4h30 chiều, Đông Thanh đang trên phòng thay đồ, cô và Giản Châu đã hẹn nhau hôm nay sẽ cùng đi dạo phố, thế nên cô chọn đồ cho mình chiếc váy suông rộng rãi, thoải mái, tóc thì buộc gọn lên, tuy đơn giản nhưng trông cô lại rất xinh xắn.
" Mẹ à, con đi chơi với Giản Châu đây, ba mẹ đừng chờ cơm con nhé " cô xuống phòng khách thông báo cho mẹ mình biết một tiếng.
" Đi cẩn thận đấy "
Vì hai nhà cũng quá thân với nhau nên ông bà Doãn cũng không sợ gì mấy, vả lại tính bà rất thoải mái, bà luôn luôn cho con mình có thời gian thư giản đầu óc như đi chơi chẳng hạn.
" Vâng ạ "
Cô nhanh chân đi tới nhà bạn mình, Đông Thanh cũng hay qua chơi thường xuyên cho nên những người ở Đường gia đều biết cô, Đông Thanh tự mở cửa đi vào.
" Con chào hai bác ạ " cô nhìn thấy ông bà Đường ngồi đó thì nhẹ giọng chào hỏi.
" Đông Thanh đó à, ngồi chơi đi con, Giản Châu xuống ngay bây giờ đấy " bà Đường từ tốn nói.
" Vâng "
Ông bà Đường cũng rất mến cô, tính tình cô hiền lành còn học hành lại giỏi như vậy, làm sao mà không thương cho được.
" Thanh Thanh đi thôi, ba mẹ con đi chơi nhé " Giản Châu từ trên lầu đi xuống.
" Được, hai đứa đi cẩn thận đấy "
Cô cúi đầu chào ông bà Đường sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài, do nhà cô gần với trung tâm của thành phố nên không cần phải đi xe, Đông Thanh và Giản Châu vừa đi vừa nói chuyện với nhau khá vui vẻ.
" Lát nữa chúng ta đi ăn luôn " Giản Châu nói.
" Được, chiều cậu "
Những lần cô và Giản Châu đi chơi đều đi khắp nơi ăn rất nhiều món sau khi no nê rồi mới chịu đi về, hai người sành ăn gặp nhau thì không có vấn gì cản trở được.
Chưa đầy 15p, hai người đã tới phố đi bộ lớn nhất của Tứ Xuyên, tầm chiều đến tối thì ở đây vô cùng đông đúc, nhộn nhịp.
" Thanh Thanh tại sao cậu lại thích Hoàng Nam " Giản Châu vừa đi vừa hỏi.
Thích một người cần gì lý do, cô cũng không biết lý do vì sao lại có tình cảm đặc biệt với anh. Khi chạm mặt anh lần đầu thì tim cô đã không ngừng xao xuyến, dù sao đây cũng là rung động đầu đời của cô.
" Tớ không biết "
" Từ từ cậu còn nhiều cơ hội lắm, tớ sẽ đứng phía sau ủng hộ cậu " Giản Châu vỗ vai cô đáp.
Cô chỉ mỉm cười, Đông Thanh trước giờ không có kinh nghiệm yêu đương vậy thì biết bắt đầu từ đâu đây, vả lại trông anh cứ như tảng băng ngàn năm vậy, thế thì sao cô tiếp cận được, chắc có lẻ cô phải tính toán làm cách nào để nói chuyện với anh. Có vẻ hơi khó nhỉ?
Hai người mãi mê nói chuyện làm sao biết được anh cũng đang có mặt ở đây, Hoàng Nam và Cố Trạch bị Nghiêm Nhiên lôi kéo đến tận chỗ này, dù anh không muốn đi nhưng không nở làm em mình buồn.
" Chị Giản Châu " Nghiêm Nhiên thấy Giản Châu thì lên tiếng gọi.
Giản Châu và Đông Thanh nghe tiếng gọi thì đưa mắt lên nhìn, Đông Thanh giật mình khi thấy anh cũng ở đây, thật tình cơ nhỉ? Còn bên cạnh là Cố Trạch, Đông Thanh nhìn hắn gật đầu thay lời chào hỏi và hắn cũng gật đầu đáp lại cô.
Hoàng Nam chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản vậy mà lại vô cùng cuốn hút, nhìn anh chẳng khác gì một soái ca, cô sắp bệnh tim mất thôi.
" Nhiên Nhiên lâu quá không gặp em " Giản Nhiên liền cười đáp lại.
" Phải đó, chị này là bạn chị sao? Trông thật xinh đẹp " Nghiêm Nhiên đưa mắt nhìn cô, miệng không ngừng khen ngợi cô.
" Đúng vậy, cũng là bạn cùng lớp với anh trai em đấy, Đông Thanh mới chuyển vào "
Bởi vậy Nghiêm Nhiên nhìn Đông Thanh có chút lạ, bạn anh hai cô à, cô không ngờ bạn anh toàn những người xinh đẹp thế kia, vả lại cô cũng chẳng nghe anh nói gì.
" Em chào chị, em là Lục Nghiêm Nhiên ạ " Nghiêm Nhiên liền nở nụ cười thân thiện với cô.
" Chào em, chị là Doãn Đông Thanh, rất vui được biết em " cô cất giọng nhẹ nhàng đáp lại.
" Hai chị đi chung với em cho vui " Nghiêm Nhiên mở lời trước, cô và Giản Châu đều đồng ý.
Và tất nhiên điều đó rất đúng ý cô, Đông Thanh đưa ánh mắt ngại ngùng của mình lên nhìn anh, chưa gì đã bị Nghiêm Nhiên nắm tay kéo đi. Hoàng Nam và Cố Trạch thì cất bước theo sau ba cô gái.
Điều đầu tiên cô ấn tượng với em gái anh là tình cách hoạt bát của Nghiêm Nhiên, còn có vẻ ngoài đáng yêu nữa.
" Hai chị có đi chơi thì cho em đi với, anh hai em không chịu đi với em gì cả "
" Được, nhất định chị sẽ rủ em " Đông Thanh cười đáp, cô rất thích Nghiêm Nhiên nên đã không do dự gì mà đồng ý ngay.
" Chị Thanh cho em số điện thoại đi, chị em mình thường xuyên liên lạc nói chuyện với nhau "
Lục Hoàng Nam khi nãy có nhìn cô thoáng qua một cái rồi thôi, anh vẫn chưa hề có chút cảm xúc gì cả, nói thật thì trong đầu anh nghĩ rằng sau này mình sẽ không có vợ vì chẳng ai xứng làm vợ anh, vả lại dính vào phụ nữ rất rắc rối. Anh không thích chút nào.
" Cậu nói xem có phải Tiểu Nhiên đang bỏ rơi tớ và cậu không? " Cố Trạch vừa nói vừa lắc đầu.
" Mặc kệ em ấy " anh nhàn nhạt đáp.
" Cậu hình như chưa nói chuyện với Đông Thanh thì phải, dù sao cũng học cùng lớp nên mở lời xíu đi " hắn ra giọng nhắc nhở anh
Cố Trạch quá hiểu tính anh, cái tên mặt lạnh như anh cứ suốt ngày hầm hầm như thế, hắn đang nghĩ không biết sau này anh có vợ không đây.
" Không thích " anh trầm giọng nói.
Hắn nghe anh nói vậy thì cũng cạn lời, Cố Trạch thở dài một hơi, Nghiêm Nhiên em gái anh vui vẻ, hòa đồng bao nhiêu thì anh lại ít nói, lạnh lùng bấy nhiêu, không hiểu sao vì sao lại thế.
Sau một hồi đi bộ trò chuyện thì cả ba cô gái quyết định đi ăn, giờ này cũng tối và khá đói bụng nên Giản Châu đã dắt cô và Nghiêm Nhiên vào một nhà hàng gần đó, đây là trung tâm thành phố nên rất dễ tìm thức ăn.
Đông Thanh, Giản Châu và Nghiêm Nhiên ngồi cùng một dãy, nhưng trời xui đất khiến lại cho cô và anh lại ngồi đối diện với nhau, Đông Thanh nhìn anh mỉm cười nhẹ rồi rất nhanh lại cúi đầu xuống, cô thật chẳng dám nhìn anh lâu, cô sợ ngày càng mê anh nhiều hơn.
" Hai chị ăn gì cứ gọi đi " Nghiêm Nhiên nói.
" Hai cậu cứ gọi đi, bọn tôi ăn gì cũng được " Giản Châu đưa menu cho hai người kia.
" Được " Hoàng Nam đáp.
Đông Thanh chỉ ngồi im lặng ở đó, quan sát theo từng cử chỉ của anh, giọng nói anh cũng êm tai quá nhỉ? Từ lúc chiều gặp anh đến giờ thì mới nghe anh nói, có phải là quá kiệm lời rồi không?
Nghiêm Nhiên lẳng lặng nhìn Đông Thanh, cô chắc rằng Đông Thanh đang có ý với anh hai mình, ánh mắt của Đông Thanh thôi cũng hiểu. Nghiêm Nhiên cười thầm, cô cũng rất thích Đông Thanh, có nên tạo cơ hội cho hai người không nhỉ? Về nhà cô nhất định nói với mẹ mới được.
Hầu như bữa ăn chỉ nghe giọng nói của ba cô gái cứ phát suốt không ngừng nghỉ, anh không có thói quen vừa ăn vừa nói cho nên Hoàng Nam vẫn luôn giữ trạng thái im lặng.
Bữa tối kết thúc, cô nhìn đồng hồ cũng sắp muộn giờ nên đã kêu Giản Châu về, Nghiêm Nhiên thì lại không muốn về chút nào, đi chơi với cô và Giản Châu rất vui nên Nghiêm Nhiên rất thích.
" Hai chị về cẩn thận đấy, nào rãnh chúng ta đi tiếp nhé "
" Được, em cũng về cẩn thận đây "
Cô trả lời sau đó ngước mắt mình lên nhìn anh rồi gật nhẹ đầu một cái, Hoàng Nam vẫn là một thái độ thờ ơ đó với cô. Mặc dù anh thấy nhưng cũng không đáp lại.
Mỗi người về một hướng khác nhau, do nhà Hoàng Nam khá xa nên phải đi xe tới đây, tài xế lái xe đưa ba người về nhà.
" Anh hai, anh thấy chị Đông Thanh thế nào? Có phải rất tốt không? " Nghiêm Nhiên khều khều tay anh mình hỏi.
" Em là con nít, đừng nên nhiều chuyện " anh cau mày nói.
Con nít gì chứ? Cô năm nay đã 13 tuổi rồi con nít gì nữa, Nghiêm Nhiên nhìn anh hậm hực, cô không muốn người khác gọi mình là con nít chút nào.
" Anh mới là con nít ấy, em không nói chuyện với anh nữa " Nghiêm Nhiên giận dỗi xoay qua ôm Cố Trạch.
Cố Trạch choàng tay qua ôm Nghiêm Nhiên, tay hắn vuốt ve đôi gò má của cô, hắn chỉ biết mỉm cười, tính của Nghiêm Nhiên vô cùng trẻ con vậy mà nói thì không bao giờ chịu nhận, hắn thật chịu thua cô.
" Em không phải con nít đúng không? " Nghiêm Nhiên ngước lên hỏi Cố Trạch.
" Đúng vậy " hắn nhanh chóng đáp.
Hoàng Nam liếc mắt nhìn bạn mình, ngoài gia đình anh ra thì người bạn này của anh là cưng chiều Nghiêm Nhiên nhất, anh thật quá mệt mỏi với hai người này.
Tầm 20p sau thì cũng về tới Lục Viện nơi mà hai người đang sinh sống, ông bà Lục đang ngồi phòng khách xem phim sẵn tiện chờ hai đứa con mình về luôn.
" Ba mẹ, con về rồi đây " Nghiêm Nhiên nhanh chân chạy lại chỗ ba mẹ mình, riêng anh thì chào ông bà một tiếng rồi chân bước lên phòng.
" Con gái đi chơi vui không? " bà Lục ân cần hỏi.
" Vui ạ, mẹ con nói cái này, hôm nay con quen được chị kia rất xinh đẹp, con còn thấy chị ấy có ý với anh hai nữa đấy "
Nghiêm Nhiên bắt đầu kể cho ông bà Lục nghe về chuyến đi chơi của mình, bà Lục nghe thế cũng khá vui, vì bà cũng tính tìm cho anh một vị hôn thê để đến khi anh tốt nghiệp đại học sẽ anh lấy vợ luôn.
" Vậy à, rãnh con rủ chị ấy về đây chơi để mẹ xem thế nào? "
" Được, mẹ nhìn là ưng ngay vì chị ấy vừa xinh đẹp lại còn hiền lành nữa "
" Nhóc con được rồi đi lên phòng ngủ đi " ông Lục Ký Minh lên tiếng nhắc nhở.
" Vâng, con đi đây "
Ông bà Lục mỉm cười lắc đầu nhìn cô con gái mình, bà có hai đứa con nhưng mỗi đứa lại tính cách khác nhau, Hoàng Nam lại là đứa trầm tính nhất, bà Lục đang lo với tính cách anh như vậy thì bà chừng nào mới có dâu đây.
Sau khi Đông Thanh trở về nhà thì tâm trạng cô vô cùng tốt, cô nằm trên giường mỉm cười, nhớ tới khuôn mặt đẹp trai của anh mà lòng cô cứ bồi hồi không thôi.
Cô tương tư anh mất rồi.