Tĩnh Hải Hầu nhìn A Ngư chậm rãi bước tới, trông nàng quỳ gối hành lễ, biểu cảm tự nhiên thành thạo, không kiêu ngạo không nịnh nọt, thật khó mà tưởng tượng được nàng lớn lên trong hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy. Trong lòng không khỏi thêm vài phần yêu thương, vốn dĩ hắn nghĩ sẽ được diện kiến một đứa bé yếu đuối tự ti. Dù thê tử viết thư khen con gái không ngớt, nhưng câu nào cũng con mình là rất xuất sắc, trong mắt bậc cha mẹ thì con mình là tốt nhất.
Trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng thì Tĩnh Hải Hầu cũng tin lời thê tử, con gái của họ rất xuất sắc, tốt hơn hẳn những gì hắn từng tưởng tượng. Chỉ có điều hơi gầy, hơi thấp, sắc mặt cũng không được tốt, dù sao cũng từng chịu khổ.
“Con gái ngoan, đứng lên đi” Tĩnh Hải Hầu nhẹ nhàng nói: “Mấy năm nay con lăn lộn bên ngoài đã khổ sở rồi, bây giờ ở nhà của chúng ta, con không cần lo lắng nữa.”
A Ngư ngồi dậy, đôi mắt như đỏ lên vì xúc động.
Du thị rưng rưng, xa cách mười ba năm, gia đình này cuối cùng đã đoàn tụ.
Nói thêm vài câu, Tĩnh Hải Hầu hắng giọng nói: “Bà nội con đang dưỡng bệnh ở điền trang suối nước nóng, qua vài ngày nữa sẽ đưa con đi thỉnh an bà nội.”
Tiêu lão phu nhân đưa cả Tiêu Nhã Quân đến suối nước nóng cùng, đôi lúc Tĩnh Hải Hầu cũng chẳng hiểu trong đầu bà nghĩ gì nữa, việc đã đến nước này, phương pháp tốt nhất dành cho Tiêu Nhã Quân chính là đưa đến một nơi khác làm lại từ đầu. Dù như nào đi chăng nữa, xét đến tình cảm mười ba năm trời, hắn tất sẽ an bài cho Tiêu Nhã Quân một tương lai tươi đẹp, tuy không thể giàu sang phú quý như trước nhưng cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc, ấy vậy mà bà nội cứ khăng khăng muốn giữ người lại, để con bé phải nhận mấy lời đàm tiếu vớ vẩn.
Du thị hơi lo âu mà nhìn A Ngư, sợ nàng nghĩ nhiều.
A Ngư nhấp môi cười cười, nhẹ giọng nói đáp một tiếng vâng. Đời trước Tiêu lão phu nhân đã không thích nguyên thân, đời này chắc chắn càng không thích nàng. Bởi nếu không phải tại nàng, tâm can của bà ta sao có thể rớt từ đám mây xuống bùn lầy chứ.
Kế tiếp, Du thị mang A Ngư đi chào hỏi người nhà.
Ánh mắt người Tiêu gia đổ về nàng có tò mò cũng có thương hại, bất luận là loại nào, thái độ đều khá thân thiện. Chỉ duy có đứa con trai út của đại phòng Tiêu Hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhặng xị lên.
Dưới ánh nhìn của Du thị, Tiêu Hàm không nguyện ý gọi một tiếng bát tỷ.
Xét theo thứ tự, nàng là cô con gái thứ bảy, chẳng qua Thất cô nương là Tiêu Nhã Quân, dù có gạch tên nàng ta khỏi gia phả, nhưng người người nhà nhà đều biết Thất cô nương của Tiêu gia là Tiêu Nhã Quân. Nếu lấy danh xưng Thất cô nương dao du bên ngoài cũng sẽ gây nhiều hiểu lầm, càng dễ dẫn tới nhiều thị phi không đáng có. Vừa hay Tiêu gia Bát cô nương mới sinh ra đã chết non, A Ngư thuận nước đẩy thuyền trở thành Bát cô nương.
A Ngư cười với thằng nhóc mặt nhặng xị đó, chỉ là nụ cười mang vài phần cô đơn.
Du thị trừng mắt nhìn thằng bé con rồi nhanh chóng giới thiệu với người tiếp theo.
Tiêu Dương cũng không khỏi liếc em trai một cái, thằng bé thân thiết với Nhã Quân nhất, chỉ sợ là đã nghe người hầu xì xào gì rồi.
Tiêu Hàm mặt càng xị ra.
Nhận người thân xong, Du thị đưa A Ngư đi xem nơi ở của nàng, thời gian cấp bách, bản thân Du thị cũng không quá vừa lòng, lựa vài khu để người hầu chỉnh trang và tu sửa lại, nói với mấy lần A Ngư: “Có điểm nào không ưng con chỉ cần nói ra, chúng ta từ từ sửa lại, đây là nơi mà con sẽ ở, nhất định phải để bản thân cảm thấy thoải mái.”
A Ngư bật cười, Du thị chỉ hận không thể đáp ứng mười tám nguyện vọng để làm nàng vui vẻ, nghĩ vậy, A Ngư đề hai yêu cầu.
Du thị quả nhiên càng hưng phấn, con gái tình nguyện đưa ra mong muốn với nàng càng chứng tỏ nó đã không còn phải ngại ngùng.
Du thị bảo nàng nhanh chóng đi tắm rửa, nạp đủ năng lượng để tham dự gia yến.
Gia yến kết thân, Tĩnh Hải Hầu chọn được ngày lành tháng tốt, mở từ đường, chính thức ghi danh A Ngư vào gia phả, Tiêu thị Nhã Du. Thờ cúng tổ tiên xong, nàng liền trở thành Bát cô nương danh chính ngôn thuận Tiêu gia.
Du thị còn đặc biệt mời một vị thầy và một ma ma để dạy A Ngư kiến thức văn hóa và lễ nghi thế gia, thật ra bà vốn định tự tay dạy dỗ con gái nhưng ngán nỗi làm phu nhân phủ Tĩnh Hải Hầu, bà buộc phải quản lý công việc trong phủ và xã giao với bên ngoài, không thể phân thân được.
A Ngư phải bắt đầu ngày tháng học tập nhàm chán, tuy không quá kiên nhẫn, nhưng để khiến Du thị vui vẻ, nàng vẫn giữ thái độ niềm nở nghiêm túc học tập, chỉ biết tự an ủi bản thân rằng ôn cũ biết mới.
“Thiếu gia, thiếu gia.”
A Ngư vừa học xong bèn đến hoa viên để hít thở không khí, nàng ngước mắt liền trông thấy một thằng nhóc mặt mũi hồng hào, lịch bịch chạy trên nền tuyết, bỗng ập một cái, nó ngã sõng soài, tạo ra một cái hố lớn đủ năm người. Gói đồ trên lưng bung ra, đồ chơi, bánh kẹo, điểm tâm văng đầy đất.
A Ngư: “…”
“Thiếu gia, ngài ngã ở đâu, đau chỗ nào?” Tiểu nha hoàn kinh hoảng nâng cục bột béo kia dậy.
Cục bột béo phụt phụt nhổ tuyết trong miệng ra, đau lòng hét to: “Kẹo của ta!”
Nhặt nhặt, cục bột béo rốt cuộc cũng trông thấy A Ngư đứng cách đó không xa.
Bốn mắt nhìn nhau, A Ngư gật gật đầu, còn tưởng rằng bản thân sẽ bị ăn bơ chứ.
Cục bột béo nhăn mày, mặc kệ đống đồ chơi bánh kẹo trên đất, ôm túi da bước tới, ngẩng mặt hầm hừ nói: “Ta muốn đi tìm bà nội và thất tỷ.”
Bỗng nước mắt lưng tròng, bàn tay mũm mĩm nắm chặt: “Ngươi đuổi chị của ta, ta không thích ngươi.”
Tiểu nha hoàn thiếu điều bị dọa cho ngất xỉu, chị Nhã Quân bị tống cổ tới thôn trang bởi vì phu nhân phát hiện nàng ta rêu rao vài chuyện với tiểu thiếu gia.
A Ngư rũ mắt nhìn thằng nhỏ đang tức giận, kiếp trước, tiểu gia hỏa này đã không thích nguyên thân. Song cũng phải thừa nhận, nguyên thân rất nhiều lần luôn vô cớ gây sự, đi từ chèn ép đến gây khó dễ rồi hãm hại Tiêu Nhã Quân, thủ đoạn chẳng phải quá thông minh, mỗi lần đều bị vạch trần, làm cho chính bản thân chật vật xấu hổ.
Sau này, mỗi khi nàng nhắm vào Tiêu Nhã Quân, đều không cần Tiêu Nhã Quân tự mình phản kích, người bên cạnh luôn thay nàng ta chỉ trích nguyên thân. Đứa nhỏ này ngày một cực đoan hơn, càng thêm oán hận Tiêu Nhã Quân, như một vòng tuần hoàn.
Vốn dĩ là Tiêu Nhã Quân mắc nợ nàng, nhưng vì nàng không từ thủ đoạn mà trả thù, dần dà mọi người xung quanh không còn thiện cảm với nàng nữa, ngược lại bắt đầu cảm thông cho Tiêu Nhã Quân bị một con chó điên quấn thân. Ngay cả người thân của nàng cũng bị chính tay nàng đẩy sang phía Tiêu Nhã Quân.
“Ai nói với em ta đuổi chị của em đi?” A Ngư nói bằng giọng đều đều.
Tiêu Hàm: “Bọn họ nói, bọn họ đều bảo vậy.”
A Ngư ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào thẳng bé đang giận dữ: “Để ta kể cho em nghe một câu chuyện.”
“A!” Tiêu Hàm sửng sốt, giãy giụa một hồi mới miễn cưỡng nói: “Ngươi, ngươi kể đi, ta nghe một lát xem sao.”
A Ngư bình tĩnh đáp: “Vậy cảm ơn em đã nể mặt.”
Tiêu Hàm nhìn nhìn nàng, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng nhóc cũng chẳng biết sai chỗ nào, chớp mắt đã bị việc khác hấp dẫn.
A Ngư: “Em từng thấy chim đỗ quyên chưa?”
Tiêu Hàm ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu.
A Ngư: “Loài chim đỗ quyên này có một đặc điểm, chim mẹ không muốn tự tay xây tổ để nuôi nấng chim con.”
Tiêu Hàm cả kinh mở to hai mắt, còn có chim không xây tổ?
A Ngư tiếp tục kể: “Nàng ta lười biếng xây tổ nuôi chim con, bèn lén lút để trứng của mình vào ổ chim hỉ thước. Để đề phòng Hỉ Thước phát hiện trong ổ nhiều thêm một quả trứng, Đỗ Quyên liền đẩy hỉ thước con còn ấp ủ trong trứng xuống dưới tàng cây để phát nát.”
“Sao lại có thể làm vậy!” Tiêu Hàm phẫn nộ: “Mẹ chú Hỉ Thước con kia sẽ rất đau lòng.”
Khóe miệng A Ngư nở một nụ cười: “Nàng không đau lòng, bởi vì nàng chẳng biết gì hết, nàng cho rằng chú Đỗ Quyên kia là con mình, ngày ngày cực khổ ấp trứng, cuối cùng đã ấp nở chú Đỗ Quyên kia. Hàng ngày nàng đi sớm về trễ tìm cây cỏ đút cho Đỗ Quyên, nuôi nấng đỗ quyên thật mập mạp. Hỉ Thước mẹ thực vui vẻ, bởi nàng cho rằng Đỗ Quyên là con ruột mình. Trong lúc chú Đỗ Quyên nhỏ kia đang sống trong tình thương của Hỉ Thước mẹ thì Hỉ Thước con lại gặp nguy hiểm thậm chí suýt bỏ mạng nhiều lần. Hên là Hỉ Thước con mạng lớn, khi ngã xuống đất đã rớt trúng thảm cỏ mềm mại, may mắn sống sót. Nàng không được chim mẹ chăm sóc, vất vả lắm mới thoát khỏi vỏ trứng của mình. Nàng thấp bé nhẹ cân lại còn không có mẹ ruột, bởi vậy lũ khỉ, sóc, chim én hùa nhau bắt nạt nó, mắng nó là đứa không có mẹ nên chỉ xứng đáng ngủ trên cỏ, bị gió đánh bão đập, không mẹ chỉ biết tự tay tìm kiếm thức ăn, nhiều khi tìm cả ngày lẫn đêm cũng chẳng thấy, thường xuyên phải nhịn đói. Vì không có mẹ mà đã phải gánh trên vai thật nhiều đau khổ.”
Tiêu Hàm rưng rưng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một nhúm.
“Bỗng một ngày, Hỉ Thước con cuối cùng đã tìm được Hỉ Thước mẹ, lúc này Hỉ Thước mẹ mới phát hiện hóa ra Đỗ Quyên trong ổ kia không phải con nàng, chú chim Hỉ Thước gầy yếu trước mắt này mới đúng là con ruột của nàng.”
Tiêu Hàm chuyển bi thành mừng: “Hỉ Thước con tìm được mẹ, sau này sẽ không cần chịu khổ nữa.”
A Ngư khẽ mỉm cười hỏi: “Vậy em nói xem Hỉ Thước con có nên quay về tổ với Hỉ Thước mẹ không?”
Tiêu Hàm ra sức gật đầu: “Đương nhiên là có, đó là nhà của nó mà.”
A Ngư hỏi tiếp: “Vậy thì Đỗ Quyên con có nên rời tổ không?”
Tiêu Hàm lại gật đầu, lòng đầy phẫn nộ: “Đây không phải nhà nó, đó là nhà của Hỉ Thước con mà.”
“Bởi vậy, chị của em đi rồi vì đây không phải nhà của nàng ta, đây là nhà của chị.” A Ngư không nhanh không chậm kết luận lại.
Tiêu Hàm đần thối ra, nước mắt muốn rơi cũng không nổi mà đọng lại trên mi.
A Ngư cười, một thằng nhóc bảy tuổi, tình cảm lớn hơn lý trí, hắn hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ biết rằng Tiêu Nhã Quân người chị luôn thương yêu chiều chuộng nó, hiển nhiên sẽ bảo vệ Tiêu Nhã Quân. Nhưng nếu thay nhân vật trong câu chuyện thành bọn động vật nhỏ kia, lòng lương thiện và ngây thơ vốn cả của trẻ con sẽ khiến nó cảm thấy rất công bằng.
A Ngư giáng một đòn trí mạng: “Chị gái của em chính là con Đỗ Quyên kia, còn chị chính là Hỉ Thước con, mẹ là chim Hỉ Thước mẹ.”
Tiêu Hàm chứa chan một nùi nước mắt, thế giới quan của nó như sụp đổ.
“Cửu thiếu gia còn bé, sao Bát cô nương có thể nói những lời như vậy chứ!”
Một tiếng nói bên cạnh xen vào.
Như Ý cố nén bất mãn bước đến, Tiêu lão phu nhân để nàng ta ở nhà quan sát tình huống, tránh khỏi có mắt như mù, nhưng không ngờ rằng mình sẽ chính tai nghe được Bát cô nương mới trở về đã chửi bới Thất cô nương. Lão phu nhân lo lắng hiển nhiên không phải bắn tên không đích, Bát cô nương có thù hằn với Thất cô nương.
A Ngư đứng lên, nhận ra đây là người hầu bên người Tiêu lão phu nhân, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Trong phủ có một quy tắc bị phá vỡ, hậu bối dù đứng trước trưởng bối thấp kém thì vẫn phải tôn trọng hết mực, thậm chí một vài hạ nhân còn có mặt mũi hơn chủ tử không được sủng ái. Một đại nha hoàn như Như Ý chỉ cần rỉa mép bên tai lão phu nhân, trở về phòng còn có nha hoàn riêng hầu hạ, thay vì gọi là người hầu thì hằn nên gọi là phó tiểu thư đi, tính khí chẳng kém ai bao giờ.
“Có người nói với Cửu đệ, ta đuổi Tiêu Nhã Quân đi, ta không thể cõng cái túi đen ngòm này trên lưng được, hay là nhà ngươi cho rằng ta vĩnh viễn không nên tháo xuống? Để Cửu đệ hận ta, chỉ thân thiết với Tiêu Nhã Quân?”
Như Ý nhận thấy ánh mắt nàng rơi trên khuôn mặt mình, cả người phát lạnh, Như Ý không khỏi ớn lạnh trong lòng, vạn lần không ngờ rằng một con nhãi ranh lớn lên ở nông thôn lại có khí thế kinh sợ như vậy.
Như Ý đảo mắt né tránh ánh nhìn của nàng, ngượng ngùng: “Bát cô nương hiểu lầm, nô tỳ làm sao dám.”
“Sao ngươi lại không dám được, ta biết ta ở nông thôn đến, nói là chủ tử nhưng thực chất quá khứ còn sống không bằng người hầu, các ngươi xem thường ta. Nhưng ta dù có nghèo hèn, cũng không tới lười đám người hầu các ngươi chỉ trích ngang ngược như vậy.”
A Ngư nói bằng giọng trầm ổn, bình tĩnh đến độ Như Ý lạnh hết sống lưng.
Mặt Như Ý dần biến sắc: “Cô nương nói quá lời, nô tỳ không dám.”
Khóe miệng A Ngư vẽ nên một nụ cười nhạt: “Có dám hay không chẳng cần phải nói ra, hành động hơn lời nói, từ khi gặp mặt đến nay, luôn mồm luôn miệng nói nô tỳ không dám, nhưng ngươi còn khinh đến độ đầu gối chẳng buồn cong một phân, ở trong mắt, ta được coi là loại cô nương nào!”
Tim Như Ý đập lộp bộp, lúc trước cô còn thật sự bất cẩn mà cãi lại. Như Ý vội vàng uốn gối: “Cô nương thứ tội.”
“Ta nào có tư cách thứ tội cho ngươi.” A Ngư cười nhạo một tiếng, xoay người phải đi: “Cha!?”
A Ngư giả bộ ngạc nhiên nhìn Tĩnh Hải Hầu từ hòn non bộ bước ra.
Tĩnh Hải Hầu chắp tay sau lưng, sắc mặt hơi trầm xuống, nghe vậy, nụ cười hiện lại trên môi. Hắn đã sớm đứng chỗ đó, thấy con út gây rối, tính chạy đến dạy dỗ bắt ngừng lại, nhưng rồi muốn biết đứa con gái thất lạc này sẽ ứng xử như nào, chưa chắc về sau những tình huống như vậy tình hình sẽ không xuất hiện nữa. Phản ứng của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người nhưng lại rất hữu hiệu, thằng con trai mang nặng ác cảm với nàng đã thành công bị thuyết phục.
Đương mừng rỡ, Như Ý bỗng chen ngang, con nhóc này bị mẹ mình chiều hư, không đúng mực. Trăm tuổi nô sự một tuổi chủ, dù có mặt mũi thì nó cũng chỉ là một nô tỳ.(*)
(*) “Trăm tuổi nô sự một tuổi chủ, dù có mặt mũi thì nó cũng chỉ là một nô tỳ” ( nô lệ 100 tuổi phục vụ chủ nhân 1 tuổi ): ý nói là người này cũng chỉ là một nô lệ không được lên mặt dạy bảo chủ nhân, nô lệ buộc phải tôn trọng chủ nhân.
Như Ý cả kinh hoa dung thất sắc(*), đầu gối hoàn toàn mềm xuống: “Hầu gia.”
(*) “Hoa dung thất sắc”: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Như Ý bất kính với Bát cô nương, kéo xuống lãnh phạt hai mươi gậy.” Tĩnh Hải Hầu nhẹ giọng phân phó.
“Hầu gia!” Như Ý kêu một tiếng thê lương, hai mươi gậy không chết được nhưng nàng ta sẽ chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Tĩnh Hải Hầu không thèm liếc nàng ta thêm nữa, hắn sai gã hầu đi đằng sau tiến lên kéo Như Ý rời đi.
Như Ý đương hoảng sợ bỗng nghĩ tới mấy ngày trước, Tiêu lão phu nhân cũng xử lý hai nha hoàn thay cho Thất cô nương, giận dữ chẳng kém gì hôm nay, Hầu gia xử lý nàng, là vì Bát cô nương mà giải quyết, đến cả nàng ta cũng bị phạt, về sau còn có kẻ hầu người hạ nào dám bất kính với Bát cô nương.
A Ngư nghiêng đầu về phía Tĩnh Hải Hầu, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt ngập ý cười: “Cảm ơn cha.”
Giết gà dọa khỉ xong, A Ngư nhận thấy người hầu càng thêm cung kính nàng.
A Ngư khẽ vuốt ve con mèo trong lòng, kiếp trước hay kiếp này, Tĩnh Hải Hầu đều rất yêu thương con gái ruột. Chỉ là đời trước, Tĩnh Hải Hầu đối Tiêu Nhã Quân vẫn luôn yêu quý như ban đầu, nhưng đời này, Tĩnh Hải Hầu đã vứt bỏ Tiêu Nhã Quân.
Khác nhau ở chỗ — Cung Vương.
A Ngư thở dài, Tĩnh Hải Hầu là cha Tiêu Nhã Du, đồng thời cũng là cha của ba anh em Tiêu Dương, là chủ nhân của Tiêu thị, hắn không có thể vì một đứa con gái mà đắc tội Cung Vương tiền đồ tựa gấm hoa.
Điểm này không có gì đáng để oán trách, chỉ là A Ngư đau lòng nguyên thân. Cô nương ấy nhận hết mọi tra tấn mới quay về được chính ngôi nhà của mình, nhưng đập vào mắt lại chỉ có Tiêu Nhã Quân hưởng vô vàn cưng chiều, hết thảy những điều tốt đẹp vốn dĩ nên thuộc thuộc về nàng, nhưng nàng đã không thể quay đầu được nữa.
Những điều em đã đánh mất, người thân, địa vị, danh dự… Ta sẽ quang minh chính đại mà đòi lại từng chút một, chỉ thừa chứ không thiếu.
Nhìn lại giờ giấc, A Ngư bỏ mèo xuống, đứng dậy bước ra khỏi phòng, hôm nay nàng phải đi cùng Tĩnh Hải Hầu và Du thị đến biệt trang suối nước nóng thỉnh an Tiêu lão phu nhân. Không biết vị lão thái thái bất công này sẽ lấy loại thái độ nào nghênh đón nàng, ngẫm lại còn có vài phần mong chờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT