Editor: Bamboo

Mùa hè ở Ninh Thành cực nóng lại dài dằng dặc.

Một năm bốn mùa, Giang Vũ Mạt thích nhất vẫn là mùa hè, cô có thể quang minh chính đại đóng lại cửa phòng ngủ của mình.

Giang Vũ Mạt là con gái một trong nhà, hưởng thụ tất cả yêu thương của ba mẹ, đồng thời cũng phải nhận toàn bộ sự chú ý của gia đình. Cũng may từ lúc học lớp một tiểu học cô đã chứng minh cho ba mẹ thấy được rằng: cô không phù hợp với việc học tập, vì vậy mà ba mẹ cô cũng không còn sự kỳ vọng vào việc cô sẽ hóa rồng, thành công trong tương lai. Mấy ngày nữa thôi, cô sẽ vào lớp 12, trong nhà mặc dù không có không khí khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, nhưng làm học sinh cũng phải có bộ dáng, mẹ cô cũng không biết rằng giờ phút này cô đang quên cả trời đất, bên dưới đề thi Ngữ văn là cuốn tiểu thuyết mà cô mượn của bạn bè, trong ngăn kéo bàn học là điện thoại nắp trượt.

Điện thoại run lên mấy cái.

Giang Vũ Mạt cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua, xác định mẹ cô sẽ không đột nhiên tập kích, lúc này mới như ăn trộm, lén lén lút lút lấy điện thoại di động ra.

Là một tin nhắn mới.

【 DY: Ra ngoài chơi không? Mình tới đón cậu.】

Giang Vũ Mạt động tâm.

Gần khai giảng, cô cũng phải thành thành thật thật ở nhà, ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của cô. Cô đã sớm xin phép ba mẹ muốn cùng trải qua với bạn bè của mình, nếu buổi tối hôm nay lại ra ngoài chơi chắc mẹ già cô sẽ có ý kiến mất. Nói không chừng ngày mai cũng không được ra ngoài nữa.

Cô chần chờ một lát, ngón tay cực nhanh nhắn tin trả lời: 【 Không được, vì sinh nhật ngày mai mà hai ngày nay mình phải biểu hiện tốt một chút nha. Mẹ mình không có đi ra ngoài đánh bài, giờ đang ở phòng khách xem phim truyền hình 】

Bên kia rất nhanh đã trả lời lại: 【 Ừm.】

Giang Vũ Mạt cài chế độ yên lặng cho điện thoại, sau đó tiếp tục chuyên tâm vùi đầu vào đọc tiểu thuyết.



Những căn nhà cũ như này đều được xây kề bên nhau, gian phòng của cô đối diện với ban công nhỏ nhà dì Lưu hàng xóm. Dì Lưu đang phơi quần áo, thấy Giang Vũ Mạt đang ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn một lúc rồi quay vào phòng khách, hận sắt không thành thép mà mắng con trao đang chơi game

" Con nhìn Vũ Mạt ở nhà bên kìa, đang được nghỉ cũng đọc sách, còn con chỉ biết mỗi ngày chơi game, lúc ban ngày không thấy con đâu, con cho rằng mẹ không biết con đang ngồi quán net hả?"

" Lưu Minh, con có nghe mẹ nói không đấy?!"

Lúc này Lưu Minh mới ngẩn đầu lên.

Cậu như lợn chết không sợ nước sôi, ồ một tiếng.

Tâm tư dì Lưu tương đối linh hoạt, nghĩ đến Giang Vũ Mạt, cũng không càm ràm con trai, làm bộ lơ đãng hỏi: " Sao bây giờ con và Vũ Mạt không chơi chung như tước?"

Phần lớn người lớn xem yêu sớm như hồng thủy mãnh thú, đều tận tâm chỉ bảo con cái nhà mình.

Đương nhiên cũng có một phần nhỏ phụ huynh tương đối "khai sáng", Lưu Phương là một thành viên trong số đó. Bà biết con trai nhà mình có bao nhiêu phân lượng, thành tích thì là hạng chót lớp, nếu đậu được trường đại học cũng không tồi rồi, dáng dấp cũng không xuất sắc, nhan sắc phổ thông, lấy tư chất của hắn thì sau này cũng chỉ có thể học trường Cao đẳng.

Giang Vũ Mạt, nghe nói thành tích không tốt bao nhiêu nhưng so với con trai nhà mình thì mạnh hơn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể học trường đại học chính quy.

Chính quy với Cao đẳng đương nhiên có sự khác nhau.

Huống chi điều kiện của Giang Vũ Mạt cũng rất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp cũng thôi, lại là con gái một trong nhà, về sau phòng ở rồi tiết tiết kiệm trong nhà đều không phải của con bé à? Ba mẹ đều có lương hưu, khẳng định sẽ giúp đỡ đứa con gái duy nhất này. Hiện tại mấy đứa nó còn nhỏ nhìn không ra thôi chứ đến lúc hơn hai mươi tuổi, cô gái như Giang Vũ Mạt sợ là con trai nhà mình có thấp đèn cũng không tìm được.

Đây gọi là gần quan được ban lộc.

Dì Lưu chớp mắt, lại nói: " Con với Vũ Mạt lớn lên từ nhỏ với nhau, hiện tại không thể xa lạ như vậy được."

Lưu Minh đương nhiên nghe hiểu mẹ mình đang ám chỉ điều gì, cứng nhắc xoay đầu lại, nhìn chằm chằm mẹ mình " Mẹ điên rồi à?"



Điên thật rồi.

Mẹ cậu thế mà cổ vũ cậu theo đuổi Giang Vũ Mạt?

Không phải phụ huynh đều không cho con mình yêu sớm sao?

Hơn nữa còn là Giang Vũ Mạt!

Lưu Minh lắc đầu, nghĩ đến điều gì đó rùng mình một cái " Mẹ, người tha cho con đi, con muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai."

Sau khi nói xong cậu cầm điện thoại, chân như bôi dầu chạy nhanh về phòng, đáy lòng vẫn còn sợ hãi như cũ.

Người nào ở Ngũ trung mà không biết chứ, Đoạn Dã ban mười thích Giang Vũ Mạt.

Đoàn Dã là ai? Từ cấp hai đã dùng nấm đấm làm cho một đám nam sinh ngoan ngoãn gọi Đoạn ca, là người cần kiêng kỵ nhất Ngũ trung, nghe nói mấy tên lưu manh nhỏ ngoài xã hội đều sợ hắn, lúc đánh nhau đều như không cần mạng.

Đoàn Dã có theo đuổi được Giang Vũ Mạt không thì cậu không biết. Nhưng nếu như cậu dám theo đuổi Giang Vũ Mạt, nhất định sẽ bị Đoàn Dã đánh đến cha mẹ cũng không nhận ra. Trong trường học có nhiều người thích Giang Vũ Mạt nhưng cũng không ai dám quang minh chính đại theo đuổi cô, đều không phải là sợ nắm đấm của Đoạn Dã sao?

Tâm tư của dì Lưu hay nỗi sợ của Lưu Minh, Giang Vũ Mạt cũng không biết. Cô lưu luyến xem hết quyển tiểu thuyết làm người tim đập đỏ mặt trên tay, sau đó liền lên giường đi ngủ.

Giang Vũ Mạt mười bảy tuổi hầu như không có điều phiền não gì.

Cha mẹ ân ái, gia đình mỹ mãn, có mấy người bạn thân, có…..Đoàn Dã.

Có lẽ, tuổi trẻ chính là như vậy, không biết đến tư vị ưu sầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play