Gần tới Quốc Khánh, học sinh đã không còn tâm tư học tập gì nữa.
Học sinh lớp mũi nhọn nội liễm hơn, cho dù không muốn nghe giảng cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Người vẫn thành thật ngồi tại chỗ, nhưng tâm tư bay đi đâu, chỉ có chính họ mới biết.
Thầy Mộ ở trên bục giảng giao bài tập toán cho kỳ nghỉ Quốc Khánh.
“Lâm Vĩ Nguyệt, em đến văn phòng lấy hai bộ đề thi đến đây.”
Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu, chạy chậm ra khỏi lớp. Các bạn học mất đi linh hồn giờ phút này mới tỉnh lại: “Hai bộ cơ ạ, thầy sư tử, thầy thật là nhẫn tâm!”
Thầy Mộ nhẹ nhàng cười: “Rất nhiều đề thầy đã giảng qua rồi, đối với các em mà nói đều là chuyện nhỏ, thầy tin tưởng các em một giây là có thể làm được.”
Thầy đã giảng không có nghĩa là đã ghi tạc vào trong đầu…
“Còn có sách luyện tập, nhớ phải làm đề tổng kết chương.”
Thầy giáo trẻ tuổi giao bài tập chỉ có hai chữ ‘nhẫn tâm’, đem học sinh ngược đến chết.
Lâm Vĩ Nguyệt ôm một xấp bài thi đi đến, thầy Mộ cười nói: “Đi phát đi.”
“Vâng.”
Mỗi người hai bài, từ tổ một phát xuống, mỗi người nhận xong đều kêu rên một trận.
“Điên rồi! Tất cả đều là đại đề!”
“Thầy không cho một cơ hội điền bừa ABCD nào!”
Bài thi phát đến tổ bọn họ, Cố Dật Nhĩ cầm lấy liếc một cái, khóe miệng giật giật.
Bài thứ nhất là hàm số tổng hợp, bao gồm toàn bộ kiến thức của hai chương, ai có thể trong một giây viết ra cô lập tức kêu một tiếng ‘ông nội’.
“Vĩ Nguyệt, lát nữa cậu tranh thủ làm đi, có thể viết bao nhiêu thì viết, tớ muốn chép của cậu.”
Lâm Vĩ Nguyệt ngoan ngoãn gật gật đầu: “Nhưng tớ cũng không chắc có thể làm được không, nhìn qua thấy rất khó.”
“Không sao, tớ tin tưởng cậu.”
Lâm Vĩ Nguyệt thẹn thùng cười, bài thi phát đến Phó Thanh Từ, nhưng cậu đang gục xuống bàn ngủ.
Cô suy tư một chút xem nên đặt bài ở đâu.
Vì sợ nó rớt xuống mặt đất, cô quyết định lấy tay Phó Thanh Từ đè lên.
Lâm Vĩ Nguyệt lặng lẽ nâng một tay Phó Thanh Từ lên.
“Cái gì thế?”
Phó Thanh Từ cũng chỉ hơi chợp mắt một chút, cô vừa chạm vào cậu, cậu đã tỉnh lại.
Tay Lâm Vĩ Nguyệt run lên, tập đề thi bị rơi xuống đất.
“Đưa bài cho cậu, tớ thấy cậu đang ngủ, nên muốn dùng tay cậu đè lên.”
Lâm Vĩ Nguyệt nhặt lên đưa cho cậu.
Phó Thanh Từ nhận lấy, nói: “Tớ không ngủ, cậu trực tiếp gọi tên tớ là được.”
Lâm Vĩ Nguyệt à một tiếng, hỏi: “Vậy những lúc khác cậu cũng gục xuống bàn thì sao?”
“Ngoại trừ lúc nghỉ trưa thì tớ đều không ngủ.”
Vừa nghe, Lâm Vĩ Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, cô cũng thắc mắc vì sao lớp ồn như vậy, Phó Thanh Từ vẫn có thể ngủ được.
Hóa ra chỉ là đơn thuần nằm bò ra mà thôi.
Tuy rằng biết động tác của mình cũng không ồn đến cậu, nhưng mỗi lần Lâm Vĩ Nguyệt đi qua bàn Phó Thanh Từ vẫn rón ra rón rén, sợ phát ra âm thanh quấy rầy cậu.
Nếu cậu đã nói vậy, cô cũng không cần cẩn thận như vậy nữa.
Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu: “Tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ gọi cậu.”
Đôi mắt phía sau cặp kính nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, Phó Thanh Từ còn nói thêm: “Về sau cũng không cần cẩn thận như vậy.”
“Cậu cũng biết à?”
Thỉnh thoảng có những lúc cậu mở mắt tùy tiện nhìn lung tung, sau đó thấy động tác của cô buồn cười như đang diễn phim câm.
Phó Thanh Từ gật đầu.
“Vậy về sau lúc nghỉ giải lao nếu cậu không ngủ, tớ có thể hỏi bài cậu không?” Lâm Vĩ Nguyệt lại hỏi.
Thành tích các môn tự nhiên của cô tốt hơn Cố Dật Nhĩ một chút, bởi vậy có những bài Cố Dật Nhĩ hỏi cô. Tư Dật vừa tan học đã đi ra ngoài, cô muốn hỏi Phó Thanh Từ, nhưng Phó Thanh Từ vẫn luôn bò ra bàn.
“Có thể.”
“Cảm ơn cậu.” Lâm Vĩ Nguyệt vui vẻ nhún vai.
Phó Thanh Từ đỡ cặp kính cận, ánh mắt đặt ở trên bài thi.
Thầy Mộ ở trên bục giảng nói: “Còn hai mươi phút nữa tan học, mọi người có thể tranh thủ làm bài tập, đến ngày Quốc Khánh có thể có thêm chút thời gian chơi.”
Cố Dật Nhĩ cầm bút bắt đầu làm, đề đầu tiên có ba câu hỏi, hai câu đầu rất đơn giản, nhưng đến câu thứ ba cô lại bị mắc.
Lâm Vĩ Nguyệt vừa trở lại chỗ ngồi đã bị Cố Dật Nhĩ cuốn lấy.
“Vĩ Nguyệt, câu này tớ không biết làm.”
Lúc vừa mới quen Cố Dật Nhĩ, biết cô ấy là Trạng Nguyên của thành phố, Lâm Vĩ Nguyệt đối với cô ấy có chút xa cách.
Dù sao thì danh hiệu Trạng Nguyên cũng không phải cứ có thành tích ưu tú là có thể bắt được.
Có quá nhiều học sinh ưu tú, nhưng Trạng Nguyên lại là ngàn dặm mới tìm được một.
Dần dần sau khi ở chung, cô phát hiện Cố Dật Nhĩ không có cao cao tại thượng như trong trong tưởng tượng của cô.
Hơn nữa, còn có chút tật xấu.
Cuộc đua giữa các học sinh đứng đầu thường được quyết định bởi khoảng cách số điểm tuyệt đối gần nhất, cũng là những phần khó nhất.
Khắc phục tật xấu cẩu thả mới là mấu chốt thắng lợi.
Cố Dật Nhĩ học văn tương đối lợi hại, các môn khoa học tự nhiên ngược lại cũng không phải là rất nổi bật. Bởi vậy hồi ở sơ trung ít khi tham gia thi đấu. Cô ấy hiểu rõ điểm yếu của mình, cũng nguyện ý tiêu phí thời gian mài giũa thêm cho khoa học tự nhiên.
Gặp phải vấn đề khó, Cố Dật Nhĩ sẽ không ngượng ngùng mà trực tiếp hỏi ra, trên cơ bản chỉ cần Lâm Vĩ Nguyệt thoáng nhắc nhở một điểm mấu chốt là cô ấy đã hiểu.
Sau đó vỗ vỗ vai cô, thật là lợi hại nha.
Học sinh mũi nhọn chân chính có lẽ là giống như Cố Dật Nhĩ.
Không đơn thuần chỉ là nổi bật ở một phương diện nào, không có tình huống học lệch môn mà tất cả các phương diện đều thập phần ưu tú.
Lâm Vĩ Nguyệt rất thích cô ấy, là sự yêu thích từ tận đáy lòng.
Không chỉ là vì cô ấy có thành tích tốt, mà còn là do tính cách cô ấy rất dễ mến, người lớn lên cũng xinh đẹp.
Cô không giống như cô ấy, Cố Dật Nhĩ và Tư Dật mới là ‘nhân sinh người thắng cuộc*’ mà sách giáo khoa miêu tả.
(*: giống câu sinh ra đã ở vạch đích của mình)
“Câu nào cơ?”
Cố Dật Nhĩ chỉ cho cô: “Đây, tính lấy giá trị.”
Lâm Vĩ Nguyệt nghĩ vài phút cũng không có manh mối.
Cô xoay người, hỏi hai nam sinh phía sau: “Câu này các cậu có biết làm không?”
“Trước cứ quy đồng mẫu số.”
“Đầu tiên đặt t=f(x).”
Hai người gần như là đồng thời nói ra, sau đó cả hai cùng sửng sốt.
Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu: “Hình như hai cái này đều được, để tớ làm thử cả hai cách xem cách nào đơn giản hơn.”
Cô cầm quyển nháp của mình, trực tiếp làm ở trên bàn Phó Thanh Từ.
Phó Thanh Từ không có chỗ viết nên dứt khoát nhìn cô viết.
Tư Dật cũng tính toán trên quyển nháp của mình.
Cố Dật Nhĩ tò mò tiến lại gần.
Tư Dật ngước mắt nhìn cô: “Cậu không biết làm à?”
Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Tớ xem cậu viết.”
Cậu cười nhẹ một tiếng, đẩy nhanh tốc độ tính toán.
Bên kia Lâm Vĩ Nguyệt cũng đang chuyên tâm viết viết, Phó Thanh Từ duỗi tay chỉ một chỗ công thức toán học bị viết sai:
“Nơi này sai rồi, thiếu dấu trừ.”
“A!” Lâm Vĩ Nguyệt kinh hô một tiếng, vội vàng xóa đi tính lại.
Cô mím chặt môi, lông mi rũ xuống hơi rung rung, tóc đuôi ngựa không kẹp hết được tóc mái trước trán cô, vài sợi tóc mái dưới ánh mặt trời lộ ra ánh vàng.
“Như vậy đúng rồi chứ!” Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Từ, đưa chỗ mình vừa viết lại cho Phó Thanh Từ xem.
Phó Thanh Từ gật đầu.
Cô cười hắc hắc: “Lúc nãy cậu cứ nhìn tớ suốt làm tớ quá khẩn trương, sợ tính sai, kết quả vẫn là tính sai rồi.”
Phó Thanh Từ mặt không biểu cảm: “Trách tớ à?”
“Không trách không trách.” Lâm Vĩ Nguyệt vội vàng lắc đầu, “Nếu tớ lại viết sai cậu nhớ nhắc tớ nhé.”
“Ừ.”
Cố Dật Nhĩ cảm thấy hình ảnh này vô cùng hài hòa.
Thầy Mộ đang đi vòng quanh lớp, thỉnh thoảng học sinh hỏi vài câu, không khí trong lớp học cực kỳ tốt.
Cô lại hướng ánh mắt về phía Tư Dật, phát hiện cậu đã sắp tính xong rồi, nhưng đến bước cuối cùng lại mãi không hạ bút.
“Sao cậu không viết nốt?”
Tư Dật nhìn cô: “Không phải cậu muốn biết tớ viết như thế nào sao? Sao không nhìn?”
Hóa ra là đang đợi cô.
Cố Dật Nhĩ bĩu môi nói: “Tớ lại không phải là kẻ ngốc, không cần nhìn từng bước của cậu mới hiểu được.”
Tư Dật cũng bắt chước cô bĩu môi: “Đơn giản như vậy cũng không biết mà còn không phải là kẻ ngốc sao?”
“Thôi được rồi, cậu viết đi tớ nhìn.” Cô không muốn cãi nhau với cậu, miễn cho cậu lại không vui.
Cứ nhìn như vậy lại đột nhiên phát hiện Tư Dật phạm phải một sai lầm cấp thấp.
“Cậu nhìn nhầm đề rồi.” Cô mở miệng nhắc nhở.
Tư Dật sửng sốt một chút, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, cúi đầu xóa hết chỗ tính sai, tiếp tục viết.
Sau đó Cố Dật Nhĩ lại trơ mắt nhìn cậu viết sai một công thức cơ bản.
“A, lại sai rồi.”
Rốt cuộc lúc này Tư Dật ngẩng đầu lên nhìn cô, ngữ khí có chút cứng đờ: “Cậu đừng nhìn tớ viết nữa.”
Cố Dật Nhĩ khó hiểu: “Chính cậu bảo tớ nhìn, giờ lại bảo không nhìn, tóm lại cậu muốn thế nào?”
“Cậu không nhìn tớ thì tớ sẽ không viết sai.”
Cố Dật Nhĩ cảm thấy những lời này có vấn đề về quan hệ nhân quả, sau đó cô thấy Tư Dật đem bản nháp giấu giấu, nghiêng người với cô rồi tiếp tục viết.
Cô nhìn bộ dáng này của cậu, tâm tư xoay chuyển sau đó bật cười.
“Chẳng lẽ cậu đang khẩn trương à?”
Một câu này của cô dường như chạm phải điểm nào đó của cậu, khiến cậu lập tức xù lông.
“Tớ đang làm bài, cậu đừng có làm ồn đến tớ!” Ngữ khí của Tư Dật hung hăng, mang chút cảnh cáo bên trong.
Vừa mới nãy còn là một bông hoa cao ngạo lạnh lùng ngăn cách với thế gian, ngắn ngủn vài giây sau lại như biến thành một con người khác.
Thật là lòng dạ đàn ông… như kim đáy biển.
Lâm Vĩ Nguyệt đã tính ra, thỏa mãn nhìn các bước giải đề trên giấy: “Bài này thật thú vị.”
Loại lời nói phát rồ này cũng chỉ có học sinh giỏi toán mới nói ra được. Bằng không người bình thường đối với các đề toán khó, chỉ có thể cho mấy cái đánh giá như ‘biến thái’, ‘người ra đề đúng là ăn no rửng mỡ’.
Lâm Vĩ Nguyệt đưa đáp án cho Cố Dật Nhĩ, cô nhìn một lát đã hiểu được.
“Hóa ra còn có thể làm như vậy.”
“Đây là lối tắt.” Lâm Vĩ Nguyệt đắc ý nhướng mày, “Là Phó Thanh Từ chỉ cho tớ.”
Một tiết học lại qua đi, vài người cũng đã làm được mấy đề lớn.
Cố Dật Nhĩ cất bài tập đi: “Vĩ Nguyệt, lúc nghỉ mà có đề tớ không biết làm thì hỏi cậu kiểu gì, cậu có số WeChat không?”
Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu; “Tớ không có di động.” Sau đó lại hỏi Phó Thanh Từ, “Cậu có không?”
Phó Thanh Từ cũng lắc đầu: “Tớ không dùng WeChat.”
Cổ họng Tư Dật không thoải mái, khụ khụ hai tiếng.
Lâm Vĩ Nguyệt a một tiếng: “Nhất định là Tư Dật có.”
Cố Dật Nhĩ nhìn cậu, Tư Dật liếc mắt nhìn cô, ngữ khí bất đắc dĩ: “Nếu không quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi, tớ có thể cố mà làm…”
Lời nói còn chưa dứt, Cố Dật Nhĩ đã đánh gãy: “Tớ không biết làm thì lên Baidu tra là được.”
Lâm Vĩ Nguyệt phụt một cái, bật cười: “Ý kiến hay đấy.”
Ngay cả trong ánh mắt Phó Thanh Từ cũng toát ra một chút ý cười.
Tư Dật: “……” Cậu cảm thấy cậu đang bị nhằm vào.
***
Nhưng mà Cố Dật Nhĩ đã quên đề này là thầy Mộ tự mình ra, tra Baidu căn bản là không thể nào tìm được.
Ngày Quốc Khánh, một nhà già trẻ đang ở sô pha phòng khách nói chuyện phiếm. Cố Dật Nhĩ không muốn tham dự vào, lăn lộn trong phòng phát ngốc với một đề toán học.
Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang, cô quay đầu, là anh cô.
Cao Tự Án cầm một ly sữa bò tiến vào, đặt ở trên bàn cô, cười trêu ghẹo: “Thật thần kỳ, ngày Quốc Khánh còn làm bài tập.”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Dù sao cũng rảnh, làm bài tập giết thời gian.”
“Nếu Dật Hiên có sức mạnh như em, thì cần gì phải lo không đỗ đại học.”
Cố Dật Hiên là anh họ cô, là một học tra lớp 12, bài tập của lớp 10 cũng phải suy nghĩ nửa ngày.
“Anh, nếu không anh xem cho em bài này làm thế nào đi?”
Cao Tự Án cầm lấy nhìn qua.
“Dùng định lý lớn Fermat.”
Cao Tự Án là sinh viên tài chính có thành tích xuất sắc, toán học đương nhiên cũng không tồi.
Cố Dật Nhĩ bất đắc dĩ: “Đừng dùng kiến thức cao cấp như vậy.”
“Vậy anh cũng không biết, toán học ý mà, nghiên cứu càng sâu thì nhìn 1+1 cũng cảm thấy khó.” Cao Tự Án tỏ vẻ bất lực, “Em hỏi bạn em đi.”
Lúc này dì Cao ở dưới lầu gọi lên: “Tự Án, mau xuống chơi cờ với chú đi con.”
Cao Tự Án đem bài tập trả cho cô: “Mẹ gọi anh rồi, lát nữa em cũng xuống dưới chơi với mọi người đi.”
Cao Tự Án đi rồi, Cố Dật Nhĩ uống hai ngụm sữa bò. Cuối cùng vẫn lấy ra di động, nhấn vào WeChat.
Nhóm của lớp bọn họ là “Trại tập trung học sinh mũi nhọn đỉnh nhất vũ trụ”, là lớp phó đặt. Thật sự là một cái tên kiêu ngạo, nhưng mọi người đều tự luyến mà cảm thấy tên này rất thích hợp với lớp bọn họ.
Cố Dật Nhĩ nhấn vào ảnh đại diện kia.
Ảnh của Tư Dật, là một con mèo Ragdoll mắt xanh.
【 Thêm bạn 】
Cố Dật Nhĩ buông di động, ước chừng nửa phút, bên kia đồng ý kết bạn.
【 Không biết làm đề nào? 】
Lời ít ý nhiều, vào thẳng chủ đề luôn.
Cố Dật Nhĩ chụp đề gửi cho Tư Dật.
Một phút sau, bên kia trả lời.
【 Trước gọi một tiếng ba ba đã nào 】
Cố Dật Nhĩ lập tức cho cậu ta vào sổ đen.
******************
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Dật, một thanh niên quật cường chỉ muốn làm ba ba của nữ chính.
* Đây là tiểu thuyết ngôn tình, thật đấy, tôi viết ngọt văn. Tôi thề đấy.
Tư Dật: Sau này tôi siêu cấp đàn ông, các người sớm hay muộn cũng sẽ vì ha ha hôm nay mà trả giá đại giới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT