Trọng Sinh Ngàn Vạn Sủng Ái

Chương 12


1 năm

trướctiếp

Thấy anh tắt điện thoại, người sáng lập tập đoàn VK- Kỷ Hưng Vận bày ra bộ mặt hòa ái hỏi: “A Hành, con với cô gái kia, sau khi hẹn hò còn đi đâu nữa thế?”

“Về nhà ngủ.” Kỷ Duật Hành ném điện thoại sang một bên.

“Hai đứa ngủ cùng nhau?” Kỷ Hưng Vận hai mắt đều sáng lên.

“Ai về nhà nấy.” Kỷ Duật Hành nhàn nhạt đập vỡ ước vọng tốt đẹp của ba anh.

Kỷ Hưng Vận tức khắc thất vọng không thôi.

Lúc này trên bàn, tiếng di động lại vang lên.

Từ lúc Kỷ Duật Hành tới đây điện thoại chưa từng ngừng đổ chuông, Kỷ Hưng Vận phiền não nói, “Con không tắt điện thoại được một chút sao?” Con ông chả làm gì cũng bận rộn hơn cả ba nó.

“Là anh cả.”

“Tắt đi, tắt đi.”

Tin tức Kỷ Duật Hành trước mặt bàn dân thiên hạ hôn cô gái kia thực sự là chủ đề nhà nhà chú ý, bạn bè khắp nơi sớm đã gọi điện hỏi tình hình. Nếu không phải anh chờ điện thoại Thẩm Ninh và Vu Kiệt thì hẳn đã tắt máy từ lâu. Anh nghĩ thầm trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Ninh cũng sẽ không gọi tới, thoải mái tắt nguồn. Anh vừa tắt máy vừa lười biếng nói: “Lão già, dạo này ba rảnh rỗi nhỉ? Có thời gian thì nên đến tập đoàn làm việc, quan tâm đến tài sản của con, đừng để nó thất thoát.” Đây đúng là lời nói của một thằng con bất hiếu mà.

“Yên tâm, thất thoát không nổi đâu!” Kỷ Hưng Vận tức giận trừng mắt với anh một cái, nói cái gì vậy chứ!

Nhưng tức giận chỉ được ba giây, ông lại cảm thấy hứng thú với đề tài ban đầu, “Con mau đem ngày sinh tháng đẻ của cô gái kia tới, ba tìm đại sư xem cho. Không cần lương duyên gì hết, chắp vá cũng được, cưới được con nhà người ta về rồi tính.” Ông chả cần hỏi gì, cũng mặc kệ hết mọi thứ, chỉ cần con ông thích, có thể thay anh nối dõi tông đường, vậy mọi sự tốt đẹp rồi .

Kỷ Duật Hành bật cười một tiếng, thuận miệng nói: “Con muốn cưới, người ta cũng có muốn gả đâu.”

“Cái gì?” Kỷ Hưng Vận lập tức thẳng lưng, còn có người không muốn gả cho con ông sao? “Vì sao?” Chẳng lẽ lại cho rằng con trai ông ở tập đoàn không có chức vụ gì thì không có tiền hả?

“Cô ấy là con một.” Kỷ Duật Hành vừa đáp vừa gác đôi chân dài lên ghế mây.

“Ngồi không ngồi…… Cái gì!” Lão gia tuy tuổi lớn, đầu óc vẫn tương đối minh mẫn, nói ra với giọng quãng tám, “Nhà bên kia có một đứa con gái, ba thì sao, không phải ba mẹ cũng chỉ có một đứa thôi sao!” Chẳng lẽ còn muốn con ông ở rể? Con ông trời cũng không thể có mặt mũi lớn như vậy!

Kỷ Duật Hành nhướng mày.

Kỷ Hưng Vận xem thái độ của con trai, vội vàng nói tiếp, “Ba nói với con,

nếu con dám làm như vậy, ba sẽ, ba sẽ đánh gãy chân con, đóng băng thẻ ngân hàng của con!”

“Có chuyện gì vậy, lại chọc cho ba con tức giận?” Tiếng cười khanh khách từ phía sau truyền đến. Chốc lát sau, một vị phu nhân hoàn mỹ không khuyết điểm xuất hiện. Đây là mẹ của Kỷ Duật Hành, Diệp Ức Vân. Tuy đã 60 nhưng do được bảo dưỡng cẩn thận, hơn nữa mỗi năm đều đi “Bệnh viện” một chuyến, bà nhìn qua cũng chỉ mới hơn 40. Lúc này bà đã ăn mặc lộng lẫy ra cửa, khom lưng hôn lên mặt Kỷ Hưng Vận.

“A Hành, con rảnh thì nên về thăm ba con nhiều hơn, đừng làm ba con tức giận nữa.” Diệp Ức Vân nhẹ nhàng nói với con trai.

Kỷ Duật Hành kéo khóe môi.

“Anh yêu, em đi đây, mấy người phu nhân Trương đã giục em nhiều lần rồi.” Người khác là đi làm, Diệp Ức Vân là đi chơi mạt chược. Sáng đi chiều về, sét đánh cũng thay đổi được.

Kỷ Hưng Vận gật đầu, Diệp Ức Vân liền chậm rãi rời đi. Lão già nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người vợ thứ ba, nói: “Mẹ con cũng là một nữ nhân thông minh, luôn biết mình muốn cái gì. Gả vào Kỷ gia cũng an phận, cả ngày không làm đẹp thì đi chơi mạt chược, tiêu dao tự tại.”

Ông vừa lòng mà cười, lại quay sang Kỷ Duật Hành nói: “A Hành, tìm phụ nữ phải tìm người như mẹ con, đừng tìm người tham vọng quá lớn. Nhìn anh hai con mà xem, nếu không phải ba con ở đây, cái công ty giải trí chắc phải đổi họ rồi.”

Kỷ Duật Hành đứng lên, “Con không rảnh nghe ba đâu, không có việc gì thì con đi đây.”

“Thằng nhóc thối này…Không được ở rể, biết chưa!”

Kỷ Duật Hành xua tay, đi thẳng không quay đầu lại.

Thẩm Ninh ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa bên ngoài, nhìn xung quanh văn phòng, tính toán làm sao để Thẩm Hồng Lương hết giận.

Nhưng khuyên như thế nào mới ổn? Cô nghĩ cả ngày cũng không tìm ra được lý do nào tử tế. Cũng không thể nói là anh là chồng kiếp trước của mình, mình dùng tiền của anh là chuyện rất bình thường.

Nhưng cũng không thể thừa nhận mình sai, như vậy hình tượng của mình trong lòng ba sẽ xuống dốc không phanh mất! Cô điên mới làm thế.

Xét ra, cái này giao cho tên đầu sỏ đến xử lý đi. Dám ở nơi công cộng hôn cô!

Nhắc mới nhớ, anh ở đâu rồi? Vừa rồi sao không tới? Chẳng lẽ là sợ bị ba đánh? Thẩm Ninh tưởng tượng ra liền vui vẻ hẳn đi.

Bùi Tuệ khuyên Thẩm Hồng Lương vài câu, đi ra văn phòng nhìn về Thẩm Ninh đang yên lặng ngồi trên sofa.

Đối với việc này, bà thực sự ngạc nhiên không kém chồng mình nhưng suy nghĩ lại có phần phức tạp hơn.

Tất cả kể từ khi con gái từ nơi huấn luyện trở về, bà đã cảm thấy rất khác. Tuy rằng lúc nào cũng nói chuyện như một đứa trẻ nhưng nếu nhìn kĩ, hành vi cử chỉ và cả suy nghĩ của con gái đều đã trưởng thành hơn. Thỉnh thoảng sẽ thấy cô trầm tư ngồi một mình, ngăn cách với cả thế giới bên ngoài. Đáy mắt còn thể hiện sự đau thương vô tận làm bà không dám nhìn thẳng.

Gọi một tiếng, con gái sẽ tỉnh lại, đeo lên bộ mặt tươi cười, nhiều khi bà còn nghi ngờ chẳng biết hình ảnh thống khổ kia có phải là ảo giác không.

Dù muốn phủ nhận thế nào, lần thứ hai thấy con gái cực khổ che giấu bi thương, bà hiểu con gái chắc chắn đã gặp sự cố gì rồi. Có lẽ là cô bị bạn bè xa lánh, hay là bị huấn luyện viên… Không, bà hiểu con gái mình. Con gái luôn là một đứa trẻ kiên cường, nếu không được đối xử bình đẳng, con gái nhất định sẽ phản kháng. Hơn nữa sự thay đổi của con gái không đơn giản như vậy… Thật giống như… không phải một năm bà không thấy con gái, mà đã nhiều năm không gặp cô rồi vậy.

Suy nghĩ này cũng làm bà cảm thấy buồn cười.

Chỉ là vẫn không nghĩ được lý do tại sao con gái thay đổi. Nếu là một năm trước, con gái sẽ không bao giờ để ý đến một người đàn ông hơn mình mười mấy tuổi, hơn nữa lừa bọn họ đi hẹn hò với người mới quen một tháng, mua một đống đồ xa xỉ, còn cùng anh ta…hôn nồng nhiệt như vậy.

Rốt cuộc là con gái bảo bối của bà bị làm sao? Là nhất kiến chung tình với anh ta? Hay là đắm mình trong trụy lạc?

“Ninh Ninh, dù sao buổi sáng cũng không có nhiều việc, chúng ta ra ngoài ăn sáng đi.” Lúc đầu tới sớm để bàn với Kỷ Duật Hành chuyện hợp tác nghiên cứu thị trường, hiện tại xem ra không được rồi.

Thẩm Ninh đứng lên hỏi, “Ba không đi sao?”

“Để một người ở chỗ này đi, hai mẹ con mình cho thoải mái.”

Thẩm Ninh nghĩ vậy cũng tốt, xử lý từng người đi.

Bùi Tuệ lái xe cùng Thẩm Ninh đi vào chỗ bà hay ăn sáng với bạn bè, chọn một góc ngồi tao nhã rồi gọi một ấm trà và vài món điểm tâm, hai mẹ con chậm rãi thưởng thức.

Bùi Tuệ đầu tiên lân la ngoài lề một chút, sau đó mới thật cẩn thận đi vào chủ đề chính, “Con gái, con với Kỷ thất tiên sinh rốt cục là có chuyện gì?”

Thẩm Ninh nghĩ một hồi rồi nói: “Con xin lỗi, mẹ, thực ra con vẫn chưa nói cho mẹ biết.”

“Không sao, giờ nói cũng được, mẹ chỉ là muốn biết, sao con lại cùng anh ta…..”

Thẩm Ninh nghiêm túc mà nhìn mẹ mình mà nói, “Con cũng không biết, con gặp anh ấy giống như đã quen biết anh ấy cả đời vậy, chỉ muốn gần gũi anh ấy. Con cảm thấy, có lẽ đời trước bọn con là vợ chồng, đời này sống lại tiếp tục tiền duyên.”

Mẹ Thẩm không biết cô nói mấy phần là thật, bà chỉ cảm giác con gái như bị tình yêu làm quay cuồng mới nói ra mấy lời này. May mắn là con gái cũng không phải quá trụy lạc.

“Con chưa từng trải qua những việc này nên nghĩ như vậy cũng có thể tha thứ. Mẹ chỉ lo Kỷ tiên sinh kia không phải đối tượng tốt.”

“Vì sao ạ?”

“Thứ nhất, anh ta hơn con mười mấy tuổi, suy nghĩ cùng việc đối nhân xử thế cũng hoàn toàn khác nhau.”

Thẩm Ninh lén lút thè lưỡi, không dám nói ra tuổi tâm lý của mình cũng đã hơn 30 rồi.

“Thứ hai, cậu ta xuất thân hào môn. Cậu ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhà chúng ta hiện tại tuy cũng có chút của cải nhưng so với nhà cậu ta mà nói thì hoàn toàn kém xa. Con biết ba anh ta đã mấy năm đạt danh hiệu nhà giàu số 1 rồi nhỉ.” Bùi Tuệ nhìn con gái nói tiếp, “Mẹ cũng nghĩ rằng vị trí phu nhân hào môn cũng đơn giản mà ngồi lên như vậy được đâu.”

“Mẹ đừng lo lắng ạ, con có thể ứng phó được.” Cô tốt xấu cũng là Hoàng hậu một thời.

Thấy con gái vẻ mặt nhẹ nhàng, Bùi Tuệ cho rằng cô không hiểu được tình hình nghiêm trọng ra sao, bà lại vội vàng nói: “Hơn nữa, từ trước đến nay Kỷ tiên sinh vẫn không phải là người làm việc đàng hoàng. Có người đàn ông nào 30 tuổi đầu không làm được việc gì, chỉ biết ăn chơi, không có chí tiến thủ, đáng tin cậy sao?”

Thực ra cô lại rất hạnh phúc vì cuối cùng anh cũng có được thứ mình muốn. Ở cổ đại, gánh vác quốc gia là trách nhiệm cực kì lớn, cái giá mà hoàng đế phải trả lớn gấp trăm lần người thường. Hiện tại anh có thể an nhàn làm một thường dân, hơn nữa còn có thể dành thời gian cho cô, không tốt sao?

Chỉ là mẹ không phải người trong cuộc, Thẩm Ninh chỉ có thể nói: “Không phải bây giờ anh ấy đang có ý định hợp tác cùng công ty chúng ta sao?”

“Ai mà biết đó có phải là lý do để cậu ta tiếp cận con không? Người ngoài nói cậu ta không gần nữ sắc nhưng cậu ta lại ngầm làm điều xằng bậy với con, chỉ sợ những cái đó đều là giả. Cậu ta dựa vào mấy lời này để nhúng chàm con gái nhà người ta đó.”

Thẩm Ninh cười khẽ, “Mẹ, xã hội như thế này, đàn bà hám giàu là không kể hết. Anh ấy vốn chỉ cần ném ra một túi tiền là bao người sẽ rình rập vồ lấy rồi.” Thẩm Ninh đau lòng thật sự, ở cổ đại thì con gái đúng là không thể tự lực cánh sinh mà sống, ở hiện đại lại bao nhiêu người sống sung sướng mà không biết nắm lấy cơ hội phát triển, hèn mọn bán bản thân mình để hưởng lạc.

Bùi Tuệ nghĩ con gái nói cũng có ý đúng. Nhưng vẫn cảm thấy Kỷ Duật Hành không phải là chàng rể tốt, nói “Con gái, mẹ không phải dội nước lạnh vào con đâu, mẹ chỉ sợ con không thể giữ được người kia.” Bọn họ cơ hồ không có điểm chung nào với nhau!

Thẩm Ninh đang định trả lời lại nghe giọng ai cao vút từ bên kia: “Đây không phải là Bùi Tuệ cùng Thẩm Ninh sao?”

Hai mẹ con nghe tiếng bèn nhìn lại. Bốn người phụ nữ đang dần đi đến, đây chính là các công ty đá quý cạnh tranh cùng nhà hai người. Còn là một hội bà tám.

“Mọi người cũng tới uống trà à?” Bùi Tuệ cười nói.

“Đúng vậy.” Một người béo múp tuổi xấp xỉ Bùi Tuệ đi lên phía trước, làm ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Tôi mới nghe được chuyện hồi sáng. Bùi Tuệ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Có phải có hiểu lầm không?”

Thẩm Ninh nhướng mày, hiểu lầm cái gì?

“À, không có việc gì, chỉ chút việc nhỏ thôi.”

Mấy người phụ nữ còn lại vừa đi tới. Một vị phu nhân 30 tuổi tính tình thẳng thắn hỏi: “Thẩm Ninh, có người nói với dì con làm cái công việc ấy, dì bèn hung hăng mắng người kia một hồi đó.” Lời nói tuy là vậy nhưng biểu cảm lại có chút khó chịu.

“Ai nói?” Bùi Tuệ sắc mặt tức khắc thay đổi, “Ai lại hạ nhục thanh danh của Ninh Ninh?”

Cô béo nói: “Muốn trách cũng nên trách ông Thẩm, kêu đến lớn tiếng như vậy, toàn bộ cao ốc đều nghe thấy hết. Chuyện như thế ai lại không nói đi nói lại cho được?” Mục đích tới đây còn không phải là tám chuyện hóng hớt? Vừa vặn đương sự cũng ở đây, liền lập tức hỏi thẳng.

Biết ngay mà! Bùi Tuệ rất tức giận, cái tính nóng nảy của chồng lại làm hại thanh danh con gái!

“Chẳng lẽ Kỷ công tử kia thật là bạn trai của con gái bà? Nhìn dáng vẻ con gái bà rất thiếu tình cảm của ba nha.” Có người nói lại.

“Nói cái gì thế!” Cô béo cười đẩy người kia một chút.

“Mọi người, xin nhường đường một chút.” Một giọng điệu có vẻ hơi tức giận từ đằng sau vang lên.

Mọi người đồng thời quay đầu. Chỉ thấy Kỷ thiếu gia người trần mắt thịt từ trong báo chí hiện ra, mặc một chiếc sơ mi đen quần tây, trên tay còn cầm một bó hoa lười biếng đứng trước mặt họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp