Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 10: Trả thù


1 năm

trướctiếp

Dạo này không khí ở khu vực phong thủy bảo địa rất căng thẳng.

Trước Quốc Khánh còn vui tươi hớn hở, thầy cô giáo lên lớp còn trêu chọc bốn người đứng đầu kết hợp với nhau, làm tiểu đoàn thể.

Bây giờ tiểu đoàn thể lại sụp đổ.

Nguyên nhân là Tư Dật cả ngày bày một khuôn mặt lạnh lùng cũng không biết là tỏ thái độ cho ai xem.

Khiến đại biểu các môn đi thu bài tập cũng không dám đến chỗ đó.

Hôm nay tiết tự học buổi tối, học sinh đang vùi đầu chuẩn bị cho kỳ thi tháng sắp tới.

Loa phát thanh lỗi thời lại vang lên.

“Mời các lớp trưởng, lớp phó, uỷ viên kỷ luật của lớp 10, lớp 11, đến phòng 201 mở họp.”

Trong phòng học âm thanh vang dội này lặp đi lặp lại thông báo.

Lục Gia đang ngủ, nghe được thông báo duỗi người đứng lên, khoa tay múa chân một chút với Tư Dật: “Dật ca, đi thôi.”

Tư Dật không phản ứng, cau mày ôm ngực nhìn chằm chằm đề mục trước mắt.

Dường như còn đang đắm chìm trong hải dương học tập.

Vương Tư Miểu đứng dậy, đi đến trước bàn Tư Dật gõ gõ vài cái.

“Đi thôi, phải đi họp.”

Mọi người bội phục, không hổ là lớp trưởng mặt lạnh!

Tư Dật còn đang ngẩn người, bả vai giật mình, đứng dậy: “Được.”

Lúc đứng dậy, vừa hay chạm vào quyển sách trên bàn, quyển sách nhích lên trước một chút rơi vào ghế của Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ chỉ ngồi ở một góc nhỏ của ghế, thân thể dựa hẳn vào phía trước, không biết đang làm cái gì.

Tư Dật mím môi, không nhặt quyển sách, đi theo Vương Tư Miểu và Lục Gia đi ra ngoài.

Lâm Vĩ Nguyệt cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng, rụt rụt cổ, chọc chọc cánh tay Cố Dật Nhĩ: “Dật Nhĩ, cậu ấy bị làm sao vậy?”

Cố Dật Nhĩ a một tiếng: “Chắc là dì cả tới rồi?” Ngữ khí không chút để ý nào.

“… Nam sinh sao có thể có dì cả.” Lâm Vĩ Nguyệt mặt đầy không tin.

“Sao lại không có?” Cố Dật Nhĩ chỉ phía sau bàn, “Không phải là giống cậu ta sao?”

Nói xong câu đó, Cố Dật Nhĩ lại vùi đầu vào bàn học.

Lâm Vĩ Nguyệt tiến lại gần: “Cậu đang xem cái gì thế?”

Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu lên, Lâm Vĩ Nguyệt phát hiện má cậu ấy ửng đỏ, khóe miệng mang ý cười, ánh mắt lấp lánh.

Cậu ấy thần bí chớp chớp mắt với cô, đưa tay vào trong ống tay áo đồng phục to rộng lấy ra một cái di động.

Trường học không cho phép mang di động, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho đám học trò lén mang đến.

Các thầy cô giáo cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không quá mức thì các thầy cô cũng làm như không biết.

“Tớ đang đọc tiểu thuyết, cậu đọc không?” Cố Dật Nhĩ đưa điện thoại di động đến gần cô.

Lâm Vĩ Nguyệt gần như chỉ xem các loại sách báo được đề cử ở sau sách ngữ văn, hầu như đều là các tác phẩm nổi tiếng của thế giới, các loại tiểu thuyết cô rất ít khi tiếp xúc đến, nên cô tò mò nhìn qua.

“Là của Lão Xá* hay của Ba Kim*?” Cô ngây thơ hỏi.

(*Lão Xá 1899-1966, tiểu thuyết gia viết về đề tài học sinh, trí thức và dân thành phố, đặc biệt là về cuộc sống ở Bắc Kinh.

*Ba Kim 1904-2005,Người thợ cả của văn học Trung Quốc,biểu tượng của lương tri trong văn học Trung Quốc đương đại)

Cố Dật Nhĩ xì một tiếng bật cười: “Tớ đọc tiểu thuyết ngôn tình.”

“Ngôn tình? Là của Quỳnh Dao sao?”

Cố Dật Nhĩ sắp bị sự ngây thơ của Lâm Vĩ Nguyệt đánh bại rồi: “Vĩ Nguyệt, nói đến ngôn tình, chẳng lẽ cậu chỉ xem mỗi Hoàn Châu Cách Cách thôi sao?”

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: “Sao có thể, tớ còn xem ‘Tân dòng sông ly biệt’ nữa”

“Cậu có xem Thiensu.com không? Hoa Hỏa* hay Ái Cách* thì sao?” Cô hỏi.

(*Hoa Hỏa và Ái Cách là hai loại tạp chí đăng các tiểu thuyết tình yêu ngắn, Hỏa Hoa thỉnh thoảng cũng có cả tiểu thuyết dài)

Lâm Vĩ Nguyệt mê man lắc lắc đầu: “Đó là cái gì?”

Các loại tạp chí sách báo nói về nỗi đau tuổi trẻ dành cho những cô gái mới lớn. Tuyệt sắc thiếu niên và học muội nghèo khổ, ngựa giống si tình và em gái ngây thơ thuần khiết. Tôi yêu em thì tôi phải huỷ hoại em, làm trò ngay trước mặt em lên giường với người phụ nữ khác. Câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ của nữ chủ với tổng tài bá đạo, cho dù anh có ngược em thế nào em cũng sống chết không rời đi. Thật sự là khiến người ta lã chã rơi lệ, nửa đêm trốn trong chăn soi đèn pin đọc còn có thể khóc ướt hết cả gối.

Cố Dật Nhĩ đưa điện thoại cho cô: “Cậu đọc đi.”

Lâm Vĩ Nguyệt nhìn giao diện màu xanh cảm giác rất thích mắt.

【 Nụ hôn che trời lấp đất gần như muốn cắn nuốt cô, đầu lưỡi hắn cạy mở khớp hàm đang cắn chặt của cô, không chút lưu tình mà công thành đoạt đất.

Cô ưm ưm giãy giụa, nhưng sức lực của nam nữ cách biệt quá nhiều không hề cho cô cơ hội tránh thoát. 

Hắn gầm nhẹ một tiếng, nụ hôn dần dần đi xuống

……】

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Lâm Vĩ Nguyệt nhìn thấy điều này, nhưng dường như nhân loại trời sinh đối với những kiểu miêu tả này thông tuệ hơn các sinh vật bình thường khác, rất nhanh cô đã lĩnh ngộ ra được.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt nóng lên: “Này…”

“Kích thích không?” Cố Dật Nhĩ nhướng mày với cô.

Lâm Vĩ Nguyệt thẹn thùng trừng mắt liếc cô một cái, cắn môi: “Không nghĩ tới cậu lại không đứng đắn như vậy!”

“Tớ cũng chỉ vừa hay xem đến đoạn này mà thôi, chứ thật ra đọc xuống dưới nữa cũng thanh thủy lắm.” Cố Dật Nhĩ lại đưa điện thoại qua, “Cùng nhau đọc không?”

Lâm Vĩ Nguyệt đấu tranh tư tưởng rất lâu, xác nhận lại một lần: “Thật sự không còn tình tiết này?”

“Không có, chỉ có từng này, cậu vừa xem hết rồi.”

Sau đó hai người lén lút ghé đầu vào bàn học, trộm đọc tiểu thuyết ngôn tình trong giờ tự học.

“Vì sao nam chính lúc nào cũng đỏ mắt gầm nhẹ, anh ta là con thỏ sao?”

“……”

“Không phải nữ chính thích nam chính sao? Vì sao nam chính tới tìm mà cô ta lại đi với nam phụ?”

“……”

“Nam chính mỗi ngày đều gào thét, anh ta có đau họng không…”

Hôm nay Cố Dật Nhĩ mới phát hiện, hóa ra Lâm Vĩ Nguyệt là kiểu lải nhải như vậy.

Thật sự quá ảnh hưởng đến cô, cô đành phải nói: “Nếu không có những tình tiết này tiểu thuyết còn viết tiếp thế nào nữa? Trực tiếp kết thúc luôn, cậu đọc đi đừng lèm bèm nữa.”

Lâm Vĩ Nguyệt hơi ủy khuất: “Tớ cũng không nói sai mà…”

Cố Dật Nhĩ cầm điện thoại về: “Cậu đọc sách hóa của cậu đi.”

“… Tớ không nói nữa.”

Tuy rằng hơi ngu xuẩn, nhưng không thể không thừa nhận, tiểu thuyết ngôn tình vẫn hay hơn sách hóa học một trăm lần.

***

Ba cán bộ lớp tới nơi mở họp mới phát hiện hình như bọn họ tới hơi sớm.

Tư Dật là ủy viên kỷ luật, mỗi ngày chỉ cần hy sinh một chút thời gian nghỉ trưa, cũng không có chỗ nào khiến người ta không hài lòng.

Cái khó của ủy viên kỷ luật là, nếu ở lớp có bạn học vi phạm kỷ luật thì nên chí công vô tư ghi tên cậu ấy vào sổ, hay là ngoảnh mặt đi coi như không nhìn thấy.

Cái đầu tiên thì đắc tội bạn học, cái thứ hai thì tổn hại danh dự trước mặt thầy cô giáo, cho nên vị trí này bình thường không ai muốn làm.

Tư Dật thì không có phiền não nào. Lúc đi học cậu rất ít khi chú ý đến người khác, nếu không phải đang nghe giảng, thì là nhìn cái ót của Cố Dật Nhĩ đi vào cõi thần tiên, còn chuyện người khác có nói chuyện riêng hay không, cậu không thèm để ý.

Bài tập của lớp 1 có thể quấn vòng quanh địa cầu rồi, tiết tự học buổi tối mọi người còn đang liều mạng làm bài tập để về nhà có thêm chút thời gian ngủ, thế nên trong lớp ngoài trừ tiếng lật sách và tiếng giấy bút cọ sát thì không nghe thấy tạp âm gì.

Cậu có thói quen vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa làm bài tập, bởi vậy cũng không biết có ai nói chuyện riêng không.

Cho dù có người bị bắt được, bị nhớ tên người đó cũng không dám nói gì.

Ai bảo cậu có tiểu đệ đông đảo, được giang hồ xưng một tiếng ‘Dật ca’ chứ.

Vương Tư Miểu ngồi xuống vị trí trung tâm. Tư Dật và Lục Gia mỗi người ngồi một bên, Vương Tư Miểu đang viết cái gì đó, Lục Gia tiếp tục ghé vào bàn tranh thủ mơ tiếp giấc mơ còn dang dở lúc nãy.

Có nữ sinh đang trộm ngắm Tư Dật, hai ba người tụm vào nói nhỏ, thỉnh thoảng còn mang theo tiếng cười.

Tư Dật dường như không hề phát hiện, cậu rũ mắt xuống không biết đang nhìn gì.

“Tư Dật.” Có người gọi cậu.

Cậu ngẩng đầu, là một nữ sinh, khuôn mặt mỉm cười nhìn cậu.

Lục Gia không biết sao tự nhiên tỉnh lại.

Cách Vương Tư Miểu khoa tay múa chân với Tư Dật: “Lớp 3, hoa khôi của lớp 3!” Sau đó bị Vương Tư Miểu hung hăng trừng mắt một cái.

Lục Gia rụt cổ, cuối cùng nói câu: “Tên là Tôn Yểu!”

Sau đó câm miệng dưới dâm uy của Vương Tư Miểu.

Là cậu ta à, hoa khôi của lớp 3.

“Bên cạnh cậu có người ngồi chưa? Tớ có thể ngồi bên cạnh cậu không?”

Ngữ khí của Tư Dật không chút gợn sóng: “Tùy cậu.”

Tôn Yểu ngồi bên tay phải cậu, xích ghế lại, nói: “Lần trước cảm ơn cậu đã dạy tớ làm bài.”

“Chuyện nhỏ thôi.”

“Nếu không nhờ cậu nói các bước giải đề với tớ, chắc tớ nghĩ nát óc cũng không ra.” Ngữ khí của Tôn Yểu rất chân thành, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười mỉm ngọt ngào, “Nhưng mà phần tính toán sau đó cũng khó quá, tớ tính sai rồi, thật lãng phí thời gian cậu dạy tớ.”

Tư Dật nhướng mày: “Cậu đã làm sai rồi còn cảm ơn tôi làm gì?”

“Chẳng lẽ còn bắt cậu viết từng bước từng bước cho tớ sao? Như vậy thì làm phiền cậu quá.”

Cũng không biết Tư Dật nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên lại nhấp miệng cười.

Không khỏi khiến mọi người nhìn mà ngây ngốc.

Cậu thở dài: “Quả nhiên là người không có lương tâm.”

Tôn Yểu không biết lời này của cậu là nói về ai, Tư Dật nói xong câu đó thì cũng quay đầu đi, không có ý tiếp tục câu chuyện nữa.

Sau đó có thầy giáo tiến vào.

Chủ đề của buổi họp là sắp đến ngày kỳ niệm thành lập trường.

Học sinh lớp 12 mỗi ngày bị buộc ở lớp học ôn tập toàn diện, cho dù là kỷ niệm ngày thành lập trường cũng không thể thành trở ngại với lòng nhiệt tình học tập của bọn họ.

Rảnh rỗi đương nhiên là nhóm học đệ học muội lớp 10, 11.

“Bởi vì là tròn 70 năm kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên lần này trường học rất coi trọng. Chờ tới ngày đó, sẽ có không ít các cựu học sinh nổi danh trở về, các em là cán bộ các lớp phải phối hợp chặt chẽ với các thầy cô để tổ chức ngày thành lập trường cho thật tốt, nghe rõ không?”

“Nghe rõ ạ.”

Thầy giáo vừa lòng gật đầu: “Lần này kỷ niệm ngày thành lập trường còn có tiệc tối. Tất cả các tiết mục đã được sắp xếp xong rồi, nhưng hiện tại lại đột nhiên nói muốn có một tiết mục của học sinh, hình thức không hạn chế, thời gian tương đối gấp đấy, các em trở về lớp hỏi các bạn học xem có ai nguyện ý báo danh không.”

Các tiết mục trong tiệc tối của ngày kỷ niệm thành lập trường đã sớm được chuẩn bị từ trước khi học kỳ này khai giảng, hiện tại đột nhiên muốn bổ sung một tiết mục, cũng không ai muốn ôm nhiệm vụ sứ* này. 

(*ôm đồ sứ: dễ vỡ, nguy hiểm)

Chuyện quan trọng nói xong, thầy giáo nói tiếp mấy chuyện râu ria khác.

“Thầy nhìn tình hình kỷ luật của các lớp khối 10 cũng không tệ lắm, đặc biệt là lớp 1, không có một hành vi vi phạm nào, chúng ta phải khen ngợi các cán bộ lớp 10-1,mọi người vỗ tay.”

“Bạch bạch bạch bạch!”

Khóe miệng Tư Dật giật giật không tình quá nguyện tiếp nhận cái khen thưởng này.

Vương Tư Miểu cũng rất bình tĩnh, chỉ thoáng cười nhẹ với mọi người tỏ vẻ cảm tạ.

Lục Gia lại cực kỳ lâng lâng, đứng lên cúi người, ngoài miệng lại khiêm tốn dối trá: “Thật ngại quá, thật ngại quá!”

Sau đó thầy giáo đột nhiên chuyển chủ đề:

“Nhưng mà chỉ kiểm tra kỷ luật là không đủ, còn phải bảo đảm hiệu suất học tập của các bạn học. Thầy biết, mới khai giảng có một tháng thôi đã có người không nhịn được mà mang điện thoại đến lớp. Thầy cũng không muốn nói nhiều, nhưng quy định là quy định, trường học nói không cho phép mang di động, vậy thì không thể mang. Nếu các em nhìn thấy có bạn học lén sử dụng di động, nhất định phải tịch thu, trực tiếp giao cho chủ nhiệm lớp xử lý, hoặc là giao cho chủ nhiệm khối.”

Loại chuyện đắc tội bạn học này không ai muốn làm.

Mọi người không có phản ứng gì.

Thầy giáo lại dông dài lằng nhằng thêm một lúc mới kết thúc.

“Tiết tự học buổi tối cũng sắp kết thúc rồi thầy không nói nhiều nữa, các em về lớp đi. Những học sinh không ở nội trú khi về nhà phải chú ý an toàn nhé.”

Cả đám học sinh xếp hàng rồi tốp ba tốp năm rời đi, Tư Dật đứng dậy giật giật cổ, chuẩn bị về phòng học thu thập cặp sách về nhà.

“Dật ca, hai người đi trước đi, em ở đây ngủ bù một chút, hôm nay em quên nghỉ trưa nên bây giờ mệt quá.” Lục Gia ngáp một cái rồi ngồi trở lại.

“Nhớ phải tỉnh đấy, đừng để bị nhốt ở trường học.” Tư Dật chân dài vừa bước, hơn nửa thân mình đã ra khỏi phòng học.

“Tư Dật.” Vương Tư Miểu bỗng nhiên gọi cậu lại. 

Cậu quay đầu, dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì.

Vương Tư Miểu đỡ đỡ mắt kính, thần sắc nghiêm túc: “Những gì thầy giáo vừa nói cậu đều nghe được chứ?”

“Nghe được.”

“Vậy tớ hy vọng cậu đừng bao che cho bạn học trong lớp, nếu gặp phải hành vi vi phạm, nhất định phải ghi vào sổ kỷ luật.”

Tư Dật cảm thán, thật là phong cách nói chuyện của lão cán bộ.

“Hy vọng cậu đừng giống như Lục Gia, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.”

Vị này từ tiểu học đã là đại đội trưởng ba vạch đỏ, cũng là tận tâm tẫn trách. Trong các cán bộ và ủy viên của lớp, cũng chỉ có cậu ấy là nghiêm túc quản lý lớp.

Nói xong câu đó, Vương Tư Miểu lại xoay người đến bên người Lục Gia.

Tay duỗi ra nắm lấy tai của Lục Gia kéo lên.

Tiếng kêu thảm thiết của Lục Gia vang lên: “Má ơi! Đau!”

Tư Dật che lỗ tai, lòng sợ hãi về phòng học.

Mới vừa bước vào lớp đã có người hướng cậu hỏi thăm: “Họp cái gì thế?”

“Chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường.”

Tinh thần của các bạn học lập tức tỉnh táo: “Được nghỉ sao!”

Vừa qua Quốc Khánh xong tụi học trò chỉ nghĩ đến nghỉ, không muốn học.

“Không phải, chờ lớp trưởng về nói đi.”

Vừa nghe không được nghỉ, mọi người cũng chẳng hứng thú nữa.

Tư Dật đi về chỗ ngồi của mình, phát hiện Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt cùng bò trên mặt bàn, bả vai run lên, không biết đang làm gì.

Cậu lặng lẽ khom lưng phát hiện ra một mảng ánh sáng.

Ánh sáng quá quen thuộc, là màn hình di động.

Cậu nhướng mày, cơ hội tốt để phô bày uy nghiêm.

Động tác như sét đánh không kịp bưng tai, cậu vươn tay tới, chính xác mà bắt được chỗ ánh sáng phát ra.

Di động tới tay.

Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt đồng thời ngẩng đầu, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu cười đắc ý với Cố Dật Nhĩ, vốn tưởng rằng lúc này Cố Dật Nhĩ nhất định sẽ tức giận hét cậu trả điện thoại cô.

Nhưng cô không có, mặt cô ửng hồng, ánh mắt long lanh, vẻ mặt như cô gái nhỏ ủy khuất nhìn cậu.

Đây vẫn là Cố Dật Nhĩ sao?

Cố Dật Nhĩ cắn cắn môi, nắm tay dậm chân, nhỏ giọng hô: “Mau trả tớ!”

Có… Có điểm đáng yêu…

Tư Dật còn chưa phục hồi lại tinh thần, theo bản năng nhìn vào di động của cô, di động còn chưa khóa màn hình, phía trên vẫn còn những thứ cô đang xem.

【 Hắn mở rộng hai chân cô ra, nhìn vào cảnh sắc nơi đó, hầu kết gợi cảm trượt lên xuống

“Thật xinh đẹp.” 】

Cái quỷ gì thế này!

*************

Tác giả có lời muốn nói: Tư Dật: Hóa ra em thích tư thế này, anh biết rồi!

Cố Dật Nhĩ:…

Tư Dật: Nếu không lần sau chúng ta…

Cố Dật Nhĩ: Câm miệng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp