Lần gặp mặt này vì Tiêu Nhã Quân không vui nên ngất đi mà phải hủy bỏ, lúc sắp rời đi, ánh mắt của Tiêu lão phu nhân đối với A Ngư như có thể bắn ra lửa tới nơi.

Thấy Tiêu lão phu nhân tức giận tới chẳng còn lời nào để nói, tâm trạng của A Ngư thật sự thoải mái, cô chẳng quan tâm Tiêu lão phu nhân thích hay không thích, nhưng trong triều đại đề cao chữ hiếu này, cô cũng khó tránh khỏi bị động. Nhưng tuyệt đối không thể khiến cô khuất phục mà đi lấy lòng bà già đầy căm ghét cô này được.

Vén một góc của tấm rèm xe lên, A Ngư hướng mắt ra cửa sổ, nhìn cánh đồng phủ đầy tuyết trắng, hạ quyết tâm, quyền lực hoàng gia còn trên lòng hiếu thảo.

Du thị trong lòng nặng trĩu tâm sự mà nằm nghiêng trên gối mềm, ảo cảnh trước mắt chẳng thể xua đi. Du Nhi nói cô không muốn gặp Nhã Quân, bà có thể hiểu, bà cũng gặp qua vợ chồng Chu thị, gương mặt của Nhã Quân đương nhiên cũng sẽ có phần giống cha mẹ ruột của nàng, thấy Nhã Quân, cô sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới vợ chồng Chu thị, sau đó là nhớ tới những hành vi tàn ác của cặp vợ chồng này.

Bà không muốn vì hành vi độc ác của vợ chồng Chu thị mà lại đi trả thù Nhã Quân, cũng chẳng thể nào đối xử với Nhã Quân như trước, bà thật chẳng biết nên đối xử với con gái nuôi thế nào.

Hay là cắt đứt mọi mối quan hệ, như vậy với mọi người đều tốt cả, đi tới một nơi khác, thay tên đổi họ, như vậy Nhã Quân sẽ chẳng bị liên lụy gì từ tai tiếng của cha mẹ ruột, lại có thể một lần nữa bắt đầu.

Tuy nhiên, với tính tình của Tiêu lão phu nhân, bà hoàn toàn không muốn để Nhã Quân rời đi. Sau khi ấy, chỉ sợ bà ấy sẽ oán hận Du nhi.

Về sau dù có cố né tránh thế nào, cũng không thể không gặp bà, nếu Du nhi vẫn mạnh mẽ như hôm nay, truyền ra ngoài, Du nhi rất dễ bị người ta đâm sau lưng.

Cân nhắc nhiều lần, Du thị chậm rãi nói: “Du Nhi, suy cho cùng bà ấy cũng là bà nội con.”

A Ngư buông màn xe xuống, cụp mắt xuống nói nói sự thật: “Nhưng bà ngoại không thích con.”

Trong lòng Du thị đau xót, bà sao có thể không nhận ra mẹ mình không thích đứa cháu gái này cơ chứ.

“Trong mắt bà nội, con không phải là cháu gái thất lạc của bà, mà là một kẻ phá hoại, kẻ phá hoại cuộc sống tốt đẹp của bà và Nhã Quân.” A Ngư đem sự thật tàn khốc mà nói ra với Du thị.

Du thị muốn giải thích, nhưng bà không thể bác bỏ được lời nói này, khó khăn suy nghĩ một lúc nói: “Nhã Quân là được một tay bà nội con nuôi dưỡng, mong con thông cảm một chút, lão phu nhân tuổi lớn, có một số câu nói không được hay.”

“Con hiểu, hôm này là do con nhất thời xúc động.” A Ngư tinh nghịch cười: “Vậy sau này bà nội có nói gì, con cũng sẽ chỉ coi như gió thoảng bên tai.”

Du thị đau lòng mà xoa xoay tay cô: “Tội nghiệp con.”

A Ngư nhẹ nhàng cười: “Có cha mẹ yêu thương con, con không tội nghiệp.” Tiêu lão phu nhân đối với cô càng không hài lòng, Tĩnh Hải Hầu cùng Du thị lại càng cảm thấy có lỗi hơn.

Ánh mắt Du thị trở nên trìu mến hơn.

Sau đợt ấy mãi tới lúc ăn mừng năm mới, A Ngư mới lại gặp lại Tiêu lão phu nhân, có lẽ là do đã có kinh nghiệm từ chuyện ở kinh đô hồi trước, Tiêu lão phu nhân không có gắng lấy lòng A Ngư mà ngó lơ cô.

Vẻ mặt A Ngư hoảng hốt, mọi người cũng không khỏi đồng tình vài phần. Ai ai cũng biết Tiêu lão phu nhân thương Nhã Quân nhất, cho dù biết rằng nàng không phải là cháu gái ruột, nhưng tình cảm của Tiêu lão phu nhân với Tiêu Nhã Quân không hề giảm đi mà còn tăng lên, vượt xa so với cái cháu gái của bà, không phải là không ai ghen tị. Nhưng trước mắt A Ngư người đáng ra phải được đền bù nhiều nhất thì lại chẳng được Tiêu lão phu nhân yêu quý, ngược lại còn bị lạnh nhạt, không thiếu được những câu nói bất công, họ đối với A Ngư càng thân thiết, thì đối với Nhã Quân lại càng ghẻ lạnh.

Cho dù Tiêu lão phu nhân không vui vẻ, nhưng với tư cách là con gái chính thức của nhà họ Hầu, lại có Tĩnh Hải Hầu cùng Du thị bảo vệ, A Ngư vẫn rất thoải mái.

Ngược lại người theo Tiêu phu nhân về phủ Nhã Quân, vì không phải con gái ruột, rơi vào tình cảnh hết sức khó khăn. Nhã Quân luôn cảm thấy những ánh mắt hướng về phía mình luôn chứa đầy ẩn ý sâu xa.

Nhớ lại những lời buộc tội của A Ngư trong lòng Du thị không khỏi áy náy, Tiêu lão phu nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ, công khai mà đưa Nhã Quân về phủ. Chỉ có Tiêu lão phu nhân là trưởng bối, Tết đến không thể làm lão gia tức giận chỉ có thể đưa Nhã Quân về biệt trang.

Bởi vì cảm giác tội lỗi, Du thị cùng Tĩnh Hải Hầu đã tặng A Ngư không ít thứ tốt.

A Ngư đang ngắm nghía chiếc áo choàng cái trắng mà Tĩnh Hải Hầu tặng cô, cô cảm thấy Nhã Quân trở lại đây chính là tự mình chuốc lấy đau khổ. Trở lại Hầu phủ, Nhã Quân phải đối diện với sự thay đổi lớn do việc đổi danh tính mang lại, cũng như đủ loại ánh mắt và lời nói thâm độc hướng về phía nàng.

Nhất là khi nàng và cô cùng ở chung một mái nhà, chẳng ít người đã đem hai người ra so sánh.

Trong quá khứ, nguyên thân cũng đã từng bị ép tới không thở nổi.

Nhưng hiện tại, người bị ép tới khó thở lại là Nhã Quân.

A Ngư học mọi thứ đều rất nhanh chóng và thuần thục. Vợ chồng Chu thị hết lần này tới lần khác bị đem ra chỉ trích, không tránh được mà liên lụy tới Nhã Quân.

“Bà nội, con muốn trở lại biệt trang.” Nhã Quân cuối cùng không thể chịu nổi dày vò, thủ đoạn giết người nhẹ nhàng, không dính máu.

Tiêu lão phu nhân bất ngờ tới tái mặt: “Có phải là có ai bắt nạt con hay không, là Nhã Du?”

“Không phải.” Cổ họng Nhã Quân như nghẹn lại, A Ngư chưa từng bắt nạt cô, cô chỉ là làm lơ nàng, ngược lại là các tỷ muội cũ lật mặt thay nhau mà chèn ép nàng.

“Vậy thì là sao?” Tiêu lão phu nhân tiếp tục hỏi.

Bị nước mắt làm mờ tầm nhìn, Nhã Quân nghẹn ngào nói: “Bà nội, con muốn về biệt trang.”

Tiêu lão phu nhân lòng nóng như lửa đốt, mà hỏi chẳng được, đành chuyển hỏi Ngô Đồng.

Ngô Đồng trong lòng đầy căm phẫn mà báo cáo, đầu tiên là Bát tiểu thư chẳng coi ai ra gì, rồi Ngũ tiểu thư châm chọc mỉa mai, Lục tiểu thư thì khiêu khích.

Tiêu lão phu nhân tức giận đến mức muốn dạy cho mấy đứa cháu gái của mình một bài học.

Nhã Quân lo lắng tới mức phát khóc, nhưng như vậy sẽ chỉ làm bọn tỷ muội thêm phần căm ghét nàng. Tiêu Nhã Quân khóc nức nở, đau khổ cầu xin, khóc đến độ Tiêu lão phu nhân như cảm thấy ruột gan của mình như bị thắt lại, khuyên ngăn chẳng được bà đành phải đồng ý cho nàng về biệt trang.

Không còn Nhã Quân, Tiêu lão phu nhân cũng chẳng còn tâm trạng gì, vừa qua ngày mười lăm, bà cũng thu xếp mà về biệt trang. Ra tháng giêng, A Ngữ cũng thu xếp hành lý mà về biệt trang.

Lý do của A Ngư là: “Con còn quá nhiều thứ phải học, ở trong phủ chẳng được giao tiếp nhiều mà còn có những chuyện vặt vãnh, điều này khiến con thật sự khó chịu.”

Du thị cảm thấy cũng có lý, lại nghĩ tới tình trạng hiện giờ không ra ngoài nhiều thật không tốt, Du thị nghe một hai câu rồi cũng gật đầu đồng ý. Sống xa con gái một hai năm, con gái biết đâu có thể làm được chuyện trọng đại, như vậy người ta sẽ nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nghĩ nghĩ một lúc, Du thị liền đưa A Ngư và ma ma tới sơn trang Thúy Vi của bà, cách xa Tiêu lão phu nhân ở biệt trang phía Tây, sẽ không vô tình gặp được Nhã Quân.

Du thị cùng A Ngư ở sơn trang mấy ngày, thấy cô thích ứng tốt, liền chuẩn bị về phủ, trước khi đi còn cần thận nói: “Cha mẹ có rảnh sẽ tới thăm con, nếu nhớ nhà, liền có thể trở về mấy ngày, cần cái gì chỉ cần sai người tới nói.”

“Cha mẹ yên tâm, con vẫn ở kinh thành, chứ có đi đâu đâu?” A Ngư cười khẽ.

Du thị bật cười, cảm thấy chính mình là người chuyện bé xé ra to. Sau khi con gái trở về, bà chẳng muốn rời xa cô thêm nữa, Du thị thực sự có chút không quen, càng không yên tâm, nhưng con gái rồi cũng sẽ phải lớn lên. Du thị trong lòng mất mát mà rời đi.

Du thị đi rồi, A Ngư mấy ngày nay học hành chăm chỉ. Đột nhiên tới một hôm, sau khi đi tản bộ về cô lại yêu cầu cần một thợ mộc.

Người quản lí biệt thự chẳng thể hiểu tại sao, bất quá vẫn là theo lời tiểu thư tìm người thợ mộc có tay nghề tốt.

“Anh có thể làm ra những thứ trong bản vẽ này không?” A Ngư đưa một bản vẽ cho người thợ mộc xem, trong đó vẽ một cái cuốc, một loại dụng cụ nông nghiệp dùng để xới đất, giúp tiết kiệm thời gian và công sức so với dụng cụ nông nghiệp hiện có.

Cải tạo dụng cụ nông nghiệp chỉ là bước đầu tiên, mục đích chính là gia tăng sản lượng lương thực.

Thời đại này thật sự rất phụ thuộc vào nông nghiệp, thậm chí có thể nói vận mệnh của một vương triều phải phụ thuộc vào thu hoạch nông nghiệp, mưa gió thuận hòa thì vương quốc với có thể phát triển, nhân dân mới có thể bình an, những năm mất mùa, thất thu thì vương quốc cũng bất an.

Nếu gia tăng sản lượng sản xuất thành công, thì ước nguyện của nguyên thân là trở thành niềm tự hào của Du thị liền có thể thực hiện được.

Năm đó, Du thị bị Tiêu lão phu nhân mắng mỏ rất nhiều, bởi vì ngoại hình của nguyên thân bị rất nhiều người chết giễu. Nguyên thân thật sự rất áy náy với mẹ, mong có thể lấy lại thể diện cho người đã mất.

A Ngư không chỉ muốn được Du thị quý trọng, mà còn muốn cho Tiêu lão phu nhân tuy không thích cô nhưng cũng phải đến lấy lòng. Cho dù Cung Vương có may mắn tới đâu, vẫn là theo quy tắc vốn có, anh cũng chẳng thể xát muối vào vết thương lòng của cô để lấy lòng người yêu. Đương nhiên đây là dự định xấu nhất, cô mới không cho Cung Vương cơ hội chiếm thế thượng phong.

Người thợ mộc nhìn kỹ bản vẽ vài lần, cũng chẳng dám cam đoan, chỉ nói có thể thử xem sao.

A Ngư liền yêu cầu ông làm thử, lần này thử trong một tháng. Không phải kỹ thuật của người thợ mộc này yếu kém, mà là do A Ngư không đưa bản vẽ chi tiết cho ông, nên thực nghiệm này đương nhiên chẳng thành công, phải trải qua thất bại mới có được thành công không dễ dàng có được.

Trong thời gian này, A Ngư không chịu học hành đàng hoàng khiến Chu tiên sinh hết mực khiển trách, thật sự rất thất vọng vì A Ngư không chăm chỉ học tập mà dành thời gian để làm những việc kỳ lạ như vậy thật sự rất lãng phí tài năng của cô.

A Ngư nghe giáo huấn với tâm trạng tốt, nên tùy ý làm gì thì làm.

Trong sơn trang không thiếu người hầu đang bàn tán, giọng điệu tế nhị nói: “Dù sao cũng từ nông thôn mà lớn lên thôi mà.”

Theo quan điểm của họ, A Ngư không làm tốt trách nhiệm của một thiên kim tiểu thư, nên mới phải lăn lộn với nghề mộc này, đó chính là tự chìm trong khổ cực.

Ở thời đại này, sĩ nông công thương, công ở sau nông.

Nghe được những lời đồn đại vớ vẩn về A Ngư Chu tiên sinh rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà tới Hầu phủ, cáo trạng Tĩnh Hải Hầu và Du thị, hy vọng bọn họ quan tâm một chút A Ngư.

Tĩnh Hải Hầu lại nhíu mày, hỏi A Ngư: “Con muốn làm cái gì?”

Du thị hoà giải: “Đúng là trẻ con, chơi thì chơi, nhưng việc học là chính.”

A Ngư nhéo ngón tay, ngại ngùng nói: “Con không phải là chơi, con muốn làm một cái cuốc.”

Nghe tới đây Du thị khẽ nhíu mày.

A Ngư nhẹ giọng nói: “Hôm trước con ra ruộng thấy nông dân cuốc đất rất vất vả” thần sắc ảm đạm vài phần: “Con trước kia cũng đã từng cuốc đất, biết công việc này vất cả, một ngày trôi qua, tay đều vì làm việc vất vả mà phồng rộp. Sau đó, đôi khi con nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một công cụ tiện lợi và tiết kiệm sức lao động hơn. Khi rảnh rỗi, con đã nghĩ về nó rất nhiều, nhưng con chưa bao giờ có cơ hội dùng thử. Nếu thành công, nó có thể giúp ích cho không ít người.”

Tĩnh Hải Hầu, Du thị và Chu tiên sinh đều là lặng im trong nháy mắt.

Trái tim của Tĩnh Hải Hầu đột nhiên đau nhói, ông ôm lấy A Ngư, nhẹ nhàng cầm tay cô, tay của con gái còn chẳng được mềm mại bằng bàn tay ông, còn lưu lại tàn dư của việc lao động vất vả.

Chu tiên sinh nghe xong không khỏi cảm thán, vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, lại phải lưu lạc ở chốn nông thôn, chịu đủ mọi cực khổ, ngày ngày đi cuốc đất, lão hắng giọng nói: “Bát tiểu thư bẩm sinh tính tình thật tốt.” Tuy rằng lão vẫn không nghĩ rằng cô có thể làm được cái gì có ích, nhưng phần tâm ý này thật đáng quý.

A Ngư thẹn thùng mà cười cười.

Tĩnh Hải Hầu cũng cảm thấy A Ngư sẽ không làm được cái gì hữu dụng, nhưng không nỡ đả kích cô, liền nói: “Lúc rảnh rỗi cũng có thể thư giãn một chút, nhưng đừng quên bài tập của mình nhé.”

A Ngư cười cười, lộ ra chút trẻ con, tinh nghịch: “Cha mẹ có muốn đi xem hay không?”

Tĩnh Hải Hầu và Du thị đương nhiên là muốn.

A Ngư hăng hái mà dẫn bọn họ đi đến chỗ thợ mộc, tựa như một đứa trẻ không thể chờ đợi được nữa mà khoe đồ của nó với bạn bè.

Hiếm khi thấy được dáng vẻ trẻ con của con gái mình, Tĩnh Hải Hầu và Du thị không khỏi buồn cười.

Còn chưa tới nơi thì đã có một người mừng rỡ đi tới: “Được rồi, được rồi!”

Nét mặt A Ngư lộ rõ nét vui vẻ: “Thành công rồi sao?”

Người đi tới gật đầu lia lại, đến khi thấy Tĩnh Hải Hầu và Du thị, vội vàng cúi chào.

Tĩnh Hải Hầu tò mò: “Cái gì được rồi?” Chẳng lẽ là công cụ cuốc đất mà A Ngư nói, nghĩ tới dáng vẻ vui mừng của người này, nét mặt Tĩnh Hải Hầu cũng có phần vui vẻ hơn.

“Lúc tiểu thư trở về Hầu gia, cuốc đã hoàn thành, chúng tiểu nhân cũng đã thử qua, dùng thứ này cuốc đất, so với trước kia phải nhanh hơn tới bảy, tám lần.”

Nét mặt Tĩnh Hải Hầu sáng ngời: “Ở đâu?”

Người nọ vội vàng đừng dậy dẫn đường cho ba người ra cánh đồng.

“Đây là cái cuốc?” Tĩnh Hải Hầu nhìn giá treo ở giữa.

A Ngư gật đầu: “Là đem máy gieo hạt và cái cuốc kết hợp với nhau, cho nên con liền tùy tiện gọi là lâu cuốc.” “Trong lịch sử, loại công cụ này đã tên là lâu cuốc, và sự xuất hiện của nó đã làm tăng đáng kể hiệu suất làm nông.”

A Ngư kêu mọi người làm mẫu một lần nữa.

Chính mắt chứng kiến hiệu suất làm việc của lâu cuốc, Tĩnh Hải Hầu vui mừng ra mặt, nếu phổ cập vật này ra cả nước, quả thực sẽ là điều may mắn cho muôn dân.

Tĩnh Hải Hầu nhìn A Ngư đôi mắt sáng lên: “Đứa trẻ ngoan, mọi người đều sẽ biết ơn con.”

“Là công lao của tất cả mọi người, con đã đi hỏi rất nhiều nông dân, mọi người đã góp ý cho con không ít, còn có các thợ thủ công, không có mọi người hỗ trợ, con làm sao có thể nghĩ ra được.” A Ngư nói.

Tĩnh Hải Hầu càng thêm vui mừng: “Mọi người đều sẽ có thưởng là thưởng lớn!”

A Ngư cười rạng rỡ.

Du thị so A Ngư còn cười rạng rỡ hơn, với vẻ tự hào.

Ngày tiếp theo, Tĩnh Hải Hầu liền vào cung diện kiến vua, dâng lên lâu cuốc.

Vị vua hiện tại của họ là một vị vua yêu nước thương dân, nghe vậy, cảm xúc mênh mông, trong lòng sục sôi không chờ nổi mà muốn đem đi thử nghiệm liền, thậm chí còn tự mình dùng một hồi, liên tục nói: “Có vật này, người dân có thể tiết kiệm sức lực và thời gian, thật tuyệt. Thái tử, con tới xem xem.”

Thái tử tiếp nhận lâu cuốc, dùng nó mà cuốc một mảnh nhỏ, đánh giá một hồi, anh mỉm cười: “Phụ hoàng, lâu cuốc chỉ cần một chút sức là có thể cuốc hết vài mẫu ruộng, ước chừng mỗi ngày có thể cuốc hết hai mươi mẫu đất”

Nhà vua vui mừng, đem chuyện phổ cập cho mọi người giao cho thái tử, còn mình quay sang nói với Tĩnh Hải Hầu: “Mọi người sẽ nhớ tới công lao của ái khanh.”

Tĩnh Hải Hầu cúi người nói: “Thần không dám kể công, vật này là do con gái của thần và những nông dân và thợ thủ công nghĩ ra.”

“Con gái của khanh?” Nhà vua có chút kinh ngạc.

Tĩnh Hải Hầu: “Đó là con gái mà tôi mới tìm thấy vài năm trước. Cô con gái út lớn lên ở nông thôn. Nó đã tự mình làm ruộng. Biết được những khó khăn của việc làm ruộng, nó muốn giúp hết sức mình.” Ông chẳng muốn chiếm lấy công lao của con gái mình, con gái lớn lên ở nông thôn khi lấy chồng sẽ bị thử thách, nhưng nếu bệ hạ có thể có vài lời khen, thì sẽ đề cao được thân phận của nàng.

Nhà vua cũng đã nghe qua chuyện con gái của Tĩnh Hải Hầu bị tráo đổi, ông nhẹ nhàng cười: “Ta còn chưa chúc mừng ái khanh vì đã bình phục, nay con của khanh đang khó khăn, nhưng nó vẫn không từ bỏ mà vẫn như cha nó, vẫn yêu thương dân chúng.”

Bên cạnh Bát hoàng tử giữa mày hơi không thể thấy mà nhăn lại.

Tĩnh Hải Hầu: “Bệ hạ khen quá lời, con gái thần không dám nhận.”

Nhà vua bàn tay vung lên, ban thưởng Tĩnh Hải Hầu, A Ngư cùng với những lão nông, thợ thủ công góp sức sáng tạo ra lâu cuốc, trong đó vài người thợ thủ công còn đặc biệt được tiến vào Công Bộ, hỗ trợ để quảng bá lâu cuốc.

Những người thợ lão nông được ban thưởng tiếc không thể chia sẻ cho mọi người, đặc biệt có những người đã nhảy vọt lên một tầng lớp khác.

Người trong sơn trang ngầm cười nhạo A Ngư mặc long bào vào cũng không giống Thái tử, cảm thấy hơi đau trên mặt, xấu hổ nghĩ, đây là tiểu thư Hầu phủ.

Chu tiên sinh cũng có chút xấu hổ, vốn tưởng rằng nữ học trò sẽ chẳng làm được việc đàng hoàng, không muốn làm chuyện không thể đứng đắn hơn. Sau đó, công việc của A Ngư rất thuận lợi.

Qua vài ngày, Tiêu lão phu trong Ôn Tuyền Biệt Trang mới biết được chuyện A Ngư được hoàng đế khen ngợi hậu thưởng. Tạo ra lâu cuốc giúp ích cho những người làm nông, nông là cội nguồn của đất nước, ai ai cũng khen ngợi.

Tiêu lão phu nhân tâm tình phức tạp vân vê Phật châu trên tay, cho rằng Tiêu Nhã Du nên hạnh phúc vì mình có vận may như vậy, đây là vinh quang của cả nhà Tĩnh Hải Hầu.

Thanh danh của Tiêu Nhã Du đi lên, chuyện đánh tráo con gái lại một lần nữa được lật lại, dư luận càng nghiêng về Tiêu Nhã Du, ngược lại, chỉ trích rơi vào trên người Quân Nhi càng thêm cay nghiệt.

Tiêu lão phu nhân đương nhiên cũng ý thức được, thanh danh của Tiêu Nhã Du càng tốt, thì thanh danh của Quân Nhi sẽ lại càng kém.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play