Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 14: Đi vào cùng kế lớn


1 năm

trướctiếp

Đây là một vấn đề lớn.

Người từ thôn Bạch Sa tới tìm người, nhưng không ai có thể đưa ba người họ từ đồn cảnh sát ra ngoài.

Càng bởi vì Trần An Thành bị người cùng thôn đánh vào thắt lưng, kêu nói là đánh gãy, tốn không ít tiền, đến bây giờ vẫn chưa thể cử động được, thế nên, gia đình Trần An Thành nhất quyết không bỏ qua, tìm tới đánh một nhà người kia.

Nhà bên kia đương nhiên là không chịu thừa nhận, cuộc đàm phán giữa hai nhà thất bại.

Sau khi gia đình Trần An Thành biết toàn bộ câu chuyện từ miệng của Trần An Thành, họ lại tìm đến Trần An Chí một lần nữa.

Trần An Thành nói bọn họ sở dĩ phải đi đánh người, tất cả đều là bởi vì Trần An Chí khiêu khích, làm cho bọn họ đi đánh người, ý kiến này vẫn là do Trần An Chí vô tình nói ra.

Trần An Chí đương nhiên là không thừa nhận.

Việc này đã được thừa nhận, anh ta không thể yêu cầu được.

Chẳng qua, cho dù là Trần An Chí không thừa nhận, mọi người trong thôn đều biết sự việc này nhất định là Trần An Chí khiêu khích trước, dù sao người dân thôn Bạch Sa và Hải Sa từ trước đến nay luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, Trần An Thành của bọn họ càng không thể vô duyên vô cớ đi đánh Phong Kiến Thiết.

Lần trước người nhà Trần An Chí bị đánh, anh ta còn bị ném vào hố phân, anh ta nói là do Phong gia đánh, nhưng khổ nổi vì không có chứng cứ nên chú thứ hai của anh ta là Trần Viện Triều mang theo một đám thanh niên trong thôn đi tới thôn Mai Sa chặn Phong Kiến Thiết, chỉ là, bất lực trở về.

Trần An Thành và những người khác thường ngày cùng Trần An Chí giao tình không tồi, thậm chí còn rất ngưỡng mộ Trần An Chí. Trần An Chí kêu bọn họ làm cái gì, bọn họ đều sẵn lòng làm.

Thế nên, mặc kệ Trần An Chí có chịu thừa nhận không, bốn người trong gia đình mỗi ngày đều tới nhà mắng Trần An Chí thiếu đạo đức, mắng Trần An Chí vì đã kêu con trai họ đi đánh người, xảy ra sự việc sau, chính mình lại đem sự việc đẩy không còn một mảnh.

Nếu Trần An Chí thừa nhận việc này thì sẽ không có gì cả, cùng lắm là bồi thường một chút tiền cho gia đình Trần An Thành mà thôi, nhưng do anh ta không chịu nhận, trong mắt người trong thôn, đó chính là không có trách nhiệm! Một người không có trách nhiệm dù cho có là sinh viên đại học đi chăng nữa, đều không phải là người tốt.

Tuy nhiên, hậu quả của sự việc này vẫn chưa biến mất.

Những người trong thôn biết chuyện của Trần An Chí, họ từ chối cho Trần An Chí vay tiền đi học đại học, thế nên, Hạ Quế Hoa đi khắp thôn, không tìm thấy nổi một người để vay tiền, ngay cả chú hai của Trần An Chí, Trần Viện Triều cũng nói không có tiền để cho vay.

Điều khiến câu chuyện trở nên tồi tệ hơn chính là—— Trần An Chí cõng Phong Thanh Thanh đến chỗ đối tượng kia, sau đó cùng Trần An Chí chia tay !

Sự việc sau đó Phong Kiến Thiết không biết, bởi vì lúc này, ông ấy đang cùng Trần Giang bước lên ô tô đi đến hướng của Thành Phố S.

"Chú, chú nói, Thuỵ Thanh bọn họ ở Thành Phố S thật sự kiến được tiền?" Trần Giang vẫn là có chút không thể tin được.Hơn hết, anh ấy cũng không thể ở nhà được nữa, cho nên mặc kệ điều Phong Thuỵ Thanh nói có thật sự đúng hay không, anh ấy đã dự tính sẽ đến Thành Phố S để thực hiện một bước ngoặt lớn.

"Hẳn là phải kiếm được tiền. Nếu không, cũng sẽ không làm chú với con cùng nhau đi tới hỗ trợ. Yên tâm đi, thằng tiểu tử nhà chú tuy làm việc có hơi liều lĩnh, nhưng chưa bao giờ làm những việc không chắc chắn. Nó kêu chú đi cùng, đương nhiên là có nắm chắc kiếm được tiền." Phong Kiến Thiết cười ha hả nói.

Thuỵ Thành kết giao bạn bè không bao giờ sai, đều là người tốt.

Hôm đó, sau khi sang nhà anh cả lấy thuốc, quay lại thì thấy cậu nhóc này đang ngồi xổm trước cửa nhà với hộp cơm bên cạnh.

Ông ta mở hộp cơm ra và thấy đó là một nồi canh gà đang bốc khói.

Ông ta không biết cậu nhóc này học bằng cách nào. Nhà ông ta nên ông ta đương nhiên biết hoàn cảnh của đứa trẻ này, mẹ kế thì như gà trống nuôi con, không lẫn vào đâu được, không biết cậu nhóc làm bằng cách nào để nấu được nồi canh gà này.

Ông ta uống cạn với nụ cười hì hì, cũng không hỏi canh gà làm bằng cách nào, uống xong, ông ta đưa hộp cơm trống cho Trần Giang, bảo anh ấy chuẩn bị đồ để cùng nhau đi đến Thành Phố S.

“Không kiếm ra tiền hay không có quan hệ cũng không thành vấn đề. Dù sao con cũng tính rằng sẽ đến Thành Phố S xâm nhập. Tốt hơn là ở quê làm ruộng. Nếu con không kiếm được tiền, con sẽ bị đánh và mắng.”Trần Giang bĩu môi nói.

“Yên tâm đi. Chỉ cần có đủ tay chân, chắc chắn sẽ có thể kiếm được tiền. Chú nghe nói một hai năm trở về đây, có không ít người đến Thành Phố S làm công. Làm công đã có thể kiếm không ít, càng đừng nói đến chúng ta làm kinh doanh. Đó chỉ là khó khăn và mệt mỏi hơn một chút.” Phong Kiến Thiết xúc động nói. Ông ta không biết có phải không nhưng ông ta đã rất ngạc nhiên khi nghe nói những người ở đây làm việc, lương 70 đến 80 nhân dân tệ một tháng.

Lương giáo viên trong thôn của họ chỉ được tầm 30 đến 4 nhân dân tệ một tháng.

Chính là vì hỏi thăm và nghĩ đến con gái nên ông ta mới quyết định đi.

“Chú, con sẽ cố gắng hết sức.” Trần Giang đắc ý gật đầu nói.

Đây cũng là lí do Thụy Thanh nghĩ tới anh ấy, nếu không, ngay cả khi anh ấy muốn đến Thành Phố S, cũng không có đủ dung khí và quyết tâm.

“Thằng nhóc này, quả nhiên Thụy Thanh không kết giao sai người.”Phong Kiến Thiết vỗ vào bả vai của Trần Giang nói.

Phong Thanh Thanh giữa trưa ngày hôm sau mới trở về, liền nhìn thấy Phong Kiến Thiết cùng Trần Giang đang ở trong phòng bếp phụ việc. Vì có quá nhiều đồ cần chuẩn bị và sắp xếp mỗi ngày, nên Phong Thụy Thanh thuê luôn một căn nhà để chứa đồ kiêm luôn chức năng nhà bếp.

“Ba, ba đến khi nào thế?” Phong Thanh Thanh ngạc nhiên đến nỗi quên tháo cặp ra liền chạy đến chỗ Phong Kiến Thiết hỏi.

“Tối hôm qua vừa đến, ba đi taxi theo địa chỉ mà mấy đứa cho, tốn hơn một đồng, đến nơi thì con ngủ mất rồi, mẹ con lại nói này mai con phải đi học nên ba không muốn làm phiền con.” Phong Kiến Thiết vui vẻ nói.

“Ba, ba đến rồi thật tốt.”Phong Thanh Thanh nhào tới ôm Phong Kiến Thiết. Ba cô ấy yêu cô ấy nhất.

Thân thể Phong Kiến Thiết cứng đờ, nhưng vẫn vỗ về Phong Thanh Thanh và nói một cách khó hiểu “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn làm nũng thế?!”

Lý Tiểu Lộ và những người khác cười ha hả lên.

Phong Thanh Thanh có chút xấu hổ, lập tức chui ra khỏi lồng ngực Phong Kiến Thiết.

“Thanh Thanh, ba đã tới trễ, con đã đi học rồi.”Phong Kiến Thiết áy náy nói, ông ta vốn tưởng có thể chạy đến đây để giúp con gái tìm trường, nào ngờ, đến đây mới biết con gái đã đi học rồi.

Đều do Trần An Chí, nếu không phải tìm ra vấn đề của việc này, ông ta đã không trì hoãn lâu như vậy.

Lý Tiểu Lộ cùng đám người kia trong một buổi sáng liền biết mọi chuyện, nghe xong, liền bĩu môi nói:“Anh cũng thử nghĩ mà xem. Ai lại có thể ngờ, Trần An Chí tìm người đến đánh anh. May là hồi đó anh đi theo Lâm Thanh học võ mấy năm, nếu không, bây giờ em cũng không biết nên làm gì.”

“Ba, Trần An Chí tìm người đến đánh ba?ba có sao không?” Phong Thanh Thanh vừa nghe thế, liền nhanh chóng nhìn từ trên xuống dưới người của Phong Kiến Thiết hỏi.

“Không có sao cả. Ba có thể lực lại còn có võ. Chúng nó không thể làm ba bị thương được” Phong Kiến Thiết cười cười nói:“Ngược lại là Trần An Chí, đã ăn trộm gà còn mất nắm gạo.”

“Trần An Chí này như nào thế, sao lại tìm người đến đánh anh? Nhà chúng ta đều đồng ý cho nhà bọn họ từ hôn, cũng không cần hồi đính hôn một năm tới chúng ta cho Trần An Chí tiền, đã như thế rồi mà Trần An Chí lại còn tìm người đến đánh anh?” Lý Tiểu Lộ nói.

Bà ta cũng vừa mới nghe được việc này.

Chồng bà ta và Trần Giang đến tận khuya hôm qua mới đến, nên lúc bọn họ đi bán bánh cuốn, chồng bà ta và Trần Giang vẫn còn ngủ.

Bọn họ bán xong bánh cuốn liền trở về, chồng bà ta và Trần Giang cũng vừa thức dậy, sau đó lại nhanh chóng chuẩn bị thức ăn trưa, cho nên, bà ta không kịp hỏi cái gì cả.

Phong Thụy Thanh vừa nghe, liền liếc nhìn Trần Giang mấy cái, Trần Giang nhìn anh ấy lắc đầu phản đối.

Phong Thụy Thanh nghĩ một lúc, vẫn là nên nói ra chuyện anh ta cùng Trần Giang đã làm gì Trần An Chí cho người nhà nghe.

Vừa nói xong, ai nấy cũng có chút phòng bị.

Lý Tiểu Lộ nghe xong, lập tức cau mày, nhanh chóng chụp đầu của Phong Thụy Thanh, trong miệng trách mắng:“Cái thằng này, thế mà lại làm ra loại chuyện này. Ai dạy mày, ai dạy mày?”

Nói xong, còn chuẩn bị đánh.

Phong Thụy Thanh đương nhiên là sẽ không thành thật mà ngồi yên một chỗ cho bà ta đánh, anh ấy che đầu lại, chạy đến núp sau lưng Phong Thanh Thanh, nói:“Mẹ, đau đau. Trần An Chí bắt nạt em gái con, con đánh nó thì sao? Con liền đánh nó đấy!”

“Mày, mày đánh người còn có lý?! Xem mẹ không giáo huấn mày!” Lý Tiểu Lộ giận đỏ mặt khi thấy con trai bà ấy như vậy, liền muốn xuống ghế đuổi theo Phong Thụy Thanh.

Phong Kiến Thiết chạy nhanh tới ngăn cản, ông ta đè hai cánh tay của Lý Tiểu Lộ, trong miệng nói:“Được rồi, được rồi, con trai cũng là do hảo tâm. Này, không có bị Trần An Chí phát hiện sao.”

Lý Tiểu Lộ thở phì phò nói:“Anh thả em ra, để xem em đánh nó thành cái dạng gì? Tuổi còn nhỏ mà đã đánh người, về sau làm sao bây giờ?”

Phong Thụy Thanh từ sau lưng Phong Thanh Thanh ló đầu ra, nói:“Mẹ, con như vậy mà tuổi còn nhỏ? Con đã hai mươi tuổi, đã sớm thành niên rồi.”

Lý Tiểu Lộ giận dữ nói:“Mày hai mười!Mày hai mươi, mày hai mươi liền có thể đánh người sao?Lúc này là may mắn, thôn Bạch Sa không bắt được mày, mẹ xem tiếp xem mày làm thế nào?Còn có cậu----Trần Giang, cậu biết rõ Thụy Thanh không đáng tin cậy, vậy mà cậu còn đi theo nó mà làm loạn!”

Trần Giang cúi đầu, không dám biện hộ.

Phong Kiến Thiết cùng Phong Thanh Thanh chạy nhanh ra để cản người.

Thật khó khan mới cản được Lý Tiểu Lộ.

Phong Thanh Thanh lau mồ hôi, quay đầu lại nhìn Phong Thụy Thanh cùng Trần Giang giơ ngón tay cái lên.

Phong Thụy Thanh đắc ý mà cười cười.

Trần Giang cũng cười

Trần An Chí bộ dạng này đáng bị dạy một bài học

Đối với Trần An Chí sau này thôn Bạch Sa bị người toàn thôn nhục mạ, bị bạn đời khác ném đá, Phong Thanh Thanh chỉ cảm thấy nỗi uất ức trong lồng ngực đã tiêu tan đi rất nhều.

Thế này thật sự là quá tốt!

Với sự giúp đỡ của Phong Kiến Thiết cùng Trần Giang, mà đồ ăn trưa nhanh chóng đã được bán hết.

Vì muốn cho Phong Kiến Thiết cùng Trần Giang đón gió, nên bọn họ liền không làm buổi tối.

Lý Tiểu Lộ mua rất nhiều đồ ăn, buổi tối làm một bàn cơm thật phong phú, có cá có rau có thịt còn có thịt gà đang chờ nữa.

“Hôm nay ăn trước những thứ này, về sau chúng ta kiếm thật nhiều tiền, thì lại đi ăn tiệm.” Lý Tiểu Lộ nói.

“Đều là người trong nhà, phí chút tiền kia thì coa làm sao?” Phong Kiến Thiết cười ha hả mà nói

Trần Giang cũng gật đầu. Anh ấy từ nhỏ đến nay, vẫn là lần đầu tiên ăn nhiều món phong phú như vậy.

“Mọi người mau ăn đi. Buổi tối hôm nay nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai tiếp tục kiếm tiền. A Giang, cậu cũng ăn đi, không cần kiềm chế. Cậu đi theo chúng tôi làm một trận, chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu.” Lý Tiểu Lộ nói.

Trần Giang gật đầu lia lịa.

Ngày hôm sau, bọn họ xay một xô sữa gạo nhiều hơn bình thường, thêm một ít mì gạo và rau cắt nhỏ, sau đó đi ra ngoài, có thêm hai người nữa, nhân viên vừa đủ, lại có thể bán mì luộc, mì xào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp