Mai Dần đi uống rượu, mới về phủ đã bị nha hoàn bên Tôn di nương mời qua.
Trong phòng, Tôn di nương vừa dùng khăn nóng lau mặt cho Mai Dần vừa nhẹ nhàng nói, “Lão gia, hôm nay lão thái thái Mạnh phủ đến, hình như để làm mai cho Vân tỷ nhi.” Mai Dần nhắm mắt “ừ” một tiếng, Tôn di nương tiếp tục, “Nghe nói là phủ Tây Bình Bá. Đây là người trong sạch, không biết thái thái liệu có…”
Bà chưa dứt lời, Mai Dần đã mở mắt ra rồi nhíu mày bảo, “Nàng ấy không phải người như vậy.”
Khuôn mặt Tôn di nương đầy sầu lo. Bà còn muốn nói nữa nhưng nhìn Mai Dần giận tím mặt nên đành nuốt xuống những lời định nói.
Hôm nay nghe Mạnh lão thái thái tới làm mai cho Vân tỷ nhi, Tôn di nương mừng rỡ khôn xiết. Song cứ nghĩ đến không ít chủ mẫu cố ý chơi xấu hôn sự của thứ nữ thì bà lại lo lắng. Vì vậy nên giờ mới nói vài lời với Mai Dần, ai ngờ lại bị mất mặt!
Tôn di nương đang hối hận thì bên ngoài có người tới truyền lời rằng thái thái có việc quan trọng muốn thương lượng cùng lão gia.
Mai Dần sợ tới mức giật mình thon thót, vội vàng sửa soạn chỉnh tề đi đến phòng Kiều thị.
Kiều thị ngồi ngay ngắn trong phòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông một cái. Mai Dần tức khắc nhận lỗi.
Kiều thị hết giận liền bàn chuyện Mai Vân, “Ta thấy hôn sự của Vân tỷ nhi không tồi, lão gia nghĩ thế nào?”
Mai Dần gật đầu, “Phủ Tây Bình Bá mời Mạnh lão thái thái làm mai cũng coi như có tâm. Tuy rằng là con vợ lẽ của nhị phòng nhưng lại hợp với Vân tỷ nhi, cứ đồng ý đi.”
Nói xong một chuyện, Kiều thị chậm rãi uống trà, cố ý làm mặt lạnh.
Mai Dần lại vội dỗ dành, nhún nhường hỏi, “Phu nhân, chuyện thứ hai là gì?”
Nghĩ đến đây, Kiều thị than một tiếng, “Hôm nay, vợ Tương ca nhi nói với ta nó muốn hòa ly.”
“Hòa ly? Như vậy sao được?” Nghe xong, Mai Dần lắc đầu nguầy nguậy. “Chuyện này tuyệt đối không thể đồng ý. Con thứ của Đổng gia mới trúng tiến sĩ, sau này chúng ta còn phải qua lại với họ. Nếu hòa ly sẽ gây hiềm khích.”
“Lão gia, vậy ông lo quản thúc Tương ca nhi đi, nó vô liêm sỉ quá rồi!”
Mai Dần rượu vào lời ra, la hét đòi đánh đứa con này.
“Đánh nó làm gì?” Kiều thị ngăn lại, “Ông sợ còn chưa đủ loạn sao?”
Mai Dần sững sờ, ông thở dài, “Vậy biết quản thúc thế nào? Thật là mẹ chiều hư con!”
Oo———oOo———oΟ
Sáng sớm hôm sau, lúc Mai Như tới thỉnh an Kiều thị, Mai Dần cũng ở trong phòng.
Mai Dần tuổi ngoài ba mươi, mặc áo dài trắng thêu hình trúc, tóc cài trâm ngọc, cả người toát lên vẻ phong nhã. Nói đến đây, Mai Dần lẫn Kiều thị đều là người đẹp hạng nhất, Mai Tương cũng sở hữu vẻ ngoài tuấn tú. Cả nhà chỉ có Mai Như trông bình thường, nhưng lại được thừa kế từ Mai Dần đôi mắt hoa đào[1].
Đời trước Mai Dần sống đến ngày nhà bị tra xét, nhưng từ khi Kiều thị qua đời, ông trở nên bất thường. Đầu tiên là lúc hạ táng Kiều thị, ông khóc mà nước mắt nước mũi tèm lem, khiến vài người chịu không nổi. Sau đấy ông cũng chẳng hề đặt chân vào phòng các di nương, mỗi ngày đều uống rượu. Tới hồi Mai Như lấy Phó Tranh thì thỉnh thoảng mới trở về, Mai Dần còn chỉ vào đồ vật trong phòng mà nói, Mẹ con từng dùng món này, kia là đồ mẹ con thích…
Hiện giờ nhớ tới những chuyện đó, lại nhìn cha mẹ vẫn đang ở trước mặt, Mai Như rất thỏa mãn.
Thấy Mai Như, đôi mắt hoa đào của Mai Dần cong thành hình vòng cung. Ông vẫy tay, “Tuần Tuần lại đây, cha cho con món này hay lắm.”
Mai Dần lấy ra từ trong tay áo một khối ngọc, ông đưa đến trước mặt con gái cứ như đang dâng hiến báu vật. Mặt chính diện của khối ngọc khắc một vườn hoa với trăm hoa khoe sắc, mặt trái chỉ khắc một con bươm bướm. Nếu nhìn từ trên xuống sẽ thấy con bướm đậu trên một cành hoa. Mai Như nâng niu món quà, thích đến chẳng nỡ buông tay.
Kiều thị chợt hỏi, “Tốn không ít bạc nhỉ?”
“Không đáng nhắc tới, nghĩ Tuần Tuần thích nên mới mua.” Mai Dần ngượng ngùng giải thích, rồi lại nhìn gương mặt tươi cười của con gái. Bỗng nhiên, ông “ô” một tiếng và nói với Kiều thị, “Sao ta cảm thấy…hôm nay Tuần Tuần trông khang khác?”
“Cha, con khang khác điểm nào?” Vẻ mặt Mai Như không phục.
Kiều thị nhìn nàng cười cười, “Khác nhiều chứ, trâm cài ít, cả người…” Kiều thị cũng không biết nên diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy trông con gái rất khác.
Hôm nay Mai Như để Tĩnh Cầm chải búi tóc hình ốc đơn giản, trên đầu chỉ cài một cây trâm có khảm trân châu óng ánh ở đỉnh trâm; đúng thật nhìn cứ thiếu thiếu. Mai Như sượng sùng sờ tóc, nàng ngượng nghịu hỏi, “Cha, trông con khó coi lắm sao?”
“Đẹp!” Mai Dần dứt khoát đáp, song ông nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Chỉ là vẻ ngoài này quá đơn giản, không giống Tuần Tuần mọi khi.”
“Tuần Tuần thích là được, ông quản nhiều làm gì!” Kiều thị oán trách.
Mai Dần cười ha ha, vừa phủi phủi tay áo vừa đứng dậy. Lúc chuẩn bị đi nha môn, ông dặn Kiều thị, “Mau chóng định ra hôn sự của Vân tỷ nhi. Còn nữa, cố gắng khuyên nhủ vợ Tương ca nhi, đừng để con bé lại nảy sinh ý định kia.”
“Ta biết.” Kiều thị gật đầu.
Mai Như nghe mà đầu óc mờ mịt. Trong lòng ngứa ngáy hiếu kỳ, nàng bèn quấn lấy Kiều thị, “Đại tẩu có ý định gì vậy ạ?”
Lần này nàng giở thủ đoạn làm nũng nhưng Kiều thị chẳng hề hé răng, chỉ nhéo mặt nàng.
Mai Như nhụt chí, phồng má lên, vẻ mặt rầu rĩ.
Hai mẹ con náo loạn một lát thì Mai Vân tới thỉnh an.
Năm nay Mai Vân mười sáu. Nàng ấy mặc áo dài tím nhạt thêu lá trúc hoa mai, váy dài phía dưới cũng nhạt màu, khiến toàn thân trông cứ nhàn nhạt. Đôi mắt hạnh cụp xuống, khuyên tai đinh hương khẽ đu đưa, tạo nên dáng vẻ cực kỳ trầm lặng.
Đổng thị vẫn thấy khó chịu nên Kiều thị không để nàng ấy đi cùng, chỉ đưa hai cô bé đến Xuân Hi Đường thỉnh an lão tổ tông.
Lúc họ đến nơi, người nhị phòng đang vui vẻ vây quanh Đỗ thị.
Thấy bọn họ tới, mặt Đỗ thị lạnh tanh. Mắt bà nhìn chòng chọc Mai Như, bà nhíu mày, “Nghe nói…hôm qua Tuần Tuần lại không tuân theo quy củ?”
Mai Như biết bà nói vụ dạy dỗ Triệu di nương, nàng tiến lên vài bước rồi ngoan ngoãn nhận tội, “Lão tổ tông, Tuần Tuần biết sai rồi.”
“Hừ, biết sai thì có ích gì?” Đỗ thị chọc chọc đầu nàng, buồn bực nói, “Tính cháu căn bản chẳng nhớ được gì lâu!”
Mai Như cúi đầu, Đỗ thị quét mắt nhìn nàng một lượt. Ánh mắt bà dừng ở tóc nàng, bà nghi hoặc nói, “Hôm nay trông Tuần Tuần khác mọi khi.”
Lại thêm một người nữa?
Mặt Mai Như đỏ bừng. Nàng thầm nghĩ mình chẳng qua chỉ bỏ bớt vài ba cây trâm mà tại sao cứ như đã làm gì to tát lắm?
Kiều thị mở miệng giải vây vì biết con gái không muốn bị giáo huấn, “Lão tổ tông, hai ngày nữa con muốn đưa vợ Tương ca nhi đi chùa Liên Hương.”
Chùa Liên Hương?
Mai Như vừa nghe mấy chữ này liền lập tức phấn chấn. Nàng nhìn Kiều thị bằng đôi mắt trông mong, chỉ hận không thể viết lên trán bốn chữ “con cũng phải đi”.
Lão tổ tông không tính phản đối, nhưng thấy bộ dạng Mai Như thế kia thì mất hứng. “Tuần Tuần cũng muốn đi?” bà hỏi.
Bị bắt quả tang tại trận, Mai Như rụt cổ và yếu ớt đáp, “Thưa lão tổ tông, tôn nữ muốn đi ạ.”
Đỗ thị không vui, “Một cô nương mà suốt ngày đi ra ngoài, chỉ muốn vui chơi! Học theo nhị tỷ của cháu mà ở nhà an phận đi.”
Mai Như mếu máo, đang suy tính phải nói thế nào thì Mai Thiến đã nhẹ nhàng cất tiếng, “Lão tổ tông, mấy ngày nay phu tử không ở trong phủ khiến cháu rất buồn chán. Cháu cũng muốn được ra ngoài một chút.”
Nàng ấy vừa dứt lời, Đỗ thị tức khắc thay đổi sắc mặt, “Được, mấy tỷ muội cùng đi cho vui.”
Đây là phân biệt đối xử đó!
Mai Như không khỏi bực bội, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Mai Thiến nhìn nàng cười. Trong mắt người này đều là sự ấm áp dịu dàng, khéo hiểu lòng người, khiến nàng như đang vô cớ gây rối.
Đáy lòng Mai Như chua chát, nàng gượng gạo tránh né ý cười từ người nọ.
Đỗ thị nói thêm vài lời rồi cho phép bốn cô nương rời đi, hẳn là bà muốn bàn bạc hôn sự của Vân tỷ nhi.
Bên ngoài Xuân Hi Đường, Mai Vân và Mai Thiến đi đằng trước, hai người còn lại đi phía sau. Mai Như với Mai Bình mà ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ đấu võ mồm. Hiện tại trận chiến đã bắt đầu.
Mai Bình khai chiến, “Tam tỷ tỷ, ta thấy tỷ hôm nay quả thực khác lạ.”
Mai Như tiếp chiến, “Tứ muội muội, ta thấy muội ngày nào cũng như ngày nào.” Nói rồi ánh mắt nàng chuyển xuống dưới, dừng lại trên đỉnh đầu nàng ta.
Bình tỷ nhi sợ nhất người ta nói mình lùn nên tức tối giậm chân đi trước. Mai Vân bước chậm lại, chờ Mai Như đi cùng.
Bởi vì bận tâm Kiều thị, thường ngày Mai Như không thân cận với đại tỷ lắm. Tính tình Vân tỷ nhi cũng trầm tĩnh, không tranh không đoạt, ai ngờ lại là người sống thoải mái nhất trong bốn cô nương Mai phủ. Hiện giờ nhìn đại tỷ tỷ, Mai Như thật lòng vô cùng hâm mộ.
“Đại tỷ,” nàng hạ giọng thì thầm với Mai Vân, “buổi sáng ta có nghe cha mẹ nói chuyện của tỷ, hình như đã quyết rồi đó.”
Mặt Mai Vân ửng hồng, lỗ tai nàng ấy nhìn hệt như bị lửa đốt. Nàng ấy lí nhí đáp, “Còn chưa định ra mà.”
Biết nàng ấy thẹn thùng, Mai Như cũng không nói nhiều. Nàng chỉ lặng lẽ cười rồi đi qua nơi ở của Đổng thị.
Bây giờ nàng một lòng một dạ lo lắng chuyện của ca ca tẩu tẩu, dù biết vô ích cũng muốn đi xem, chỉ sợ một lần không chú ý liền…
Lúc Mai Như bước vào phòng, Đổng thị còn đang nằm trên giường, đầu tóc tán loạn, đôi mắt đục ngầu, bộ dạng hết sức tiều tụy. Hòa Tuệ bưng thuốc hầu hạ bên cạnh. Trong bát là thứ thuốc đen như mực, từng muỗng uống vào đều khiến Đổng thị cau mày.
Tâm bệnh thì cần thuốc chữa tâm, loại thuốc kia có tác dụng gì chứ?
Mai Như ngồi xuống cười nói, “Tẩu tẩu, nương nói mấy ngày nữa sẽ mang chúng ta đi chùa Liên Hương đấy!”
Sắc mặt Đổng thị trào phúng, khóe miệng khẽ cong lên, nàng ấy thất thần hỏi, “Đi chùa làm gì?”
“Tẩu tẩu không biết à?” Mai Như dẫn dụ cuộc nói chuyện, “Chùa Liên Hương có bánh bao chay ngon nhất kinh thành. Món này dùng nấm hương, đậu đinh trộn với rau dại lẫn lá sen trồng trong chùa, thơm ngon không thể tả.”
Nghe nàng nói vậy, rốt cuộc Đổng thị nở nụ cười, “Món bánh bao chay ấy à? Ta nếm thấy cũng bình thường, chỉ Tuần Tuần thấy ngon thôi!”
Nàng ấy nghiêng đầu, đôi mắt trầm tĩnh ngắm nhìn Mai Như. Đổng thị nói, “Tuần Tuần, hôm nay trông muội khác lắm.”
“Khác chỗ nào ạ?” Mai Như cố ý gợi chuyện.
Đổng thị vừa nhẹ nhàng xoa tóc nàng vừa trả lời, “Trông hơi nhạt nhòa. Theo ta thì như trước kia mới thật sự là Tuần Tuần của chúng ta.” Nàng ấy dừng một chút rồi nói tiếp, “Muội thế này thật ra trông lại na ná Thiến tỷ nhi. Vóc dáng Thiến tỷ nhi mảnh mai, đeo trang sức nhiều sẽ bị áp đảo; nhưng tính tình Tuần Tuần lanh lẹ, muội trước giờ làm người khác nhìn mà thấy vui mừng tận đáy lòng. Kiểu trang điểm hiện tại khiến cõi lòng người nhìn lạnh lẽo, vì trông muội như đang thống khổ vậy.”
Không ngờ Đổng thị có thể nói thấu đáo đến thế. Mai Như ngẩn ngơ, trong lòng đau xót.
Nàng dựa vào Đổng thị, “Tẩu tẩu tốt mau khỏe lại. Chờ tẩu khỏe rồi thì chỉ Tuần Tuần cách trang điểm nhé.”
Oo———oOo———oΟ
Chớp mắt đã tới ngày đi chùa Liên Hương. Vì đại thái thái, nhị thái thái, đại nãi nãi cùng ba cô nương đều đi, trong phủ tất nhiên ra sức chuẩn bị.
Thân là thứ nữ nên Mai Vân hiếm khi ra khỏi phủ, hiện giờ còn thêm việc hôn nhân khiến nàng ấy càng không thể đi.
Có thể ra phủ khiến Mai Như kích động không thôi. Song nàng cũng chẳng biểu lộ nhiều, chỉ khi đến chỗ dân cư thưa thớt mới lén nhấc lên một góc màn xe để nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc ấy, vài con ngựa từ xa phóng tới. Tốc độ thật sự quá nhanh, nàng chỉ bắt kịp một bóng dáng mơ hồ mặc y phục đen, vạt áo tung bay theo gió.
Nàng nghiêng đầu muốn nhìn rõ hơn thì nghe Kiều thị “khụ” một tiếng. Mai Như ngượng ngùng buông màn xe, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại. Nhưng tâm trí nàng đã sớm bay tới bên món bánh bao chay kia!
Chú thích
[1] Đây là một hình dạng của đôi mắt, vì giống hoa đào mà đặt tên như vậy. Ngoài ra cũng vì người mang đôi mắt này thường có số đào hoa. Đặc trưng của cặp mắt hoa đào là: bầu mắt phớt hồng, con mắt giống cánh hoa đào lại trông như hơi ngấn nước, đuôi mắt hơi cong lên, lúc cười nhìn như trăng lưỡi liềm. Đôi mắt này sở hữu phần trắng đen không rõ ràng, tạo cảm giác mơ hồ là chủ nhân đôi mắt nửa tỉnh nửa say. Để được gọi là đôi mắt hoa đào thì hình dạng đôi mắt không thể quá dài và nhỏ, đuôi mắt không được quá xếch, vì nếu vậy sẽ thành mắt hồ ly lẳng lơ chứ chẳng còn giữ nét nũng nịu của mắt hoa đào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT