắt.

Giống chú nai con.

“Thầy Mộ, em chào thầy!” Cô nhóc đứng dậy, cúi đầu chào anh.

Mộ Tử Sư bật cười, nghĩ thầm thầy Mộ vẫn dễ nghe hơn thầy sư tử, thầy sư tử nghe như người dẫn chương trình trong phim hoạt hình.

Anh vẫy tay với cô bé.

Lâm Vĩ Nguyệt buông sách chạy tới, cách anh một phiến cửa sổ.

“Em ăn sáng chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: “Em định học xong từ vựng Tiếng Anh mới tới nhà ăn.”

“Em đọc tiếp đi.” Mộ Tử Sư khẽ cười, “Em muốn ăn gì, thầy mua một phần cho em.”

“Dạ, không cần phiền thầy đâu ạ.” Cô bé vội vàng xua tay.

Mộ Tử Sư giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng ngữ khí không cho phép cự tuyệt: “Thầy mời em, ăn cháo hay ăn bánh bao?”

“Một cái bánh bao đậu là được ạ…” Cô bé rũ mắt nói.

Mộ Tử Sư đánh giá cô nhóc này một chút: “Bảo sao mà không cao được, buổi sáng em chỉ ăn có như vậy thôi hả.”

Trong nháy mắt hai má Lâm Vĩ Nguyệt đỏ bừng, ánh mắt vô tội nhìn anh.

“Thầy sẽ mua cho em hai cái, thêm một hộp sữa đậu nành nữa.” Mộ Tử Sư trực tiếp quyết định, “Em còn đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, bây giờ không tranh thủ ăn nhiều một chút, đời này có lẽ cũng chỉ cao thế này thôi.”

Lâm Vĩ Nguyệt cứ như vậy nhìn thầy Mộ rời đi.

Cô lùn lắm sao?

Nói xong thì khoa tay múa chân thể hiện chiều cao của mình.

Cũng không biết đứng bao lâu, cho đến khi có một âm thanh đánh gãy suy nghĩ của cô.

“Cậu đứng ở bên cửa sổ làm gì?”

Lâm Vĩ Nguyệt hồi phục tinh thần, là Cố Dật Nhĩ.

“Dật Nhĩ, hôm nay cậu đến sớm vậy.” Lâm Vĩ Nguyệt đi đến trước mặt cô ấy, trong nháy mắt phát hiện mình thật sự rất lùn.

Kỳ thật Dật Nhĩ cũng không gọi là cao, nhưng cô còn lùn hơn Dật Nhĩ nửa cái đầu.

Cố Dật Nhĩ phát hiện biểu tình Lâm Vĩ Nguyệt trở nên uể oải.

“Cậu làm sao thế? Biểu cảm đau khổ như vậy.”

“Dật Nhĩ, có phải tớ rất lùn không?” Lâm Vĩ Nguyệt hỏi cô.

Cố Dật Nhĩ không nghĩ tới cô ấy sẽ hỏi cái này, sửng sốt một chút, nói: “Cũng bình thường mà, chiều cao này của cậu rất đáng yêu, hơn nữa, cậu còn thể cao lên mà.”

Lâm Vĩ Nguyệt ừm một tiếng, xem ra không thể vì tiết kiệm tiền mà ăn ít như vậy nữa, nhỡ về sau không cao lên được. Chờ về sau tìm việc lại đụng phải công ty yêu cầu ngoại hình thì thảm.

“Cậu sẽ cao lên, yên tâm đi.” Cố Dật Nhĩ buông cặp sách, “Tớ quên không mang sách luyện tập Tiếng Anh về, nên phải đến sớm để làm bài tập.”

Nói xong cô từ trong ngăn bàn lấy sách ra, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.

Tiếp theo Cố Dật Nhĩ từ cặp sách móc ra một miếng bánh kem, tay trái cầm ăn, tay phải cầm bút làm bài tập.

Là bánh kem phủ chocolate, phía trên còn trang trí mấy miếng dâu tây.

“Dật Nhĩ, bữa sáng cậu ăn cái này à?”

“Đúng vậy, hôm nay anh trai tớ còn đi sớm hơn cả tớ, không rảnh làm bữa sáng cho tớ.” Cố Dật Nhĩ nhìn bánh kem trong tay, “Đây là bánh kem mới của cửa hàng bánh ngọt, tớ mua nếm thử.”

Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu, hâm mộ nhìn bánh kem trong tay cô ấy.

Các bạn học lục tục đến phòng học, Lâm Vĩ Nguyệt bắt đầu thu bài tập toán.

Tư Dật cũng đeo cặp sách mang tai nghe tới, thấy Cố Dật Nhĩ đang bổ sung bài tập, cười: “Ai nha, đang làm bài tập hả.”

Cố Dật Nhĩ không để ý đến cậu ta.

“Tớ cho cậu chép, cậu xóa hình đi được không?” Tư Dật đem sách bài tập của mình ra, lắc lư hai cái câu dẫn cô.

“Với cái trình độ Tiếng Anh kia của cậu mà còn không biết xấu hổ muốn cho tớ chép?” Cố Dật Nhĩ đầu cũng chả thèm nâng, xoạt xoạt làm bài tập, “Tớ còn chướng mắt đấy.”

Tư Dật trừng mắt nhìn cô, động tác đong đưa cứng đờ, nổi giận đùng đùng nhét lại vở vào cặp sách.

Lâm Vĩ Nguyệt không biết Tư Dật nói hình gì, nhưng xem vẻ mặt của cậu ta, hẳn là một tấm ảnh tương đối xuất sắc.

Cô xoa xoa bụng, nghĩ thầm sao thầy Mộ còn mãi chưa quay lại.

Sau đó bụng cô phát ra một tiếng kêu.

Cố Dật Nhĩ nghe được.

“Cậu chưa ăn sáng à?” Cố Dật Nhĩ đã ăn hết bánh kem rồi, ngữ khí có chút ảo não, “Bánh kem vừa nãy hẳn là nên chia cho cậu một nửa.”

Lâm Vĩ Nguyệt xua tay vừa định nói không việc gì, thì bả vai mình đã bị gõ gõ.

Cô quay đầu lại, là Phó Thanh Từ.

“Ăn đi.” Cậu ấy đưa cho cô một cái bánh mì.

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, cậu ăn đi.”

“Tớ mua hai cái.” Cậu ấy nhẹ giọng nói.

Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên không có bất kỳ biểu cảm gì, ngay cả ngữ khí cũng không chút gợn sóng, nhưng Lâm Vĩ Nguyệt lại cảm giác được, trong giọng nói của cậu ấy có một tia không cho phép cô cự tuyệt.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy lộ ra sự quan tâm đối với bạn học.

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật liếc nhau, ngay sau đó lại ăn ý đem tầm mắt dịch ra, tự làm chuyện của mình.

Lâm Vĩ Nguyệt nhận bánh mì: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.”

Sau khi thu đủ bài tập toán, Lâm Vĩ Nguyệt kiểm kê lại một lần, ôm một chồng bài tập định đi đến văn phòng nộp cho thầy.

Có tờ đề thi có vở bài tập, chồng vở rất cao, nhưng cô vẫn có thể bê được, chỉ là bởi vì chồng cao quá nên hơi bị chắn tầm mắt.

Trên hành lang chỉ có ít ỏi vài học sinh đang bị phạt đứng vì đi muộn.

“Lâm Vĩ Nguyệt.”

Là tiếng của thầy Mộ.

Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy thầy Mộ đứng ở cách đó không xa đối diện nhìn mình.

“Nặng lắm hả?”

Cô vừa mới nghe thấy vậy bài tập trên tay đã bị cầm đi hơn nửa.

“Vất vả rồi, đi thôi.”

Lâm Vĩ Nguyệt đi theo sau thầy Mộ, nhìn bóng dáng của thầy rồi tự hỏi thầy xuất hiện từ khi nào vậy.

Lúc này lại thấy trên tay thầy có một cái túi giấy tinh xảo màu lam nhạt, bên cạnh còn thêu màu trắng ren.

Thầy Mộ cầm vở bài tập, cái tay lắc qua lắc lại, túi giấy rất dễ nhìn thấy.

Khai giảng đã một tháng, cô đi theo thầy Mộ đến phòng in ấn lấy bài thi, cũng đi theo thầy đến văn phòng lấy giáo án.

Cô giống như một cái đuôi nhỏ của thầy Mộ, chỗ nào cần thì đi chỗ đó.

Sau khi đem bài tập đến văn phòng, thầy Mộ đưa túi giấy kia cho cô.

“Bánh bao đậu hết rồi.” Thầy cười cười, “Vừa lúc thầy ra, thấy cửa hàng bánh kem ngoài cổng trường có bánh kem kiểu mới, nghĩ rằng mấy cô gái nhỏ hẳn là đều thích ăn bánh kem ngọt nên mua cho em.”

Cô cúi đầu, quả nhiên, trong túi giấy là bánh kem giống hệt với bánh Cố Dật Nhĩ vừa ăn.

Thầy Mộ chỉ nói mấy câu ngắn ngủi nhưng lại làm đôi mắt Lâm Vĩ Nguyệt ươn ướt.

Thầy Mộ thấy cô gái nhỏ dâng tràn cảm xúc, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Vốn dĩ chỉ là bởi vì tình huống gia đình Lâm Vĩ Nguyệt mà muốn mua cho cô nhóc cái bánh kem. Hiện tại có chút hối hận, hành vi này quá mức xúc động, có lẽ sẽ gây tổn thương lòng tự tôn của học trò.

Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười: “Em cảm ơn thầy.”

Khoé mắt rơm rớm đã biến mất không còn dấu vết.

Thầy Mộ nhẹ nhàng thở ra: “Không cần cảm ơn, nhớ phải ăn hết.”

***

Bởi vì vừa mới quay trở lại sau kỳ nghỉ nên mọi người đều không có gì tâm tư học hành gì, thầy cô giáo cũng không có tâm tư giảng bài.

Mọi người còn đang đắm chìm trong sung sướng của kỳ nghỉ, chưa kịp điều chỉnh lại.

Tư Dật dựa vào lan can phát ngốc.

Thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, gió lạnh thổi qua những chiếc lá yếu ớt, xoay ở trên không trung vài vòng rồi chậm rãi rơi xuống đất.

“Dật ca, chạm một cái.”

Nhị Canh giơ chai đồ uống trong tay lên hướng về phía cậu.

Tư Dật nhẹ nắm cái chai trong tay, giơ lên cùng cậu ta chạm.

Nhị Canh uống một ngụm lớn, hô to: “Phêê!”

Dạo này Tư Dật lại đổi sang yêu thích các loại đồ uống thể thao, cũng không biết vì cái gì, mà dạo này cậu ta không ăn khoai tây chiên nữa.

Mọi người đang nói chuyện đi đâu chơi trong dịp Quốc Khánh, có người hỏi Tư Dật: “Dật ca, Quốc Khánh anh đi đâu chơi?”

Tư Dật thưởng thức đồ uống trong tay: “Chả đi đâu cả, chỉ ở nhà thôi.”

“À? Vậy thì chán chết.”

Cũng không biết Tư Dật nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cong cong khóe miệng.

“Không chán.”

Mọi người bội phục, Quốc Khánh không ra ngoài lêu lổng còn có thể vui vẻ như vậy, Dật ca quả nhiên là người đàn ông thành thục.

Nhị Canh chọc chọc cánh tay Tư Dật: “Dật ca, lại có một em gái tới tìm anh.”

Nữ sinh tới tìm Tư Dật quá nhiều, mọi người đã quen nên không trách, chỉ là nữ sinh lần này có chút khác lạ.

Phía trên mặc áo đồng phục, phía dưới mặc quần jean bó sát phác họa độ cong tinh tế của cặp chân thon dài.

Tóc dài xoăn nhẹ, nụ cười rực rỡ.

“Hoa khôi lớp ba.” Có một tên ở lớp ba nhỏ giọng nói.

“Khó trách nhìn quen mắt như vậy.”

“Cậu đương nhiên là thấy các em gái xinh đẹp quen mắt.”

Tư Dật lười nhác nâng mắt, không lên tiếng.

Nữ sinh hít một hơi thật sâu, sau đó bước tới bên người cậu.

Trong tay cô ấy cầm một quyển sách, giương mắt nhìn cậu: “Tư Dật, tớ có thể hỏi cậu một đề toán không?”

“Phốc ——”

Tư Dật trừng mắt nhìn Nhị Canh phun ra một ngụm đồ uống.

Nhị Canh xoa miệng, co rúm lại nhìn Tư Dật, yên lặng mà lui ra phía sau hai bước.

Tư Dật vươn tay: “Đưa tớ xem.”

Nữ sinh đưa sách cho cậu, chỉ vào một chỗ: “Đề này.”

Tư Dật cúi đầu nhìn đề đó, ánh mắt thuận thế quét tới nơi nữ sinh kia đã viết đáp án.

Chữ viết nhỏ nhắn, dường như còn lưu lại mùi mực.

Xấu hơn chữ Cố Dật Nhĩ một chút.

Cậu cúi đầu nhìn đề bài, nữ sinh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu, khi thấy lông mi cậu buông xuống, lại thẹn thùng thu ánh mắt về.

Những người khác không nói gì, nghĩ tuy rằng phương pháp tiếp cận này hơi buồn cười, nhưng cũng là một phương pháp tốt.

Bình thường Dật ca sẽ không từ chối bất kỳ vấn đề gì liên quan đến học tập, trừ phi Dật ca cũng không biết làm.

“Cậu có bút không?”

Nữ sinh vội vàng đưa bút ra.

Là bút chì kim treo hình Cậu Bé Bọt Biển.

Hoa hòe loè loẹt, vẫn là bút chì của Cố Dật Nhĩ đẹp hơn.

Cậu viết mấy bước cơ bản để giải ở chỗ trống: “Mấu chốt là quy đồng mẫu số, sau đó có thể tìm nhân tử chung giữa hai phương trình, rồi chia chúng để loại.”

Ngón tay cái và ngón trỏ nắm bút, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, móng tay màu hồng phớt khỏe mạnh, bàn tay nhẹ nhàng ở trên vở viết viết, nữ sinh nhìn đôi tay kia lâm vào thất thần.

“Còn lại chỉ là vấn đề tính toán thôi.”

Nữ sinh khó khăn lắm mới phục hồi lại tinh thần nhìn cậu cười ngọt ngào: “Cảm ơn cậu.”

Tư Dật đem sách vở trả lại, hai người có khoảng nửa khắc đối diện nhau, nữ sinh hơi chút khẩn trương mà cúi đầu.

“Đề này tương đối khó, tớ cũng chỉ giảng qua đơn giản thôi.” Tư Dật bỗng nhiên cười khẽ một chút, “Về sau nếu cậu có vấn đề gì tìm thầy cô giáo thì tốt hơn.”

Nữ sinh lại ngẩng đầu lên, Tư Dật cũng không nhìn cô ấy, chỉ tập trung uống chai nước trong tay mình.

Nữ sinh cắn cắn môi, nói tiếng cảm ơn với cậu rồi xoay người đi.

Người vừa đi, nhóm tiểu đệ lúc nãy còn trầm mặc lại sôi nổi bàn luận.

Thật là vừa hâm mộ lại ghen ghét, nghe đồn hoa khôi bình thường đều là dùng lỗ mũi nhìn nam sinh, vậy mà hôm nay lại chủ động đến gần.

Thế mà Dật ca còn lãnh đạm như vậy!

“Dật ca, hoa khôi đấy!” Nhị Canh đấm ngực dừng chân, “Một em gái xinh đẹp như vậy anh cũng nhẫn tâm cự tuyệt!”

Tư Dật nhíu mày: “Cứ xinh đẹp là không được cự tuyệt?”

“……”

Có người cười nói: “Dật ca, em gái này là một trong những ứng cử viên nặng ký cho chức vị hoa khôi của trường năm nay đấy.”

“Tớ nhớ rõ hoa khôi trường không phải là một học tỷ lớp 11 sao?” Nhị Canh nghi hoặc hỏi.

“Khai giảng năm nay quá nhiều mỹ nhân, trên Tieba nói sẽ bầu lại.” Người nọ chỉ cửa lớp 10-1, “Cố Dật Nhĩ cũng là người được chọn đấy.”

**********

Tác giả có lời muốn nói: Lúc tôi học cao trung thực sự có một nam sinh như vậy.

Thành tích tốt, lại đẹp trai, thường xuyên có có các em gái đến lớp tìm cậu ấy.

Bình thường thì cậu ấy sẽ không ra.

Nhưng chỉ cần cầm theo bài tập, cậu ấy sẽ không cự tuyệt, đương nhiên lại chỉ cho người ta xong rồi về phòng học…

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Hồi tôi học cấp 3 thực sự có một nam sinh như vậy. Thành tích rất tốt, người cũng rất đẹp trai, thường xuyên có các em gái đến lớp tìm cậu ta. Bình thường cậu ta chẳng bao giờ ra. Nhưng chỉ cần là cầm bài đến, cậu ta sẽ không cự tuyệt, đương nhiên dạy xong lại về phòng học…

************

Bởi vì các chương sau phân ra các lớp khác của khối 10 nữa nên mình đổi lại chia theo lớp 10, 11, 12 nha, không để nguyên Hán Việt nữa. Có thời gian sẽ sửa ở chương cũ ạ T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp