Editor: Bamboo

_______________________________

Sau khi lên xe, Giang Vũ Mạt đưa khăn mặt trong tay cho Ninh Tri Dụ, “Câu lau một chút đi, trong xe ba mình có mở mát lạnh, dạng này rất dễ bị cảm mạo.”

Ngày tháng chín, mặc dù mưa to, nhưng vẫn là oi bức.

Ninh Tri Dụ nhìn chằm chằm chiếc khăn màu hồng kia.

Giang Vũ Mạt nói tiếp: “Không sao đâu”, cô bừng tỉnh đại ngộ, “Có phải cậu có bệnh sạch sẽ hay không, không sao chờ chút nha, ba ba, rút cho con mấy tờ khăn giấy ~”

Cô cũng do đi theo Nhan Tình đọc mấy quyển tiểu thuyết nên mới biết được, có một số nhân vật chính có bệnh thích sạch sẽ.

Ninh Tri Dụ là nữ chính trong tiểu thuyết, có lẽ cậu ấy cũng có bệnh thích sạch sẽ.

Ninh Tri Dụ không muốn làm phiền người khác, vội vàng tiếp nhận chiếc khăn, thấp giọng nói: “Không có, tớ sợ làm bẩn khăn mặt của cậu.”

“Làm sao lại bẩn chứ, cậu nhìn qua so với tớ sạch sẽ hơn nhiều. Mỗi ngày mẹ tớ đều nói phòng tớ bẩn như là ổ chó vậy.”

Tâm tình Giang Vũ Mạt rất tốt.

Có một loại cảm giác kiêu ngạo không hiểu được, ngồi kế bên cô là học bá đệ nhất khối!”

Ôm lấy tâm lý khoe khoang, cô nghiêng người, đối với ba Giang đang lái xe nói: “Ba ba, Ninh Trị Dụ ở bên khu Lâm Giang á.”

Ninh Tri Dụ dừng một chút, vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, chú để con xuống ở trạm xe buýt là được rồi ạ.”

Ngũ Trung cách khu Lâm Giang không tính là gần, bình thường cô phải ngồi xe buýt hết nửa giờ. Làm sao cô làm phiền người khác đưa cô về nhà được chứ.

Ba người là kiểu người tính tình ôn hậu, vừa lái xe vừa nói, “Bạn học à, hiện tại mưa lớn không quá an toàn, nhà chú cách Lâm Giang cũng không xa. Cũng chỉ là việc nhỏ thôi, con là bạn học của Mạt Mạt nhà chú, không cần khách khí như vậy đâu.”

Ninh Trị Dụ mấp máy môi.



Cô chỉ là…không quá quen thuộc thiện ý như này của người khác.

Giang Vũ Mạt cười hì hì nói: “Ba ba nói sai rồi, hai bọn con không tính là bạn học, Ninh Tri Dụ ở ban hai đó! Là hạng nhất toàn khối, học tập vô cùng lợi hại!”

Ba Giang cũng rất kinh ngạc, “Ban hai?”

Phụ huynh trường Ngũ Trung đều biết, kéo thành tích cả trường này lên cũng chính là ban một và ban hai.

Hai lớp này đều toàn là học sinh mũi nhọn.

Ninh Tri Dụ có chút ngượng ngùng, cúi đầu dùng khăn lông lau quần áo.

“Đúng vậy đó.” Giang Vũ Mạt nói, “Thầy cô con nói, mấy bạn ban một ban hai đều lao tới trường 985,211 không à, rất lợi hại, đầu dưa thật sự quá thông minh rồi.”

Ba Giang đột nhiên sinh ra sự khâm phục, “Vậy cũng quá lợi hại, quá ưu tú rồi!”

Đây là con nhà người ta đó!

Ba Giang dừng một chút, “Ba mẹ con chắc là rất kiêu ngạo vì con.”

Động tác lau quần của Ninh Tri Dụ dừng lại.

Đại khái là vì lời nói này xuất ra từ trưởng bối, nên trong nháy mặt cô cảm thấy mũi mình chua xót.

Giang Vũ Mạt biết kịch bản tiểu thuyết, đương nhiên cũng biết được ba mẹ Ninh Tri Dụ không còn nữa. Cô kinh hoảng sợ ba mình nói thêm sẽ làm Ninh Tri Dụ cảm thấy khó chịu, vội vàng nói: “Ba ba đừng nói chuyện nữa, nên chuyên tâm lái xe, mưa lớn rất nguy hiểm đó!”

Ba Giang bật cười, “Con gái nói đúng, nghe con.”

Giang Vũ Mạt thấy Ninh Tri Dụ không nói lời nào. Cô hối hận cực kỳ, cảm thấy cô không nên nhắc đến chuyện thành tích của cậu ấy…Cô cũng quên mất phụ huynh nghe thấy những lời như thế phản ứng đầu tiên sẽ là hâm mộ ba mẹ của người khác.

Giang Vũ Mạt ảo não không thôi, trong lúc nhất thời cũng không biết có thể nói điều gì, chỉ có thể nói mấy chuyện tầm phào, “Ninh Tri Dụ, cậu có thích minh tinh nào không?”

Kỳ thật Ninh Tri Dụ cũng không có chú ý mấy chuyện minh tinh như này, nhưng nghĩ nghĩ, cô vẫn nói ra một cái tên.



Cô căn bản cũng không biết minh tinh này trông như thế nào, chỉ là ngẫu nhiên nghe được khi các bạn học khác nói chuyện phiếm, cái tên này có tần suất được nhắc đến nhiều nhất.

Cô tuy rằng không có bạn bè gì, nhưng cũng theo bản năng mà muốn đón ý nói hùa với Giang Vũ Mạt.

Nếu cô nói mình thật ra không thích minh tinh nào.

Giang Vũ Mạt chắc là sẽ cảm thấy xấu hổ đi…Rốt cuộc nếu như thế thì cái đề tài này cũng không có khả năng nói tiếp.

“Là người đó à, ca hát rất êm tai.” âm thanh Giang Vũ Mạt thanh thúy vang lên, “Tôn Mộng Đình cũng rất thích anh ta, nếu hai cậu ở bên nhau chắc chắn có thể nói chuyện rất vui vẻ, đúng rồi, Tôn Mộng Đình chính là bạn của tớ, cậu chắc đã gặp qua, nhưng chắc cũng không có ấn tượng gì về cậu ấy đâu.”

Ninh Tri Dụ cười cười.

Xe vững vàng chạy, tốc độ cũng không nhanh. Mưa hiện tại đang rất to, cần gạt nước hoạt động hết công suất, nên chỉ có thể chạy chậm cho an toàn.

Ninh Tri Dụ vốn dĩ đang căng chặt, cũng bất tri bất giác mà thả lỏng xuống.

Cô biết nhân duyên của Giang Vũ Mạt rất tốt, có rất nhiều bạn bè. Ban hai của cô cũng có bạn của Giang Vũ Mạt, cô gái như cậu ấy đều sẽ phát sáng nổi bật trong đám người. Dần dà, Ninh Tri Dụ cũng hiểu được, vì cái gì mà lạ có nhiều nam nữ sinh thích Giang Vũ Mạt như thế, bởi vì cậu ấy thực sự rất tốt.

Giang Vũ Mạt nói về mấy chuyện thú vị trong lớp.

Kỳ thật cũng không mắc cười bao nhiêu, nhưng chính cô lại cười đến thật sự lớn, cũng cảm nhiễm đến người bên cạnh, trên mặt Ninh Tri Dụ cũng mang lên một chút ý cười nhợt nhạt.

“Giáo viên tiếng Anh lớp tớ cũng đã từng dạy thay lớp cậu rồi đó.” Giang Vũ Mạt nói, “Cậu không biết đâu, sau đó cô ấy về lại lớp tớ cứ tỏ thái độ khinh thường, nói bọn tớ là lớp tệ nhất mà cô ấy từng dạy! Nhưng cô ấy lại không biết là, một bạn trong lớp tớ lại có anh trai cũng đã từng học qua cô ấy, lúc đó cô ấy cũng nói như thế với lớp anh trai kia! ha ha ha! Câu mà cô ấy thường nói nhất là, nếu không nỗ lực học tập thì tương lai cũng chỉ có thể đi làm ở nhà xưởng mà thôi, xong mấy nam sinh trong lớp tớ lập tức nói lại, nếu đã không phải là người giỏi giang thì không bằng vào nhà xưởng để được bao ăn bao ở ~”

Ba Giang đang lái xe cũng bị chọc cười: “Các con thật là!”

Giang Vũ Mạt rất dễ cười.

Mặc dù chuyện này đã xảy ra lâu rồi nhưng mỗi lần nói lại cô cũng rất cảm thấy mắc cười.

Ninh Tri Dụ cũng cười ra tiếng, “Nói không sai, quả thật là được bao ăn bao ở”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play