Không nghĩ ra được cách làm, Cố Dật Nhĩ dứt khoát không nghĩ nữa.

Đứng dậy đi đến mép giường, sau đó cả người nhào vào trong ổ chăn ấm áp.

Chăn là dì Cao cố ý mang đi phơi dưới ánh nắng, mềm mại thực thoải mái.

Cô cầm di động tìm tiểu thuyết đọc.

Hiện tại tiểu thuyết không lưu hành tra nam nữa, mà bắt đầu lưu hành lưu manh.

Lưu hành kiểu nam chính miệng đầy lời cợt nhả nhìn phóng đãng, kỳ thật thâm tình ngoài lạnh trong nóng. Nữ chủ vẫn lưu hành kiểu em gái mềm mại đáng yêu, bị động thừa nhận sự theo đuổi của nam chính. Sau đó toàn bộ quá trình là rải đường rải đường lại rải đường vẫn luôn rải đến người đọc ngọt chết thì tiểu thuyết kết thúc.

Cố Dật Nhĩ mới đầu đọc còn rất nghiện, đọc nhiều cũng thành quen.

Nữ chính trong sách đỏ mặt dậm chân, đang mắng nam chính là lưu manh.

Cô bỗng nhiên nhớ tới Tư Dật, tuy rằng không dậm chân nhưng cũng mắng cô lưu manh.

Hơn nữa giống với phần lớn nữ chính trong tiểu thuyết, ngạo kiều.

“……”

Cho nên, Tư Dật cầm nhầm kịch bản của nữ chính rồi?

Càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, trong đầu dần dần hiện ra gương mặt cậu.

Nhớ tới ngày đó ở trên hành lang, bộ dáng cậu đưa lưng về phía ánh mặt trời nở nụ cười, cả người đắm chìm trong ánh nắng, loại khí chất sạch sẽ trên người cậu khiến người ta không rời mắt được.

Là vẻ đẹp khiến mọi người không khỏi nín thở.

Đang suy tư, dì Cao ở dưới lầu lại gọi cô: “Dật Nhĩ! Xuống đây ăn lê!”

“Vâng.” Cô trả lời, từ trên giường ngồi dậy, đi dép lê xuống lầu.

Lúc này mọi người đang ngồi ở trong phòng khách, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn trái cây, trong TV phát phim thần tượng Đài Loan.

Hôm nay dì Cao búi tóc, mặc váy liền áo cắt may tinh tế, nhìn qua vừa đoan trang lại xinh đẹp.

Bà cầm lấy một đĩa lê đã gọt sẵn đưa cho cô: “Nào, ăn lê đi.”

“Vâng.” Cố Dật Nhĩ ăn một miếng, mỉm cười ngọt ngào nói, “Ngọt quá.”

Dì Cao cũng cười: “Ngọt thì tốt rồi, đây là lê dì cố ý hỏi mua từ người đồng hương, vừa rẻ lại còn rất to, con ăn nhiều một chút, ăn lê thông minh.”

Bác cô ở một bên trêu ghẹo: “Dật Nhĩ đã thông minh như vậy, cần gì phải ăn lê, còn Dật Hiên nhà chúng ta đúng là nên ăn nhiều một chút.”

Anh họ Cố Dật Nhĩ là Cố Dật Hiên bất mãn già mồm: “Ba, ăn lê thì ăn lê, sao tự nhiên lại nói đến con.”

Bác trừng anh một cái: “Làm sao? Ba nói không phải sự thật à? Em họ con nhỏ hơn con hai tuổi là Trạng Nguyên thành phố, thật là nở mày nở mặt cho nhà họ Cố chúng ta, con thì sao? Vào Tứ Trung học còn phải để ba dùng tiền dùng quan hệ cho con vào, con không biết xấu hổ à?”

Cố Dật Hiên không thể trách ba mình, cũng chỉ có thể trách Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ cảm nhận được ánh mắt bất thiện của anh họ, vô tội chớp chớp mắt, ánh mắt rất chân thành.

Cảm giác được làm “Con nhà người ta” thoải mái cực kỳ.

Cố Dật Nhĩ nói đỡ cho anh họ: “Bác, bác đừng nói anh họ như vậy, hôm trước cháu xem xếp hạng của lớp 12, anh ấy có tiến bộ rất lớn đấy ạ.”

Bác hừ một tiếng: “Còn không phải là do bác tiêu tiền để Dật Văn mời cho nó hai vị gia sư học ở Thanh Đại, nếu không thì nó có thể có cái tiến bộ gì?”

Lúc này, ba Cố vẫn luôn ở bên nghe mọi người nói chuyện rốt cuộc mở miệng: “Nói đến chuyện này, sao không thấy Dật Văn nhà anh đến đây?”

“Sinh viên mà, kỳ nghỉ nhiều hoạt động lắm, đi chơi với bạn rồi.” Bác ăn miếng lê, lại đem đề tài quay về trên người Cố Dật Hiên, “Con phải cố lên, ba không mong con thi đậu Thanh Đại như anh trai con, nhưng ít nhất phải đỗ đại học mới được.”

Cố Dật Hiên vẻ mặt không kiên nhẫn gật đầu có lệ.

“Có rảnh thì thường xuyên tìm em họ chơi, học hỏi kinh nghiệm học tập, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến mấy chuyện lung tung rối loạn. Chuyện học tập đứng đắn lại không để trong lòng.”

Nhà họ Cố đã nghe chán mấy lời răn dạy này, lúc này mọi người đều ăn ý giả vờ điếc.

“Ba, con là anh đấy, làm gì có anh nào đi hỏi em gái kinh nghiệm học tập.” Trên mặt Cố Dật Hiên không nhịn được, “Con không cần.”

“Con làm anh còn không bằng em gái đâu, lúc này còn tự cao tự đại.”

Cố Dật Hiên á khẩu không trả lời được, lại trừng mắt nhìn Cố Dật Nhĩ đang ăn trái cây.

Cố Dật Nhĩ nhìn lại anh, cười rất là vui vẻ.

Sau đó cô lè lưỡi với anh, chỉ còn thiếu lắc lắc đầu hai cái.

Cố Dật Hiên lập tức đứng lên: “Ba! Cố Dật Nhĩ cười con! Em ấy lè lưỡi với con!”

“A?” Bác mê mang kêu một tiếng.

Ba Cố nhìn Cố Dật Nhĩ: “Dật Nhĩ, con làm gì thế?”

Cố Dật Nhĩ ủy khuất lắc đầu: “Con không có, con còn đang ăn lê, làm sao mà lè lưỡi được.”

“Cố Dật Hiên, con có chút bộ dạng làm anh đi! Có thấy mất mặt không hả!”

Cố Dật Hiên tức đến dậm chân, nha đầu này xấu lắm! Trước mặt người lớn thì giả vờ bộ dáng ngoan ngoãn, sau lưng chính là ma quỷ.

Cố Dật Nhĩ cười đến vai run run lên, sau đó cô nhìn thấy Cao Tự Án ngồi đối diện cô đang dùng một ánh mắt rất thú vị nhìn cô.

Cô thu hồi dáng vẻ, ngồi ngay ngắn ở trên sô pha tiếp tục yên lặng ăn lê.

Cố Dật Hiên tức không chịu được, đang nghĩ xem nha đầu này có nhược điểm gì nói ra để mọi người xử lý.

Đầu óc vừa xoay chuyển thật sự là nghĩ ra một chuyện.

“Cố Dật Nhĩ, em với Tư Dật cùng lớp em thế nào?” Cố Dật Hiên giả vờ quan tâm, trong ánh mắt lại không giấu được một tia quỷ ý, “Nghe nói có lần mẹ cậu ta tặng em một hộp chocolate? Em mới lớp 10 thôi, cũng không thể yêu sớm.”

