Sau khi đi phòng giáo vụ đóng học phí về, mới ngồi xuống không bao lâu, Nhan Tình lại gần, nháy mắt ra hiệu nói: “Nghe nói gì chưa, ban mười mới có học sinh mới chuyển trường đến, vừa ngầu vừa đẹp.”
Giang Vũ Mạt đối với loại bát quái như thế này cũng không có hứng thú gì.
Cô đang chà bàn học.
Giờ học lớp mười hai, bàn học cũng không còn như hồi mười một, đều là bàn do mấy anh chị mười hai đã tốt nghiệp trước để lại. Trên bàn toàn là hình vẽ xấu, vẽ xấu còn không có vấn đề gì, nhưng mà trên đó viết nào là “XXX tớ thích cậu” như thế thì rất có vấn đề đó. Vậy thế nhưng cũng có tên đối thủ cạnh tranh của thận tượng cô.
Một năm này, Ngũ Trung Ninh thành cũng không phải dạng tại đại khí thô gì, có thể lắp điều hòa không khí trong phòng học.
Sơn tường đều có chút bong tróc, chỉ có bốn chiếc quạt trần đáng thương hoạt động hết công suất.
Giang Vũ Mạt có chút sợ hãi đối với quạt trần.
Cô cứ lo lắng nó sẽ rơi xuống…sau đó máu thịt be bét, a, chỉ mới nghĩ thế thôi đã thấy đáng sợ rồi!
Mấy nữ sinh khác ngược lại đều cảm thấy hứng thú với học sinh chuyển trường lần này, đi theo Nhan Tình nghe ngóng.
Nhan Tình cũng coi như là hiểu biết cặn kẽ, “Hình như là từ Yến Kinh đến đây, rất cao, rất đẹp trai, nhưng mà nhìn kiểu là dạng không dễ trêu chọc, Hạ Phương của ban ba lúc đi đến văn phòng lão sư bị cậu ta đụng vào, cậu ta ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, nói đến chi là xin lỗi.”
“Oaa, thật ngầu!” Có nữ sinh chống cằm nói, “Tớ thích loại hình lạnh lùng ngầu lòi như thế!”
“Sao lại vậy chứ, sao loại soái ca như này không chuyển đến lớp chúng ta cơ chứ, phong thủy lớp mình có phải không tốt lắm hay không?” Một nữ sinh khác tiếp lời, nhìn Giang Vũ Mạt đang cố gắng chà sạch bàn.
“Ban mười? Lớp bọn họ có phải đang thừa thãi soái ca như thế? Đoạn ca cũng ở ban mười, thật hâm mộ mấy bạn nữ học lớp đó ghê! Nào giống lớp chúng ta cơ chứ”, cô ấy đảo mắt nhìn một vòng, ra vẻ không để vào mắt nói, “Đều là vớ va vớ vẩn, không hạ miệng được!”
Động tác Giang Vũ Mạt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Tình.
Cô như là phản ứng chậm nửa nhịp, kinh ngạc hỏi: “Ban mười mới có học sinh chuyển trường đền à?”
Nhan Tình liếc mắt nhìn cô, “Chị gái à, nói nửa ngày rồi mà cậu mới nghe thấy à?”
Giang Vũ Mạt cũng không đoái hoài gì nữa đến mấy hình vẽ xấu trên bàn học.
Liên tiếp mấy ngày rồi cô cũng chưa nghĩ lại về giấc mộng kia, quyển tiểu thuyết đó lấy bối cảnh vườn trường, một đám đều là học sinh, không có ai là vai ác tuyệt đồi, cho dù có mâu thuẫn cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, tác giả hiển nhiên cũng không dùng sự bất hạnh của vai phụ đi phụ trợ, nâng cao hạnh phúc của nhân vật chính.
Những vai phụ làm người khác không thể nào thích đó cũng không có tương lai thê thảm gì, mọi người đều quy về cuộc sống bình phàm.
Tựa như cô, cũng không thể biết được tương lai cô mơ thấy là xấu hay tốt, bởi vì đó không phải đều là bộ dáng của cuộc sống bình thường à.
Nếu trong tiểu thuyết, kết cục của cô đặc biệt không tốt, như là bị hủy dung hay cửa nát nhà tan, như là sau này phải đi nhặt rác xin ăn gì đó, cô khẳng định sẽ bị hù chết, tiện đà sẽ ngày càng đằm chìm vào mục tiêu thay đổi vận mệnh.
Nhưng mấu chốt là…Cô đã thăm dò hỏi thử mẹ, nói nếu về sau cô làm tiếp viên hàng không, mẹ có cao hứng không.
Mẹ Giang tự nhiên cũng sẽ không đem lời này xem như là thật, bà cười xoa bóp mặt cô nói: “Cao hứng sao không, ba mẹ đời này cũng chưa ngồi máy bay lần nào đâu!”
Lứa tuổi ba mẹ cô, cũng chỉ ngồi trước TV xem máy bay thôi, người đã ngồi qua máy bay cũng không phải thật nhiều.
Giang Vũ Mạt thả lỏng, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng mà nghe được mẹ nói cao hứng, cô cảm thấy đó cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất công việc về sau của cô cũng không có là cho mẹ cô không hài lòng.
Cũng bởi vì thế, mấy ngày nay Giang Vũ Mạt không nghĩ về chuyện trong giấc mơ nữa.
Giờ thình lình nghe được Nhan Tình nói, cô mới phản ứng lại, học sinh mới chuyển tới ban mưới hình như là…nam chính?
Nhan Tình cũng nói lại cho cô, gặp thêm mấy nữ sinh bên cạnh đều có hứng thú, nhân tiện nói: “Hay là tụi mình đi qua đó nhìn một chút?”
Tất cả mọi người hưng phấn nhảy cẫng nói “Tốt!!!”
Soái ca đó, sao lại không xem cơ chứ, xem cũng không tốn tiền mà~
Vốn dĩ mấy loại sự tình như thế này Giang Vũ Mạt sẽ không tham dự.
Nhưng dù sao đó cũng là ban mười, là lớp của Đoạn Dã, hơn nữa còn đi nhìn soái ca.
…
Nhan Tình chú ý tới Giang Vũ Mạt cũng đứng lên, kinh ngạc hỏi, “Cậu cũng đi???”
Giang Vũ Mạt gật đầu, cô thật sự có chút hiếu kỳ với nhân vật nam chính.
Loại hiếu kỳ này, không phải là loại nữ sinh đối với nam sinh.
Giống như kiểu…Hai năm trước có một nghệ sĩ nhỏ đến Ninh thành biểu diễn, cô tuy rằng không biết người đó, cũng không phải fan nhưng vẫn hứng thú bừng bừng mà chạy đi xem.
Cô đối với nam chính cũng giống như thế.
Nhan Tình đánh giá cô từ đầu đến chân, vừa đi vừa nói: “Được thôi”
“Tớ cũng muốn nhìn một chút bộ dáng ghen tuông của Đoạn ca. Cậu ấy chắc cũng chưa ăn dấm bao giờ?” Nhan Tình càng nghĩ càng kích động, “Làm sao bây giờ, tớ mới tưởng tượng một chút thôi mà đã cảm thấy kích động lắm rồi, nếu cậu ấy ghen có phải sẽ kabedon cậu hay không? Có phải sẽ như thế này này, đem miệng cậu hôn sưng?”
Giang Vũ Mạt: “.........”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT