Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 13


1 năm

trướctiếp

Nhờ có hai người giúp đỡ, công việc buôn bán của họ tiến triển rất nhanh.

Trước đây, Phong Kiến Thiết chưa bao giờ buôn bán, nhưng kỹ thuật của ông thì không phải ai cũng có thể so sánh được.

Đó là kỹ thuật tráng bánh cuốn của ông.

Nói mới nhớ, kỹ thuật tráng bánh cuốn của Lí Tiểu Lộ vẫn là học hỏi từ Phong Kiến Thiết.

Bột gạo do Phong Kiến Triết xay nhuyễn càng mịn, càng nhẵn hơn so với bột do Lí Tiểu Lộ xay nhuyễn. Mà bánh cuốn do Phong Kiến Thiết tự tráng thì mịn và mỏng hơn so với bánh cuốn của Phong Thụy Thanh và Trần Giang tráng ra.

Tất cả các nguyên liệu đều được chuẩn bị giống nhau, thậm chí lượng sữa gạo cũng như nhau, nhưng bánh cuốn được tráng từ Phong Kiến Thiết mịn hơn, mềm hơn, mỏng hơn và ngon hơn. Đây không phải là một sự khác biệt lớn, nhưng ăn bánh cuốn của ông thì ngon và thơm hơn.

Phong Thụy Thanh và Trần Giang rất bối rối nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao, sau đó, vẫn là Phong Kiến Thiết giải thích nghi hoặc này.

"Đừng nhìn thấy bánh cuốn ba tráng ra ngon hơn các con, nhưng thực ra, ba đã làm nghề này mấy chục năm rồi. Lượng sữa gạo nhiều hay ít và thời gian tráng dài hay ngắn, dù ba không động não, nhắm mắt cũng có thể làm được. Nếu muốn luyện tập giống như ba, các con hãy luyện tập mỗi ngày, như vậy phải mất khoảng một hoặc hai năm. ” Phong Kiến Thiết cười lớn.

"Nhưng chú ơi, không phải chúng cháu đều cho cùng một loại sữa gạo sao? Hơn nữa chúng cháu cũng tráng bánh cuốn cùng một lúc với chú! Nhưng tại sao bánh cuốn chú tráng ra lại khác bánh cuốn chúng cháu tráng ra vậy ạ? Tại sao cháu nghĩ thế nào cũng không ra?" Trần Giang nghi ngờ hỏi, nói một cách đại khái là như vậy, dù nghĩ cái gì cũng không hiểu được.

Anh đã đến đây được vài ngày. Cách đây vài ngày, anh ấy đã bắt đầu học cách tráng bánh cuốn. Anh ấy có khả năng hiểu biết nhanh và sẵn sàng học hỏi.

"Làm sao giống nhau được? Nhìn thì giống nhau nhưng thực ra lại khác. Đừng nghĩ rằng lần nào sữa gạo cháu lấy ra là giống nhau nhưng vẫn có sự khác biệt. Lúc nào cần bỏ vào thì cũng là một loại kỹ năng, đúng không? Mỗi lần lấy bột phải cân đo cẩn thận, bột nhiều hay ít đều cho ra mùi vị khác nhau, muốn tráng ngon thì còn phải học. ” Phong Kiến Thiết nhướng mày nói.

Phong Nhụy Thanh gật đầu đồng ý và nói: "Ba, nhìn không ra ba lợi hại như vậy. Trước kia, trong nhà chỉ dùng chiếc đĩa chưng cách thủy con cho rằng đã rất ngon rồi, không nghĩ đến khi ba dùng lò chuyên dụng để trưng lại còn ngon hơn nhiều khi ở nhà . Có vẻ như con phải học hỏi nhiều hơn nữa để bánh cuốn trở nên ngon hơn. Mặc dù con không mong rằng con làm ngon được như ba, nhưng học thêm một loại kĩ năng cũng không phải là điều xấu gì, ít nhất nếu sau này không buôn bán được thì con có thể quay trở lại công việc buôn bán cũ này của con. "

" Ồ? "Phong Kiến Thiết hỏi," Con không muốn kiếm tiền từ công việc này, vậy hiện tại con đang làm gì? Con muốn làm gì trong tương lai? "

Phong Nhụy Thanh cười và nói: "Con chỉ cần tưởng tượng rằng về sau, mỗi ngày đều phải ở bên đường bày một quầy hàng nhỏ, con cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Con chưa nghĩ đến việc bán gì và sẽ làm gì trong tương lai, nhưng chắc chắn không phải là làm bánh cuốn. Sở dĩ con làm bánh cuốn không phải vì con chỉ biết làm cái này, mà là con chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn. Dù muốn làm việc khác thì con cũng phải có tiền trước đã. "

“A Thụy, anh sẽ đi theo cậu.” Trần Giang vỗ vai Phong Thụy Thanh cười nói.

Trong những ngày qua, anh đã biết đi theo Phong Thụy Thanh chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Đứa trẻ này rất có nghị lực, ham học hỏi, thông minh, chịu khó, đi theo nó chắc chắn sẽ tốt hơn là làm ăn một mình.

"Vậy đó. Đến lúc đó, cậu không thể luyến tiếc công việc buôn bán này đó." Phong Thụy Thanh cười nói.

Trần Giang cười và nói: “Tất nhiên là tôi sẽ không bỏ cuộc.”

“Anh à, giờ anh còn không tiết kiệm được một đồng nào, anh nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Phong Thanh Thanh cười nói, nhưng trong lòng có chút chua xót.

Kiếp trước, anh trai cô ở quê, sau này cô đến thành phố S, anh cùng cha đến tìm cô nhưng không tìm được, cha cô quay về, anh trai cô ở lại đây để làm việc.

Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, dù sao khi cô "áo gấm về làng" thì anh hai đã mất một tay, anh đang làm ruộng ở quê và lấy một người vợ xấu tính.

Sau đó cô cũng hỏi anh hai nhưng anh hai không nói gì.

Cô không bao giờ biết rằng anh hai của cô vẫn có lý tưởng như vậy. Kiếp trước cô đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu không phải đến thành phố S, tay anh hai của cô có phải vẫn sẽ còn đúng không?

Thế nhưng không có một lời giải đáp chính xác nào cho câu hỏi này.

"Vậy phải nhanh lên mới được. Nếu anh muốn tiết kiệm tiền, thì so sánh với tộc độ bán hàng bây giờ, cũng rất dễ dàng. Ngày mai anh sẽ đặt thêm một cái lò tráng bánh cuốn theo yêu cầu để kiếm nhiều tiền hơn." Phong Thụy Thanh nói.

“Liệu nó có quá mạo hiểm không?” Phong Thanh Thanh hỏi.

"Đừng lo lắng. Lòng anh nắm chắc. Hiện tại chúng ta đã có rất nhiều khách. Kỹ thuật của ba lại tốt, trên phố Hoàng Kết lại có nhiều người đi lại, vì vậy chúng ta không phải lo lắng về việc không buôn bán được", Phong Thụy Thanh nói.

“Nhưng chỉ có một cối xay đá, liệu có đủ không?” Phong Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.

Bởi vì công việc buôn bán quá tốt, bây giờ họ đã phải bắt đầu xay gạo từ 3 giờ chiều. Họ có thể bán bốn thùng sữa gạo mỗi ngày.

"Mua một cối xay đá khác đi. Anh hỏi cô chủ nhà và cô ấy nói rằng bên cạnh cũng có một nhà bán cối xay đá, và chúng ta chỉ cần mua nó là được " Thụy Thanh nói.

“Căn phòng này đủ lớn để đặt một cối xay đá khác. "Thụy Thanh nói.

Vì con trai ông đã quyết tâm, nên Phong Kiến Thiết bọn họ đương nhiên không có gì để nói.

Buổi sáng hai ngày sau, Phong Thụy Thanh lại đến địa điểm ban đầu để đặt làm một lò tráng bánh cuốn mới.

Ông chủ kia cũng xác nhận lại với Phong Thụy Thanh, bởi vì trong khoảng thời gian này, người đặt lò tráng bánh cuốn bỗng trở nên nhiều hơn. Số lượng bếp lò tăng lên đột ngột, ông sợ Phong Thụy Thanh nếu làm thêm nữa sẽ lỗ vốn, Phong Thụy Thanh lớn lên cao to nên ông vẫn còn nhớ rất rõ.

Phong Thụy Thanh vẫn quyết tâm để ông chủ làm như ý tưởng ban đầu của mình.

Anh ấy đã ăn hết bánh cuốn trên phố Hoàng Kết và anh ấy cảm thấy bánh cuốn nhà mình là ngon nhất. Làm thêm một cái lò tráng bánh cuốn nữa sẽ không bị lỗ vốn.

Hôm nay đặt hàng, ngày kia đến lấy hàng. Sau đó Phong Thụy Thanh trở về quán, anh ấy đến cửa hàng bên cạnh và bỏ ra hai mươi nhân dân tệ để mua một cái cối xay đá mới. Cái cối xay đá này cùng với cái cối xay đá của cô chủ Mạc cho thuê nhà không khác nhau lắm, cho nên, giá vẫn vậy.

Ban đầu người kia không định bán cối xay đá, nhưng nể mặt Mạc Linh nên cũng bán.

Mặc dù nhiều hơn một bếp lò tráng nhưng Phong Thụy Thanh không có ý định đi mua thêm bàn và ghế đẩu.

Phong Thanh Thanh hỏi anh lý do, anh cười nhưng không trả lời, chỉ nói là đến lúc đó sẽ biết.

Phong Thanh Thanh rất tò mò, rất muốn biết ngay nên sáng hôm đó sau khi đi đến trường, cô đã giả vờ đau bụng và thậm chí xin nghỉ phép nửa ngày để quay lại quầy hàng xem.

Đến khi Phong Thụy Thanh nhìn thấy Phong Thanh Thanh trở về thì thiếu chút nữa hối hận chết, sớm biết như vậy thì anh đã không đắc ý, đem chủ ý nói cho em gái, vậy cũng sẽ không làm em gái xin nghỉ nửa ngày, chậm trễ học tập.

Khi Phong Thanh Thanh xin nghỉ phép trở về nhà, cô đã thấy phía trước quầy hàng của họ được chia thành hai bên, một bên là một hàng người xếp hàng và một bên là không có ai.

Cô có chút khó hiểu, vì sao lại có những người tình nguyện xếp hàng, cũng không đi đến những cái ghế phía trước ngồi xuống ăn?

Chờ đến khi lại gần, cô mới hiểu.

Anh trai nhà cô tuy không phải người có thiên phú học tập, nhưng lại là người rất nhanh nhẹn và nhạy cảm trong việc buôn bán.

Hóa ra là vậy, phía trước của lò tráng bánh cuốn mới có viết: Đóng gói mang đi, xếp hàng tại đây.

Chịu trách nhiệm đóng gói bên này là anh trai và mẹ của cô.

Anh cô phụ trách việc tráng bánh cuốn, mẹ cô phụ trách đóng gói gia vị và sắp xếp lại hộp đóng gói sau đó nhận và trả lại tiền.

Vì đã phân công hợp tác, lại chỉ chuyên làm bánh cuốn, cho nên, hiệu suất buôn bán lúc này so sánh với trước kia nhanh hơn không ít.

Nếu đã xin phép nghỉ, lại còn hiểu về ý tưởng của Phong Thụy Thanh, Phong Thanh Thanh cũng không nghĩ sẽ quay về trường học, bỏ cặp sách xuống, và đi vào cùng hỗ trợ chẳng hạn là dọn dẹp chén đĩa.

Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ rất vội vàng, nên cũng không rảnh để ý Phong Thanh Thanh.

Trở về nhà sau buổi trưa, Phong Thụy Thanh bị đánh cho một trận. Phong Thanh Thanh và Trần Giang nhìn thấy Phong Thụy Thanh bị Lý Tiểu Lộ đuổi đánh, thì trong miệng cười ha ha.

Trường Phong Thanh Thanh đi là trường trung học Đông Môn.

Trường trung học Đông Môn là trường trung học tốt nhất rồi. Đây cũng là dựa vào sự giúp đỡ của chủ nhà Mạc Linh, Phong Thanh Thanh mới được học lại ở một trường trung học tốt như vậy, bởi vì thành phố S và thành phố L đều cùng một tỉnh, vậy nên, đến lúc ấy Phong Thanh Thanh trực tiếp ở trung học Đông Môn thi là được, không cần về nhà thi nữa.

Đây quả là món hời lớn rồi Phong Thanh Thanh.

Cô cũng không muốn về nhà thi, thi đại học vốn dĩ đã đủ căng thẳng rồi, lại còn về nhà thi.

Sau một tháng đầu tiên khai giảng, Phong Thanh Thanh lần đầu thi tháng thế mà đạt được 100 điểm, Phong Kiến Thiết vui mừng đến mức buổi tối cũng không buôn bán nữa, đưa cả nhà và Trần Giang đi nhà hàng, ăn một bữa thật ngon.

Chỉ là, không đợi Phong Thanh Thanh vui mừng được mấy ngày, trong lớp chuyển đến một học sinh, là nữ, có quen biết.

“Chào mọi người, mình tên Vu Lệ Lệ, người thành phố L, lúc trước học ở trường trung học thành phố L, bởi vì đơn vị của ba mình điều đến thành phố S, vậy nên, theo đến đây. Mong mọi người về sau giúp đỡ nhiều hơn, cảm ơn.” Vu Lệ Lệ cúi người cười trong trẻo, hơi mang chút nghịch ngợm nói.

Phong Thanh Thanh gắt gao nhìn chằm chằm người trên bục giảng mặc váy trắng liền thân, buộc tóc đuôi ngựa, cô gái cười vô cùng vui vẻ.

Cô gái trước mắt này một chút cũng không giống người đàn bà mập cuồng loạn 20 năm sau, cô ta hiện tại đang đứng trên bục cười dịu dàng, khuôn mặt trẻ trung tràn ngập nét cười.

Phong Thanh Thanh không ngờ cô lại gặp được vợ trước của Trần An Chí – Vu Lệ Lệ ở lớp năm ba của trung học Đông Môn.

Hóa ra, Vu Lệ Lệ lại cũng chuyển đến thành phố S.

Đời trước, trước khi Trần An Chí từ hôn với cô, có một đối tượng, hoa khôi lớp kế bên lớn bọn họ - Vu Lệ Lệ, sau này, Trần An Chí chưa tốt nghiệp đã kết hôn cùng Vu Lệ Lệ, mà sau đó, Trần An Chí nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Vu, lên như diều gặp gió, chỉ có điều sau đó, ba của Vu Lệ Lệ bị bắt vì tội tham nhũng, ngay cả Trần An Chí cũng bị liên lụy, về sau không biết Trần An Chí như thế nào, nghe được cô vẫn còn nhớ nhung anh ta, liền tới thành phố S.

Mà sau này, Trần An Chí bắt đầu quan tâm cô dưới nhiều hình thức khác nhau, hai năm sau, cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ, kết hôn với Trần An Chí. Sau khi kết hôn, Trần An Chí nói với cô, đợi điều dưỡng tốt thân thể, bọn họ mới cùng phòng có con. Lúc đó cô lớn tuổi rồi, cũng muốn có một đứa con, lại nghe lời của Trần An Chí, điều dưỡng hai năm, cuối cùng, giây phút biết thân thể đã được điều dưỡng tốt, bị Trần An Chí hại chết.

“Thanh Thanh, cậu sao vậy? Ngẩn người gì đó? Bạn gái mới chuyển đến kia xinh thật đấy. Bộ váy cô ấy mặc trên người thời thượng thật, cũng không biết là mua ở đâu? Tớ cũng muốn mua một bộ.” Trần Chanh thấy Thanh Thanh ngơ ngác nhìn học sinh chuyển trường kia, liền dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay của Thanh Thanh, nhỏ giọng hỏi.

Phong Thanh Thanh hoàn hồn, sương mù dưới đáy mắt biến mất ngay lập tức, cô đã trọng sinh, có chuyện càng quan trọng hơn để làm, mà không phải lãng phí cho những người không có quan hệ gì, nghĩ đến đây, cô bởi vì nhìn thấy Vu Lệ Lệ mà tâm trạng có chút dao động lập tức dịu xuống, nói: “Không có gì, Vu Lệ Lệ kia là học sinh lớp kế bên ở trường trước của tớ, tớ thấy cô ấy cũng chuyển đến trung học Đông Môn, nên có chút tò mò thôi. Bộ váy này cũng đẹp đó.”

“Cậu quen cô ấy? Vậy quá tốt rồi, nhanh đi hỏi cô ấy bộ váy kia mua ở đâu? Cuối tuần chúng ta đi mua một bộ.” Trần Chanh vui vẻ nói.

Phong Thanh Thanh cười cười, quay đầu, nói nhỏ với Trần Chanh: “Tuy là lớp bên cạnh, nhưng tớ không quen biết cô ấy, cũng chưa từng nói chuyện với cô ấy, vẫn là không cần đi hỏi, quá đột ngột. Hơn nữa, mặc cùng một bộ váy cũng không tốt. Cuối tuần chúng ta đi dạo phố, chỗ bán váy ở Đông Môn thật sự rất nhiều, chúng ta mua một bộ váy khác.”

“Nói có lý. Đều cùng một lớp, mặc quần áo giống nhau thì không hay. Cuối tuần chúng ta đi dạo phố đi.” Trần Chanh cười nói, mặt có chút mũm mĩm của trẻ con, khi cười liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền, rất là dễ nhìn.

Phong Thanh Thanh nhịn xuống không đi xoa nắn mặt cô ấy. Dễ thương quá đi mất.

Vu Lệ Lệ ở trên nhìn thoáng qua toàn bộ học sinh trong lớp, lại không nghĩ tới, vừa lúc nhìn thấy Phong Thanh Thanh. Bởi vì lúc đó Phong Thanh Thanh quay đầu lại, vô cùng dễ thấy, vây nên, cô ta nhìn một cái liền thấy Phong Thanh Thanh.

Ban đầu cô ta cùng Trần An Chí kết hôn, tuy là biết Trần An Chí đã có vị hôn thê, nhưng không hề biết là Phong Thanh Thanh. Đợi đến khi Trần An Chí và Phong Thanh Thanh hủy hôn đến việc đánh người bị đồn đãi ra ngoài, ba cô ta cho người điều tra Trần An Chí, cô ta mới biết Phong Thanh Thanh học cùng lớp với Trần An Chí chính là vị hôn thê của anh ta.

Sau khi cô ta cùng Trần An Chí kết hôn không lâu, Trần An Chí liền nói chuyện này với cô ta, anh ta nói vốn không thích vị hôn thê của mình. Hôn ước giữa hai nhà bọn họ là phụ mẫu hai bên định ra, hắn hoàn toàn không biết gì hết. Trần An Chí bảo đảm đợi khi hắn tốt nghiệp cấp ba liền giải trừ hôn ước giữa hai nhà, tốt nghiệp đại học xong liền cưới cô ta.

Vậy nên, cô ta một chút cũng không để ý Trần An Chí có một vị hôn thê như vậy. Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ cuối cùng vẫn không thành.

Nghĩ đến ba hoàn toàn không băn khoăn ý nguyện của cô ta, mang cô ta tới thành phố S, lòng Vu Lệ Lệ liền nôn nóng muốn chết. Cô ta một chút cũng không muốn cùng Trần An Chi tách ra.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vu Lệ Lệ nhìn Phong Thanh Thanh liền mang theo một tia oán hận.

“Mọi người vỗ tay chào mừng học sinh mới nào.” Thầy Ninh chủ nhiệm lớp vỗ tay nói.

Mọi người dùng sức vỗ tay.

Thầy Ninh xếp Vu Lệ Lệ ngồi ở bàn sau Phong Thanh Thanh.

Bởi vì khai giảng lâu như vậy rồi, vị trí hàng trước đều ngồi đầy rồi, tới muộn thì chỉ có thể ngồi đằng sau thôi, Phong Thanh Thanh cũng vậy, cô lúc đó bị xếp ngồi ở bàn cuối cùng, ngồi cùng bàn với Trần Chanh.

Vóc dáng Trần Chanh cao, ước chừng 1m65, chiều cao này ở phương nam xem như tương đối cao.

Lúc Vu Lệ Lệ đi xuống, Phong Thanh Thanh rõ ràng thấy mặt cô ta hiện lên một tia bất mãn.

Cô cũng không quan tâm, dù sao cô biết cô ta ngồi đằng sau không được mấy ngày sẽ chuyển lên phía trước ngồi. Chỉ có điều, cô không định để ý cô ta, mà lúc Vu Lệ Lệ đi ngang qua cô, hừ lạnh một tiếng.

m thanh có chút lớn, đến Trần Chanh cũng nghe thấy.

Trần Chanh sáp lại gần Phong Thanh Thanh, thấp giọng hỏi: “Thanh Thanh, cậu và Vu Lệ Lệ này có thù oán sao?”

Phong Thanh Thanh lắc đầu cười, nói: “Không có. Bọn tớ tuy là cùng trường, nhưng một câu cũng chưa nói qua, sao có thể có thù được? Tớ cũng không biết cô ta có ý gì.”

Đời trước khi cô cùng Trần An Chí kết hôn, Vu Lệ Lệ còn tới mắng cô là tiểu tam, nói chuyện vô cùng khó nghe, nếu không phải đã sớm biết Trần An Chí ly hôn rồi mới theo đuổi cô, hai năm sau bọn họ mới kết hôn, cô nghe được Vu Lệ Lệ mắng thật hổ thẹn chết đi được.

“Nhìn khá xinh đẹp, nhưng cảm giác không phải người dễ ở chung.” Trần Chanh thấp giọng nói.

“Không biết. Dù sao chúng ta cũng không ở kí túc, mỗi ngày đến trường tan học là xong, không cần thế nào cùng cô ta ở chung, trái lại không cần lo việc này.” Phong Thanh Thanh nói.

Trần Chanh còn muốn nói gì đó, nhưng thầy Ninh chủ nhiệm lớp bắt đầu giảng bài rồi.

Sau khi tan học, hai người hẹn cuối tuần đi dạo phố, lúc này mới ai về nhà nấy.

Về đến nhà, Phong Thanh Thanh bỗng nhiên cảm giác được không khí quái lạ trong nhà. Hỏi mới biết được, hóa ra, chủ nhà Mạc Linh có trái phiếu chính phủ, hiện đang muốn bán, hỏi bọn họ có muốn không.

Phong Kiến Thiết muốn, không lâu trước đây ông nghe Phong Chí Cao nói qua, quốc gia phát hành cái này, lãi suất hàng năm rất cao, rất nhiều người ở đơn vị Phong Chí Cao muốn mua, nhưng lại mua không được. Hiện tại, chỗ Mạc Linh có, tất nhiên là mua rồi, này có thể đem tiền gửi ngân hàng vô cùng có lợi, lãi suất cao, cũng đáng tin.

Phong Thụy Thanh thì không đồng ý. Tiền này dù là gửi ngân hàng hay là mua trái phiếu chính phủ, dù sao một khi đầu tư, tiền này là tiền chết, vì vậy tốt hơn hết là sử dụng nó để kiếm tiền.

Bọn họ không thể cứ luôn bày quán ở phố Hoàng Kết, thời tiết bây giờ còn tốt, còn có thể chịu được, nhưng đợi đến mùa đông thì sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa. Hơn nữa, quản lý thành phố sẽ đến đuổi bọn họ.

Anh lập sẵn kế hoạch rồi, chờ khi kiếm được nhiều tiền hơn, mua một cửa hàng, mở cửa hàng, cái khác không nói, mùa đông và ngày mưa phải làm sao, cũng không đáng bị giày vò như vậy.

Hai bên đều nói có lý, mà Phong Kiến Thiết không phải là người cổ hủ như vậy, vậy nên, giằng co không buông được.

Phong Thanh Thanh nghe xong, không hề nghĩ ngợi, nói: “Ba, dùng tiền mua trái phiếu chính phủ, ba năm sau, cũng không thu được bao nhiêu tiền. Cho dù lãi suất là 10%, gửi 100 tệ, ba năm sau, cũng chỉ lãi 130 tệ. Huống chi, lãi suất không có được 10% cao như vậy. Còn không bằng như anh trai nói vậy, dùng tiền sinh tiền, ba xem chúng ta mới đến thành phố S không lâu, đặt nhiều đồ như vậy, tiền trong tay cũng có một hai ngàn. Nếu đem một hai ngàn này mua trái phiếu chính phủ hết, về sau làm sao mua cửa hàng? Anh hai nói rất đúng, chúng ta không thể cứ ở trên phố bày quán đi?

“Chú, cháu cũng thấy anh A Thụy và Thanh Thanh nói có lý. Cứ luôn ở trên phố bày hàng vỉa hè cũng không tốt. Cái khác không nói, mỗi ngày thu dọn đồ cũng quá sức. Lại nói, buổi sáng chúng ta dậy sớm như vậy để chặt thịt, cả tầng lầu đều có ý kiến. Vậy nên, cháu nghĩ không bằng đem tiền tích góp, nhanh chóng mua một cửa hàng, đến lúc đó, muốn chặt thịt thế nào thì chặt.” Trần Giang nói.

Trước kia họ không dậy sớm như vậy để chặt thịt, người ở tầng lầu này không có ý kiến gì, dù sao họ cũng dậy sớm buôn bán. Hiện tại, sau khi thêm một cái lò bánh cuốn, bọn họ dậy sớm hơn bình thường một giờ để chặt thịt.

Mấy ngày nay về nhà anh ấy đều nghe thấy tiếng oán giận của hàng xóm.

“Kiến Thiết, em thấy bọn nhỏ nói có lý. Vẫn là mua một cửa hàng tốt hơn một chút. Tốt nhất là mua nhà hai tầng, tầng trên sinh sống, tầng dưới buôn bán. Chúng ta không cần phải thuê phòng của người khác để ở nữa. Ở nhà của chính mình là thoải mái nhất.” Lý Tiểu Lộ nói.

Phong Kiến Thiết than một tiếng: “Vậy trước không mua, đợi khi nào có dư tiền lại mua.”

Phong Thanh Thanh không đành lòng nhìn dáng vẻ suy sụp của Phong Kiến Thiết, nói: “Ba, chờ chúng ta có dư tiền, trừ bỏ mua cửa hàng, mua nhà, còn cho ba mua trái phiếu chính phủ. Con bảo đảm, đến lúc đó sẽ không ngăn người.”

Phong Thụy Thanh cũng nói: “ Ba, đến lúc đó cho ba mua.”

Phong Kiến Thiết lúc này mới vui lên, đi chuẩn bị thức ăn nhanh cho buổi tối.

Mọi người muốn cười mà không dám cười.

Vào cuối tuần,Phong Thanh Thanh muốn giúp đỡ việc buổi sáng .Bởi vì, ngày cuối tuần mà quán ăn cũng bán rất được, cho nên cô tính toán buổi sáng phụ giúp một lúc , sau đó đi dạo phố.

“ Em gái, em đi dạo phố đi.Ở đây đã có ba và anh rồi . Cuối tuần, khách cũng không đông lắm , so với bình thường cũng không nhiều người,có anh cùng ba là đủ rồi.” Phong Thụy Thanh biết em gái hôm nay muốn đi dạo phố , nhìn em gái trang điểm xinh đẹp hơn mọi ngày ,để cô giúp đỡ lại sợ làm bẩn áo quần đang mặc trên người ,liền ngăn cản.

“Thanh Thanh, anh con nói rất đúng,con cứ đi chơi đi, ở đây đã có chúng ta rồi. Bình thường còn bận rộn hơn mà ta cùng anh con đều xử lý xong hết, hôm nay lại ít khách,không cần con phụ giúp đâu.” Phong Kiến Thiết vừa nấu mì, vừa cười ha hả nói.

Phong Thanh Thanh,biểu tình bất đắc dĩ, cô ý muốn giấu nhẹm vài ngày, kéo dài đến hôm nay mới nói, chính là sợ ba cùng anh trai ngăn cản khuyên nhủ. Thật đúng là như cô dự đoán, cả ba và anh trai đều muốn khuyên cô.

Cô mặc kệ nói:”Ba, anh hai , cứ để ta ở đây giúp đỡ hai người đi mà. Bình thường , ta toàn cúi đầu chỉ lo việc học , trong nhà việc buôn bán cũng không giúp đỡ được. May mắn hôm nay cũng có ngày rảnh, hai người để con phụ giúp một chút. Còn có, con cùng bạn hẹn giữa trưa mới đi, bây giờ một mình đinh thì buồn lắm.”

Lý Tiểu Lộ nghe xong, lời muốn khuyên còn muốn nói ra thì ngưng lại, nhìn Phong Thanh Thanh , cười nói:” Vậy con cũng đừng quá sức,tránh làm nước canh dây bẩn quần áo.”

Phong Thanh Thanh, ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu tập trung làm việc.

Cô thu cúi đầu thu dọn mấy cái bát trên bàn, vừa mới ngẩng đầu lên , thì thấy Trần Chanh đi về phía quán.

Là Trần Chanh ,cô ấy rất cao , thân trên mặc một cái áo pull màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần jean sẫm màu ,ở trong đám đông nhìn có vẻ nổi bật.

Trần Chanh từ xa đã nhìn thấy cô, hai mắt phát sáng,vẫy vẫy tay, la lớn:” Phong Thanh Thanh, tớ đến rồi đây”.Dứt lời, liền chạy nhanh đến quán .

Phong Thhanh Thanh từ trong quán chạy ra, vẫy tay ngăn cản, ý bảo Trần Chanh đừng gọi.

Không thấy mọi người đang nhìn bọn họ hả?

“ Sao cậu lại tới đây?” Phong Thanh Thanh , hai tay lau vào tạp dề đang mang trên người, tiếp đó kéo Trần Chanh sang đứng một góc, ngạc nhiên hỏi.

“ Tớ đến xem quán của nhà cậu.”Trần Chanh vừa nói vừa nhìn cách bày trí trong quán, khóe miệng cười tươi có hai cái má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn vô cùng đẹp.

“ Cậu làm sao tìm tới được đây?” Phong Thanh Thanh nghi ngờ ,hỏi.

“ Tớ mò được đường đến đây. Có lần, cậu nói nhà cậu ở Phố Hoàng Kiến mở quán bán bữa sáng. Tớ liền đặc biệt đến đây đi tìm, thấy con phố này cũng không tệ,không ngờ may mắn tìm được cậu.” Trần Chanh lần nữa nhìn vào quán, nói:” Thì ra, quán quán bánh cuốn nổi tiếng trên đường này lại là của nhà cậu bán nha?. Tớ rất thích món này đó, ngày nào cũng ăn.”

“ Thế cậu đã ăn sáng chưa?. Nếu chưa ăn thì tớ nói ba tớ làm hai phần cho cậu được không. Ba tớ làm bánh cuốn cực kì mềm đấy.” Phong Thanh Thanh cười nói, cô lâng trước chỉ qua loa kể cho Trần Chanh là nhà cô ở đây mở quán bán bữa sáng. Thật không ngờ là Trần Chanh lại bỏ công đến tận đây tìm .

“ Chưa ăn đây. Tớ tính toán nếu đã cất công đến phố Hoàng Kiến tìm cậu, tất nhiên là muốn ở đây ăn món bánh cuốn nổi tiếng nhất toàn bộ Đông Sơn này rồi, cho nên tớ hôm nay đã không ăn bữa sáng liền tìm đến đây đó.” Trần Chanh tay phối hợp xoa xoa bụng, nói.

“Rồi rồi, để tớ nói ba tớ làm cho cậu, chờ cậu ăn xong thì hai chúng ta đi dạo phố nha.” Phong Thanh Thanh nói, sau đó kéo Trần Chanh vào một bàn trống gần đó ngồi xuống.

“ Tớ còn muốn thêm trứng.” Trần Chanh đưa ra yêu cầu.

Phong Thanh Thanh gật đầu đồng ý,rồi sau đó đến bên cạnh Phông Kiến Thiết nói,dặn ba mình làm bánh cuốn nhớ cho thêm trứng, còn cô thì tiếp tục bận việc trong quán.

Cô cùng Trần Chanh nói chuyện một lúc , lại có nhiều khách ăn xong . Sau đó , liền nhanh tay đem bát đĩa bẩn trên bàn thu dọn sạch sẽ, lau lại bàn ăn để khách mới vào thì có ngay chỗ ngồi.

Bên này, Trần Chanh rảnh rỗi không có việc gì , liền nhìn Phong Thah Thanh làm việc.

Thấy Phong Thanh Thanh không sợ bẩn, đem đũa dùng một lần cùng khăn giấy gom lại đi bỏ vào thùng rác, sau đó xếp đĩa bẩn lại, sau đó đem đĩa bẩn đến chậu rửa có đĩa bẩn, chờ quán ăn đóng cửa thì đem về rửa sạch.

Trần Chanh chưa từng thấy Phong Thanh Thanh cũng có lúc không sợ bẩn, không ngại mệt, không sợ ánh mắt của người khác,chỉ chuyên tâm làm việc của mình. Cô ấy chỉ biết Phong Thanh Thanh là học sinh ưu tứu mới chuyển trường.

Phong Thanh Thanh là người học hành rất nghiêm túc, cô tuyệt đối không bao giờ đi trễ , bài tập về nhà luôn luôn hoàn thành tốt , kiểm tra giữa kì còn làm đến đạt điểm cao nhất lớp.

Mà Trần Chanh , dù 10 năm trung học luôn cố gắng học tập , nhưng nếu đem so với Phong Thanh Thanh vẫn còn thua kém.

Hơn nữa, Phong Thanh Thanh còn làm được, không như mình, ở nhà đến một cái chén cũng không chịu rửa.

Làm xong bánh cuốn , Lý Tiểu Lộ từ mình đem qua cho Trần Chanh, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp được bạn của con gái cùng trường trung học Đông Môn.

Trần Chanh ngọt ngào gọi một tiếng bác gái,tay nhận đĩa bánh cuốn,sau đó hai hai tay trả tiền.

Lý Tiểu Lộ liền từ chối:” khách khí cái gì,con là bạn học của Thanh Thanh,cái này chỉ xem như là một bữa sáng miễn phí. Nhanh ăn đi, bác còn dặn riêng ba nó làm cho con thêm một cái trứng nữa đấy.”

Thì ra, cô gái lớn lên xinh đẹp thế này lại là bạn cùng bàn của Thanh Thanh, lớn lên trông thật trắng nõn.

Trần Chanh còn muốn trả, lại bị từ chối, sau đó liền không kiên trì nữa , nói:” vậy, cám ơn bác gái.”

Lý Tiểu Lộ nói :” Khách sáo cái gì ?, lúc nào rảnh nhớ thường xuyên đến nhà của bác chơi. Thanh Thanh mới chuyển trường đến trung học Đông Môn ,làm cho các con có thêm phiền toái đi.”

Trần Chanh nghe vậy liền lắc đầu:” Không phải, là con làm Thanh Thanh thêm phiền toái mới đúng. Bạn ấy học rất tốt.”

Lý Tiểu Lộ cười cười , bảo Trần Chanh nhanh dùng Bánh Cuốn , còn bà thì tiếp tục bận việc.

Trần Chanh dùng xong bánh cuốn, nhìn Phong Thanh Thanh bận rộn nàng nhanh chóng hỗ trợ cô đi dọn bát đĩa.

Phong Thanh Thanh hoảng hốt, vội kéo Trần Chanh qua một bên, nói :” Chanh Tử, cậu qua một bên ngồi đi, chỗ này để tớ dọn là được rồi, làm sao có thể để cậu phụ dọn bàn được.”

Trần Chanh không để ý lắc đầu, nói:” Không sao. Tớ nhìn quán cẩu cậu nhiều khách như vậy, để tớ phụ một chút. Yên tâm đi, tớ vừa rồi nhìn cách cậu thu dọn, tớ biết làm rồi.”

Dứt lời, tiếp tục công việc thu dọn bát đĩa của mình.

Phong Thanh Thanh thấy khuyên Trần Chanh không được, lại nhìn cô ấy tuy lần đâu tiên làm việc này, tay chân còn lóng ngóng , nhưng làm rất chú tâm, liền mặc kệ.

Trần Chanh một bên thu dọn,một bên nhìn trộm anh trai của Phong Thanh Thanh trong đầu đem so sánh với bạn học của anh trai cô.

Vừa rồi, lúc cô ấy mới đến, Phong Thanh Thanh cũng đã cùng cô ấy đơn giản giới thiệu.

Thanh Thanh lớn lên xinh đẹp,nên anh trai của cô cũng không kém cạnh, so với Thanh Thanh da hơi đen một chút , nếu dùng tiểu thuyết kiếm hiệp để miêu tả __ mày kiếm mắt sáng. Anh trai nàng có cái mũi cao thẳng , lại trong rất cao, có thể cao khoảng một mét tám , dáng người đem so sánh với các bạn nam cùng lớp cô ấy cũng không giống nhau , các bạn nam cùng lớp của cô ấy đều gầy ốm như gà con, mà anh trai Phong Thanh Thanh nhìn cường tráng, chắc hẳn là thường xuyên luyện tập vận động.

Mà bạn học của anh trai cô, lớn lên cũng không kém cạnh, mặc dù không cao bằng anh trai của Phong Thanh Thanh, nhưng cũng tính là không thấp , tầm khoảng một mét bảy lăm trở lên , khuôn mặt đặc biệt với đôi mắt phượng , có đuôi mắt hơi xếch lên . Còn có làn da rất trắng, không giống với người thường xuyên vận động làm việc nặng nhọc.

Trong lúc cô ấy còn đang đánh giá vị bạn học của anh trai Thanh Thanh kia, hắn ta vậy mà còn hướng cô ấy nháy mắt một cái.

Ánh nhìn có chút mập mờ so với lúc cô ấy cùng bạn học nam nhìn nhau càng thêm khác biệt.

Thật là đến đây quả là một sự lựa chọn đúng đắn, vừa có bữa sáng miễn phí, vừa có hai anh đẹp trai ngắm no mắt.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, vậy mà đã chín giờ, Lý Tiểu Lộ liền đuổi hai cô nương đi dạo phố:” Hai người các con tranh thủ thời gian đi dạo phố đi, ở đây đã có chúng ta là được rồi.”

Nghe vậy, Phong Thanh Thanh cùng Trần Chanh rửa tay sạch sẽ, sau đó nhận tiền mà Phong Kiến Thiết cho , sau đó cùng rời đi.

Hai người đều cùng quyết định trước tiên đi xem váy.

Trên phố có rất nhiều tiệm bán váy, giờ này , hầu hết tất cả các cửa hàng đều đã mở cửa, Phong Thanh Thanh cùng Trần Chanh chọn một quán mà ghé vào xem trước.

Chờ đến lúc giữa trưa ,mặt trời đã lên đỉnh đầu,cả hai người trên tay đều sách đầy túi.

Trần Chanh mua toàn là váy, mà ngày đó đã được Vu Lệ Lệ đem cho nhiều loại váy đến rồi. Phong Thanh Thanh thì mua một bộ váy áo mùa thu , cái khác đã có người nhà mua cho cô, còn mua cho Trần Giang một bộ.

Cũng sắp đến tháng mười rồi, trời bắt đầu trở lạnh, lúc này cô cũng muốn mua một ít quần áo mùa đông.

“ Mệt mỏi quá đi, đi dạo phố còn mệt hơn cả lúc lấy bài tập ra làm . Tớ cảm thấy hai cái chân mỏi đến độ muốn lìa khỏi thân.” Trần Chanh khuôn mặt nhăn nhó, bây giờ thật muốn tìm một chỗ nghỉ chân mà ngồi.

“ Tớ cũng mỏi chân quá.” Phong Thanh Thanh sốc lại mấy túi xách trên tay , nói.

“ Lần sau tụi mình đừng mua nhiều quá . Tớ chỉ mua ba bộ váy mùa thu.” Trần Chanh than thở nói . Cũng không biết hôm nay là vận gì mà suốt cả buổi tớ toàn mua váy không nè.

“ Lần sau đừng đi dạo lâu quá . Thôi, chúng nhanh về đi, trời cũng bắt đầu chuyển màu rồi.”Phong Thanh Thanh nói, từ trưa tới giờ bọn họ đã đi bốn nơi rồi đi.

“ Ừm.”Trần Chanh nói, hai người cùng nhau trở về . Bởi vì cả hai người đều ở gần đây, cho nên cả hai người cũng không tính đến chuyện ngồi xe bus để về nhà.

Vừa đi được một đoạn, Trần Chanh như phát hiện cái gì đó, liền hướng cô gái đang ăn kem bên kia đường mà gọi lớn:” Mẫn Cẩn , có phải là cậu không?.”

Trần Chanh vô cùng vui vẻ,nếu không phải trên tay cô ấy đang xách hai túi sách , thì đã bất chấp nhào qua ôm lấy cô gái đang hồn nhiên ăn kem kia.

Nghe được tiếng gọi mình, Mẫn Cẩn liền quay đầu nhìn qua Trần Chanh bên kia.

Mẫn Cẩn dậy thì vô cùng thành công, tóc dài đen nhánh bao lấy khuôn mặt nhỏ hắn, có đôi mắt to tròn đáng yêu, lông mi rất dài hệt như một cây quạt nhỏ vừa cong vừa dày . Cái Mũi cao thẳng, môi màu anh đào, càng nhìn càng thấy thích.

Mẫn Cẩn nhìn thấy Trần Chanh, lúc đầu còn nghi ngờ đối phương gọi minh một chút, sau đó nhận ra liền nở nụ cười , nói:” Trần Chanh, là cậu nha.” Lúc Mẫn Cẩn cười, bên má trái còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ xinh.

Trần Chanh vội vàng gật đầu :” là tớ đây, cậu về nước khi nào thế?, không phải cậu đang ở nước ngoài sao?”

“ Trở về cũng được một khoảng thời gian rồi. Kinh tế cải cách mở cửa, gia đình tớ đều về nước. Ông bà cùng bác cả ở Bắc Kinh, còn gia đình tớ thì ở thành phố S bên này.” Mẫn Cẩn nói.

“ Vậy cậu tại sao không đến tìm tớ ?.” Trần Chanh biểu tình oán giận nói , “ tớ lúc nào cũng nhớ cậu hết á. Nếu không phải hôm nay vô tình gặp cậu ở đây, tớ còn không biết cậu đã trở về thành phố S đâu.”

Nghe vậy, Mẫn Cẩn liền nhanh chóng xin lỗi, nói:” Vừa mới trở về thôi mà,trong nhà còn chưa sắp xếp xong, tớ còn đang tính tuần sau đến tìm cậu đây.”

“ Vậy được. Tuần sau cậu nhớ đến tìm tớ, tớ còn ở nhà chính đó . Đúng rồi cậu tính học ở đâu thế.” Trần Chanh hỏi.

“ Tớ còn chưa quyết định. Chờ anh tớ sắp xếp tốt rồi tính tiếp.”Mẫn Cẩn nói.

Trần Chanh còn muốn hỏi hang thêm vài câu, thì đột nhiên không biết từ đâu có một chiếc xe hơi dừng trước mặt. Tiếp theo , cửa xe mở ra Phong Thanh Thanh liền nghe được một giọng nam trầm thấp nói:

“ Mẫn Cẩn , mau lên xe, anh đưa em về.”

Giọng nói kia cực kì dễ nghe. Phong Thanh Thanh cảm thấy tâm mình nhộn nhạo, cô cố gắng rướn cổ, muốn xem chủ nhân của âm thanh đó là ai?

Chỉ là, không nhìn thấy được cái gì hết .

Mẫn Cẩn hướng hai người Trần Chanh cùng Phong Thanh Thanh xin lỗi, nói:” Chanh Tử, anh tớ đến đón tớ về. Tớ về nhà trước. Tuần sau đúng hẹn đến tìm cậu chơi.”

Trần Chanh hai tay bận bịu không thể làm gì, liền một mặt bĩu môi, nói:” Cậu nhớ đừng quên nha.”

Mẫn Cẩn gật đầu , sau đó lên xe, xe liền phóng nhanh rời khỏi đó.

“ Đó là bạn học cấp hai của tớ, chúng tớ học cùng nhau một năm, sau đó, nhận được tin cả nhà cậu ấy xuất ngoại, mà mà không, chắc là về nhà, vì nhà của cậu ấy ở nước ngoài nhỉ.”Trần Chanh nói.

Phong Thanh Thanh lúc này thật sự không nghiêm túc lắng nghe cho lắm, chỉ là trong đầu suy nghĩ không ra, nhớ không rõ ở thành phố S còn có nhà của Mẫn Cẩn.

Còn có, anh trai của Mẫn Cẩn giọng nói thật dễ nghe .

……………………….

Phong Thanh Thanh xách mấy túi đồ lớn kia trở về nhà.

Phong Thụy Thanh đang chùi rửa cái thớt gỗ ở bên ngoài, nhìn thấy Phong Thanh Thanh trở về, nhanh chóng buông cái thớt gỗ trong tay ra, lấy hai tay chà vào quần, bước nhanh đến trước mặt Phong Thanh Thanh, hai tay đón lấy đồ của Phong Thanh Thanh, nói: “Làm sao lại mua nhiều đồ như vậy, cũng không bảo anh đi giúp?“

Phong Thanh Thanh lắc lắc đôi tay vừa tê vừa nhức của mình, nói: “Anh hai, anh không phải bận buôn bán sao? Hơn nữa, chút đồ như vậy, em còn tự xách được.“

“Bận buôn bán một chút cũng không kéo dài như vậy. Tay cũng rất đau nhức đi, em không tách ra mua riêng sao?! Một lát liền mua nhiều như vậy, làm bản thân mệt mỏi“ Phong Thụy Thanh lấy tay ước lượng những thứ kia, mấy cái túi đồ lớn như thế đối với anh mà nói, không có gì là nặng, nhưng đối với em gái anh mà nói, tuyệt đối rất nặng.

“Em không có thời gian, hiện tại đang vội bận học, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy đi mua sắm, ngoại trừ một cái váy của chính mình, tất cả những thứ khác đều là mua cho các anh đó.“ Phong Thanh Thanh nói.

“Em mua cho chúng ta?“ Phong Thụy Thanh kinh ngạc nói, “Em đi ra ngoài dạo phố, không mua sắm đồ cho chính mình, mua cho chúng ta làm gì? Bản thân chúng ta cũng có quần áo mà.“

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phong Thụy Thanh cảm thấy rất ngọt ngào.

Em gái đi dạo phố cũng không quên mua đồ cho bọn họ, thật sự là một em gái tốt.

“Cả ngày các anh đều bận bịu ở quầy, làm sao có thời gian đi dạo phố? Dù sao em cũng đi dạo bộ, liền tiện đường dễ mua đem về.“ Phong Thanh Thanh cười nói. Nếu như chờ bọn họ đi mua quần áo, ngày lạnh như vậy, đoán chừng sẽ mãi không đi mua.

Phong Thụy Thanh chỉ cười hì hì, không nói tiếp nữa. Bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy để kiếm tiền mà đi sắm đồ đâu.

Bọn họ rất cố gắng kiếm tiền vào thời gian bắt đầu việc kinh doanh, có điều là, về sau người dân trên đường này thấy hàng bán bánh cuốn của họ buổi sáng bán rất chạy, nên cũng mở tiệm bánh cuốn ngay bên cạnh, bọn họ thật có ý đồ kinh doanh.

Tuy nhiên, bởi vì tiệm của họ mới mở, hơn nữa, đĩa bánh cuốn mà bọn anh làm mềm hơn, mịn hơn, gia vị ăn cũng rất ngon, cho nên, những người khách thà xếp hàng ở bên quán ăn của anh, cũng không nguyện ý đi ăn những quán mới mở như vậy. Nhưng mà, vẫn là bị chia mất một số việc làm ăn.

Nếu như mà chạy đi dạo phố, công việc buôn bán của bọn anh coi như xong.

Lúc sau Phong Thụy Thanh đem mấy túi đồ đi, tất cả mọi người đều xông tới hỏi Phong Thanh Thanh cái gì.

Phong Thanh Thnah đem cái túi to nhất mở ra, sau đó lấy từng bộ quần áo ra, từng cái đưa cho mọi người, nói: “Một bộ là cho ba, một bộ là cho mẹ, bộ này là cho anh hai, còn bộ này thì cho anh Giang.“

Trần Giang kinh ngạc nhìn quần áo trên tay mình, vui mừng hỏi: “Anh, anh cũng có ư?“

Phong Thanh Thanh gật gật đầu, nói: “Đương nhiên là có chứ. Coi như là cảm ơn anh Giang vì lần trước thay em đánh tên hỗn đản Trần An Chí kia một trận.“

“Anh, anh không thể nhận được đâu, tên Trần An Chí kia vốn là một kẻ bỉ ổi, anh đã sớm nhìn ra hắn ta không vừa mắt rồi.“ Trần Giang nghe vậy, liền đẩy quần áo trên tay vào cô “Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, không xứng để em cảm ơn anh đâu.”

Khi chạm vào quần áo trên tay, anh đã biết chất liệu của quần áo này vô cùng tốt, nhất định không hề rẻ tiền, anh chỉ là thuận tay giáo huấn tên sớm xem đã chướng mắt giùm A Thụy mà thôi, không xứng nhận quà tặng quý giá như vậy.

“Cái đứa nhỏ này, khách sáo như vậy làm cái gì chứ? Vẫn là Thanh Thanh suy nghĩ chu đáo, mấy ngày nay mẹ đều bận rộn với việc buôn bán, không có thời gian suy nghĩ đến việc này. Mắt thấy mùa thu cũng sắp tới rồi, phải mua một ít quần áo mới được chứ. Nếu không thì đến ngày trời lạnh, cũng sẽ không có quần áo mới mặc đó.” Lý Tiểu Lộ vẻ mặt tươi cười nói.

Trần Giang là bạn học hồi sơ trung cùng đứa con thứ hai của bà, từ thuở ban đầu sơ trung, Trần Giang thường xuyên sang nhà bà ăn cơm chung, bà cũng biết nhà Trần Giang ở đây không được tốt lắm, cho nên, mỗi một lần đến đây, bà đều tận lực làm nhiều một chút món ngon, qua nhiều năm như vậy, bà sớm đã coi Trần Giang như một đứa con trai khác của bà rồi.

Trần Giang nghe vậy, suýt nữa là cảm động đến rơi lệ.

Những năm gần đây, ngoại trừ mẹ anh ra, thì ngay cả cha anh, cũng không đối tốt với anh như người nhà họ Phong, anh chớp mắt một cái, nói: “Vậy cảm ơn em, Thanh Thanh.”

Quần áo đang cầm trên tay thực ấm, nhưng trong long anh còn ấm hơn thế.

“Khách sáo cái gì chứ?!” Phong Thanh Thanh cười cười, nói: “Anh nhanh đi mặc thử xem có vừa người không? Em nhìn anh so với anh hai em còn thấp hơn, lại gần hơn, cho nên em mua nhỏ hơn một số.”

Trước lúc xuất phát đi dạo phố, cô liền ghi nhớ sẵn kích cỡ của mọi người trong nhà, nhưng lại không biết kích cỡ người của Trần Giang, cũng rất khó để hỏi, cho nên chỉ có thể mua nhỏ hơn một số so với anh hai, nhưng mà, hẳn là cũng vừa vặn đi.

Trần Giang đáp ứng, cầm lấy quần áo đi thay.

Phong Thụy Thanh cũng đi theo để thay quần áo mới.

Quần áo mua cho hai người rất là hợp. Còn đối với quần áo của Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ, lại càng hợp hơn. Kiếp trước Phong Thanh Thanh cũng thường xuyên mua quần áo mới cho gia đình, lại bởi vì mười mấy năm qua dáng người của hai người họ cũng không thay đổi gì mấy, đương nhiên mua rất hợp.

Tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, đã ăn xong cơm tối từ sớm, sau đó buổi tối liền chuẩn bị thêm đồ ăn khuya.

Bọn họ phải tích góp để mua cửa hàng, nghĩ là sẽ mua cửa hàng vào năm sau, đương nhiên phải chịu khó một chút.

Cả ngày hôm nay Phong Thanh Thanh đi dạo trên phố, lại mua nhiều đồ như vậy, còn tự mình vác về, cho nên buổi tối Phong Kiến Thiết không cho Phong Thanh Thanh đi phụ giúp.

Phong Thanh Thanh tỏ ra thái độ rất cương quyết, nói: “Vất vả như vậy, em còn có thể ăn sao. Hơn nữa, ngày mai là cuối tuần rồi, em không cần phải đi học, đi phụ giúp một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hôm nay em lại tiêu quá nhiều tiền, phải kiếm lại chứ?! Chuyện ôn tập ngày mai sẽ nói sau, cả ngày hôm nay đi dạo phố, em vui lắm, xem được không ít sách.”

Đám người Phong Kiến Thiết đành bó tay, đành phải để cho Phong Thanh Thanh đi theo phụ.

Buổi tối bọn họ ngoại trừ làm thức ăn nhanh và nấu hủ tiếu ra, còn bán thêm cả sủi cảo. Trước tiên là gói sủi cảo, để sủi cảo sang một bên rồi đem đi hấp, sau đó bán từng cái từng cái một.

Chờ tới lúc rảnh thì lại tiếp tục gói sủi cảo.

Hôm nay có thêm Phong Thanh Thanh phụ, lại nghĩ Phong Thanh Thanh đi cả ngày trời rồi nên Phong Kiến Thiết để cô ngồi chuyên tâm làm sủi cảo.

Phong Thanh Thanh muốn giúp dọn dẹp đồ đạc này nọ, nhưng bọn người Phong Kiến Thiết lại không cho, nên Phong Thanh Thanh chi đành phải chịu trách nhiệm việc làm sủi cảo.

Sủi cảo có vị cà rốt, thịt cùng hành lá đã băm và nấm hương, sau khi hấp xong, lớp vỏ bên ngoài trong suốt, lộ ra phần nhân màu đỏ bên trong vô cùng dễ thương.

Vỏ ngoài của sủi cảo không cần phải cán, là từ bên ngoài mua về.

Nhờ có sự rèn luyện của kiếp trước, nên Phong Thanh Thanh gói sủi cảo rất nhanh chóng.

“Em gái, em luyện kỹ năng này từ lúc nào vậy? Gói sủi cảo vừa nhanh vừa tốt như vậy.” Phong Thụy Thanh khen ngợi khi nhìn thấy sủi cảo mà Phong Thanh Thanh gói, nói. Sủi cảo mà Phong Thanh Thanh gói không giống với sủi cảo mà bọn họ gói, bọn họ chính là phải dùng hai tay gói, sau đó một cái sủi cảo sẽ được ra lò, nhưng em gái anh gói cực kỳ đẹp.

“Cái này có gì khó chứ? Trước đó vài ngày em nhìn thấy người ta gói, đứng ở đó nhìn một lát liền học được.” Trong lòng Phong Thanh Thanh dao động, nhưng mà rất nhanh liền lấy lại được phản ứng.

Kiếp trước cô đã học được kỹ thuật này, bây giờ xem ra rất có công dụng.

“Người có học thức chính là thông minh.” Phong Thụy Thanh cười hì hì nói. Anh có cái đầu ngu ngốc, kiến ​​thức từ sách vở biết anh, nhưng anh lại không nhận ra kiến ​​thức từ sách vở.

Mặt Phong Thanh Thanh tối sầm lại, gói sủi cảo cùng có học thức có liên quan gì đến nhau? Chẳng qua chỉ là làm quen tay mà thôi. Kiếp trước bởi vì sống một mình, lại bận rộn nhiều việc, cho nên lười chuẩn bị đồ ăn, lúc rảnh rỗi thì thường xuyên gói rất nhiều sủi cảo, để ở trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì cứ lấy ra mà nấu.

Về sau sức khỏe của cô rất kém, có lẽ ngoài việc mệt mỏi, thì còn có nguyên nhân do cô ăn uống thất thường, không đủ chất dinh dưỡng.

“ Anh, nhanh đi đi.” Phong Thanh Thanh cười nói.

Phong Thụy Thanh cười hì hì, sau đó tiếp tục đi nấu mì.

Đến tám giờ tối, đồ ăn nhanh mà bọn họ chuẩn bị đã bán xong hết rồi, sủi cảo cùng hủ tiếu thì cũng chỉ còn lại một ít.

Bởi vì sáng sớm còn phải làm bánh cuốn, nên buổi tối bọn họ không định làm quá muộn.

Họ chuẩn bị chờ bán cho tới khi nào xong thì thôi, một vài thanh niên thoạt nhìn cà lơ phất phơ với mái tóc nhuộm vàng bất ngờ xuất hiện trước quầy hàng.

Mấy thanh niên đi vào quầy hàng, một tên cầm đầu khua khoắng tiến lên từng bước, dùng chân đá ngã lăn một cái bàn gần lề đường, sắc mặt những người khách ngồi đó tái đi, liền đứng dậy bỏ đi.

Phong Thụy Thanh vội vàng lao ra với chiếc nồi sắt để nấu mì.

“ Các người làm gì vậy” Phong Thụy Thanh tiến lên hung tơn mà nhìn mấy tên côn đồ quát lớn.

Trên tay anh cầm cái nồi còn nhỏ nước, mặc dù vẻ mặt của anh rất hung ác, ngôn ngữ cũng cực kỳ sắc bén nhưng trong mắt mấy tên côn đồ trẻ tuổi kia thì lại thấy cực kỳ buồn cười.

Phong Kiến Thiết, Lý Tiểu Lộ và Trần Giang cũng bước lên đứng bên cạnh Phong Thụy Thanh.

Phong Kiến Thiết muốn tiến lên nhưng lại bị Phong Thanh Thanh ngăn lại, ba cô mặc dù biết một chút quyền cước, sức mạnh cũng lớn, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn rồi làm sao so được với anh cô.

Trần Giang cũng cầm nồi sạn tiến lên đứng bên cạnh Phong Thụy Thanh.

“ Hừ, hỏi bọn tao muốn làm gì à? Các người tới đây lâu như vậy thế mà lại không chủ động đi nộp phí bảo hộ?” Tên cầm đầu có gương mặt mỏ chuột tai khỉ hừ lạnh một tiếng, nói.

Vốn dĩ mỗi tháng hắn sẽ tới phố Hoàng Kết thu phí bảo hộ một lần, nhưng mà tháng trước hắn cùng người khác sống mái một lần ở bên con phố khác, dù đánh bại được bọn người đó, cũng chiếm được địa bàn của họ, nhưng mà hắn cũng không được tốt lắm phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng mười ngày sau đó tại tĩnh dưỡng ở nhà nửa tháng. Hôm nay vết thương trên người đã tốt hơn bảy tám phần, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện nơi này lại mới mở một sạp hàng, sạp hàng buôn bán kiếm được khá nhiều, nhưng cái sạp này thế mà lại không chủ động đến giao nộp bảo hộ phí cho bọn họ?

Thật không thể nhịn được..

“ Phí bảo hộ gì?” Phong Thụy Thanh không hiểu là như nào, anh cũng chưa nghe qua còn có chuyện này.

“ Bọn tao bảo kê cái sạp này của các người không cho người khác đến quấy rối, các người phải trả cho bọn tao một chút thù lao.” Tên cầm đầu quay đầu lại nhìn đám anh em của mình cười cười, rồi trào phúng nói.

Còn dế này từ đâu chui đến, thế mà đến phí bảo hộ còn không biết.

Cả cái đám đàn em này nữa, mỗi ngày không biết làm cái gì mà một sạp hàng mở ra làm ăn tốt như vậy cũng không biết. Nếu không phải hôm nay hắn nổi hứng đi đến đây nhìn một chút thì suýt nữa bỏ qua một đống tiền rồi.

“ chúng tôi không cần các người bảo hộ, các người có thể đi rồi.” Phong Thụy Thanh sầm mặt nói. Cái gì mà tiền bảo hộ chứ, bọn này rõ ràng là muốn đến cướp tiền của họ!

Cực khổ mãi mới kiếm được chút tiền, không thể để bọn này cướp đi được.

“ Lảo tử lăn lộn trên con phố này nhiều năm như vậy, chưa có ai dám nói với lão tử những lời này.” Tên cầm đầu trên mặt hiện lên sự lạnh cùng hung ác, có chút tùy tiện nói.

Hắn vừa dứt lời đám đàn em phía sau đều cười ha ha lên.

Sau đó, có một tên tiến lên giơ chân đá xe ba bánh của nhà họ.

Xe ba bánh cũ kỹ lay động khiến đồ ăn trên đó bị rơi ra một ít sau đó ngưng lại.

Phong Thụy Thanh tức giận cầm chiếc nồi xào xông lên. Trần Giang cũng đỏ mắt giơ cái nồi sạn trong tay tiến lên.

Phong Kiến Thiết nhanh chóng chạy lên giữ tay của Phong Thụy Thanh. Con ông ông hiểu, kế thừa tính tình của ông, dễ nóng nảy. Nếu như ông không ngăn cản, anh sẽ xông lên đánh mấy người này mất.

Ông cũng không phải là sợ mấy người này sẽ trả thù, chỉ là con trai rất giống ông, người rất khỏe, chẳng may đánh chết mấy người này thì phải làm sao?

Còn nữa, đám ngời này dám đến đây thu phí bảo hộ mà không cố kỵ cái gì, không thể chắc chắn là không có người chống lưng. Cả nhà họ là người nơi khác, cho dù có lợi hại đến đâu cũng không thể đấu lại người cầm đầu ở đây.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Phong Kiến Thiết tối lại, nở nụ cười lấy long nói: “ các vị, con trai không hiểu chuyện đã xúc phạm đến các vị. Tôi thay mặt nó xin lỗi các vị, không biết các vị thu bao nhiêu phí bảo hộ?”

Phong Thụy Thanh thấy vậy muốn giãy thoát khỏi tay Phong Kiến Thiết, nhưng Phong Kiến Thiết lại giữ chặt tay anh, anh không thoát ra được. Anh định mở mồn ra nói nhưng lại bị Phong Kiến Thiết nguýt một cái.

Phong Thụy Thanh không phục, nhưng dưới sự cảnh cáo của Phong Kiến Thiết anh đành ngậm miệng lại.

Phong Thanh Thanh đứng nhìn ở một bên, trong lòng nảy lên. Kiếp trước anh trai cô bị phế đi một bàn tay, liệu có phải là do cái tính tình nóng nảy này không? Nghĩ đến điều này cô cũng tiến lên giữ chặt tay của Phong Thụy Thanh.

Phong Thụy Thanh cười khổ, cũng thành thật không có giãy giụa nữa.

“ một trăm, mỗi tháng một trăm.” Tên cầm đầu lớn tiếng nói.

Phong Kiến Thiết mắng thầm trong lòng lũ quỷ hút máu, nở một nụ cười khổ nói: “ các vị, gia đình tôi ở đây bán một bát mì cũng chỉ có 2 mao tiền, một trăm, chúng tôi mỗi tháng cũng không kiếm nổi bấy nhiêu tiền.” Vốn dĩ cho rằng mấy tên này chỉ muốn bóc lột mấy chục đồng phí bảo hộ, không nghĩ rằng lại tham lam như vậy, đòi hẳn một trăm!

Mất tên côn đồ nghe được Phong Kiến Thiết nói như vậy tất cả đều cười phá lên, một lúc sau tên mỏ chuột tai khỉ hắng giọng nói: “ một tháng cũng không kiếm được bấy nhiêu? Tưởng tao không có măt sà, cả cái phố này, sạp của mày bán chạy nhất, sáng nào cũng bán bánh cuốn tao nhìn còn đỏ mắt.”

“ đúng vậy, mọi người đều dù phải xếp hàng cũng vẫn ở nhà mày mua bánh cuốn mà không đi nhà khác, một tháng không kiếm nổi một trăm tệ, mày lừa trẻ con còn được.” Một tên có vết sẹo trên khóe mắt nói.

Mấy vị khách đang ăn ở nhà họ khi xe ba bánh bị đá một cái đều đã rời đi. Những người khách gan to một chút thì ở lại vây xem, còn những người khác đều đứng nhìn từ xa, nửa bước cũng không dám đến gần.

Phong Thanh Thanh cảm thấy c, kiếp trước khi cô một mình mở một sạp hàng bán món kho cũng không hề hặp chuyện như thế này.

Cũng đúng thôi, kiếp trước cô bán hàng trên một đoạn đường hẻo lánh, nơi không có gì gọi là làm ăn tốt, thảo nào không gặp phải những chuyện này. Sau này, khi mở nhà hàng rồi có tiền, gặp những chuyện này thì bỏ ra chút tiền là ổn.

Không nghĩ đến, kiếp này thay đổi địa điểm buôn bán lại gặp chuyện như vậy.

Lúc này Phong Thụy Thanh cũng không nhịn nổi nữa, tính tình anh vốn dĩ cực kỳ nóng nảy, giờ thì hay rồi, cha anh đứng cười khúm núm với bọn họ nửa ngày mà mấy tên đó còn không bỏ qua, thậm chí còn được voi đòi tiên, anh lập tức dùng sức tránh thoát khỏi tay đang giữ lại anh của Phong Thanh Thanh và Phong Kiến Thiết, cầm cái nồi xào xông lên mắng: “ cút, chúng mày muốn tiền thì không có nhưng mạng thì có một cái, chúng tao cực khổ mãi mới kiếm được mấy chục đồng thế mà chúng mày mở mồm ra đã đồi một trăm, sao không đi cướp đi?”

Trần Giang thấy vậy cũng đỏ mắt, cầm nồi sạp xông lên.

“ Tên tiểu tử nhà mày nói kiểu gì đó?!” tên có sẹo ở mí mắt nói.

“ Tao nói gì, tao nói thế đấy, bọn tao tự bảo hộ chính mình, không cần chúng mày đến bảo hộ, còn đến đòi tiền bọn tao, tao sẽ không khách khí với chúng mày.” Phong Thụy Thanh cầm cái nồi xào giơ cao lên.

Trần Giang cũng giơ cái nồi sạn lên.

Mấy tên côn đồ cười khúc khích, tên càm đầu còn cười ra tiếng, “ để tao xem, chúng mày không khách khí như thế nào?”

Dứt lời liền tiến lên đáp chiếc xe ba bánh của nhà họ.

Phong Thụy Thanh lúc này tức đến đỏ mắt, không chút suy nghĩ cầm cái nồi xào lao lên. Phong Thanh Thanh không kịp ngăn cản anh.

Được cái Phong Thụy Thanh còn biết trừng mực, không trực tiếp đập cái nồi vào đầu tên cầm đầu. Anh chỉ bắt lấy tên lưu manh cầm đầu rồi ném hắn ra ngoài.

Mấy tên đàn em thấy vậy cũng xông lên.

Trần Giang theo sát phía sau Phong Thụy Thanh cũng vọt lên, Phong Kiến Thiết thấy như vậy cũng không quản nữa lập tức xông lên.

Hiện trường thành một mảnh hỗn loạn.

Có sáu tên công đồ, nhà họ có ba người, vậy là một người phải chọi với hai người, vừa bắt đầu nhà họ đã ở thế yếu, nhưng mà được cái Phong Kiến Thiết và Phong Thụy Thanh khỏe mạnh đã vậy còn biết quân quyền nên tình thế rất nhanh đã xoay chuyển.

Phong Thụy Thanh ném tên cuối cùng văng ra ngoài quát lớn: “ cút, chúng mày mà đến nữa, bọn tao sẽ không khách khí.”

Tên đó bị ném ra mặt đất cách đó hai mét suýt nữa thì bị chiếc ô tô đang đi nhanh qua đâm trúng.

Thấy vậy tim Phong Thanh Thanh như muốn nhảy ra ngoài.

Chiếc ô tô kia khi sắp đâm phải tên lưu manh đã phanh gấp dừng lại.

Lúc này Phong Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc xe kia dừng lại, Phong Thanh Thanh cùng mọi người cùng tiến lên vây quanh.

Lúc này mới phát hiện, chiếc oto này thế mà lại là một chiếc Mercedes Benz.

Sao lại có nhiều xe xịn thế này, lúc trưa vừa thấy một chiếc, đến tối lại thấy thêm một chiếc.

Đúng lúc này, cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh thẫm bước xuống. Hắn có dáng người to lớn, cơ bắp trên người cuồn cuộn đến nỗi tưởng chừng có thể làm rách cả bộ vest. Người đàn ông này có làn da ngăm đen. Theo ánh đèn đường mờ nhạt, Phong Thanh Thanh phát hiện có một vết sẹo to bằng ngón út trên má trái hắn, nhìn rất đáng sợ.

Lý Tiểu Lộ nhìn thấy người đàn ông này sợ hãi mà kêu nhỏ một tiếng sau đó kéo lấy tay Phong Thanh Thanh.

Phong Thanh Thanh cảm thấy lòng bàn tay bà ẩm ướt, biết bà đang khẩn trương, nhưng lo lắng cô cũng sợ hãi nên mới nắm chặt tay cô, cô cũng nắm lấy tay bà.

Chỉ nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo xuống xe, vừa xuống là xách cổ tên côn đồ còn nằm trên mặt đất lên, quát lớn: “ Đi đường không có mắt à?”

Dứt lời, hắn nhìn bốn phía xung quanh.

Mọi người đều không thể ngờ hắn không chỉ là người có dáng hình thô kệch mà hành động còn dũng mãnh như vậy. Thế mà lại có thể xách một thanh niên trẻ lên bằng một tay, hơn nữa, nhìn hắn coi vẻ không dễ chọc.

Phong Thanh Thanh cũng hoảng sợ, người đàn ông này chắc chắc không thể nào là người tốt, vừa mới mở miệng đã khiến bọn họ sợ chết khiếp.

Tến côn đồ bị xách lên bị dọa vỡ cả mặt, hắn bị Phong Thụy Thanh quăng ngã không chỉ đập mạnh trên đất mà còn bay ra ngoài mấy mét, lại còn suýt nữa bị xe đâm phải, hồn vía đều đã lên mây rồi, thế mà bây giờ còn bị xách lên uy hiếp như vậy, nếu không phải mấy năm nay hắn bôn ba khắp nơi, rèn luyện được tí dũng khí thì giờ này đã sớm bị dọa ngất rồi.

Lúc này, tên đại ca cầm đầu đám côn đồ đứng lên phủi bụi trên mông mình rồi đi đến trước mặt người đàn ông có vết sẹo trên mặt, cong eo, cười làm lành nói: “ Vị đại ca này, thật xin lỗi. Thằng em này khi nãy bị người ta ném xuống đường đã chặn đường đi của anh, nó ăn nói vụng về không biết đường xin lỗi anh, em đây thay mặt nó xin lỗi, mong đại ca lượng thứ không cần so đó với thằng nhóc này.”

Người đàn ông có vết sẹo trên mặt theo ngón tay của tên côn đồ nhìn đến Phong Thụy Thanh.

Hắn liếc mắt nhìn Phong Thụy Thanh từ trênn xuống dưới, sau đó lại nhìn một nhà Phong Thanh Thanh ở phía sau.

Phong Thanh Thanh nhấc chân, muốn tiến lên cãi lại tên công đồ kia. Lời nói của tên cầm đầu đó chính là chỉ người suýt nữa đụng vào xe không phải do hắn sai mà là do cả nhà cô sai.

Lý Tiểu Lộ lòng như lửa đốt, chạy nhanh lên nắm chặt tay Phong Thanh Thanh.

Bà không dám để Phong Thanh Thanh đối diện nói chuyện với người đàn ông mặt sẹo kia.

Phong Thanh Thanh sợ người đàn ông mặt sẹo sẽ giận chó đánh mèo lên người anh trai, không quản được gì cái khác, nói: “ mấy tên côn đồ này muốn thu phí bảo hộ ở quán nhà tôi, bị anh trai tôi ném văng ra, tự mình lăn xuống đường, không liên quan gì đến chúng tôi cả.”

Người đàn ông không ngờ một cô gái nhỏ lại đứng ra nói chuyện với mình, hắn nhìn thoáng qua Phong Thanh Thanh rồi lại nhìn chằm chằm Phong Thụy Thanh, Phong Thụy Thanh gập đầu tỏ vẻ đúng như lời Phong Thanh Thanh nói.

Hắn hiểu ra, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tên côn đồ bị ách trên tay mình, “ phải không?”

Tên côn đồ bị dọa cho choáng váng, làm gì mà nghe rõ nổi Phong Thanh Thanh vừa nói cái gì, nghe được người đàn ông mặt sẹo hỏi thì chỉ biết ngây ngốc gật đầu.

Gật đầu xong thì mới nhớ ra mình vừa làm cái gì thì lại lập tức lắc đầu giải thích, nhưng mà người đàn ông mặt sẹo không đợi hắn nói thêm cái gì đã quăng người đem hắn ném ở bên đường.

Tên cầm đầu thấy vậy sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại sợ người đàn ông mặt sẹo này nên không dám hó hé tiếng nào.

Mẹ nó, hôm nay ra cửa không tính hoàng lịch, đụng phải hai tên khó nhằn, ăn mệt nhiều như vậy, có khác gì ném hắn trên mặt đất mà hung hăng dẫm đạp đâu, dẫm xong má trái không đủ còn dẫm cả má phải.

“ sau này đi đường cho nó tử tế, đừng không có mắt, nếu không tao cho chúng mày đẹp mặt.” Người đàn ông mặt sẹo hung dữ nói với tên cầm đầu.

Không chờ tên cầm đầu lên tiếng, phía trong xe bỗng truyền đến một thanh âm: “ A Cường, đi thôi.”

m thanh này trầm thấp rất dễ nghe.

Phong Thanh Thanh nhận ra, trưa nay cô đã nghe được thanh âm này, người trong xe chính là anh trai của cô bé Mẫn Cẩn.

“ vâng thưa thiếu gia, tôi lập tức đi.” Người đàn ông mặt sẹo được gọi là A Cường quay đầu cười đáp rồi sau đó nhanh chóng quay đầu, lạnh mặt với tên cầm đầu nói: “ Sau này đi đứng cẩn thận, mắt nhìn cho kỹ, nếu còn đụng phải xe của thiếu gia nhà tao, tao sẽ khiến cho mày không cò đất dung thân ở thành phố S này.”

Phong Thanh Thanh bị sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng này dọa sợ ngây người.

Không chờ cô phản ứng kịp, A cường đã lên xe nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Tên cầm đầu chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, cái gì cũng không kịp nói, mà có cho hắn lá gan, hắn cũng không dám nói gì.

Đợi chiếc xe kia rời khỏi tầm mắt, tên côn đồ cầm đầu lập tức quay lại nhìn cả nhà Phong Thanh Thanh một cách hung tợn.

Phong Thanh Thanh cũng không cam lòng yếu thế trừng lại hắn ta.

Tên đó trừng mắt nhìn Phong Thanh Thanh một lát thì nở một nụ cười cực kỳ bỉ ổi.

Nụ cười này cực kỳ ghê tởm.

Phong Thanh Thanh bị dọa đến nổi cả da gà.

Lúc này, Phong Thụy Thanh cầm cái nồi xào bước lên quát lên cầm đầu: “ Mày nhìn cái gì? Còn không mau cút đi. Nếu không tao lại gõ cho mày một nồi bây giờ. Tao cũng chả phải người sợ phiền phức đâu, cút.”

Nếu không phải lúc nãy em gái kéo anh lại thì anh phải gõ vỡ đầu chảy máu cái thằng ở trước mặt này mới thôi.

Muốn đến đây đòi tiền mà không đi hỏi trước xem Phong Thụy Thanh anh ăn cái gì? Anh chính là ăn thịt, không phải ăn chay.

“ Giỏi, gan mày lớn đấy. Triệu Nhật Địa tao tung hoành ở phố Hoàng Kết này mười năm chưa có một ai dám dùng thái độ này nói chuyện với tao chứ đừng nói là động thủ với anh em bọn tao. Giỏi, giỏi, chúng mày giỏi cực.” Tên côn đồ cầm đầu cũng chính là Triệu Nhật Địa lạnh giọng nói, hắn dùng ánh mắt âm độc giống như một con rắn độc mà nhìn cả nhà Phong Thanh Thanh.

“ có cái quái gì mà không dám, tao mặc kệ mày là Triệu Nhật Địa hay là Triệu Nhật Thiên, chỉ cần có Phong Thụy Thanh tao ở chỗ này, tao sợ mày cái lông. Cút nhanh, về sau còn đến lần nào tao đánh mày lần đó.Phong Thụy Thanh giơ giơ cái nồi xào nói.

Cũng còn may đây không phải là ở trong thôn Mai Sa, chứ để trong thôn biết anh cầm cái nồi xào đi đánh nhau với người khác thì mặt mũi chắc bị ném đến tận nhà bà ngoại mất thôi.

“ Cứ đợi đấy” Triệu Nhật Địa bỗng dưng bật cười, rồi sau đó xoay người định đi khỏi.

“ đợi đã.” Trần Giang bỗng nhiên lên tiếng.

Trần Giang cũng không sợ, tay cầm cái nồi sạn chỉ vào Triệu Nhất Địa nói: “ đánh chúng tôi, lại còn phá nhiều đồ đạc của chúng tôi, cưỡng chế đổi của chúng tôi bao nhiêu là khách, vỗ mông muốn chạy luôn à, làm gì có chuyện dễ như vậy? Đền tiền, nếu không sẽ đưa các người đến đồn công an.”

“ Đúng vậy, Tí nữa thì quên mất, muốn chạy à, không dễ như thế đâu, mau đem tiền đến đây bồi thường đi.” Phong Thụy Thanh cũng tiến lên nói.

Anh cứ cảm thấy có cái gì đó thiếu thiếu mà trong thời gian ngắn không nghĩ ra nổi. Đến lúcTrần Giang lên tiếng anh mới nghĩ ra.

Mấy tên côn đồ này đạp đổ mấy cái bàn của họ, chén bát cũng đập vỡ vài cái, thức ăn thì đổ vãi ra khắp nơi, đã thế còn đánh cả nhà họ nhiều như thế. Không thể cứ thế dễ dàng bỏ qua cho bọn nó chạy thoát được.

Phong Kiến Thiết nghe thấy thế, nhanh như chớp chạy ra đón đầu, đề phòng cái tên Triệu Nhật Địa kia chạy trốn.

Triệu Nhật Địa tức đến bật cười.

Đây là lần đầu tiên có người dám đòi hắn đền tiền.

Kể ra, bọn hắn đến đây bị đánh một trận, cái gì cũng không kiếm được, xong lại còn phải đền tiền?

Tiền thuốc men của đám anh em thì ai đền?

“ Đền tiền.” Triệu Nhật Địa phi một tiếng, phun ra một ngụm nước miếng, hung tợn mà lau khóe miệng, nói: “ nghĩ cũng đừng nghĩ, nằm mơ đi.”

Từ trước đến giờ đều là người khác đem tiền ra cho bọn hắn, thế mà đám người này lại muốn hắn moi tiền trong túi ra đưa cho bọn họ, nằm mơ.

Phong Thụy Thanh nhìn Trần Giang ra hiệu.

Trần Giang cầm nồi sạn xông lên.

Phong Thụy Thanh cũng xông lên.

Phong Kiến Thiết trực tiếp tóm lấy tên muốn chạy trốn.

Ba người lại đánh cho mấy tên côn đồ một trận, cuối cùng Triệu Nhật Địa lấy ra mười đồng tiền, Phong Thụy Thanh mới thả bọn họ đi.

Triệu Nhật Địa đi phía trước lau máu ở khóe miệng, âm độc trừng mắt với cả nhà Phong Thụy Thanh rồi mới rời đi.

Quần chúng xong quanh thấy vậy liền vỗ tay vui sướng.

Phong Thụy Thanh chắp tay cảm ơn mọi người, không nói gì rồi mắt đầu thu dọn đồ đạc.

Những khách hàng lúc nãy còn đang ăn cơm bên quầy vừa khen nhà họ vừa tính tiền hoặc là mua thêm những món mới.

Bởi vì trận náo loạn này, họ cũng khộng định bán hàng nữa, bán nốt cho mấy vị khách còn lại thì đi về luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp