Editor: Bamboo

______________________________

Từ Ngũ Trung đến đường Lâm Giang đi xe cũng mất gần bốn mươi phút. Ninh Tri Dụ vốn nghĩ rằng bốn mươi phút này sẽ rất khó quá nhưng thời gian trôi qua so với cô tưởng tượng hình như nhanh hơn rất nhiều. Tâm tình của cô cũng thoải mái hơn nhờ tiếng cười ma tính kia của Giang Vũ Mạt.

Cô vào nhà.

Trong nhà không có ai, không gian quạnh quẽ, nụ cười trên mặt cô cũng dần dần ngưng trệ. Cô để cặp sách trên vai xuống, tiến vào phòng bếp với những vách tường đầy dầu mỡ đen nhánh, động tác cô thuần thục nhanh nhẹn xắt rau nấu cơm.

*

Ngày hôm sau, mưa vẫn còn rơi lác đác.

Ánh sáng trong phòng học cũng không tốt lắm, Nhan Tình nhìn núi nhỏ bài thi trên bàn kêu rên nói: “Cái gì đây trời! Mới có một ngày mà bài thi đã nhiều như vậy! Giáo viên có muốn chúng ta sống hay không đây!”

Bạn ngồi cùng bàn với Giang Vũ Mạt xoay người lại, đẩy mắt kính trên sống mũi, nói nhẹ nhàng: “Chỉ cần học bất tử, chúng ta đều phải học cho đến chết.”

Nhan Tình ghé vào trên bàn học, “Tớ thật chán ghét lớp mười hai!”

Gần đây Giang Vũ Mạt cũng rất cố gắng.

Cô cũng không biết nên làm cách nào để cải biến tương lai, trước mắt cũng chỉ có thể học tập cho giỏi thôi.

Nhưng mà thời gian học lớp mười hai thật sự rất mệt, tiết tự học buổi tới phải tới mười giờ mới kết thúc, về đến nhà thay quần áo xong cũng đã mười một giờ rồi! Ngày hôm sau còn phải đến lớp tự học buổi sáng, chưa đến sáu giờ đã phải rời giường, thật sự không muốn cho người ta sống mà ~

Chỉ còn hơn một tuần nữa thôi là tới kỳ thi tháng, là lần thi đầu tiên của lớp mười hai, các thầy cô đều rất để bụng, cũng làm cho bọn học sinh khẩn trương theo.



Bởi vì thấy cô nói, sau kỳ thi tháng này sẽ đến họp phụ huynh!

Khoảng thời gian nghỉ giữa tiết, Giang Vũ Mạt cũng không tản bộ trên hành lang nữa, cô ngoan ngoãn ở trong lớp viết bài thi, vẫn là có bạn học gọi cô, cô mới nhìn thấy Ninh Tri Dụ đang đứng trước cửa phòng học lớp mình.

Cô hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Ninh Tri Dụ sẽ đến tìm mình.

Bỏ bút trên tay xuống, cô bước nhanh đi ra phòng học.

Ninh Tri Dụ đang cầm ly trà hoa nhài mật ong trong tay, cười đưa cho Giang Vũ Mạt, “Mời cậu uống, cám ơn ba cậu hôm qua đưa tớ về nhà.”

Giang Vũ Mạt càng thêm kinh ngạc, lấy lại tinh thần, vừa tiếp ly nước uống vừa nói: “Chỉ là việc nhỏ tiện đường thôi mà.”

Cô cũng thấy Ninh Tri Dụ cũng quá khách khí rồi.

Ninh Tri Dụ thấy cô cũng không có uống liền nói, “Tớ mua loại không cho đá, mấy ngày nay không phải đến kỳ sinh lý của cậu sao. Không biết cậu có thích hay không.”

Giang Vũ Mạt: “!!”

Vừa định bật thốt hỏi “sao cậu lại biết” mới nhớ tới, trước đó Ninh Tri Dụ cho cô mượn băng vệ sinh, lâu như vậy mà cô ấy vẫn còn nhớ rõ? Cô kinh ngạc cảm thán hỏi: “Trí nhớ của cậu thật tốt, vậy mà vẫn còn nhớ rõ! Cũng quá cẩn thận rồi!”

Cho nên Ninh Tri Dụ cũng vì vậy mà là nữ chính trong tiểu thuyết a!

Trong tiểu thuyết, Ninh Tri Dụ là một học bá thông minh lại bình tĩnh lý trí, bên cạnh đó, bên trong cô ấy lại chứa đựng sự ôn nhu cẩn thận và quan tâm. Trước kia Giang Vũ Mạt còn có chút buồn bực, bởi vì nhìn qua tính tình của Ninh Tri Dụ tương đối lãnh đạm, nhưng bây giờ cô lại thấy, cô ấy chính là Ninh Trị Dụ rất rất tuyệt trong tiểu thuyết kia.

Ninh Tri Dụ cười cười, chú ý đến vết mực dính trên mu bàn tay của cô.

Giang Vũ Mạt theo mắt cô ấy nhìn qua, phàn nàn nói: “Hiện tại bài tập nhiều đến viết không hết, tớ cảm thấy tay mình muốn mọc kén luôn rồi, chủ nhiệm lớp tớ vì muốn kéo cao điểm trung bình của lớp mà rất liều mạng. Haiz, lại sắp tới họp phụ huynh nữa chứ, thật tuyệt :)”

Ninh Tri Dụ không nghĩ quá nhiều, nhân tiện nói: “Cậu có muốn mượn vở ghi của mình không?”



Sau khi nói xong Ninh Tri Dụ liền hối hận.

Nhưng lời nói cũng đã thốt ra rồi, huống chi khi Giang Vũ Mạt nghe được lời này thì con mắt cũng đã sáng lên, “Thật sao? Có phải làm phiền cậu quá hay không?”

Vở ghi của hạng nhất khối đó!

Không nói đến việc cô xem có hiểu hay không, ít nhất thái độ học tập của cô sẽ ngày càng nghiêm túc hơn.

Ninh Tri Dụ lắc đầu, “Không đâu, vậy tớ sửa sang lại một chút rồi mấy ngày sau đưa cho cậu.”

Giang Vũ Mạt: “Thật sự rất cảm ơn cậu á!”

Cũng đã gần đến thời gian vào lớp, hai người cũng không nói thêm gì nữa, Ninh Tri Dụ quay người trở về phòng học của mình. Cô là học sinh giỏi, cũng là hạt giống tốt trong suy nghĩ của thầy cô. Thấy cô đều an bài cô đến chỗ ngồi có vị trí tốt, Ninh Tri Dụ vừa ngồi xuống, lúc chuẩn bị mở sách giáo khoa ra, bạn cùng bàn của cô đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tớ vừa thấy cậu nói chuyện với học sinh ở ban ba.”

Ninh Tri Dụ ngước mắt nhìn về phía bên cạnh.

“Ninh Tri Dụ, chúng ta là lớp chọn đó, ban ba là lớp phổ thông, mà nữ sinh kia cậu còn không biết hả, cùng với người ở ban mười kia… Sau này sẽ là cặn bã trên xã hội đó, dù sao bọn họ cũng không phải người chuyên tâm học tập gì, cậu vẫn không nên lui tới gần với cô ấy thì hơn, nếu chơi với loại người như vậy sẽ ảnh hưởng đến thành tích đó. Loại người này không cùng một đẳng cấp với chúng ta.”

Ninh Tri Dụ rũ mắt.

Cô ở lớp học không có bạn bè gì, từ trước đến nay đều luôn an tĩnh.

Người khác nói gì, cô cũng đều nghe, còn việc có để vào tai hay không thì đó là việc của riêng cô.

Chuông vào học vang lên.

Ngay lúc người ngồi cùng bàn cho là lời mình nói Ninh Tri Dụ nghe vào tai lại nghe được âm thanh nữ tính lạnh lùng xen lẫn tiếng chuông: “Cậu cũng chỉ có thành tích tốt mà thôi, tố chất của cậu cũng có cao bao nhiêu đâu chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play