Ở Cảnh Triều, bởi vì bối cảnh phức tạp, hai người vẫn chưa thể có con. Thẩm Ninh thực ra đã nghĩ về điều này từ trước, chờ những chuyện này kết thúc, cô sẽ cùng anh kết hôn rồi sinh con luôn. Lời này của anh có ý là…..

“Chú đê tiện!” Cô nghiến răng nghiến lợi.

Kỷ Duật Hành nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

“Tôi không tin chú nhịn được.”

“Anh không cần nhịn, bảo bối.” Kỷ Duật Hành quay đầu, thâm ý nhìn cô từ trên xuống dưới.

Thẩm Ninh nghe hiểu, đỏ mặt mắng “Đáng ghét!”

Sắc mặt Kỷ Duật Hành đã tốt hơn nhiều, mềm lòng nói, “Cũng không nhất thiết phải là đêm nay nhưng ít ra cũng phải cho anh cái thời hạn chứ, để anh có cái mà nghĩ, nhỉ?”

Thẩm Ninh dẩu miệng nửa ngày mới không tình nguyện nói: “Chú có phải đã quên chào hỏi ai rồi không?”

“Anh muốn em còn phải chào hỏi ai?” Trong mắt Kỷ Duật Hành tức khắc lộ ra tia hung dữ.

“Bố vợ của chú!” Đúng là đồ chậm hiểu.

Kỷ Duật Hành một tay cầm vô lăng, nói “Không phải là đang tranh thủ sao?” Miệng nói như vậy nhưng anh đã hiểu rõ. Quả nhiên quên mất chuyện này!

Hiện đại không phải cổ đại. Lúc ấy, nhạc phụ phải quỳ xuống mà hành lễ với anh, còn bây giờ là anh phải lo lắng khom lưng cúi đầu chào bố vợ.

“Chú còn chưa quay xe lại?” Cô tin anh đang suy sét việc này mới lạ.

Cuối cùng Kỷ Duật Hành cũng đổi hướng, nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói, “Ngày mai đi?”

Thẩm Ninh lạnh lùng nói: “Nước đến chân mới nhảy, dù sao cháu cũng không gấp gáp như vậy.”

“Bao nhiêu người muốn anh cưới con gái bọn họ.”

“Nhưng họ không phải ba tôi,” Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, vui sướng khi người gặp họa địa đạo, “Ba chê chú tuổi quá lớn, còn là gay.”

Kỷ Duật Hành vẫn bình tĩnh đáp, “Thời buổi này, thủ thân như ngọc như vậy cũng bị người ta ghét.”

Thẩm Ninh thầm cười, còn bâng quơ ngoài miệng, “Dù sao tự chú xem mà làm, ba mẹ không đồng ý thì tôi cũng không thể làm gì.”

“Nếu bọn họ vẫn cứ không đồng ý?”

Thẩm Ninh rũ mắt yên lặng một lát, ngẩng đầu nghiêm túc nói “Tôi luôn nghe lời ba mẹ.”

Thẩm Ninh quyết định ở lại Cảnh Triều, trong lòng luôn luôn cảm thấy áy náy với ba mẹ mình. Cô thường xuyên mơ thấy cả nhà đoàn tụ, mở mắt ra không thấy một ai lại rơi nước mắt. Tuy rằng trời cao ưu ái, đưa cô xuyên trở về ngay lúc mình ra đi, nên ba mẹ vẫn chưa trải qua cảm giác đau lòng khi mất cô. Dù vậy, Thẩm Ninh vẫn luôn cảm thấy có lỗi về sự lựa chọn của mình. Cái gì mất đi mới càng thêm quý giá. Chưa nhắc đến tình yêu, tình thân cũng thế.

Kỷ Duật Hành hiện giờ đã hoàn toàn nhớ hết ký ức cổ đại, cũng hiểu ý nghĩa của ba mẹ đối với Thẩm Ninh, cong môi nói, “Anh ở rể thì thế nào?”

Hai mắt Thẩm Ninh sáng lên, “Ý kiến hay!” Lúc này thương cảm gì cũng chẳng còn sót lại, “Chú làm vậy, chắc chắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi không gì phá nổi luôn!”

Kỷ Duật Hành nhướng mày, hiểu được mình vừa mới biết được một đòn knock-out.

Thẩm Ninh hưng phấn một hồi, sau đó mới bình tĩnh lại, nhớ tới truyền thông đưa tin nghe đồn, “Nhưng ông cụ nhà anh chắc chắn không chịu đâu?” Năm mươi tuổi mới sinh ra đứa con này, thương như trân châu bảo bối, nghe anh ở rể chắc sẽ tìm người giết cô mất.

“Ông già biết anh ngủ với phụ nữ đã vui lắm rồi.”

Thẩm Ninh cười hì hì, “Thật ra, người cấm dục nhìn rất gợi cảm.”

Kỷ Duật Hành cười tà nhìn cô, “Nhưng không phải dáng vẻ gợi cảm nhất, đúng không?” Đây chính là lời cô nói về anh đó, cô cảm thấy thời điểm quyến rũ nhất của anh chính là khi anh ôm hôn cô khiến cô lên đỉnh.

Thẩm Ninh che miệng ho nhẹ một tiếng, cảm thấy không phải đề tài để tiếp tục nói, ngược lại hỏi: “Ba Kỷ Uyển là anh hai chú đúng không? Chú có tất cả 5 anh trai, 1 chị gái?”

“Ừ,” Kỷ Duật Hành nghĩ một hồi rồi đem chuyện của Kỷ gia kể cho cô nghe “Ông già anh kết hôn ba lần, người vợ đầu tiên là người vượt qua gian khổ cùng ông, sinh anh cả với anh hai, chưa kịp hưởng phúc đã mất; vợ hai sinh 3 người, sau vụng trộm yêu đương bị phát hiện nên ly hôn; vợ ba chính là mẹ anh, trước kia là diễn viên có chút danh tiếng, hai mươi bốn tuổi thì theo lão già, anh được sinh ra một năm thì bà gả vào Kỷ gia.”

Thẩm Ninh cười nhạt, cảm thấy có điểm bất thường, “Còn một người nữa?” Anh sáu của anh là ai sinh?

“À, lão lục là con của tình nhân, lão già không cưới người phụ nữ kia, chỉ đem con trai về nuôi dưới danh nghĩa con của vợ hai.”

Thẩm Ninh không muốn nhiều lời với chuyện của thế hệ trước, chỉ hừ một tiếng bất mãn.

“Lão già dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cùng anh em xây dựng công ty. Nhưng một núi không thể có hai hổ. Lợi ích trước mắt, ai cũng muốn làm dê đầu đàn. Cuối cùng lão già cao tay nhất, đá mấy người kia ra khỏi hội đồng quản trị, thành lập tập đoàn VK,” nói đến điều này Kỷ Duật Hành bình luận một câu, “Thủ đoạn của lão già không tồi, rất giống Quan Hựu Duy.” Quan Hựu Duy là tổng quản nội vụ ở Cảnh Triều, tinh ranh lõi lọc, tâm tư kín đáo, rất là ngoan độc.

“Ừ.”

“Em đã gặp anh cả rồi, chính là ba của Kỷ Ý Viễn. Đúng rồi, em còn liên lạc với Kỷ Ý Viễn không?” Kỷ Duật Hành hỏi một câu ngoài lề.

“… Không có.” Nói chuyện thật khó nghe. Thẩm Ninh bĩu môi. Sau này Kỷ Ý Viễn có hẹn cô một lần, cô có đến, tất nhiên là để từ chối anh ta. Anh ta còn định bám riết không tha mà cố gọi cô mấy cuộc điện thoại, cô đều từ chối hết.

“Hừ,” lúc này Kỷ Duật Hành mới vừa lòng, nói tiếp, “Anh cả làm tổng giám đốc ở công ty đá quý, tính cách khiêm tốn, hai lần kết hôn sinh ba đứa con. Anh hai làm tổng giám đốc ở công ty giải trí, không có chủ kiến gì, quyền hành giờ đang tập trung trên tay vợ ba Dư Mạn, Kỷ Ụyển là con vợ đầu. Anh ba làm ở công ty tài chính, nổi tiếng tàn nhẫn, có chút giống Phong Bảo Lan nhưng đáng tiếc không thể cứ làm như vậy ở hiện đại. Anh tư không chịu nổi không khí ở Kỷ gia, đi nước ngoài du học, làm giáo sư rồi định cư ở đó luôn, đi theo con đường học thuật. Chị năm liên hôn, gả ra nước ngoài rồi cũng định cư ở đó. Còn anh sáu vẫn luôn là thư kí của ông già,”

Kỷ Duật Hành xoay vô lăng, tiếp tục nói: “Lão già để tên anh ở bên bất động sản, anh chỉ cần chờ lấy tiền thôi.”

Thẩm Ninh cười nhạt, “Tôi nghĩ, nếu có ai muốn bắt cóc chú, chủ mưu nhất định là anh cả chú, hoặc là, cả năm người hợp lại cũng nên.” Ý là anh bị ghét nhất nhà.

Kỷ Duật Hành cũng cong môi, “Ninh bảo bối thật thông minh.”

Hai người nói chuyện phiếm một đường, bất tri bất giác đã tới nhà. Kỷ Duật Hành dừng xe, lấy một cái hộp trong túi ra, đưa cho cô nói: “Quên mất, cái này cho em.”

Thẩm Ninh mở hộp ra, thấy một vị Phật bằng ngọc bích. Cô sờ một hồi, cảm thấy không có duyên với nó, bèn trả lại, nói “Không cần, không có cảm giác với nó.”

Nếu Vu Kiệt đang ở đây, tròng mắt có lẽ sẽ lồi ra chết mất.

Kỷ Duật Hành cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nói: “Mai đưa em đi chọn.”

Thẩm Ninh nghĩ, “Chú giúp tôi tìm thần thú ban phước đi.”

“Nó không phải do em giữ à?”

Thẩm Ninh lắc đầu, “Bị tịch thu rồi, nói là di sản quốc gia, không thuộc về người tìm được nó.” Nhưng khối ngọc kia vốn là anh đưa cô, không thuộc về cô thì thuộc về ai?

Nói vậy, Thẩm Ninh cũng không muốn tốn công nhưng khối ngọc đen kia có rất nhiều ý nghĩa. Cô vẫn hy vọng sẽ lấy về được.

Kỷ Duật Hành trầm tư một hồi rồi nói “Anh biết rồi.”

Thẩm Ninh gật đầu, chuẩn bị xuống xe, lại nghe được tiếng chốt cửa.

Cô không nói nên lời mà quay đầu lại, Kỷ Duật Hành nhìn cô đầy kì quái.

Lúc này Thẩm Ninh mới hiểu ra, thở dài, dường như ân cần nói: “Hôn thì hôn đi, chỉ cho hôn ở đây.” Cô chỉ vào mặt mình.

Kỷ Duật Hành tức giận đến bật cười. Nhưng có chút ít còn hơn không, anh nhận mệnh nghiêng đầu hôn vào má cô.

Người yêu hôn môi vĩnh viễn lay động nhân tâm như vậy nhưng bờ môi nóng bỏng của anh chạm vào mặt khiến Thẩm Ninh run lên trong lòng.

Nụ hôn này cũng không kết thúc nhanh chóng. một tay Kỷ Duật Hành vuốt ve mặt cô, dịu dàng hôn mút lên khuôn mặt của cô, hơi thở ướt nóng phả vào má của cô. Cảm giác lưỡi của anh di chuyển, hơi thở trong không gian ái muội hẹp hòi, làm Thẩm Ninh không khỏi nhắm mắt say mê, tay cũng theo bản năng chạm vào mặt anh.

Cuối cùng Kỷ Duật Hành vẫn được một nụ hôn kiểu Pháp hoàn mỹ.

Xong việc, Thẩm Ninh cũng không còn sức lực, nổi giận nói: “Sàn xe thấp như vậy, ngồi không thoải mái chút nào, lần sau đổi xe đi!” Cũng không tạm biệt anh, kiêu ngạo dẫm giày cao gót xuống xe ngay lập tức.

Kỷ Duật Hành cười đầy yêu chiều, chăm chú nhìn cô đi vào tiểu khu mới chậm rãi lái xe đi.

Ở trước cửa nhà soi gương không thấy môi có điểm bất thường, Thẩm Ninh mới cầm chìa khóa mở cửa nhà.

Vợ chồng Thẩm Thị đang ngồi xem TV ở phòng khách, thấy cô trở lại bèn bảo cô ăn ít trái cây.

Thẩm Ninh ngồi nói chuyện với ba mẹ một lúc, rồi chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Ở cổ đại cô luôn đi ngủ rất sớm nên đồng hồ sinh học đã thay đổi một chút.

Cô mới về phòng lấy áo ngủ, Bùi Tuệ liền đi theo vào.

“Mẹ, có chuyện gì sao?” Thẩm Ninh chột dạ hỏi.

Bùi Tuệ nhìn cô, cười cười, “Con gái, hôm nay con đi với ai?”

“Dạ?” Thẩm Ninh lập tức biết sự việc đã bại lộ.

“Mẹ làm việc xong liền gặp được Phó Thành. Nó nói là có mời con đi xem phim nhưng con không đồng ý.”

“À.” Phó Thành không phải lúc nào cũng đi làm về sớm ư, sao hôm nay lại đi làm về muộn như thế?

“Nói thật với mẹ, con đi với ai? Chắc chắn là bạn trai đúng không.” Bùi Tuệ ái muội cười cười.

Thẩm Ninh gãi mặt, cười hì hì một tiếng, không biết nên giải thích thế nào.

“Con còn giấu nữa. Ba mẹ lại không phải người lạc hậu, chúng ta đều hiểu mà,” Bùi Tuệ thật muốn thấy người trong lòng của con gái bảo bối, “Khi nào đưa cậu ta về nhà ra mắt đi, ba mẹ sẽ không làm gì đâu.”

Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, trước tiên chỉ dám nói, “Con sợ hai người không thích anh ấy.”

Nói như vậy tức là có bạn trai! Bùi Tuệ kích động ngay lập tức, “Mắt nhìn người của con gái mẹ sẽ không sai. Con thích, ba mẹ nhất định cũng sẽ thích!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play