Khi nàng trở lại viện, Kiều thị đã đến Xuân Hi Đường của lão tổ tông. Mai Như lười nhác ngồi trước gương, lệnh cho Tĩnh Cầm gỡ hết đống trâm trên đầu nàng.

Thế này là ngược với tính cách của Mai tam tiểu thư!

Tĩnh Cầm tuy tò mò song chẳng hề nhiều lời. Tính nàng ấy ù lì, nếu không ai chủ động bắt chuyện thì nàng ấy nửa ngày cũng chả hé răng. Kiếp trước Mai Như không thích đại nha hoàn này lắm, nhưng hiện tại cảm thấy chủ tớ hai người yên tĩnh ở cạnh nhau cũng chẳng tồi. Huống hồ, chính nha hoàn này đã ở bên nàng đến phút cuối…

Tĩnh Cầm tháo đống trang sức màu mè xong rồi búi lại kiểu tóc đơn giản cho Mai Như. Nàng ấy cài trên tóc nàng cây trâm ngọc có hình con phượng hoàng miệng ngậm chuỗi trân châu nhỏ. Trân châu lung lay bên tóc mai, nổi bật giữa màu đen nhánh của tóc.

Chưa biết đẹp hay không nhưng nhẹ đầu hơn nhiều. Mai Như thở hắt ra, cả mắt lẫn tâm đều thư thái.

Có điều, cứ nghĩ đến tương lai nàng lại không khỏi lo âu.

Nói đến đại phòng của bọn họ, phụ thân không đáng tin cậy, ca ca lại càng vô năng, sủng thiếp diệt thê bức đại tẩu làm việc ngốc nghếch! Cái chết của đại tẩu khiến Đổng gia vô cùng tức giận, họ trực tiếp đệ đơn kiện lên nha môn thề muốn lấy mạng đền mạng. Kiều thị lặng lẽ sai người lấy bạc đi giải quyết, ai ngờ hoàn toàn công cốc! Ca ca vẫn bị hành hình, Kiều thị từ đó không gượng dậy nổi, tinh thần lẫn cơ thể đều suy sụp. Lão tổ tông thấy vậy bèn cho tiểu Ngô thị chủ trì nội trợ. Cả đời Kiều thị kiêu căng tự mãn, làm sao chịu nổi chuyện này? Bà buồn bực mãi, chưa đến hai năm thì buông tay nhân gian…

Tình hình của nhị phòng lại không tồi. Nhị lão gia xuất thân khoa cử, trong triều làm đến chức hàn lâm[1], sau này lại vào nội các[2]. Sai lầm duy nhất của ông là ủng hộ thái tử, chưa kể còn muốn Mai Thiến trở thành thái tử phi!

Nghĩ đến đây, lòng Mai Như nặng trĩu. Nàng cảm thấy tương lai quá ảm đạm, không biết làm sao khắc phục.

Khoan đã!

Đại tẩu của nàng làm việc ngốc nghếch kia vào lúc nào?

Mai Như bỗng giật mình, đang muốn sai người đi hỏi thăm tin tức trong viện của Đổng thị thì bên ngoài truyền đến tiếng quát chói tai, “Phòng của cô nương là nơi ngươi có thể trực tiếp xông vào sao?”

Giọng nói sang sảng lại đanh đá, Mai Như vừa nghe liền chẳng nhịn cười được.

Đây là một đại nha hoàn khác của nàng, cực kỳ lợi hại, tên là Ý Thiền. Kiếp trước nàng ấy rất tốt với Mai Như, về sau còn mất mạng vì nàng!

Ánh mắt Mai Như trầm xuống. Bên ngoài vang lên tiếng tiểu nha hoàn cầu xin, “Ý Thiền tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, ta thực sự có việc gấp! Đại nãi nãi nhà ta muốn tìm cái chết!”

“Đại nãi nãi làm sao cơ?” Ý Thiền hoảng sợ hỏi.

Mai Như ở trong phòng cũng sợ hãi, nàng vén váy bước nhanh ra ngoài. “Đại tẩu có chuyện gì?”

Tiểu nha hoàn kia quỳ sụp xuống trước Mai Như, “Tam cô nương, hiện giờ thái thái ở chỗ lão tổ tông, nô tỳ không thể đi cầu ngài ấy, chỉ có thể tới tìm ngài.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng đi!” Mai Như lạnh lùng hỏi.

Tiểu nha hoàn thuật lại từ đầu chí cuối sự việc. Hóa ra Triệu di nương trong phòng Mai Tương không tuân theo quy củ mà uống canh tránh thai, lén lút mang bầu. Bây giờ lại phớt lờ lễ nghĩa mà diễu võ dương oai với Đổng thị. Đổng thị chỉ nói vài câu, Triệu di nương liền khóc lóc nỉ non đòi chết và còn thổi gió bên tai Mai Tương. Hôm nay nàng ta ỷ vào cái thai trong bụng để đại náo trước mặt Đổng thị!

Thật vô phép tắc!

Mai Như nhíu mày. Đáng lẽ việc nhà của ca ca và tẩu tẩu không đến lượt cô em chồng chưa xuất giá xen vào, nhưng nếu mặc kệ thì sẽ có người mất mạng!

Kiếp trước, quan hệ giữa nàng và đại tẩu có khởi điểm không tồi. Song tính tình Đổng thị quá mềm yếu, người khác nói ba câu chưa chắc nàng ấy đã đáp lại một câu. Mai Như vốn kiêu căng, dần dà xa cách Đổng thị, không thích qua lại với nàng ấy. Cứ như vậy nàng trơ mắt nhìn kẻ khác ức hiếp nàng ấy cho tới ngày nàng ấy chết.

Sống lại một đời, Mai Như không thể khoanh tay đứng nhìn. Tai họa mai sau của đại phòng đều bắt đầu từ đây!

Ý nghĩ này dọa Mai Như sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả lòng bàn tay nắm chặt cũng ướt đẫm.

Nàng để Tĩnh Cầm chờ ở Xuân Hi Đường, đợi Kiều thị xong việc thì âm thầm mời bà tới. Còn nàng cùng Ý Thiền và vài nha hoàn đanh đá khác đi qua trước.

Chị dâu em chồng tính ra đã mười mấy năm không gặp. Tuy có chuẩn bị tinh thần nhưng giây phút nhìn thấy Đổng thị, lòng Mai Như vẫn đau xót.

Trong tâm trí nàng, Đổng thị vẫn mang dáng vẻ như ngày mới vào phủ, vẫn là khuôn mặt tròn tròn ấy. Ngày đó Mai Như chọc cái má mềm mại của nàng ấy, khiến nó lõm vào một chút như chiếc bánh bao nhỏ.

Ấy thế mà giờ Đổng thị gầy tới nỗi hai má hõm sâu, đầu tóc rối bù, trong tay còn cầm kéo! Tà áo hồng cánh sen đã rách vài đường; phía sau có hai, ba người ngăn cản cũng chẳng thắng được sức lực nhất thời của nàng ấy.

“Tẩu tẩu tốt của ta.” Mắt Mai Như đỏ hoe, bước chân vội vã.

Thấy nàng tới, Đổng thị ngẩn người rồi đột ngột ôm nàng khóc, “Tuần Tuần, ta thật sự chịu không nổi nữa. Ca ca muội chẳng quan tâm ta lại còn dung túng con hồ ly tinh kia…”

“Tẩu tẩu đừng khóc, chờ cha mẹ về sẽ làm chủ cho tẩu!” Mai Như đỡ nàng ngồi xuống.

“Cha mẹ làm chủ thì có ích gì?” Đổng thị đã khóc đến sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ cụp lại, nhìn chẳng hề có sức sống. “Tuần Tuần, nhân duyên của ta với ca ca muội là sai lầm, đời này kiếp này không thể ở cùng nhau! Chi bằng chết đi cho xong!”

Mai Như từng chết một lần, nàng dĩ nhiên hiểu cảm giác nản lòng thoái chí đó. Nếu không phải tuyệt vọng tột cùng thì ai muốn lựa chọn con đường này?

Lòng nàng trầm xuống, nàng không cân nhắc nhiều mà quay đầu ra lệnh cho Hòa Tuệ, nha hoàn của Đổng thị, “Dẫn Triệu di nương tới đây!”

Hòa Tuệ giống Đổng thị, yếu đuối dễ bị bắt nạt. Trong chốc lát, nàng ấy cứ do dự mãi, thật sự chẳng làm nên cơm cháo gì.

Mai Như thầm nhíu mày, Ý Thiền vốn nóng tính nên không nín nhịn mà quát thẳng, “Tam cô nương đã chỉ thị mà ngươi còn sợ?”

Đổng thị gạt nước mắt, “Gọi con hồ ly tinh đó tới làm chi? Mắt không thấy tâm không phiền!”

“Tẩu tẩu tốt, tẩu không muốn gặp nàng ta, nàng ta lại càng muốn gặp tẩu. Nàng ta gây rối cho tẩu thì giờ chúng ta cũng gây rối cho nàng ta!” Mai Như đáp.

Bên kia Triệu di nương thấy Hòa Tuệ đến thì chỉ nghĩ Đổng thị tìm nàng ta nên đỡ bụng mà bước vào. Tới hồi thấy Mai Như, nàng ta mới ngượng ngùng vội buông tay đang đỡ eo xuống. Thu hồi vẻ mặt ngạo mạn, nàng ta thỉnh an, “Tam cô nương.”

Mai Như quét mắt đánh giá.

Diện mạo vị Triệu di nương này quả thật không tồi. Nàng ta mặc áo gấm thêu hoa hồng, bên dưới là váy dài màu trắng; từng bước chân đều tựa gót sen.

“À.” Mai Như cười nhạt, đối mặt trực tiếp với nàng ta. “Vả miệng!”

“Tam cô nương, việc này…!” Triệu di nương lui một bước, vẻ mặt hoang mang.

Mai Như lãnh đạm mắng, “Thấy đại tẩu của ta sao không thi lễ? Thân phận của ngươi là gì? Thân phận của đại tẩu là gì?”

Lời nói hùng hồn đầy lý lẽ khiến Đổng thị phải ngừng khóc, còn Triệu di nương đứng ngẩn ra. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng ta lại muốn gào khóc om sòm. Mai Như lạnh lùng trừng mắt, “Khóc một tiếng, tát một cái. Di nương tự ước lượng đi.”

Triệu di nương tức khắc im bặt, run rẩy đứng đấy rồi tự tát mình. Nàng ta có thể ỷ vào sự chiều chuộng của đại gia để trêu chọc Đổng thị, nhưng nàng ta không dám trêu chọc Mai tam tiểu thư. Mai tam tiểu thư nổi tiếng kiêu căng, Kiều thị lại cưng chiều nàng hết mực; nếu chống đối tam tiểu thư, chỉ sợ Kiều thị sẽ có hàng trăm biện pháp hành hạ nàng ta!

Triệu di nương nhất thời thầm oán bản thân đen đủi. Tại sao vị này lại ra mặt?

Bên Xuân Hi Đường, Mạnh lão thái thái mai mối xong liền vui vẻ hỏi, “Sao không thấy mấy vị tiểu thư? Con bé Uẩn Lan nhà ta nhớ chúng nó lắm, vốn hôm nay nó cũng muốn đi theo nhưng nương nó bắt ở nhà. Sợ là giờ nó còn đang bị ép đọc sách.”

Lão tổ tông Đỗ thị nhíu mày, “Các cô nương biết mấy chữ là được rồi, đọc mấy thứ vô dụng như Tứ Thư Ngũ Kinh làm gì? Chẳng lẽ muốn giống nam nhi dùi mài kinh sử để kiếm công danh lợi lộc sao? Ta thương xót Thiến tỷ nhi thân thể yếu ớt nên chỉ mời phu tử đến nhà dạy chữ cho ba tỷ muội thôi.”

Mạnh lão thái thái cười, “Còn không phải do mẹ của Uẩn Lan sao?” Dứt lời, bà nhìn về phía Kiều thị. “Muội muội của con sở hữu học vấn nhất nhì kinh thành. Nó một lòng một dạ muốn bồi dưỡng An ca nhi và Lan nha đầu thành nhân tài.”

Mạnh gia và Mai gia là bà con. Kiều thị lấy Mai Dần, em gái bà là tiểu Kiều thị lấy trưởng tử Mạnh Chính của Mạnh lão thái thái.

Lời bà nói nghe qua là ngợi khen nhưng tinh tế ngẫm nghĩ sẽ thấy có chút oán trách.

Kiều thị vừa che mặt cười vừa nói tốt cho cô em ruột, “Lão thái thái, ngài không biết sao? Muội muội của con giống người gỗ vậy, trong mắt chỉ có học thức, ngài tuyệt đối đừng để ý.” Bà nhắc tới sở trường của em gái nhưng thêm vào lời so sánh làm Mạnh lão thái thái cùng Đỗ thị đều vui vẻ.

Kiều thị cũng cười theo, bà đảo mắt thì thấy Tĩnh Cầm chờ bên ngoài. Lo lắng Tuần Tuần xảy ra chuyện, Kiều thị liếc mắt nhìn Lưu mụ mụ.

Lưu mụ mụ đi ra ngoài, khi trở về liền tóm tắt lại vụ việc giữa Đổng thị và Triệu di nương.

Kiều thị cau mày, sắc mặt rất xấu.

Bước chân ra khỏi Xuân Hi Đường, bà tới ngay chỗ Đổng thị. Khi nhìn thấy tình hình trong phòng yên ổn như bình thường, Kiều thị thật sự sửng sốt.

Đổng thị sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, nàng ấy thấy bà liền chật vật muốn đứng lên thỉnh an. Tuần Tuần ngồi bên cạnh trò chuyện với nàng ấy, còn Triệu di nương gây chuyện thị phi thì nơm nớp lo sợ đứng im một bên, mặt còn sưng lên.

Kiều thị lập tức hiểu hết. Bà trừng mắt nhìn Mai Như, nàng thè lưỡi rồi ngoan ngoãn lui ra để bọn họ nói chuyện.

Mai Như cũng tự biết mình không nên xen vào, nhưng nếu mặc kệ thì sau này sẽ không thay đổi được gì nữa.

Kiều thị giỏi giang, làm việc nhanh nhẹn, nếu nói có khuyết điểm gì thì chính là thiên vị con cái quá mức.

Đến lúc dùng bữa tối, Mai Như cứ quấn quanh Kiều thị. Hôm nay Đổng thị không ở bên cạnh hầu hạ, chỉ còn hai mẹ con nàng. Khuôn mặt Kiều thị lạnh lùng, trong lòng vẫn còn tức giận Mai Như nhiều chuyện. Mai Như đành phải ôm cánh tay Kiều thị làm nũng, “Mẫu thân tốt à, con sai rồi.”

“Sai chỗ nào?” Kiều thị gặng hỏi.

Mai Như gãi gãi đầu, “Con không nên thấy đại tẩu đòi chết mà xúc động thay tẩu ấy giáo huấn người trong phòng.”

Nàng giành nói hết lời hay ý xấu, Kiều thị bật cười nhưng lại đanh mặt răn dạy, “Lần tới đừng hành sự không quy củ như vậy! Con nổi hứng bất chợt thì ca ca con phải làm sao?”

Chưa kể nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ đánh giá Mai Như làm càn.

Biết nương muốn tốt cho mình, Mai Như gật đầu như gà mổ thóc. Cuối cùng nàng than một tiếng, “Hôm nay con nhìn tẩu tẩu, thấy tẩu ấy thật đáng thương.”

Kiều thị thở dài, bà đấm đấm ngực, “Ca ca con đúng là muốn đòi nợ ta mà!”

“Nương, chuyện kia giải quyết thế nào?” Mai Như hỏi tiếp, “Trong bụng Triệu di nương…”

Kiều thị im lặng, chỉ khẽ chọt trán nàng, ý bảo đứa nhóc như nàng đừng nhiều chuyện.

Mai Như bĩu môi, tuy trong lòng sốt ruột cũng đành uyển chuyển đề nghị, “Con thấy sức khỏe tẩu tẩu không tốt, nha hoàn bên người lại chẳng ai đắc lực, chi bằng nương phái vài người hữu dụng qua nhé?”

Kiều thị thấy nói vậy cũng có lý, nha hoàn bên người Đổng thị toàn loại dễ bị coi khinh, chả được việc tí nào! Bà cân nhắc xong, đang muốn gọi Lưu mụ mụ thì Lưu mụ mụ đúng lúc này tiến vào rồi thì thầm bên tai bà, “Thái thái, lão gia say khướt trở về, đã qua bên kia rồi.”

Vừa nghe lời này, Kiều thị không khỏi bốc hỏa song e ngại con gái đang ở đây nên không biểu lộ ra mặt. Bà gật đầu, áp chế lửa giận rồi sai bảo, “Phái người mời lão gia lại đây, ta có hai việc cần thương lượng.”

Mai Như thấy thế vội vàng tìm cớ chuồn đi.

Ca ca cùng tẩu tẩu đã không yên, phụ thân với mẫu thân xem chừng cũng sắp cãi nhau, cả nhà đều ồn ào!

Càng nghĩ Mai Như càng cảm thấy đại phòng bọn họ nguy tới nơi rồi. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ đành ủ rũ cụp mắt.

Một bé gái như nàng có thể làm gì đây?

Chú thích

[1] Tên gọi chung của quan lại trong Hàn Lâm Viện – cơ quan quy tụ các văn thần, trông coi việc biên soạn giấy tờ, trước tác sách vở các loại.

[2] Là cơ quan tham gia vào chính sự của quốc gia, tụ tập nhiều quan viên cấp cao.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play