Chỉ là, hôm nay có chút kỳ quái, tại ngày cô mười bảy tuổi này, cô mơ một giấc mộng, một giấc mơ dài đằng đẵng, rất rõ ràng, rất chân thực.
Vậy mà cô đang sống trong một quyển tiểu thuyết tình yêu thanh xuân vườn trường.
Không phải là nhân vật nữ chính, cũng không phải là nữ phụ. Trong quyển tiểu thuyết này, cô gần như chỉ xuất hiện trong miệng của người khác, chỉ ít ỏi một vài câu. Cô là người bạn gái mối tình đầu của đối thủ một mất một còn của nam chính, nói chuẩn xác hơn cũng không phải kẻ tử thù gì mà là một nhân vật đối lập hoàn toàn với nam chính.
Nhân vật nam chính bị gia tộc “lưu vong” đưa đến thành phố nhỏ ở phương nam này, hắn làm việc phách lối và đối xử với mọi người rất lãnh đạm, không để cái gì vào mắt, như một khối băng lạnh. Trong một lần ngẫu nhiên hắn và nữ chính thông minh lý trí gặp nhau, từ hiếu kì đến có hảo cảm rồi lại đến thích hết thảy đều thuận lý thành chương. Hai người qua lại ngày càng gần gũi, đều bởi vì những tổn thương sâu sắc từ gia đình mà hiểu rõ, chữa lành lẫn nhau.
Dưới sự cổ vũ của nữ chính, nam chính thay đổi bản thân, một lần nữa tỉnh lại, hòa giải với người nhà, trở về kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Sau lại, hai người vì hiểu lầm mà mà ly biệt, thời gian sau gặp lại nhưng vẫn còn cảm tình như xưa, cuối cùng cởi bỏ hiểu lầm, cùng nhau viết lên một đoạn tình yêu thuần khiết tuyệt đẹp.
Câu chuyện tình yêu của nam nữ chính duy mỹ động lòng người, nếu Giang Vũ Mạt không liên quan gì đến câu chuyện này, cô cũng sẽ rất tích cực chéo CP học ta ngoan lệ x học bá ôn nhu thông minh này…
Nhưng mấu chốt ở đây là, cô với Đoạn Dã chính là cặp đôi trái ngược hoàn toàn với nam nữ chính.
Đoạn Dã với nam chính không thù không oán, hai người tại trường Ngũ Trung nước sông không phạm nước giếng. Cả hai đều đánh nhau rất giỏi, đều có một nhóm đàn em đi theo, chẳng qua…
Nam chính thì cải tà quy chính kế thừa gia nghiệp, sự nghiệp và tình yêu đều bội thu mà kết cục của Đoạn Dã lại là hiện thực của đại ca học tra. Gia cảnh cậu không tính là rất tốt, thành tích thì nát nhừ, cả trường Cao đẳng cũng không đi học, trực tiếp ra xa hội sờ soạng lần mò, cuối cùng từ học nghề trong cửa hàng sửa xe trở thành chủ cửa hàng sửa xe.
Ninh thành chỉ là một thành thị cấp bốn, người ít, nên sinh ý cũng không nhiều như các thành phố lớn khác, cũng chỉ đủ duy trì cuộc sống mà thôi, không liên quan một chút nào đến phú quý.
Rất nhiều độc giả đều cảm khái, nam chính là nam chính trong tiểu thuyết, còn Đoạn Dã mới là người bình thường ngoài đời thực…Đồng thời đều đang suy đoán, sở dĩ tác giả thiếc lập một nhân vật ngang tài ngang sức với nam chính trong trường học như vậy, chủ yếu là muốn nhắc nhở những độc giả nhỏ tuổi nhất định phải học tập cho giỏi, không nên bị những nam sinh xấu hấp dẫn, bởi vì bọn hắn cuối cùng đều như người bình thường, cũng sẽ bởi vì củi gạo dầu muối mà bôn ba, trở thành người bình thường có thể dễ dàng thấy được trên phố lớn.
Đoạn Dã không chỉ trái ngược về mặt sự nghiệp tương lai, bối cảnh gia thế với nam chính, mà về mặt tình cảm cũng như vậy.
Mối tình của cậu và mối tình đầu Giang Vũ Mạt vô cùng thắm thiết, chỉ tiếc hai người dù sao cũng không có ánh sáng của nhân vật chính, chỉ là người bình thường, sẽ bị hiện thực đánh bại, cũng sẽ mỗi người một ngã, hai người chia chia hợp hợp vô số lần, cuối cùng lại trở thành một đôi oán lữ.
Sân trường có nhiều hăng hái, tương lai lại có bao nhiêu thảm đạm.
Đoàn Dã với mối tình đầu của cậu là ví dụ rõ nhất.
Giang Vũ Mạt: “....”
Sau khi tỉnh lại, hai mắt cô vô thần nhìn chằm chằm trần nhà loang lỗ.
Tại sao lại như vậy chứ?
Cô rất muốn chỉ xem đó như một giấc mộng, nhưng đấy lòng lại có một thanh âm nói cho cô biết, đó chính là sự thật, là chuyện nhất định sẽ xảy ra trong tương lai, cũng như hiện tại.
Cô không biết chính mình đã ngây người bao lâu.
Cho đến khi mẹ cô mở cửa phòng, như thường ngày tắt điều hòa không khí sau đó liên miên lải nhải: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, mỗi ngày đều ở trong phòng mở máy lạnh coi chừng rảnh rỗi đến sinh bệnh, thân thể ra mồ hôi mới tốt! Tiền điện tháng này lại muốn vượt qua chỉ tiêu luôn rồi, mẹ với cha con đều chỉ mở điều hòa tới nửa đêm liền tắt.
Nếu là ngày thường Giang Vũ Mạt nhất định sẽ tranh luận lại vài câu.
Ví dụ như, mua máy điều hòa không phải là để dùng sao? Trong một năm cũng chỉ có mùa hè mới dùng một chút…
Lại như, nếu như bị nóng đến cảm nắng không phải cũng tiêu tiền đi bệnh viện à? Số tiền đó mở được biết bao lâu điều hòa chứ…
Nhưng hôm nay, cô ngoài ý muốn trầm mặc.
Mẹ Giang cũng nhận ra có điều không thích hợp, ngồi bên giường, duỗi tay sờ trán cô, lẩm bẩm một câu “Không có phát sốt mà”
Cổ họng Giang Vũ Mạt như bị rót chì, cô muốn mở miệng, nhưng lại không được.
“Mười bảy tuổi”. Âm thanh mẹ Giang đột nhiên ôn hòa rất nhiều
“Không còn là trẻ con nữa rồi, Vũ Mạt, sinh nhật vui vẻ. Ba mẹ hy vọng con mỗi ngày đều vui vẻ.”
Không biết có phải lời chúc phúc này giống với những lần trước hay không mà lại chọc trúng Giang Vũ Mạt, cô bỗng nhiên hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng không ép được cảm giác chua xót dâng trào, gào khóc lên.
Cô chỉ mới mười bảy tuổi, đột nhiên mơ thấy tương lai của chính mình.
Ngoại trừ mờ mịt chính là sợ hãi.
Mẹ Giang bị cô làm cho giật nảy mình, bà an ủi hồi lâu, Giang Vũ Mạt mới bình tĩnh lại, chỉ là hốc mắt vẫn còn hồng hồng.
Cuối cùng Giang Vũ Mạt phải nói cô nằm mơ gặp ác mộng, mẹ Giang mới bỏ qua.
Mẹ Giang bận rộn ở trong phòng bếp, Giang Vũ Mạt thỉnh thoảng đi đến nhìn một chút.
Bước chân phù phiếm, như là du hồn.
Cho đến khi điện thoại của cô rung lên vài cái, mới kéo cô quay về hiện thực.
Là tin nhắn mới.
【 DY: Cậu ra ngoài một chút, mình đang ở dưới lầu nhà cậu.】
Giang Vũ Mạt không có tinh thần bước xuống lầu, đến khi mặt trời nóng rực chiếu đến người, cô mới lấy lại tinh thần.
Đi không quá mấy bước, đã nhìn thấy Đoạn Dã đang uể oải dựa trên bừa tường gạch đỏ.
Đoạn Dã rất cao, chưa đầy mười tám tuổi đã cao đến 1m85.
Cậu mặc áo thun đen, làn da không tính là trắng nhưng cũng không đen. Cả người đều tản ra loại lực lượng luôn dùng không hết.
Tóc cắt rất rất ngắn, ngắn hơn nữa cũng muốn trọc đầu.
Thấy nàng tới, cậu đứng thẳng người, nhanh chân đi về phía cô.
Giang Vũ Mạt vẫn hoảng hốt như cũ.
Còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe được Đoạn Dã nói: “Sợ bị chảy nên đem đến cho cậu trước.”
Lúc này cô mới chú ý đến cậu mang theo một cái thùng inox giữ nhiệt không phù hợp với hình tượng hung ác của mình.
Cậu mở nắp thùng ra, hơi lạnh không kịp chờ đợi xông ra, cô cúi đầu xem xét, bên trong đổ đấy khối đá, bọc lại cây kem ở bên trong.
“Không phải cậu nói muốn ăn kem Haagen Dazs gì đó à.” Cậu nói hời hợt
Mảy may không đề cập đến việc chính mình từ sáng sớm đã ngồi xe đi đến thành phố bên canh mua kem rồi lại gian khổ đem về.
Giang Vũ Mạt lúc này mới nhớ tới, đoạn thời gian trước Nhan Tình cứ nhắc mãi một câu, là một câu quảng cáo. Nếu yêu một cô gái, hãy đưa cô ấy đi ăn Haagen-Dazs.
Ninh thành rất nhỏ, không có cửa hàng Haagen-Dazs, Đoạn Dã đi tìm khắp các tủ lạnh ở các cửa hàng bán lẻ cũng không tìm được.
Giang Vũ Mạt kinh ngạc nhìn cậu.
Nếu như giấc mơ của cô là sự thật, như vậy Đoạn Dã thật không có nói dối.
Lúc trước cậu đã nói qua, sẽ thích cô cực kỳ lâu.
Cậu liền thật yêu cô thật nhiều năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT