Kế tiếp sau chuyện lâu cuốc, A Ngư lại thay đất làm nông, thuốc trừ sâu.

Không ít người cảm thấy nàng chỉ là có vận khí tốt, mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi. Thậm chí một vài người còn cảm thấy, lâu cuốc là thợ thủ công của Tĩnh Hải Hầu phủ nghĩ ra, chỉ là Tĩnh Hải Hầu biết đích nữ mình ở nông thôn lớn lên, không đủ tự tin, cho nên cố ý đem công lao về cho đích nữ mình khiến cho nàng được nổi danh. Đương nhiên cách nói này là thiếu căn cứ, nhưng lâu cuốc đã được Hoàng Đế xem qua, Tĩnh Hải Hầu đầu bị lừa đá mới dám vì một ít thanh danh mà đi khi quân.

Bất quá vận khí tốt, một nha đầu đến từ nông thôn đem so sánh với danh viện khuê tú ở kinh thành lại không bằng, tóm lại là làm người như vậy không được thoải mái.

Nhưng sau khi thay đất làm nông, thuốc trừ sâu ra đời, vận khí mà mọi người vừa nói liền tự sụp đổ. Mọi người không thể không thừa nhận, bọn họ chính là không bằng một cô gái đến từ nông thôn.

Nghĩ mà chua sót, lúc trước thì cười Tĩnh Hải Hầu phủ không phân biệt rõ đâu là khuê nữ nhà mình, lại đi nuôi dưỡng con của người khác mười ba năm. Chưa từng biết rằng con gái mình trong họa được phúc, bị mài giũa ra một thân đầy bản lĩnh.

Nhìn da thịt non mịn của nữ nhi nhà mình chưa từng biết qua nỗi khổ của nhân gian, họ cân nhắc có nên ném con mình tới vùng nông thôn để mài giũa kỹ năng, thì cũng không thể hiểu được đâu.

Như Ý liếc mắt nhìn Tiêu lão phu nhân đang ngồi trên ghế với khuôn mặt nhìn không rõ biểu tình, tiếp theo thuật lại những tin tức đã hỏi thăm được.

Tiêu lão phu nhân tay lần Phật châu, nói nhỏ: “Nếu không trải qua đoạn thời gian trước, nàng cũng không làm ra mấy thứ này, ngươi nói có phải hay không?”

Như Ý giật mình, trả lời: “Cũng không thể nói không phải.”

“Thanh danh nàng hiện giờ đang tăng nhanh, nàng lại được cha mẹ cưng, cái gì cũng có, như thế nào lại không muốn buông tha Quân Nhi.” Tiêu lão phu nhân nói với thanh âm thấp đến mức không thể nghe thấy.

Trầm tư nửa ngày, Tiêu lão phu nhân than thở một tiếng: “Ngươi xem răn đe hạ nhân ở Biệt trang, nếu có cái gì không thuận tai truyền tới tai Quân Nhi, ta sẽ trị tội ngươi.”

Như Ý cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng đồng ý.

Vừa dứt lời, tiểu nha hoàn hô to bẩm báo, Tĩnh Hải Hầu tới.

Tĩnh Hải Hầu từ quân doanh trở về thành, thuận đường liền tới thỉnh an Tiêu lão phu nhân.

“Chạy nhanh kêu Quân Nhi lại đây, cha nàng tới.” Tiêu lão phu nhân phân phó.

Hai mẹ con nói với nhau về việc trong nhà, Tiêu Nhã Quân tới, khuôn mặt tiều tụy, giữa hai chân mày nhăn nhẹ, người cũng gầy, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, chọc người nhìn thấy đau lòng.

Tiêu Nhã Quân uốn gối hành lễ, ánh mắt nhu nhược lại thấp thỏm mà nhìn Tĩnh Hải Hầu, thấp giọng gọi một tiếng: “Cha.”

Tĩnh Hải Hầu hơi hơi gật đầu.

Tiêu Nhã Quân đôi mắt bắt đầu ứa nước mắt, nàng nhìn thấy trong mắt phụ thân, đã không còn thấy sự từ ái ôn nhu trước đây, mẫu thân cũng vậy, bọn họ đều không cần nàng.

Tiêu Nhã Quân cố nén nước mắt, không cho nó rơi xuống.

Trong mắt Tiêu lão phu nhân, trái tim nhói lên đau lòng cho cháu gái, oán trách con trai mình ý chí sắt đá, Quân Nhi chính là nữ nhi mà hắn yêu thương mười ba năm, hắn như thế nào lại tàn nhẫn đến vậy.

Tiêu lão phu nhân giọng điệu có phần chậm lại: “Ta và cha ngươi muốn thương lượng vài chuyện, ngươi đi xuống trước đi, chờ lát nữa chúng ta cùng ngươi dùng bữa tối.”

Tiêu Nhã Quân miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, hành lễ cáo lui.

Người đi rồi, Tiêu lão phu nhân thay đổi sắc mặt: “Ngươi nhìn xem Quân Nhi đứa nhỏ này bị hai vợ chồng các ngươi làm thành cái dạng gì, các ngươi thật tàn nhẫn!”

Tĩnh Hải Hầu trầm mặc một lát, hướng tới Tiêu lão phu nhân đang giận dữ: “Du Nhi bị vợ chồng Chu thị tra tấn đến không ra hình người.”

Tiêu lão phu nhân cứng họng, lấy lại bình tĩnh: “Vợ chồng Chu thị là vợ chồng Chu thị, Quân Nhi là Quân Nhi, Quân Nhi là hài tử ngươi nuôi lớn, ngươi thật sự muốn bởi vì tội ác của vợ chồng Chu thị giận chó đánh mèo đối với Quân Nhi, uổng phí mười ba năm tình nghĩa cha con.”

“Nếu không phải nhớ đến nhiều năm cảm tình, mẹ, nàng sẽ không có khả năng còn có thể ở lại bên cạnh người mà an an ổn ổn sống. Cha thiếu nợ thì con trả, là thuận theo luật nhân quả.”

Tiêu lão phu nhân ngơ ngẩn, tâm trạng đi xuống trầm trọng.

Tĩnh Hải Hầu nặng nề thở dài: “Mẹ à, người nếu là thật sự đau lòng cho Nhã Quân, đưa nàng rời đi khỏi kinh thành mới là thượng sách, kinh thành đã không còn là nơi nàng dừng chân. Con có thể bảo đảm với người, con sẽ an bài cho nàng một cái thân phận cũng như là cho nàng một tí thể diện, cho nàng ít nhà cửa ruộng vườn, đủ cho nàng đời này đều không lo áo cơm. Người cũng có thể an bài hạ nhân đáng tin cậy để chiếu cố nàng, lâu lâu nàng có thể tới kinh thành thăm người.”

Nếu theo lý trí mà nói, Tiêu lão phu nhân biết con trai nói rất đúng, tuy nhiên với tình cảm như vậy, kêu bà làm sao bỏ được nữ tử chính mình tự tay nuôi lớn. Bà tận mắt nhìn thấy Quân Nhi từ một đứa bé trắng non rồi trưởng thành nên đại cô nương duyên dáng yêu kiều, hiếu thuận hiểu chuyện, có cái gì tốt trân quý, sẽ nghĩ đến nàng đầu tiên.

Tiêu lão phu nhân tim như bị đao cắt, xét đến cùng, vì cái gì mà Quân Nhi ở kinh thành không có chốn dừng chân? Còn không phải bởi vì bọn họ hùng hổ doạ người. Đem chuyện vợ chồng Chu thị công bố cho mọi người đều biết, làm người ngoài mỉa mai Quân Nhi. Thật vất vả mới bình ổn, lại bởi vì Tiêu Nhã Du một lần nữa bị lôi ra nói.

Nếu như Tiêu Nhã Du vẫn luôn như vậy ngày càng nổi bật, thì thiên hạ vĩnh viễn vô pháp phiên thiên, Quân Nhi sẽ không ngừng bị người lấy ra tới công kích.

Tiêu lão phu nhân tự trấn an tâm tình: “Việc này ngươi đợi ta thời gian suy xét.”

Tĩnh Hải Hầu hơi kinh ngạc, mỗi lần nói đến đề tài này, lão phu nhân đều kịch liệt phản đối, không nghĩ lúc này đây thế nhưng nói muốn suy xét, nghĩ lại thì phải nói đến dư luận gần đây, liền cũng có thể lý giải. Thanh danh Du Nhi vang dội, không thể không nhắc đến vợ chồng Chu thị, Nhã Quân là nữ nhi thân sinh của bọn họ, vẫn là cùng Du Nhi đổi thân phận, khó tránh khỏi bị nói ra nói vào.

“Mẫu thân từ từ suy xét, quả thật đối với Nhã Quân có sự ngăn cách, nhưng con chung quy sẽ không làm hại nàng.” Tĩnh Hải Hầu giọng thành khẩn, rốt cuộc vẫn là nữ nhi mình chăm lo mười ba năm.

Tiêu lão phu nhân nhìn Tĩnh Hải Hầu, tựa hồ ở đánh giá lời hắn là thật tình, một lát khóe miệng hơi cong cong lên.

“Chuyện bên ngoài ta cũng đã nghe nói, Nhã Du thật là cũng có tài hoa.” Tiêu lão phu nhân gật gật đầu, cố tình tạo ra một mặt tươi cười.

Tĩnh Hải Hầu cười cười: “Cũng không biết nàng lấy đâu ra nhiều ý tưởng như vậy.”

Tiêu lão phu nhân: “Rốt cuộc vẫn là hài tử Tiêu gia, chẳng sợ lớn lên trong dân gian, cũng không giấu được hào quang trên người.”

Đây là lần đầu Tĩnh Hải Hầu nghe từ trong miệng Tiêu lão phu nhân nghe được lời nói khích lệ nữ nhi mình, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Tiêu lão phu nhân lắc đầu than nhẹ: “Đáng tiếc chỉ là một cô nương, nếu là một nam nhi, có phải công lao này cũng đủ để nàng vào triều làm quan, ta nghe nói bệ hạ cùng Thái Tử đều đối với nàng có sự tán thưởng, thật là đáng tiếc.”

Tĩnh Hải Hầu cười cười: “Du nhi là cô nương Tiêu gia, vinh dự của nàng chính là vinh dự của Tiêu gia.”

“Tuy là nói như thế, rốt cuộc vẫn là kém một chút, nàng một cô nương lại không thể làm quan, nếu là Tiêu Dương, thì tốt rồi.” Tiêu lão phu nhân là thật sự cảm thấy đáng tiếc, cô nương thì ngày sau luôn là phải gả đi, đợi lúc nàng gả chồng, phần vinh dự này liền thành của nhà chồng, Tiêu gia bọn họ là vì người khác làm áo cưới.

Tĩnh Hải Hầu hoang mang, chậm rãi ngồi ngay ngắn: “Ý tứ của Mẹ là?”

Tiêu lão phu nhân chần chờ một lúc, chậm rãi nói: “Thanh danh của Nhã Du cũng đã đủ cho nàng hưởng thụ cả đời, thêm nữa cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không ngại đem công lao còn lại cho Dương nhi, có sự trợ giúp này con đường làm quan sẽ rất dễ dàng. Dương nhi tương lai tốt, thì nàng cũng được tốt rồi.”

“Ngươi nói có phải hay không chuyện này hợp lý?”

Tiêu lão phu nhân tuy mặt biểu hiện thản nhiên, nhưng sự căng thẳng lại hiện rõ trên cằm, để lộ ra một tia chột dạ.

Tĩnh Hải Hầu tâm tình phức tạp khôn kể, khó tin, giận, còn có một cảm giác trái tim băng giá. Vì Nhã Quân, mẫu thân thật sự là dốc hết sức lực hao tổn tâm huyết, đến Tiêu Dương cũng bị lôi vào.

“Nói là vì con đường làm quan A Dương, kỳ thật mẫu thân chỉ là vì muốn giảm bớt danh tiếng của Nhã Du.” Tĩnh Hải Hầu nhàn nhạt nói: “Thanh danh Du nhi càng vang, thanh danh của Nhã Quân liền càng kém.”

Bị nhìn thấu tâm tư, gương mặt Tiêu lão phu nhân hiện rõ nét chật vật: “Quả thật ta đúng là có chút ý đồ riêng, nhưng chủ yếu vẫn là vì Dương nhi, như vậy công lao đặt ở trên người Nhã Du tuy là có tài nhưng không có nhiều lợi, nếu để cho Dương nhi thì mới có thể mang đến ích lợi lớn nhất cho Tiêu gia chúng ta.”

“Từ khi nào mà nam nhi Tiêu gia không có bản lĩnh đến nỗi muốn đi đoạt lấy công lao của tỷ muội” Tĩnh Hải Hầu đứng lên, sắc mặt biến thành màu đen, giọng điệu hàm chứa sự khắc chế những tức giận trong lòng: “Mẹ, người cưng Nhã Quân không nghĩ đến Du nhi, ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng là người không thể vì Nhã Quân liền chèn ép Du Nhi, từ đầu tới cuối, Du nhi mới là người bị hại, mà Nhã Quân là người được hưởng lợi, người đau lòng Nhã Quân vì địa vị danh dự xuống dốc không phanh, sao lại không nghĩ nếu không phải nu Nhi, nàng sẽ sinh sống như thế nào, khổ sở hiện giờ nàng chịu, có thể so sánh với những gì mà mười ba năm Du nhi đã chịu đựng? Nếu còn có lần sau, mẹ, người đừng trách con sẽ khiến nàng từ nơi nào tới thì về đúng nơi đó đi!”

Tiêu lão phu nhân ngạc nhiên: “Ngươi có ý tứ gì!”

Tĩnh Hải Hầu biểu tình lạnh nhạt: “Bạch Thạch huyện Chu gia thôn mới là nơi nàng đáng lẽ thuộc về.”

Tiêu lão phu nhân quả thực không thể tin được chính tai mình nghe được, nhìn thái độ lạnh nhạt của con trai, bà ý thức được hắn không phải đang nói giỡn, một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân đi lên.

A Ngư hồn nhiên không biết mẫu tử hai người đang trở mặt, nếu là biết, nàng nhất định sẽ càng thêm nỗ lực, thêm dầu vào lửa, chắc chắn sẽ làm Tiêu lão phu nhân càng thêm tức giận.

A Ngư là người từ một thế giới khác, lúc mọi người không biết gì cả, nàng đã lưu truyền rộng rãi nông nghiệp bát tự hiến pháp —— thổ, phì, thủy, loại, mật, bảo, quản, công.(*)

(*) “Thổ”: Thâm canh cải tiến đất đai thổ nhưỡng

“Phì”: Gia tăng phân bón, bón phân hợp lý.

“Thủy”: Phát triển thuỷ lợi, dùng nước một cách hợp lý.

“Loại”: Đào tạo, nhân giống, gia tăng các giống tốt.

“Mật”: Hợp lý cây cối rậm rạp.

“Bảo”: Bảo vệ thực vật, phòng chống nạn sâu bệnh.

“Quản”: Tăng mạnh quản lý đồng ruộng.

“Công”: Công cụ cải cách.


A Ngư hứng thú bừng bừng mà bắt đầu làm ruộng, so với việc ở trong phòng làm bộ làm tịch học tập đã biết được cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú, nàng vẫn là càng thích làm việc hiện tại hơn. Với những điều mới mẻ, nàng đều thích, nguyện ý làm thử.

Huống hồ việc này không chỉ là hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân, đối với bản thân nàng cũng là một chuyện rất tốt.

Yêu tinh quỷ quái bọn họ phải cực cực khổ khổ tu luyện mấy trăm hơn một ngàn năm mới có thể tu ra hình người, trước khi hóa hình còn phải chịu lôi kiếp, độ kiếp thành công mới có thể thành người, không thành công thì hồn phi phách tán.

Đâu giống loài người, vừa sinh ra chính là hình người. Ai biểu bọn họ là Nữ Oa hậu nhân chứ, thần nhị đại ghê gớm! Dùng lời lẽ của Yêu giới bọn họ mà nói: Sự khởi đầu của một chủng tộc chính thứ mà chủng tộc khác phải nỗ lực mới thành.

Vì tránh cho độ kiếp khi bị hồn phi phách tán, A Ngư vẫn luôn cần cù chăm chỉ tích lũy công đức, công đức càng nhiều, lôi kiếp uy lực càng ít.

Nâng cao sản lượng lương thực, sẽ giúp cho nhiều người không bị chết vì đói, những công đức này nhất định sẽ mang lại cho nàng lợi ích lớn vô cùng, A Ngư làm việc ruộng đồng với thái độ vô cùng thành kính.

Hầu hết mọi người đối với lời nói của A Ngư nói gì nghe nấy, vì sau chuyện tạo ra lâu cuốc, thay đất làm nông, dùng thuốc trừ giun, ai còn dám không coi trọng vị Bát cô nương từ dân gian trở về này nữa. Càng sẽ không cảm thấy nàng chỉ một tiểu thư khuê các lại đi cân nhắc việc nhà nông là việc không ra thể thống, chỉ cảm thấy nàng tâm địa thiện lương, biết săn sóc bá tánh.

Lòng ngưỡng mộ chính là như vậy được sinh ra!

Du thị thấy A Ngư lăn lộn với những cây lương thực, đau lòng không được. Trước mắt không tự chủ được mà lại hiện lên tình cảnh lúc nàng còn là một nữ nhi ở Chu gia thôn đã cố hết sức lao động đến mồ hôi như mưa hạ. Có đôi khi Du thị cũng không dám nghĩ tới mười ba năm qua, nữ nhi rốt cuộc là đã phải chịu những gì. Chỉ cần biết đến nghe nói những điều đó cũng đủ làm cho nàng ruột gan đứt từng khúc, đau đớn tận cùng.

Nhìn Du thị thần sắc không đúng, A Ngư cười nói: “Con chính là chỉ nói miệng mà thôi.”

Du thị nhìn nàng, thật vất vả mới dưỡng cho da thịt trở nên trắng nõn: “Mẹ không ngăn cản chuyện con muốn làm, nhưng là con phải biết yêu quý chính bản thân mình, ánh nắng ngoài trời sẽ khiến làn da của con bị đen đi, đen thì dễ nhưng để dưỡng trắng lại rất khó.”

Lải nhải một đống dặn dò.

A Ngư gật đầu, mi mắt cong cong: “Con biết, ai không yêu xinh đẹp, con còn muốn biến thành giống nương giống nhau là đại mỹ nhân nha.”

Du thị bị nàng chọc cười, ánh mắt chỉ có khuôn mặt nữ nhi, trước kia gầy nhìn không ra dáng gì. Trải qua nửa năm điều dưỡng, đứa nhỏ này ngũ quan dần dần mở ra, lộ ra chút bóng dáng giống hầu gia.

Khuôn mặt tựa trứng ngỗng, lại thêm một đôi mắt hạnh to tròn, cái mũi nho nhỏ, môi phấn nộn, cười rộ lên lại có nét ngoan ngoãn, là một mỹ nhân.

“Du nhi chúng ta khi trưởng thành, khẳng định là một mỹ nhân.” Du thị tin tưởng không nghi ngờ.

A Ngư nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng giơ lên. Đó là chuyện đương nhiên!

Du thị lôi kéo tay nàng: “Về nhanh, đã đến thời gian học rồi.” Làm một cô nương, cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú này đó vẫn là phải biết một ít, bằng không giao tiếp xã giao lúc ấy sẽ bị người xem thường. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Nương, yên tâm, con vẫn luôn chú tâm học, bằng không ngươi có thể kiểm tra con, chúng ta tiếp theo cùng chơi một ván cờ?”

Du thị liền cùng A Ngư chơi một bàn cờ, cố ý nhường đứa nhỏ này, cho nàng thắng. Đánh xong một ván cờ, Du thị tâm tình sung sướng, khả năng chơi cờ của nữ nhi so với lần trước có tiến bộ rất lớn.

Tiếp theo, lại kiểm tra nàng trước mắt đọc thư, nhìn nàng gần nhất bảng chữ mẫu cùng họa, còn nghe nàng dạo một đoạn ngắn đàn tranh.

Du thị hoàn toàn yên tâm, ngược lại sợ nàng mệt: “Nếu là thật sự lo liệu không hết quá nhiều việc, việc học bên này liền dừng lại, vạn sự lấy thân thể làm trọng, ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng chính mình.” Dù cho muốn cho nữ nhi trở thành một tiểu thư khuê các đủ tư cách, nhưng là Du thị cũng phân rõ bên nào quan trọng.

A Ngư ngoan ngoãn đáp ứng.

Du thị ở sơn trang ở một đêm, ngày hôm sau dùng cơm trưa xong liền rời đi. Tiễn đi Du thị, A Ngư về phòng ngủ trưa, tỉnh lại liền thấy một con mèo đen nằm bò trên cửa sổ, giơ tay ngoắc một cái, đem mấy con cá khô nhỏ đặt vào cái mâm sứ trắng.

Mèo đen miêu miêu miêu kêu một hồi, kêu xong rồi mới theo mùi cá khô mà tới ăn.

A Ngư như suy tư điều gì mà nhìn theo lông trên lưng nó.

Tiêu Nhã Quân cùng Bát hoàng tử phảng phất là một đôi, cho dù Tiêu Nhã Quân không phải là hầu phủ thiên kim tôn quý, tựa hồ cũng không có ảnh hưởng đến duyên phận hai người, này đại khái chính là cái gọi là thiên định nhân duyên đi.

A Ngư cười cười cảm thấy không sao cả, bọn họ có ở hay không cùng nhau, đều không quan hệ đến nàng, nàng chỉ cần Bát hoàng tử không thể đắc thế cầm quyền.

Biện pháp đơn giản nhất không cho Bát hoàng tử đắc thế chính là Thái tử Triệu Tông đừng chết, theo nàng biết, hiện tại vị Thái Tử này năng lực danh vọng thật tốt. Phàm là hắn không đột ngột chết, lão Hoàng đế không động kinh, liền không có chuyện Bát hoàng tử kế vị.

Tính tới tính lui, thời gian Triệu Tông gặp tai họa bất ngờ còn có hai tháng. Sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy, chỉ vì ngày hắn chết thực dễ nhớ, 26 tháng sáu, trước một ngày là đến đại thọ 60 của Tiêu lão phu nhân. Năm đó vì chuyện ngoài ý muốn này, tiệc mừng thọ Tiêu lão phu nhân không thể không hủy bỏ.

Đến nỗi địa điểm là Tây Sơn đại doanh quan đạo thông với kinh thành, bởi vì chôn sống một vị Thái Tử, một đoạn đường bị người liên tiếp nhắc tới, A Ngư trong trí nhớ cũng có.

Như thế nào nhắc nhở đâu? A Ngư cúi đầu nhìn mèo đen ăn đến vui vẻ vô cùng, khóe miệng từ từ giơ lên.

“Cô nương, hầu gia thế tử tới, còn mang đến một vị khách quý. Lão gia thỉnh người đi phòng khách một chuyến.” Tiểu nha hoàn vội vàng mà đến.

A Ngư kinh ngạc, đáng lẽ lúc này theo lý hai cha con đều đang ở nha môn làm việc, đây là có việc gấp?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play