Cái từ yêu sớm này, trong mắt các phụ huynh Trung Quốc giống như hồng thủy mãnh thú, bọn họ sợ con mình bị cuốn vào.

Ba Cố khẽ nhíu mày, nhìn Cố Dật Nhĩ: “Dật Nhĩ, chuyện anh họ con nói là thật sao?”

Trên đời này Cố Dật Nhĩ sợ nhất một thứ, chính là làm ba ba tức giận.

Bởi vì một người lúc nào cũng tủm tỉm cười, ít khi tức giận, một khi đã lên cơn thì hậu quả thực đáng sợ.

Dì Cao cũng có chút lo lắng: “Con còn nhỏ như vậy, cũng không thể yêu sớm.”

Cố Dật Nhĩ nhanh chóng giải thích: “Không có việc này đâu ba ạ.”

Cố Dật Hiên vội vàng làm khó dễ: “Vậy tại sao mẹ cậu ta lại tặng em chocolate?”

Hai chữ ‘lột quần’ mắc ở cổ họng sắp bị nói ra, cô lại nhớ đã từng hứa với Tư Dật.

Thật kỳ quái, tự nhiên cô chỉ nhớ được mỗi chi tiết ‘lột quần’ này.

Lúc này Cao Tự Án đứng ra giảng hòa: “Nam sinh Tư Dật kia cháu cũng gặp qua rồi, năm nay cùng đứng đầu thành phố với Cố Dật Nhĩ.”

Vừa nghe đến đứng đầu, ánh mắt của các phụ huynh lại thay đổi.

Hai đứa trẻ thành tích ưu tú yêu đương, thật đúng là không thể lấy lý do bình thường là yêu đương ảnh hưởng đến học tập mà chia rẽ…

Ba Cố hình như cũng có chút ấn tượng: “Là con trai của Thư ký Tư à?”

Cao Tự Án gật đầu: “Đúng vậy, chú cũng biết ạ?”

“Nhà bọn họ còn mở tiệc chúc mừng, chú cũng đi.” Ngữ khí của ba Cố buông lỏng, “Chú cũng thấy đứa bé kia rồi, bộ dáng được lắm, hơn nữa người cũng rất ưu tú, Dật Nhĩ nếu có thể làm bạn với cậu ta cũng không tồi.”

Biết điều kiện gia đình Tư Dật nhất định không kém, nhưng không nghĩ tới con là quan nhị đại.

Cố Dật Nhĩ nghĩ không thể nháo quá căng với cậu ta, đợi lát nữa vẫn là nên một lần nữa thêm cậu ta vậy.

“Cháu cũng gặp qua Tư phu nhân rồi.” Cao Tự Án còn nói thêm, “Lễ khai giảng hôm đó cháu cũng hàn huyên một chút với bà ấy, ấn tượng của bà ấy với Dật Nhĩ không tồi. Hẳn là cũng là muốn cho Tư Dật và Dật Nhĩ kết giao bạn bè.”

Hóa ra không phải là yêu sớm, chỉ là bạn bè đơn thuần thôi.

Các phụ huynh cũng yên tâm, chuyển đề tài ra khỏi mấy đứa trẻ.

“Anh nhớ rõ Tư phu nhân cũng tự mở công ty phải không? Nghe nói là làm vật liệu xây dựng?”

“Đúng vậy, lần trước đấu thầu hoa viên Tĩnh Giang, công ty bà ấy trúng thầu.”

Đề tài dần dần đi sâu vào việc làm ăn, Cố Dật Nhĩ cảm thấy không thú vị, ăn xong một miếng lê cuối quyết định lại lên lầu nằm.

Cô vừa đứng dậy, Cao Tự Án đã gọi cô: “Dật Nhĩ, em cùng anh đến thư phòng một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”

Cố Dật Nhĩ đi theo Cao Tự Án đến thư phòng.

“Chuyện gì ạ?”

Cao Tự Án xoay người lại nhìn cô, nụ cười ôn nhu: “Nói thật với anh, có phải em lại bắt nạt Tư Dật đúng không?”

Trong lòng Cố Dật Nhĩ căng thẳng, trả lời theo bản năng: “Không có, sao em có thể bắt nạt cậu ta được.”

“Em có hay không anh còn không biết sao?” Cao Tự Án nhẹ gõ vào trán cô, “Trong bụng toàn ý nghĩ xấu.”

Lúc vừa mới dọn đến Cố gia, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, mặc váy trắng, tết tóc, một bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu trốn ở phía sau chú Cố.

Khiến anh tưởng rằng đây là một cô gái nhỏ dịu dàng.

Đến mẹ anh cũng nói, em gái mới của con là một cô bé hay xấu hổ, con phải đối xử tốt với em ấy.

Sau đó Cao Tự Án mới phát hiện, hóa ra ấn tượng đầu tiên lại không đáng tin như vậy.

Tiểu cô nương nhìn điềm đạm nho nhã, một khi không có người lớn bên cạnh, lập tức lộ nguyên hình.

Vị anh họ đáng thương kia của cô, không biết đã bị cô giễu cợt bao nhiêu lần.

Đương nhiên, anh cũng từng trúng đạn.

Anh còn phải dùng một câu “Nếu em không gọi anh một tiếng anh, anh lập tức nói chuyện xấu của em cho chú biết” để uy hiếp cô gọi anh một tiếng ‘anh’ đầu tiên.

Cố Dật Nhĩ xoa cái trán, có chút bất mãn: “Anh nói cứ như trong bụng anh trong sáng lắm vậy.”

“Không được bắt nạt bạn nam, có nghe thấy không?” Cao Tự Án dặn dò cô, “Thiếu nữ mười mấy tuổi, phải rụt rè một chút. Nếu như để anh phát hiện em yêu sớm, đừng có trách anh cáo trạng với chú.”

Cố Dật Nhĩ không phục: “Em không bắt nạt cậu ấy, là cậu ấy chọc em trước. Hơn nữa cậu ấy cũng không phải bé ngoan gì, thật sự là ngứa đòn.”

Cao Tự Án hơi sửng sốt, ngay sau đó bất đắc dĩ cười: “Em đấy, lúc nào cũng có một đống đạo lý.”

“Vốn dĩ chính là như vậy, anh nói xong chưa? Nếu xong rồi em đi ra ngoài.” Cố Dật Nhĩ biết nếu nói thêm gì nữa, cô nhất định sẽ là bại tướng dưới tay Cao Tự Án.

“Ai, không kiên nhẫn như vậy cơ à.” Cao Tự Án thở dài, “Sau Quốc khánh, chú lại phải đi công tác, lần này sẽ mang cả mẹ anh đi, đến lúc đó nhà này chỉ còn lại một mình em.”

Ánh mắt Cố Dật Nhĩ sáng ngời.

“Anh muốn trong khoảng thời gian này em dọn đến nhà anh, anh sẽ chăm sóc cho em.” Những lời tiếp theo lại tiêu diệt ánh sáng trong mắt cô.

Cố Dật Nhĩ không quá tình nguyện: “Em có thể cự tuyệt hay không.”

Cao Tự Án mỉm cười: “Em nói xem?”

“Em biết rồi.” Cố Dật Nhĩ từ bỏ giãy giụa.

Cao Tự Án vừa lòng gật đầu, còn nói thêm: “Còn có chuyện anh phải nói với em, mẹ em đến công ty tìm anh.”

Thân thể Cố Dật Nhĩ cứng đờ.

“Bà ấy không dám tìm chú Cố, cho nên tới tìm anh, nói là muốn gặp em một lần.”

“Bà ta không dám gặp ba em mà lại dám đến gặp em sao?” Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng, “Không gặp.”

Nghe được cậu trả lời, Cao Tự Án cũng không nói gì nữa.

***

Cố Dật Nhĩ lén lút đem Tư Dật ra khỏi sổ đen.

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ không nhanh như vậy biết mình được thả ra. Ai ngờ không quá nửa phút, bên kia đã gửi một tin nhắn lại đây.

【 Cố ba ba tớ sai rồi còn không được sao 】

Hửm????

Cố Dật Nhĩ nhanh chóng ấn phím tắt nguồn và phím âm lượng, chụp màn hình.

Bên kia quả nhiên ngay lập tức rút về.

【 Mẹ nó, cậu thả tớ ra từ khi nào thế? 】

Cố Dật Nhĩ nhướng mày, cũng không biết từ nãy đến giờ Tư Dật đã gửi bao nhiêu tin nhắn bị từ chối, khiến cậu ta phải kêu ra một tiếng ba ba này.

【 Cậu vẫn luôn gửi tin nhắn cho tớ sao? 】

Bên kia không nói chuyện, gửi đến một cái ảnh động “Không phải tôi, tôi không biết, tôi không rõ ràng lắm.jpg” một cái biểu tình ‘ba không’ tới giả ngu.

Cố Dật Nhĩ gửi lại một cái “Đừng cáu kỉnh như vậy, tôi xin cậu đấy.jpg”.

Tư Dật xảo quyệt chuyển đề tài: 【… Bài tập có biết làm không? 】

Cô sửng sốt, không nghĩ tới Tư Dật vẫn còn nhớ đến bài tập.

【 Không biết làm. 】

【 Chụp cho tớ xem 】

Cố Dật Nhĩ bò dậy đến bàn học, chụp đề cô không biết làm gửi cho cậu.

【 Có tiện gọi điện không? 】

【 Được 】

Sau đó Tư Dật gọi điện tới.

Thanh âm truyền qua sóng điện vô tuyến, không mát lạnh như bình thường, mà mang theo một ít trầm thấp và nhu hòa.

Bên kia thử thăm dò nói hai câu: “Cố Dật Nhĩ, cậu có nghe thấy không?”

“Ừ, nghe thấy.”

Cũng không biết vì sao, giọng của Tư Dật không lớn, làm cô cũng nhỏ giọng theo.

Đột nhiên cậu cười hai tiếng.

Lỗ tai Cố Dật Nhĩ có chút ngứa.

“Làm gì thế? Ăn trộm à?”

“Không phải, nói to quá không tốt.”

“À, sợ bị bố mẹ cậu nghe thấy hả?” Ngữ khí ‘tôi hiểu mà’ của cậu ta nghe vào tai thật muốn đánh.

Vừa mới bị Cố Dật Hiên bán đứng xong Cố Dật Nhĩ không muốn lại bị bắt lấy nhược điểm, hỏi lại cậu: “Cậu không sợ à?”

“Nhà tớ không có ai.”

Cố Dật Nhĩ nhất thời ngậm miệng, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Ngày Quốc khánh, kỳ nghỉ của toàn dân mà cha mẹ cậu vẫn còn bận rộn công tác.

“Mẹ tớ ra ngoài chơi mạt chược.”

“……” Một giây đồng tình thật là lãng phí.

Tư Dật không nói nhảm với cô nữa, trực tiếp hỏi.

“Cậu không biết làm từ chỗ nào?”

“Từ chỗ f ( x ) – h ( x ).”

“Được, cậu nghe tớ nói.”

Cậu ở bên kia nói, Cố Dật Nhĩ dường như còn nghe được tiếng sột soạt bút vạch trên giấy.

“… Sau đó giảm tử số và mẫu số, đẳng thức được thành lập, tớ nói như vậy cậu có hiểu không?”

Thật ra ngay khi cậu nói bước đầu tiên Cố Dật Nhĩ đã biết được tư duy của mình theo thói quen khiến mình suy nghĩ theo các bài toán logic bình thường, bởi vậy khi làm rõ được ngõ cụt của mình, có đã có thể thấy rõ được trình tự các bước giải tiếp theo.

Nhưng cô vẫn muốn nghe Tư Dật nói hết.

“Tớ hiểu rồi.” Cho dù cậu ấy không nhìn thấy nhưng cô vẫn gật đầu.

Tư Dật lại cười: “Không hổ là người đứng đầu toàn khối, lợi hại quá.”

Lời này nói có chút trêu chọc, nhưng ngữ khí lại chua lòm.

Cố Dật Nhĩ: “Cậu ghen tị hả?”

“Cái rắm.” Hai chữ này cuối cùng cũng khôi phục thái độ nói chuyện ngày thường của Tư Dật.

Cố Dật Nhĩ cuốn trang giấy, nhìn các bước giải từ trên xuống dưới mà Tư Dật nói, suy nghĩ muốn trêu chọc cậu lại rục rịch trong lòng.

“Lại gọi tớ một tiếng ba ba, lần sau tớ sẽ suy xét nhường vị trí đó cho cậu.”

Bên kia trầm mặc một lúc, Cố Dật Nhĩ nghe được tiếng hít thở của cậu.

“Mẹ nó quả nhiên cậu đã thấy được!”

Cố Dật Nhĩ giảo hoạt cười: “Tớ không chỉ thấy được, còn chụp màn hình lưu lại rồi.”

“Xóa đi!” Tư Dật ngữ khí thực nghiêm túc, không cho phép cự tuyệt.

Nhưng Cố Dật Nhĩ là ai, cô biết Tư Dật chỉ là hổ giấy, căn bản không đấu lại cô.

“Xem biểu hiện sau này của cậu.”

Cô dường như còn nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của cậu, cảm thấy hơi nổi da gà.

“Cố Dật Nhĩ, nhất định sẽ có lúc cậu phải gọi tôi là ba ba!”

Cố Dật Nhĩ cười càng vui vẻ: “Tuy rằng cậu đối với tớ không được tôn kính cho lắm, nhưng tớ sẽ không trách cậu, bởi vì ba ba yêu cậu.”

“……” Trầm mặc thật lâu sau, Tư Dật cứng nhắc ném xuống một câu, “Lưu manh.”

Sau đó điện thoại bị cắt đứt.

Cô rốt cuộc nhịn không được bật cười.

Cách bàn học không xa là bàn trang điểm của cô, ở đó có một tấm gương thật lớn.

Cô nghiêng đầu nhìn, thấy đuôi lông mày, đuôi mắt, khóe miệng của mình đều có độ cong nhẹ, là Tư Dật cho cô.

A, Tư Dật quả thật cầm kịch bản của nữ chính.

Còn là đi theo lộ tuyến ngây thơ.

***

Cố Dật Hiên bị bắt lên lầu xin lỗi Cố Dật Nhĩ, lại đứng ngoài cửa nghe lén.

Nghe được hai phút, anh ta xác định Cố Dật Nhĩ đang gọi điện thoại, hơn nữa còn gọi tên Tư Dật..

Anh ta đắc ý chạy nhanh xuống lầu gọi tất cả người lớn lên.

Một đám người trốn ở cửa nghe lén.

“Bởi vì f ( x ) là hàm số lẻ, cho nên f ( x ) = -f ( x ), cho nên f ( 0 ) = -f ( 0 ) =1.”

“Ừ, tớ đang viết đây…”

Cố Dật Hiên cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Trên đời này lại có đôi nam nữ kỳ quặc gọi điện thoại không phải ve vãn chim chuột mà là thảo luận bài tập!

“Đây là lý do người ta đứng đầu toàn khối, còn con là đứng đầu đếm ngược.” Bác trai vô cùng đau đớn, “Cẩn thận mà học cho tốt đi, Cố Dật Hiên!”

***************************

Tác giả có lời muốn nói:

Một quyển tiểu thuyết ngôn tình nam nữ chính không muốn yêu đương chỉ muốn làm ba ba đối phương. Các vị bám càng vất vả rồi.

Tư Dật: Thực xin lỗi khiến mọi người thất vọng, tôi lại được đưa ra khỏi sổ đen rồi, keke :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play