Chùa Liên Hương được xây trên núi Hội Giác, dù ở nơi hẻo lánh nhưng hương khói luôn cường thịnh. Đặc biệt trong chùa thờ phụng một bức tượng Quan Âm mà nghe nói rất đại từ đại bi và linh nghiệm. Trụ trì là Tịnh Minh, một cao tăng đắc đạo; mỗi câu chỉ điểm của ông tựa như Bồ Tát tái thế.
Hôm nay Kiều thị tới dâng hương là vì muốn mang Đổng thị đến bái kiến trụ trì Tịnh Minh, hy vọng được ông khuyên bảo.
Khi xe của phủ quốc công đến chân núi Hội Giác, một hòa thượng chủ sự cùng vài nha hoàn lẫn bà tử đến quét dọn đã ở đằng trước.
Mai Như sớm đã chẳng ngồi yên được, lúc này bèn đẩy màn xe ra.
Cách đấy không xa, có vài con ngựa đứng cạnh đình dùng để nghỉ chân; chắc là của khách tới dâng hương. Hiện giờ chỉ có mấy gã sai vặt vừa trông coi vừa uống trà; hơi nước mờ ảo lượn lờ khiến ngày mùa thu càng thêm tiêu điều.
Mọi người bước xuống theo thứ tự. Năm, sáu ma ma đỡ Kiều thị cùng tiểu Ngô thị; Đổng thị đi ở phía trước, còn ba tỷ muội tụt lại đằng sau.
Nhìn thấy Kiều thị và tiểu Ngô thị, vị hòa thượng chủ sự kia tiến lên rồi chắp tay trước ngực nói, “Hai vị thái thái, chúng ta đã chuẩn bị phòng chu đáo, mời hai vị đi nghỉ chân một lát.”
Kiều thị gật đầu rồi hỏi, “Tịnh Minh đại sư có ở đây không?”
Sắc mặt hòa thượng thoáng bối rối, “Hôm nay có vài vị khách quý tới chùa, trụ trì đang tiếp họ.”
Có thể khiến Tịnh Minh trụ trì ra mặt thì thân phận khách quý kia dĩ nhiên chẳng đơn giản. Kiều thị nghe xong liền nói, “Không biết là người của phủ nào trong kinh thành vậy?”
“Bần tăng cũng không biết.” Hòa thượng lắc đầu, “Các vị thí chủ ấy vừa tới đã ra phía sau.”
Kiều thị biết không tiện hỏi thêm nên đành để hòa thượng chủ sự dẫn lên trên.
Chùa Liên Hương có đến mấy trăm bậc thang được tạc vào trong núi, vừa cao lại chênh vênh. Với những tiểu thư đại gia sống trong nhung lụa thì leo núi đúng thật là cực hình.
Vốn ba tỷ muội đi cùng nhau nhưng giữa ba người thì tuy Mai Thiến lớn tuổi nhất và cũng cao nhất, song cơ thể yếu đuối, đi được vài bước đã thở hồng hộc. Đổng thị thì tinh thần mệt mỏi nên dù đi phía trước cũng dần tụt lại. Rốt cuộc hai người này uể oải đi sau chót.
Bình tỷ nhi nhỏ tuổi nhất, mặc áo hồng nhạt, cổ đeo chuỗi ngọc, cơ thể vẫn là của trẻ con nhưng sức lực lại dồi dào. Vì đang có xích mích với Mai Như nên nàng ta giậm thình thịch đôi ủng da hươu mà lao về trước. Đặt chân tới chỗ cao, nàng ta quay đầu lại nhìn Mai Như với vẻ mặt đắc ý.
Mai Như giả bộ không thấy, lười biếng dời mắt sang chỗ khác.
Hiện giờ đã vào cuối thu, trên núi Hội Giác mọc phong đỏ xen lẫn với thanh tùng. Thoáng nhìn qua chỉ thấy khắp núi đồi được tô điểm bởi phong đỏ rực lửa giữa màu xanh mướt của thanh tùng. Ngay cả những chiếc lá khô rơi trên mặt đất cũng mang sắc vàng cũ kỹ đẹp mắt. Giữa khung cảnh này thấp thoáng mái cong màu vàng của chùa Liên Hương, khiến cảnh đã đẹp lại càng thêm đẹp. Gió thổi qua lá cây tạo nên âm thanh cũng thật dễ nghe.
Hôm nay Mai Như vấn tóc đơn giản, dùng trâm vàng chân dẹp cố định, chỉ cài thêm cây trâm nhỏ đính ngọc. Nàng đeo khuyên tai ngọc bích; khi gió thổi ngang gương mặt, khuyên tai nhẹ nhàng lay động. Mai Như cảm thấy tinh thần sảng khoái, tâm tình cũng thoải mái.
Nàng dừng chân một chút, Đổng thị cùng Mai Thiến đã chậm chạp bước tới.
Hai người vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Mai Như đứng ở trên cao. Nàng mặc áo ngoài dài bằng gấm màu hồng, có tay áo rộng, eo thon, phối với váy dài cũng màu hồng. Từ xa nhìn sẽ thấy nàng đứng giữa ánh mặt trời tạo nên khung cảnh tươi sáng.
Đổng thị thích nàng như thế này nên cười gọi, “Tuần Tuần.” Rồi hỏi, “Đang nhìn gì vậy?”
Nghe tiếng Đổng thị, Mai Như quay đầu lại chớp mắt cười khẽ.
Khi nàng cười, đôi mắt hoa đào kia toả sáng. Khi ánh mắt nàng lưu chuyển, con ngươi cực kỳ linh động, khiến người nhìn quên mất ngũ quan bình thường của nàng.
“Tẩu tẩu nhìn xem.” Mai Như một tay nắm lấy cánh tay Đổng thị, một tay chỉ về nơi xa, tấm tắc nói, “Nơi này non sông tráng lệ, giang sơn tươi đẹp.” Dứt lời, nàng lại khoanh tay ngâm nga, “Sơn hạ lan nha đoản tẩm khê, tùng gian sa lộ tịnh vô nê…[1]”
Đổng thị chẳng mấy khi có tâm tình tốt để trêu chọc nàng, “Từ lúc nào mà Tuần Tuần cũng học được cách ăn nói văn hoa vậy?”
Toàn Mai phủ đều biết Mai tam tiểu thư không thích lễ nhạc xạ ngự thư số. Mai Như kiếp trước quả thật không thích, mỗi lần gặp phu tử đều đau đầu. Tuy nhiên, nàng lại thấy xấu hổ vì điều này khi lấy Phó Tranh. Tuy Phó Tranh không được yêu thương từ nhỏ nhưng hắn vẫn được Hạ Thái phó dạy bảo; văn chương nổi bật, kiến thức rộng rãi, cầm kỳ thi hoạ tinh thông, không có gì mà hắn không biết. Mai Như muốn gần gũi và xứng đôi với hắn nên vụng về học không ít. Nàng lén lút vẽ tranh, luyện chữ, cũng nhờ hắn chỉ giáo, song cuối cùng vẫn chẳng lọt nổi vào mắt hắn…
Biếng nhác than một tiếng, Mai Như đáp lời Đổng thị, “Ta đã học xong từ lâu, giờ mới nổi hứng trổ tài!”
Đổng thị gõ nhẹ cái trán của nàng, cười nói, “Tuần Tuần thật thích ba hoa.”
Mai Thiến cũng che mặt cười, nhưng nàng ấy bị phong hàn nên vừa cười liền nghiêng đầu ho khan. Hôm nay tóc nàng ấy búi bách hợp kế, càng làm nổi bật nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành tựa nụ hoa nhỏ, trông rất điềm đạm đáng yêu. Mai Thiến mặc áo dài trắng bạc viền xanh dương, phía dưới là váy lụa cùng màu thêu hoa. Đứng giữa núi rừng hoang dã mênh mông càng làm nàng ấy trông mảnh mai cũng như thoát tục hơn.
Đổng thị sợ còn dây dưa sẽ khiến Thiến tỷ nhi bệnh nặng hơn, lúc về lại bị lão tổ tông trách mắng, bèn nói, “Nơi này gió to, chúng ta mau đi thôi.”
Mai Thiến gật đầu, ba người tiếp tục hướng lên trên.
Phòng nghỉ tại chùa đã sớm được chuẩn bị tươm tất, người hầu đang đợi bên trong. Điểm tâm và nước trà cũng được bưng lên để các phu nhân cùng tiểu thư vừa dùng vừa nghỉ ngơi. Mai Như chỉ mới uống non nửa chén trà nhỏ đã ngồi chẳng yên. Nàng vừa liếc nhìn Kiều thị, vừa lén lút ngó ra bên ngoài.
Kiều thị đang giao việc cho người hầu; từ khoé mắt, bà thấy con mình giống hệt con khỉ bị cuồng chân. Do trong phòng không có người ngoài, bà cố ý kêu, “Tuần Tuần! Nhìn cái gì đấy?” Mai Như ngượng ngùng nhìn bà, Kiều thị vui vẻ trêu nàng, “Chẳng lẽ con nhớ nhung bánh bao của chùa Liên Hương?”
“Đâu có!” Mai Như tất nhiên phủ nhận, giọng nàng ngọt ngào, “Tuần Tuần đang mong mỏi cầu bùa bình an cho cha với ca ca đó.”
“Chỉ giỏi nói ngọt!” Kiều thị vẫy vẫy khăn, “Đi đi, nhớ mang theo hai nha hoàn.”
Được mẫu thân cho phép, Mai Như cười rạng rỡ.
Nàng mang theo Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền rời khỏi phòng. Bình tỷ nhi thò đầu ra khỏi phòng nghỉ bên cạnh đúng lúc ấy.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Bình tỷ nhi trề môi rồi rụt đầu trở về.
Tiểu Ngô thị quản con nghiêm khắc, nhất quyết không cho nàng ta chạy lung tung một mình. Bình tỷ nhi cân nhắc nói với tiểu Ngô thị, “Mẫu thân, tam tỷ tỷ hình như đi bái Phật.”
Tiểu Ngô thị không dao động, chỉ đáp, “Sau khi gặp Tịnh Minh đại sư thì con có thể đi dạo cùng A Du.”
Bình tỷ nhi nhíu mày, thầm nghĩ rằng ai muốn gặp tay đại sư vớ vẩn kia chứ. Mai Thiến ở bên cạnh an ủi, “Bình tỷ nhi, đợt lát nữa xong chuyện, nhị tỷ dẫn muội đi ngắm hồ hoa sen.”
Bình tỷ nhi mếu máo, lại thầm nghĩ ai muốn đi ngắm hồ hoa sen vớ vẩn kia chứ, chỉ là một hồ nước bùn đầy sen, người ta muốn ăn bánh bao cơ!
Hai mắt nàng ta nhìn ra bên ngoài, nhưng nào còn thấy bóng dáng Mai Như? Bình tỷ nhi bĩu môi, lòng càng thêm chán ghét Mai Như.
Mai Như đang đi dạo trong chùa. Hôm nay phủ quốc công tới lễ Phật, toàn bộ chùa Liên Hương không có người ngoài hiện diện. Tình cờ gặp vài hòa thượng thì họ cũng chỉ chắp tay trước ngực và cất tiếng chào “nữ thí chủ”. Mai Như chả có hứng thú bái Phật hay cầu nguyện, nàng không đến điện thờ mà dạo chơi khắp nơi. Đi tới đi lui lại chợt thèm món bánh bao chay. Nàng đưa mắt nhìn Ý Thiền. Ý Thiền hiểu ý bèn đi phòng ăn của hòa thượng, dùng giấy dầu bọc hai cái bánh bao mang về.
Trời mùa thu lạnh, nhưng bánh bao vẫn nóng. Mai Như ôm trong lòng, tiện thể dùng nó thay lò sưởi cầm tay. Từ đầu mắt đến đuôi mắt của nàng đều đầy thỏa mãn.
Tĩnh Cầm thấy thế cũng chỉ biết oán trách Ý Thiền, “Ngươi đúng là dung túng cho tiểu thư.” Nàng ấy nói với Mai Như, “Tiểu thư, chúng ta nên tìm chỗ nào vắng người chút. Ngài thế này mà bị người ta nhìn thấy…thì thật sự khiếm nhã.”
Mai Như cười khúc khích, rồi đi đến phía sau chùa miếu.
Mặt sau chùa Liên Hương dẫn nước vào một hồ hoa sen khá rộng. Cảnh trí nơi đây lúc mùa hè rất thanh nhã, hiện giờ sắp vào đông nên hơi tiêu điều. Dọc theo hồ sen xây vài nhà thủy tạ, cầu đá, đan xen với các dãy núi giả cao thấp khác nhau. Phía trên núi giả còn có đình lục giác.
Mai Như đánh giá đình lục giác kia nằm trên cao, tầm nhìn rộng, cũng không có ai. Cân nhắc một lát, chủ tớ ba người liền hướng tới chỗ đó.
Nàng bước qua cầu đá, vừa mới tiến đến núi giả, đột nhiên một tiểu ca nhi chẳng biết chui từ đâu ra vội vã xông tới! Người nọ không ngừng lại được thế là hai người tông thẳng vào nhau!
Vóc dáng tiểu ca nhi này tương tự Mai Như, hai bên đụng vào nhau liền đồng thời kêu “úi da”. Tay Mai Như run lên, khiến bánh bao rớt trên mặt đất. Nó lăn một hồi lại bị tên lỗ mãng kia giẫm bẹp dí!
Này sao còn ăn được nữa?
Ý Thiền vội vàng đứng trước mặt nàng trách cứ, “Nhóc con nhà ai dám quậy phá?”
Mai Như ở phía sau giậm chân, “Bảo hắn bồi thường bánh bao cho ta!”
“Bánh bao gì?” Từ núi giả truyền đến một giọng nam; lạnh lùng, hờ hững, hệt như lưỡi kiếm lạnh lẽo bổ vào núi đá mà đâm thẳng đến!
Cả người Mai Như cứng đờ.
Nàng vốn đang cúi đầu phủi bụi, nhưng vào khoảnh khắc này nàng như bị đông cứng không thể động đậy. Người nọ lạnh nhạt hỏi, “Chiêu nhi, có chuyện gì vậy?”
Lần này, tiếng nói của hắn gần hơn, tựa như đang thì thầm bên tai nàng.
Tuần Tuần, tỷ tỷ của nàng sắp tiến cung. Nàng ấy từ nhỏ đã đối xử tốt với nàng, tâm địa lại mềm yếu, trẫm không muốn nàng ấy khó xử.
Tuần Tuần, trời đất bao la, nàng có thể đi đâu chứ? Trẫm niệm tình phu thê giữa hai ta, nàng hãy tự đến lãnh cung…
Phó Tranh!
Mai Như đờ đẫn ngẩng mặt.
Người nọ đứng trong bóng râm của núi giả, mặc đồ đen toàn thân, bên hông đeo đai ngọc đơn giản. Phía dưới lớp áo đen lộ ra cổ áo màu trắng, cũng là sắc trắng duy nhất trên người hắn. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tranh chỉ mơ hồ ẩn hiện, nhưng lại vô cớ làm người ta thấy lạnh thấu xương.
Mai Như siết chặt tay mới khống chế được cơn run rẩy trong lòng.
Ánh mắt Phó Tranh dừng lại trên người Mai Như trong thoáng chốc, rồi hắn vô cảm dời mắt. Hắn nheo mắt nhìn kẻ gây họa Phó Chiêu, “Bồi thường bánh bao cho họ đi.”
Chú thích
[1] Dưới chân núi, lan thảo đã trổ chồi non ở khe, con đường nhỏ nơi rừng tùng không vương chút bụi. Trích từ bài thơ Hoán Khê Sa của Tô Thức – nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT