Có người nói: “Thế á? Tớ muốn bầu cho Cố Dật Nhĩ.”
“Ái chà, mới khai giảng có một tháng đã bắt đầu đơn phương người ta rồi?”
“Không nghĩ tới cậu thích kiểu này nha?”
Người nói muốn bỏ phiếu cho Cố Dật Nhĩ là Lục Gia, từ sơ trung đã học cùng lớp với Tư Dật, cao trung vẫn chung một lớp. Hiện tại là lớp phó của lớp 10-1, nếu nói về chức vị, thì còn cao hơn Tư Dật một bậc.
Lục Gia gãi gãi đầu: “Chỉ bỏ phiếu mà thôi, các cậu đừng nghĩ nhiều.”
Những người khác bĩu môi, bọn họ cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ là Lục Gia một nam sinh thân cao 1m8 hình thể thô tráng mặt đầy ngượng ngùng, chỉ kém không khắc ở trên trán câu “Tôi thích Cố Dật Nhĩ”.
Trong lúc mọi người đang bát quái xem Lục Gia bắt đầu từ khi nào thì đơn phương Cố Dật Nhĩ, Tư Dật đột nhiên hỏi một câu: “Tại sao cậu lại muốn bỏ phiếu cho cậu ta?”
Lục Gia chớp chớp mắt, ngơ ngác mở miệng: “Bởi vì em cảm thấy cậu ấy rất xinh đẹp.”
“Đều đẹp hết, mặt đẹp, chân đẹp, đứng ở nơi đó, toàn thân tỏa ra tiên khí, như một tiểu tiên nữ.” Lục Gia càng nói càng ngượng ngùng, “Hơn nữa lúc cậu ấy nói chuyện giọng nói cũng rất dễ nghe, lúc nói chuyện với em giọng điệu nhẹ nhàng, nghe thật thoải mái.”
Nhị Canh nổi lên một tầng da gà: “Mẹ nó, Lục Gia cậu miêu tả ghớm chết.”
Mọi người cười to, lại khuyến khích Lục Gia mau đi tỏ tình, Lục Gia bị một đám người trêu chọc đến đỏ mặt lại không dám mở miệng.
“Tuy rằng tớ chỉ gặp Cố Dật Nhĩ một lần.” Có người đưa ra đánh giá đúng trọng tâm, “Nhưng người rất xinh đẹp, thật sự có cảm giác rất tiên, khai giảng hôm đó quả thực kinh diễm, đặc biệt là cặp mắt kia.”
“Cảm giác ngoại trừ xinh đẹp, thì so với mấy em gái khác có khí chất hơn một chút.”
Một đám người ríu rít, nam sinh khi nói đến chuyện của nữ sinh cũng sẽ trở nên có chút ồn ào, Tư Dật từ trước đến nay đều thực hiện nguyên tắc ba không.
Không để ý, không tham dự, không tiếp lời.
Hơn nữa là vào tai này ra tai kia, cuối cùng bọn họ thảo luận về ai chỉ quá vài phút đã quên sạch.
Lần này Tư Dật lại cực kỳ có hứng thú: “Cậu ta? Tiên nữ?”
Ngắn gọn liên tục hai câu nghi vấn, biểu lộ Tư Dật đối với sự hình dung này hoài nghi cực độ.
Lục Gia gật đầu: “Tiên nữ mà.”
“Cậu bị mù từ bao giờ thế?” Tư Dật dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu ta.
Lục Gia sửng sốt một chút, cười: “Dật ca, nếu em mà mù thì mọi người cũng mù hết.”
“Dật ca, ánh mắt của anh cũng cao quá đi.” Nhị Canh vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đến Cố Dật Nhĩ anh còn chướng mắt, cũng khó trách mấy em gái khác anh không thèm đoái hoài gì đến.”
Tư Dật trợn trắng mắt: “Rõ ràng là hai đứa các cậu sử dụng từ lung tung.”
Dùng linh tinh? Đâu có đâu.
“Ai, đừng làm khó dễ Dật ca nữa.” Có người mở miệng cho Tư Dật một bậc thang, “Dật ca không gần nữ sắc, mỗi ngày giao du với chúng ta thì có thể có thẩm mỹ gì?”
“Dật ca, anh vẫn là nên tiếp xúc với mấy em gái nhiều một chút, nếu không đến lúc đó cong thật đấy.”
“Tớ đẹp trai như vậy, chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?”
“Ha ha ha tớ muốn rời bang!”
“Có còn là huynh đệ không! Là huynh đệ thì để cho Dật ca sướng một trận đi!”
“Dật ca mà sướng thì cúc hoa của tớ lại khó chịu!”
Phản, bọn tiểu đệ này phản thật rồi, ba ngày không đánh cái là leo lên nóc nhà lật ngói.
Tư Dật ném đồ uống trong tay lên đầu Nhị Canh ngồi gần cậu nhất, cậu ta thống khổ che đầu lại, kêu oan: “Dật ca, em còn chưa nói gì!”
“Cậu muốn nói cái gì?” Tư Dật phất phất tay với những người khác, một bộ phiền lòng, “Các cậu nhóm người dưa vẹo táo nứt này cho dù mang cúc hoa cung phụng cho tôi tôi còn chướng mắt, chạy nhanh cút về phòng học làm bài tập đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng đến đôi mắt tôi.”
Một đám người bĩu môi nhưng cũng biết trò đùa này không nên tiếp tục nữa bằng không thật sự sẽ chọc Dật ca tức giận.
Nhị Canh trước khi đi khẽ meo meo tiến đến bên tai Tư Dật nói: “Dật ca anh yên tâm, chuyện anh ở WC cởi quần của em, em sẽ chôn chặt ở trong bụng, một chữ cũng không nói ra bên ngoài.”
Ngay sau đó làm một động tác trung thành với cậu.
Tư Dật tức đến bật cười, giơ chân hướng về phía mông cậu ta: “Cậu mẹ nó hôm nay thiếu đòn phải không?”
“Không dám không dám, Dật ca em đi về phòng học trước đây.” Nhị Canh nhanh chân chạy mất hút.
Lục Gia còn chưa đi.
Tư Dật nhìn cậu một cái: “Có chuyện thì nói mau.”
Lục Gia do dự một chút, cuối cùng vẫn là nghĩ một đằng hỏi một nẻo: “Dật ca, không phải là anh thích Cố Dật Nhĩ đấy chứ?”
Tư Dật đánh giá Lục Gia, phát hiện trên mặt cậu ta nổi lên một tầng đỏ ửng quỷ dị.
Ghép với bề ngoài tục tằn của cậu ta thật là khiến người ta đau con mắt.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Trên Tieba đều đang đoán xem khi nào hai người yêu đương.” Lục Gia hít sâu một hơi, nói, “Nhưng mà em biết thật ra hai người không có chuyện gì. Lần trước em đi hỏi Cố Dật Nhĩ, cậu ấy nói hai người không có quan hệ gì. Em chỉ muốn hỏi, Dật ca rốt cuộc anh đối với Cố Dật Nhĩ là có cảm giác gì?”
Tư Dật không nói chuyện, dùng ánh mắt rất thú vị nhìn Lục Gia.
Cậu nhếch môi lên, hỏi lại: “Thế nếu tôi thích cậu ấy thì cậu định làm thế nào?”
“Đương nhiên là kết thúc tình cảm đơn phương ‘không bệnh mà chết’ này của em, sao em có thể đoạt với Dật ca được.” Lục Gia gãi gãi đầu, ngữ khí lại rất đúng trọng tâm.
Tư Dật duỗi tay bưng kín miệng vẫn không che lại được tiếng cười.
Cậu nhẹ nhàng bẻ khớp xương ngón trỏ, một lúc sau mới mở miệng nói: “Lục Gia à, để anh cho cậu một lời khuyên.”
“Dạ?”
“Đừng thích cậu ta.” Cậu ngẩng đầu lên, ngữ khí nhẹ nhàng, “Sẽ bị cậu ta chơi chết đấy.”
Lục Gia theo bản năng hỏi: “Là ‘chơi’ mà em đang nghĩ đến sao?”
Mặt Tư Dật nóng lên, giơ tay gõ vào đầu cậu ta: “Tên nhóc nhà cậu, nghĩ đi đâu đấy?”
“… Không có không có.”
Tư Dật nhấp nhấp miệng, nhét tay vào túi, bộ dạng người từng trải: “Dù sao cậu cũng đừng thích cậu ta, vì tình nghĩa huynh đệ, tôi mới cho cậu lời khuyên. Nếu không thì cậu chết thế nào chính mình cũng không biết.”
Lục Gia có chút không tin: “Nghiêm trọng như vậy sao? Dật ca có phải anh nói hơi quá không.”
“Tôi không bốc phét đâu.” Ngữ khí Tư Dật bỗng nhiên trở nên trầm trọng, “Cậu, ta, rất, xấu, xa.”
Lục Gia ngơ luôn.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Tư Dật đánh giá về một nữ sinh, hơn nữa còn là dùng từ ‘xấu xa’ này.
Tư Dật để lại cho Lục Gia những lời này rồi tiêu sái rời đi.
Chỉ cần mình cậu bị hại là được rồi, không thể làm các huynh đệ cũng bị hại.
Cố Dật Nhĩ xấu xa, cứ để một mình cậu chịu đựng.
Đây là trách nhiệm mà cậu làm đại ca của Tứ Trung nên gánh vác.
***
Sắp đến thi tháng lần đầu tiên.
Mọi người đều đang mắng trường học vô nhân đạo. Vừa mới nghỉ xong, ai còn nghĩ đến chuyện thi cử, rõ ràng chính là đánh úp khiến người ta mất cảnh giác.
“Mọi người ôn tập cho kỹ, sau khi thi tháng là ngày kỷ niệm thành lập trường, đến lúc đó có thể thả lỏng một chút.” Thầy Mộ an ủi các bạn học.
Học sinh lớp 10-1 ngoài miệng mắng thì mắng, nhưng tan học vẫn thành thật ngồi tại chỗ ôn tập.
Ngày thường, vào lúc này Tư Dật nhất định sẽ ở bên ngoài lan can ngẩng đầu 45 độ nhìn lên bầu trời.
Nhưng hôm nay lại khác. Cậu cắn đầu bút suy nghĩ bài tập, nghĩ một hồi lâu cũng không có manh mối, dứt khoát bực bội đem ánh mắt nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Gió thu mang theo chút lạnh lẽo thổi qua lá cây, bầu trời trong suốt như một khối ngọc.
Nhìn chằm chằm vào cảnh sắc bên ngoài phát ngốc một lúc Tư Dật mới hồi hồn.
Cậu nhìn thẳng phía trước, thấy được cái ót của Cố Dật Nhĩ.
Cậu ấy để tóc dài, nhưng chưa bao giờ thả xuống, lúc nào cũng dùng dây chun buộc lên.
Mái tóc kia đen bóng mềm mại như vải sa tanh.
Cậu nghĩ, nếu thả xuống hẳn là cực kỳ xinh đẹp.
Cố Dật Nhĩ dường như đang gặp một vấn đề khó, ngả ra phía sau dựa vào lưng ghế.
Bởi vì hai người tranh nhau từng tấc đất, cho nên ghế dựa của cô đặt sát vào bàn học của Tư Dật.
Tóc cô quét lên bàn học của Tư Dật, đuôi tóc như một cái chổi nhỏ nhẹ nhàng xoa lên mặt bàn.
Ánh mắt Tư Dật dừng trên quyển sách.
Đầu của cậu không tự giác mà tiến lại gần, cho đến khi ngửi được mùi hương trên tóc cô.
Nhàn nhạt mùi hoa khiến cơn buồn ngủ của cậu nhất thời tìm đến.
Tư Dật rũ mắt, chữ trên sách bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Bang!”
Cố Dật Nhĩ quay đầu.
Tư Dật bụm mặt: “Cậu làm gì đấy!”
Cố Dật Nhĩ mê man nhìn cậu: “Cậu làm sao thế?”
Tư Dật hung hăng mà chỉ vào tóc cô: “Đập vào mặt tớ.”
Tư Dật khụ một tiếng: “Không có việc gì tự nhiên lại quay đầu làm gì?”
Cố Dật Nhĩ cầm lấy sách của mình đặt lên bàn cậu: “Đề này tớ không biết làm.”
Là đề vật lý, Tư Dật nhướng mày, chế nhạo nói: “Cũng chỉ có lúc không biết làm mới nhớ đến ba ba.”
Cố Dật Nhĩ mỉm cười: “Ai là ba ba hả?”
Tư Dật ngẩn ra, cúi đầu: “Đề nào?”
Cố Dật Nhĩ chỉ cho cậu, Tư Dật cầm lấy bút bắt đầu ở trên vở nháp tính toán.
Viết khoảng mấy dòng, Tư Dật hiểu ra bắt đầu giảng giải cho cô.
Tốc độ nói của cậu không nhanh, gần như là phối hợp với tốc độ viết, từ công thức đến đơn giản hóa đơn vị, mọi thứ đều được viết tỉ mỉ trên giấy nháp.
Cố Dật Nhĩ gật gật đầu: “Hóa ra là như thế này.”
Tư Dật hỏi cô: “Để ngược thế này cậu nhìn được không?”
“Tớ nghe cậu nói.” Đôi tay Cố Dật Nhĩ chống cằm, hai má bị chống phình phình lên: “Cậu nói là tớ hiểu được.”
Tư Dật liếc cô bằng nửa con mắt, xé bản nháp ra đưa cho cô: “Thưởng cho cậu.”
Cố Dật Nhĩ nhận lấy tờ nháp, cười với cậu một cái.
Không phải là nụ cười hồ ly giảo hoạt.
Đôi mắt cô sáng ngời tựa như một đồng hoa rực rỡ, một trận mưa đầu mùa đi qua khiến cả phòng học trở nên tươi mát.
Cậu vẫn luôn biết trên môi Cố Dật Nhĩ có một viên môi châu.
Nhưng hôm nay mới biết được, khi cô cười nó lung lay như sắp đổ, như là trên đầu cành đậu khấu sắp rơi xuống một viên hồng châu.
Ngũ quan của cô cực kỳ nhu hòa tinh xảo, là kiểu xinh đẹp không hề có tính công kích, bộ dáng an tĩnh, quả thật cho người ta cảm giác rất phiêu dật như tiên.
Duy nhất chỉ có viên môi châu kia, khiến cô có thêm một tia yêu dã.
Như một yêu tinh.
Cũng khó trách Lục Gia sẽ bị bề ngoài của cô mê hoặc.
Tư Dật thu hồi ánh mắt, ngón tay linh hoạt đùa bỡn cây bút trong tay, ở không trung vẽ ra một đường cong lưu sướng hoàn mỹ.
Khóe miệng cậu nhếch lên, cười có chút xấu xa: “Hướng dẫn cậu làm đề mà cậu không tỏ vẻ gì à?”
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, hiểu rõ a một tiếng, ngoắc ngón tay với cậu: “Cậu lại đây.”
Tư Dật chống tay lên bàn học, thân mình nghiêng về phía trước, đưa lỗ tai đến gần phía cô.
Hô hấp nhẹ nhàng thổi vào bên tai, có chút ngứa.
Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo và ngọt ngào như tiếng hót của chim sơn ca.
“Ba ba yêu cậu.”
“……”
**************
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người có phát hiện là Tư Dật không hề phủ nhận không (*^▽^*)
Tư Dật: Lắm miệng!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT