Đúng 6 giờ sáng thì anh đã xuống phòng khách ngồi, Lục Hoàng Nam luôn luôn thức sớm, hầu như đó cũng là thói quen của anh.

" Bữa sáng đã làm xong rồi thưa ông bà chủ và thiếu gia " quản gia Từ cung kính nói.

" Được "

Ba người ngồi vào bàn ăn, thường thì mỗi sáng chỉ có ông bà Lục và anh thôi vì Nghiêm Nhiên mãi mê ngủ, và cô đến trường sẽ ăn sau.

" Con đi học nhớ xem chừng em đấy, đừng để con bé bị bạn ức hiếp " bà Lục nhìn anh cất giọng nói.

" Em ấy đã có Cố Trạch bảo vệ " anh nhàn nhạt đáp.

Nghiêm Nhiên có chuyện gì thì Cố Trạch đã đứng ra bảo vệ trước anh rồi, vả lại tính em gái anh không dễ bị ức hiếp vậy đâu, và quan trọng hơn là không ai khờ dại mà đi đụng vào Lục gia.

" Mẹ nghe nói lớp con có học sinh mới à, mà tiểu Nhiên còn nói rất xinh đẹp, thật vậy không? " bà Lục cười cười hỏi anh.

Hoàng Nam cau mày, đứa em gái này của anh phải nói là nhiều chuyện thật, anh nên dạy dỗ lại Nghiêm Nhiên mới được, còn mẹ anh hỏi như thế thì làm sao anh biết mà trả lời. Anh chỉ nhìn cô thoáng qua thôi, có nhìn kỹ bao giờ đâu, mà việc cô xinh hay không thì đâu liên quan tới anh.

" Không biết " anh nhàn nhạt đáp.

Khi bà Lục nghe nói cô hiền lành thì bà đã muốn gặp ngay rồi, vì trước giờ bà rất thích người ngoan hiền, lễ phép, dù sao thì bà nên tính trước thì hơn.

Ông Lục nãy giờ ngồi im nghe vợ mình nói chuyện, ông thì không xen vào những chuyện đó, phải nói là vợ ông còn tính xa hơn mình, Hoàng Nam chỉ mới 17 tuổi vậy mà bà đã muốn tìm vị hôn thê rồi.

" Con ăn xong thì đi học đi " ông Lục trầm giọng nói.

" Con đi trước đây "

Hoàng Nam đứng dậy rời đi, bà Lục liền xoay qua liếc xéo chồng mình, bà còn chưa nói xong kia mà, ông Lục Ký Minh thấy thế thì cười cười lấy lòng bà.

" Con nó còn nhỏ em vội cái gì, đợi nó lớn thêm một chút nữa hẳn tính " ông Lục nhẹ giọng nói.

" Anh thì biết cái gì, bây giờ tính là vừa, tới khi Hoàng Nam lớn thì cưới luôn, bộ anh muốn con giống anh ế tới 28 tuổi à, nếu không có em thì chẳng ai dám lấy anh đâu " bà trợn mắt lên nhìn chồng mình.

Hai người trước giờ vẫn luôn xưng hô ngọt ngào như vậy, tuy ông bà đã có tuổi nhưng nhìn hai người cứ như thời còn trẻ không bằng.

Ông Lục đành im lặng, lời vợ mình nói trước giờ ông không cãi lại, ông chỉ sợ mình tối nay ngủ ở ngoài nên thôi thì cứ để cho bà quyết định đi.

Chiếc xe BMW màu đen dừng trước cổng trường, Hoàng Nam bước xuống xe, hai tay anh đưa vào túi quần sau đó cất đi vào trong, thân hình cao lớn, cộng thêm khuôn mặt điển trai của mình khiến anh nổi bật trước đám đông.

Lúc này Đông Thanh và Giản Châu cũng vào trường, Giản Châu thấy anh đi trước thì đưa tay khều khều lấy bạn mình, Đông Thanh mãi nói chuyện nên không để ý tới anh chỉ đi cách mình vài mét.

" Này Hoàng Nam kìa " Giản Châu nói.

" Tớ biết rồi " cô nhìn thì đúng là anh thật, nhưng cô biết làm sao bây giờ.

" Biết thì đi lên đi, chẳng phải cậu muốn tiếp cận với cậu ấy à "

" Thôi " cô lắc đầu từ chối.

" Đi đi, không sao cả " Giản Châu đẩy cô về phía trước.

Cô nhìn bạn mình cười khổ và rồi cuối cùng Đông Thanh cũng mạnh dạng chạy lên chỗ anh, công nhận anh cao thật, cô đứng còn chưa tới vai của anh.

" Chào lớp trưởng " cô cất giọng dịu dàng của mình lên.

Hoàng Nam cúi người xuống nhìn cô thì ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhưng rất nhanh anh đã ngước mặt lên, đột nhiên tim cô đập loạn sạ như muốn nhảy ra ngoài, là anh nhìn cô sao? Ôi trời chết cô mất.

Anh chỉ gật đầu một cái rồi thôi, Đông Thanh đi cạnh anh, cô còn cảm nhận được mùi hương nam tính trên người anh tỏa ra, thật rất thoải mái.

" Cảm ơn cậu lần trước đã dẫn đường tớ nhé " cô thấy anh không nói chuyện nên cũng đành mở lời thêm lần nữa.

" Ừ "

Anh chỉ đáp lại cô vỏn vẹn một câu, rồi cả hai rơi vào im lặng, cô cứ vậy mà sánh bước cùng anh lên tận lớp, cô về chỗ ngồi của mình thì mỉm cười vui vẻ, tuy là anh ít nói nhưng không sao cả, như vậy đã quá đủ với cô, chỉ cần đi bên cạnh anh thôi là được.

" Thế nào, cậu ấy không thái độ gì không? " Giản Châu hỏi.

" Không, tim tớ sắp rớt ra ngoài luôn ấy " cô đưa mình sờ lên ngực trái đến bây giờ tim cô vẫn còn đập.

" Vậy cứ thế mà phát huy " Giản Châu cười đáp.

Giản Châu biết anh đã lâu, trước giờ Hoàng Nam không để cô gái nào đi bên cạnh mình vậy mà hôm nay Đông Thanh đi cùng anh lại không có phản ứng gì, như vậy thì tốt quá.

Mỗi ngày thu hoạch một ít, cô sẽ cố gắng kiên trì, cô nhất định phải thu phục được trái tim anh, dù biết là thời gian dành cho nó khá dài nhưng chẳng sao cô tin anh sẽ mềm lòng sớm thôi.

Bắt đầu vào tiết học đầu tiên, phải nói là lớp chuyên có khác, bài học hay bài tập đều rất nhiều, tối qua cô phải ngồi giải và học bài đến tận khuya mới xong.

Tiết đầu là toán, Đông Thanh vẫn chăm chú ngồi nghe cô giáo giảng bài, cô rất thích môn toán, bởi vì thế môn này cô thường có điểm tuyệt đối.

" Thanh Thanh, tớ chưa hiểu lắm " Giản Châu khều tay cô nhỏ giọng nói.

" Lát tớ giải thích cho cậu nghe "

Giản Châu nhanh chóng gật đầu, cô biết Đông Thanh giỏi toán, ngồi gần Đông Thanh thì cô không sợ gì nữa, vì Giản Châu có hơi kém môn này một chút.

Cuối cùng giờ giải lao cũng tới, Đông Thanh mệt mõi dựa đầu vào vai Giản Châu, ánh mắt thì lại hướng về phía anh, giờ ra chơi anh lại không đi đâu mà vẫn ngồi đọc sách.

" Chị Thanh, chị Châu xuống cantin với em đi " Nghiêm Nhiên đột nhiên từ đâu chạy tới bàn hai người, hớn hở nói.

Vì hôm nay Cố Trạch có việc bận nên đã nghỉ học, thế nên Nghiêm Nhiên mới chạy qua đây tìm hai người, nhưng trong đầu cô cũng có dự tính là sau này sẽ qua đây thường xuyên để cùng chơi với Đông Thanh và Giản Châu vì đi với hai người rất vui.

" Không có Cố Trạch mới tìm bọn chị đúng không? " Giản Châu lên tiếng trêu chọc.

" Làm gì có, nào đi thôi "

Giản Châu ra hiệu cho Nghiêm Nhiên, cô nhìn là hiểu ngay, Nghiêm Nhiên nắm tay cô kéo đi, sau đó đi tới bàn anh không nói không rằng cũng lôi anh theo. Nghiêm Nhiên đứng giữa hai người, cô ngước mắt lên nhìn anh mình cười nói.

" Đi thôi anh hai, hôm nay anh Trạch nghỉ thì anh phải theo bảo vệ em, nếu không em mách mẹ đấy "

Hoàng Nam thở một hơi dài, và rồi cũng đi theo em gái mình, Nghiêm Nhiên vẫn một mực nắm tay hai người mãi không buông, anh và cô cũng mặc kệ. Đông Thanh thì vui nhưng chẳng biểu hiện ra ngoài nhiều, nhỡ đâu bị Nghiêm Nhiên biết thì sao?

Giản Châu đi bên cạnh Đông Thanh cười thầm, lại có thêm một người chung thuyền rồi, sau này phải nhờ Nghiêm Nhiên nhiều đây.

" Chị Thanh, chị uống gì? " Nghiêm Nhiên hỏi.

" Chị nước suối thôi "

" Chị cũng vậy "

" Anh hai đi lấy nước giúp em " sau khi chọn nước xong thì Nghiêm Nhiên đưa mắt qua nhìn anh.

Anh không nói năng gì mà đứng dậy đi lấy nước cho ba người, trong lòng anh đang thầm mắng chửi cái tên Cố Trạch kia, hắn nghỉ học làm gì không biết để bây giờ người bị sai vật là anh. Đông Thanh mỉm cười nhìn theo bóng lưng anh.

" Chị Thanh, chị thích anh hai em đúng không? " Nghiêm Nhiên thấy anh đi thì mới mở lời hỏi.

" Không có " cô nhanh chóng phủ nhận.

Trong đầu cô đang nghĩ, sao Nghiêm Nhiên lại biết vậy, rõ ràng cô chỉ mới cho mình Giản Châu nghe thôi, nếu để Nghiêm Nhiên biết lỡ như con bé lại đi nói với anh thì lúc đó cô xấu hổ đến chết mất.

" Chị đừng giấu, em nhìn là biết ngay mà, em rất thích chị nên em sẽ giúp chị, chị yên tâm đi "

" Chị em mình cùng tạo cơ hội nào " Giản Châu tiếp lời.

" Em đừng nói với anh hai em nhé " cô nên dặn dò kỹ càng.

Nghiêm Nhiên gật đầu, đi chơi lần đầu cô đã thích Đông Thanh nếu như sau này cô có chị dâu như Đông Thanh thì tốt quá, cho nên cô phải tiếp tay cho hai người.

Giờ giải lao cũng hết, và tiếp tục với việc học của mình, khi vào học thì Đông Thanh rất tập trung, cô luôn phân biệt giữa chơi và học rất rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play