“Có chút việc” Đoạn Dã nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía phòng học, “Có học sinh mới tới?”
Triệu Chính cười hì hì chỉ về một phía, “Chính là người kia. Soái hả?”
Lời sau là đang hỏi Nhan Tình, cậu sờ sờ đầu tóc chải đầy sáp, “Như thế nào tớ cảm thấy không ta, còn chưa soái bằng tớ.”
“Nôn!”
Nhan Tình làm bộ dáng buồn nôn, “Mấy người nam sinh các cậu đều không có loại phẩm chất tốt đẹp như kiểu tự mình hiểu lấy này à?”
Triệu Chính: “...”
Giang Vũ Mạt theo phương hướng bọn họ chỉ nhìn lại —-
Vẫn là một cái ót như cũ.
Không biết có phải vì tác động của tâm lý hay không, mà cô luôn cảm thấy chỉ một cái ót như thế đã toát lên loại khí chất không trói buộc được.
Cùng Ninh Tri Dụ không có chút nào liên quan…
Nhưng mà loại tổ hợp học bá học tra như họ cũng dễ có rất nhiều chuyện xưa nha.
Triệu Chính lại sáp tới tham gia náo nhiệt, “Nhưng mà Mạt tỷ này, cậu tới đây xem đàn ông khác cũng sẽ làm cho Đoạn ca chúng ta thật mất mặt đó.”
Đàn ông…
A a a một đám mới 17-18 tuổi, vậy mà cứ treo gì mà đàn ông rồi phụ nữ ngoài miệng! Không cảm thấy một chút xấu hổ nào à?
Giang Vũ mạt im lặng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Dã, Đoạn Dã liếc mắt một cái về phía Triệu Chính, nhìn dáng vẻ cậu cũng không để mấy loại chuyện nhỏ này ở trong lòng.
“Tối nay không có tiết tự học.” Giang Vũ Mạt nói, “Vậy chờ kết thúc tụi mình đi ăn cơm chiều với nhau nha?”
Đoạn Dã: “Cậu không cần về nhà ăn cơm à?”
Giang Vũ Mạt lắc đầu, “Ba mẹ tớ hôm nay đến nhà người khác làm khách, tớ không muốn đi theo họ.”
Đồng sự của ba cô ngày mai có con gái phải xuất giá, tập tục ở Ninh Thành là trước đám cưới một ngày bên nhà gái phải mời khách, ngày hôm sau nhà trai sẽ phụ trách bữa tiệc chính. Cô thật sự không thích tham dự mấy buổi tiệc như vậy, chắc chắn sẽ bị mấy chú dì không thân hỏi về thành tích!
Hôm nay trước khi ra cửa, cô cũng đã nói với ba mẹ, cơm chiều cô sẽ đi ăn cùng bọn Nhan Tình ở trường học.
Nhà ăn trong trường học, có mấy quầy bán thức ăn ngon còn chưa mở lại, phải hai ngày nữa mới mở.
Còn dư lại mấy quầy khác thì thật sự không ngon.
Đoạn Dã hiểu rõ, “Được.”
…
Sau khi mấy nữ sinh rời đi, hành lang nơi này cũng phục hồi lại yên tĩnh.
Đoạn Dã lười biếng đi vào phòng học.
Cách một chút sẽ nhìn thời gian trên di động.
Như là đang chờ mong chuyện gì đó, nhìn qua chính là bộ dáng tâm tình đang không tồi.
Cách đó không xa, Chu Tịch cũng đang chơi điện thoại. Điện thoại của cậu là loại mới nhất trên thị trường, người ngồi sau thấy trong lòng ngứa ngày, ôm ý tưởng kết bạn tốt, chủ động chọc chọc lưng Chu Tịch.
Chu Tịch quay đầu lại, vẻ mặt lãnh đạm không kiên nhẫn.
Người bàn sau nhanh chóng hiến ra “Cách sinh tồn” của mình, “Cậu chắc mới chuyển trường đến, tớ là Lưu Minh.”
Chu Tịch cũng không có ý định giới thiệu bản thân gì đó, đang định quay đầu lại, Lưu Minh lại nói tiếp: “Vừa rồi có thật nhiều nữ sinh tới nhìn cậu, người đẹp nhất đó cậu thấy không, là phụ nữ của Đoạn ca, cậu chớ chọc tới cũng đừng càng theo đuổi cô ấy! À, Đoạn ca chính là người đang ngồi cuối cùng chỗ tổ ba á, ngồi chung với bọn Quách Thế Siêu.”
Thật ra giữa mấy nam sinh không quen thân cũng không biết nên nói cái gì, Lưu Minh liền nhớ tới chuyện vừa nãy, chủ động nhắc đến chủ đề này.
Lưu Minh lại nói: “Tớ với Giang Vũ Mạt, là người mà Đoạn ca thích á, từ nhỏ đã lớn lên cùng một chỗ với nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, nên ở chỗ Đoạn ca tớ cũng chen mồm được mấy câu.”
Chu Tịch lúc này mới giương mắt, nhìn về phía hàng cuối cùng của tổ ba kia.
Nơi đó có mấy nam sinh đang vây quanh.
Có người đang chơi bật lửa, có người đang vật tay.
Không cần Lưu Minh nhắc nhở, Chu Tịch cũng đoán ra được người nào là Đoạn Dã.
Đoạn Dã cũng không cùng người khác nói chuyện, ngẫu nhiên một chút cậu sẽ nhìn thời gian trên điện thoại.
Loại khí tràng khác với mọi người xung quanh này, Đoạn Dã với Chu Tịch thuộc kiểu đó.
Hai người đều là kiểu người không dễ trêu chọc, nhìn qua giống nhau, nhưng lại không giống nhau.
Lối hành sự cũng như tính cách Đoạn Dã không phải dạng kiêu ngạo, nhưng mà cậu có một loại khí chất tàn nhẫn mà bạn bè cũng lứa không có, vị chị họ đam mê tiểu thuyết kia của Nhan Tình từng nói, cậu là loại khí chất cùng đường bí lối, một giây trước có thể đang cùng người táo bạo chém giết, một giây sau đã có thể về nhà mà ôn nhu sấy tóc cho Giang Vũ Mạt.
Tất cả đều xem chính cậu nguyện ý trở thành loại người nào.
Còn Chu Tịch lại là dạng người nhìn vào muốn đau đầu, cậu kiêu ngạo, khinh thường, lạnh nhạt…
…
Sau khi tan học, học sinh ngoại trú lần lượt đều ai về nhà nấy, mẹ ai người nấy tìm.
Giang Vũ Mạt kéo theo Nhan Tình, Triệu Chính mặt dày mày dạn đi theo Đoạn Dã, bốn người đi đến một cửa hàng nhỏ ở phố ăn vặt phụ cận trường học.
Cửa hàng này chuyên môn bán mì, rất nổi tiếng, giờ này trong quán đều ngồi đầy người, còn có người đang chờ xếp hàng mua đem đi.
Có thể là quá bận rộn, Giang Vũ Mạt đã nói trước với ông chủ là không bỏ hành , nhưng ông chủ vẫn thả vào, cô rất bất đắc dĩ. Đoàn Dã bưng bát cô qua chỗ cậu, cực kiên nhẫn dùng đũa dùng một lần gắp hành bên trong ra.
Triệu Chính ăn bát mì, nói không rõ: “Tên kia rất chảnh, không phải chứ hắn ngầu cái gì mà ngầu, đánh hai bửa là trung thực này, thực sự quá muốn đánh hắn, bộ dáng hắn ta thực sự muốn ăn đòn!”
Nhan Tình thuận miệng hỏi: “Ai vậy.”
Triệu Chính âm dương quái khí nói: “Là học sinh chuyển trường mà hôm nay các cậu cố ý tới xem á.”
Giang Vũ Mạt ngây ngẩn cả người.
Nam chính?
Muốn đánh nam chính có bối cảnh hùng hậu, cùng cậu ta kết thù?
Triệu Chính đây là uống mấy chén rồi???
Cô không hề nghĩ ngợi, khẩn trương nói: “Không nên đánh cậu ta!”
Cô đang có chút kích động nên âm thanh cũng to hơn.
Không chỉ Triệu Chính giật nảy mình, Nhan Tình cũng kinh ngạc nhìn về phía cô.
Động tác nhặt rau của Đoạn Dã cũng dừng lại, chậm rãi nhìn về phía cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT