Tiêu lão phu nhân một chút cũng không chờ mong gặp mặt đứa cháu gái xa cách nhiều năm, dẫu ban đầu khi biết được cháu gái ruột lưu lạc bên ngoài, Tiêu lão phu nhân cũng có vài phần thương tiếc.

Nhưng sự thương tiếc này thực mau đã bị sự lo lắng cho Quân Nhi hòa tan, cháu gái thực sự xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến Quân Nhi. Quả nhiên con trai và con dâu thái độ thay đổi nhanh chóng, không mảy may nghĩ đến nghĩ đến mười ba năm cảm tình, muốn ép chết Quân Nhi, thậm chí còn bằng mặt không bằng lòng nháo loạn mọi việc khiến dân tình xôn xao, làm cho thanh danh Quân Nhi đi xuống.

Mắt thấy Quân Nhi lấy nước mắt rửa mặt, xấu hổ gặp người, Tiêu lão phu nhân ruột gan đứt từng khúc, có đôi khi nhịn không được nghĩ, nếu là cháu gái ruột không có xuất hiện thật là tốt biết bao. Nàng biết ý nghĩ của chính mình có phần vô lý, nhưng bà chính là giận chó đánh mèo đứa cháu gái này. Con trai con dâu có thể vì vợ chồng Chu thị mà giận chó đánh mèo lên Quân Nhi, vì sao bà liền không thể giận chó đánh mèo với đứa nhóc đó.

Một lát sau, tin Như Ý bị phạt được truyền tới, Tiêu lão phu nhân cảm quan càng kém, nói đều là nói cái gì a! Chẳng lẽ thật muốn bức cho Quân Nhi chúng bạn xa lánh, nàng mới vừa lòng?

Tuy nhiên, đối mặt với A Ngư, Tiêu lão phu nhân mặt mang nụ cười mà hỏi han ân cần.

Bà không tin con trai và con dâu một chút tình cảm với Quân Nhi đều không còn, nuôi dưỡng mười ba năm, tình thương không phải nói cắt là có thể cắt, chỉ là xúc động và phẫn nộ nhất thời thôi.

Hiện giờ, vợ chồng Chu thị đã đền tội, con gái cũng được tìm lại, oán khí của bọn họ cũng nên tiêu hết không sai biệt lắm. Nếu là bà đối với cháu gái mới vừa tìm trở về không tốt, con trai và con dâu sẽ không hài lòng, sẽ lại giận chó đánh mèo lên Quân Nhi. Ngược lại, bà nghĩ, nếu là Quân Nhi đối xử tốt với cháu gái này, con trai và con dâu sẽ không vì bận tâm cháu gái ruột mà cố tình xa cách Quân Nhi.

Trước kia là bà nghĩ sai rồi, mấy ngày trước khi con trai tới thỉnh bà hồi phủ, lại mắng hắn trở về, kỳ thật như vậy sẽ chỉ làm tình cảnh Quân Nhi càng thêm gian nan.

Tiêu lão phu nhân thở dài: “Trở về liền tốt, mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi.”

A Ngư nhìn thấy trên mặt Tiêu lão phu nhân sự từ ái, ở đáy mắt bà chỗ sâu nhất là một tầng đề phòng, so với kiếp trước càng đậm hơn.

Kiếp trước nguyên thân trở về, đối với Tiêu Nhã Quân tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ. Tuy là như thế, Tiêu lão phu nhân như cũ đề phòng nguyên thân là cháu gái ruột, hoài nghi nhân phẩm nguyên thân, phòng bị nàng đối phó Tiêu Nhã Quân.

Tiêu lão phu nhân luôn là lấy một loại thái độ cao cao tại thượng, ánh mắt dò xét bắt bẻ nguyên thân, cảm thấy lời nói, việc làm của nàng là thô bỉ không học vấn không nghề nghiệp, ghét bỏ nàng tục tằng nông cạn. Sau lại khiến nguyên thân cực đoan càng thêm cực đoan, càng chán ghét nàng khắc nghiệt ngoan độc, mất hết mặt mũi Tiêu gia.

Chính là ai tạo thành sự thô bỉ nông cạn của nguyên thân? Nếu nàng lớn lên ở hầu phủ, được cha mẹ yêu thương, tỉ mỉ giáo dưỡng, nàng cũng có thể trở thành một tiểu thư khuê các tốt đẹp thiện lương.

Nguyên thân đi đến cực đoan, chẳng lẽ đều là do nàng tự mình sai? Tiêu Nhã Quân là vô tội, nhưng không thể phủ nhận nàng chiếm tiện nghi nguyên thân, nói theo hướng khắc nghiệt, Tiêu Nhã Quân hút máu và nước mắt nguyên thân mà lớn lên. Ở trong mắt nguyên thân, Tiêu Nhã Quân là chiếm hết thảy sự giàu có, kẻ lấy đi mọi thứ của nguyên thân, cũng là con gái của kẻ thù.

Như vậy hai người lại bị an bài ở tại cùng cái dưới mái nhà, bị yêu cầu hòa thuận chung sống, có mấy người có thể làm được tâm bình khí hòa. Ngay cả người lớn lên trong hoàn cảnh bình thường cũng có thể bị ép đến điên, huống chi tâm lý nguyên thân vốn dĩ không được vững mạnh.

A Ngư phảng phất bị một câu gợi lên hồi ức bi thảm, trong mắt bịt kín hơi mỏng lệ quang: “Trên đời như thế nào sẽ có người xấu như vậy, rất nhiều lần ta đều tưởng chết cho xong việc, như vậy sẽ không bao giờ bị đánh bị phạt, may mắn không có, bằng không liền sẽ không còn được gặp lại cha mẹ và ngài.”

Đề tài có phần trầm trọng, ngoài sự dự kiến Tiêu lão phu nhân, nàng nhất thời không nói chuyện tiếp.

A Ngư xoa xoa khóe mắt đầy nước mắt, che giấu qua châm biếm chợt lóe. Tiêu lão phu nhân muốn nghe nàng nói không khổ, tốt nhất là nói cho mọi người nàng sống không khổ, sau đó nàng liền có thể yên tâm thoải mái mà hướng miệng vết thương kia rải muối.

Tiêu lão phu nhân sủng ái tiêu Nhã Quân là quyền của nàng, lại không có tư cách yêu cầu nàng khoan hồng độ lượng ủy khuất chính mình mà tha thứ Tiêu Nhã Quân.

Tiêu lão phu nhân vội xoa dịu: “Vợ chồng Chu thị tạo nghiệt, đáng thương hai đứa nhỏ các ngươi.”

Đáng thương? A Ngư ngước mắt nhìn về phía Tiêu lão phu nhân, phát hiện bà là thật sự cảm thấy Tiêu Nhã Quân đáng thương, đáng thương của Tiêu Nhã Quân là mất đi sủng ái địa vị danh dự? Những thứ này không phải vốn dĩ liền không nên thuộc về nàng sao?

Tiêu lão phu nhân ánh mắt hòa ái, tiếp tục nói: “Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Thất tỷ lòng tràn đầy áy náy bất an, nàng muốn tự mình xin lỗi ngươi.” Chúng tôi luôn phải gặp nhau, và gần đến Tết, nên không phải lúc nào cũng tránh được.

A Ngư trên mặt tươi cười dần dần biến mất, ở đây tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Tiêu lão phu nhân tươi cười cũng phai nhạt xuống dưới.

Tĩnh Hải Hầu cùng Du thị đồng thời mở miệng: “Mẫu thân.”

Hai phu thê nhìn nhau liếc mắt một cái, Tĩnh Hải Hầu nói: “Việc này về sau rồi nói.”

A Ngư khóe miệng nhẹ nhàng cong xuống: “Ta cũng muốn gặp nàng.”

Nghe vậy, Tĩnh Hải Hầu cùng Du thị liền không nói cái gì nữa.

Tiêu lão phu nhân một lần nữa cười, ý bảo nha hoàn đi thỉnh Tiêu Nhã Quân: “Thời điểm ngươi trở về, nàng liền muốn gặp ngươi, nhưng do sức khỏe không được tốt, ngã bệnh, nên có chậm trễ.”

A Ngư hơi hơi mỉm cười, nghe thấy động tĩnh quay mặt đi.

Tiêu Nhã Quân chậm rãi đi tới, chậm rãi như hoa, nàng cao ráo sáng sủa, chẳng sợ bởi vì mấy ngày liền bị đả kích mà có vẻ uể oải tiều tụy, vẫn như cũ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là sống trong nhung lụa nuông chiều mà lớn lên.

Trái lại A Ngư, nhỏ gầy đơn bạc, thiếu nữ tuổi tác lại phảng phất một đứa nhỏ không lớn nổi.

Như vậy hai người, nếu là không biết nội tình, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng hai người là chỉ kém nhau một ngày tuổi.

Tiêu Nhã Quân giật mình, vẻ mặt áy náy bất an.

A Ngư trong đầu hiện lên hình ảnh nguyên thân cùng Tiêu Nhã Quân lần đầu tiên gặp mặt, khi đó Tiêu Nhã Quân không có chịu đủ đồn đãi vớ vẩn sinh khổ, cũng không cần thừa nhận thân phận địa vị chênh lệch, cho nên nàng rực rỡ và hấp dẫn.

Mà nguyên thân chẳng sợ trải qua hơn nửa năm dạy dỗ, bản chất vẫn là một cô gái nhỏ ở chốn thô quê. Nhìn thấy Tiêu Nhã Quân kia một khắc, khó có thể miêu tả tự ti quẫn bách hận không thể trên mặt đất đào cái động chui vào đi.

A Ngư xốc xốc khóe miệng, ngữ điệu bằng phẳng: “Ngươi lớn lên rất giống người Chu gia.”

Tiêu Nhã Quân mặt trong phút chốc tái chợt.

Du thị khóe mắt nhẹ nhàng run lên, ở Tiêu Nhã Quân mặt mày mơ hồ có thể tìm được vài phần dấu vết Chu gia, nàng đưa mắt qua chỗ khác.

Tiêu lão phu nhân tươi cười nháy mắt đọng lại, vẻ mặt phẫn nộ mà nhìn A Ngư, lời này dữ dội tru tâm.

A Ngư thần sắc bình tĩnh mà nhìn qua lại.

Tiêu lão phu nhân giật mình.

“Thực xin lỗi.” Tiêu Nhã Quân hốc mắt hơi hơi ẩm ướt, thanh âm cũng mang lên vài phần ướt át.

A Ngư xoay mặt, ánh mắt dừng ở trên mặt Tiêu Nhã Quân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một người bình tĩnh không gợn sóng, một người hổ thẹn khôn kể.

Tiêu Nhã Quân chợt phát khiếp, khóe miệng run rẩy, cuối cùng là nói tiếp: “Thực xin lỗi, ta không biết nên làm như thế nào mới có thể làm ngươi tha thứ cho ta, ta đều nguyện ý đi làm.”

“Ta không nghĩ là mình muốn thấy ngươi. Cha mẹ thân sinh của ngươi hành vi không thể khống chế, nhưng ngươi là người được lợi lớn nhất, thấy ngươi, ta liền sẽ nhớ tới họ vì ngươi trộm đi ta, liền sẽ nhớ tới những năm gần đây cuộc sống không bằng heo chó.”

Nguyên thân hâm mộ, ghen ghét, oán hận Tiêu Nhã Quân, nhưng là nàng cũng rõ ràng, Tiêu Nhã Quân không có chủ động hại nàng, là nàng chính mình liên tiếp trêu chọc Tiêu Nhã Quân.

Một lần nữa, nàng hy vọng hai người không cần chung sống dưới một mái nhà, tốt nhất không bao giờ gặp mặt.

A Ngư gặp được rất nhiều quỷ hồn ôm hận mà chết, khi biết mình có thể thỏa mãn được nguyện vọng của họ, rất nhiều người được một tấc lại muốn tiến một thước lòng tham không đáy, hễ ai lỗi hoặc là chỉ gây trở ngại một chút, họ đều trả thù gấp mười lần gấp trăm lần.

Loại này quỷ, A Ngư từ trước đến nay là mặc cho bọn nó tự sinh tự diệt, thành ma vẫn là thiện lương một chút sẽ tốt hơn.

Thanh âm của A Ngư lạnh đến mức khiến cơ thể Tiêu Nhã Quân choáng váng, mặt không còn chút máu.

“Ngươi không cần khinh người quá đáng” Tiêu lão phu nhân sắc mặt trầm xuống: “Ngươi cũng nói Quân Nhi không thể khống chế được hành vi của vợ chồng Chu thị, năm đó nàng chỉ là hài tử mới sinh ra, há có thể giận chó đánh mèo với nàng.”

“Làm nạn nhân, con vì sao không thể giận chó đánh mèo lên con gái của thủ phạm, con lại không phải muốn đánh giết nàng, chỉ là không nhìn thấy nàng, này cũng là sai sao? Chẳng lẽ còn muốn cùng nàng làm tỷ muội tương than tương ái, mới là đúng?” A Ngư không mặn không nhạt mà hỏi lại.

“Du Nhi” Du thị vội vàng đứng lên: “Không được vô lễ lão phu nhân.”

Tiêu lão phu nhân giận tím mặt, duỗi tay chỉ vào A Ngư: “Ngươi đây là thái độ gì, đây là thái độ của ngươi với trưởng bối sao? Lão đại, nhìn xem con gái ngoan của ngươi, không có tôn ti, khó trách không màng dưỡng dục chi ân mà cáo trạng vợ chồng Chu thị!”

Đối với chuyện A Ngư trạng cáo vợ chồng Chu thị, lão phu nhân đến nay khó có thể tiêu tan, làm con cái sao có thể trạng cáo cha mẹ, quả thực đại nghịch bất đạo.

Tĩnh Hải Hầu nhíu nhíu mày: “Du Nhi còn nhỏ, mẹ đừng cùng nàng chấp nhặt. Du Nhi, còn không mau hướng tổ mẫu xin lỗi.”

A Ngư khóe môi treo lên cười, cực nhạt, lại lạnh lùng.

“Lão phu nhân cảm thấy con trạng cáo vợ chồng Chu thị là ngỗ nghịch bất hiếu, như vậy xin hỏi, làm con gái Chu gia, Tiêu Nhã Quân có phải hay không cũng nên tận hiếu? Kia chính là cha mẹ thân sinh nàng, vì nàng bí quá hoá liều phạm tội, vì nàng tiền đồ tận tâm tận lực. Nàng có từng vì họ mà cầu tình hay có từng tỏ vẻ muốn đi gặp giúp một tay đền tội cùng thân sinh cha mẹ? Chẳng quan tâm có phải hay không với thân sinh cha mẹ bất hiếu?”

Tiêu lão phu nhân á khẩu không trả lời được, ngực kịch liệt phập phồng, chỉ có thể híp mắt căm tức nhìn A Ngư.

A Ngư hạ khóe miệng, trên đời này luôn có một ít người lấy thánh nhân tiêu chuẩn yêu cầu người khác, lại lấy tiện nhân tiêu chuẩn yêu cầu chính mình.

Mặc kệ vợ chồng Chu thị đối xử như thế nào đối nàng, Tiêu lão phu nhân đều cảm thấy nàng hẳn là nên nhớ ân dưỡng dục đối với vợ chồng Chu thị mang ơn đội nghĩa, nhưng sẽ không yêu cầu Tiêu Nhã Quân hiếu thuận vợ chồng Chu thị, họ đối với Tiêu Nhã Quân mới là chân chính đại ân đại đức. Ai đều có thể xem thường ghét bỏ hai người họ, duy chỉ Tiêu Nhã Quân không tư cách này.

Tiêu Nhã Quân ngây người đứng ở kia, hai mắt ngơ ngác mà nhìn A Ngư, mỗi lần không tự chủ được mà nhớ tới người Chu gia, nàng lập tức liền sẽ mạnh mẽ áp xuống cái này ý niệm, không cho phép chính mình nghĩ đến. Hiện tại A Ngư đâm thủng tầng phòng bị đó, Tiêu Nhã Quân không thể không suy nghĩ, vợ chồng Chu thị, dù sao cũng là cha mẹ ruột nàng, nàng có phải hay không thật sự bất hiếu?

Cái này ý niệm vừa mới nghĩ đến, dường như bị người tạt một chậu nước lạnh lên đầu, lại như là bị người dùng thiết chùy đập, mấy ngày tới liên tục buồn bực không vui. Tiêu Nhã Quân chịu không nổi nội tâm dày vò, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play