Thôi Tất Thành đứng giữa ba chiếc xe đạp nhìn Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ một trước một sau đi ra từ phía sau bức tường thấp, trên gương mặt là vẻ khó tin, đồng thời cũng xen lẫn chút thương tiếc.
Hôm nay anh ta cố ý tăng ca thêm một lát là để làm xong toàn bộ công việc, ngày mai nghỉ ngơi vừa hay có thể đến nhà Diệp Thủy Thanh ở lại, suy nghĩ nếu bố mẹ và hai anh trai của Diệp Thủy Thanh đều thích mình, vậy chắc chắn Diệp Thủy Thanh sẽ hồi tâm chuyển ý.
Vốn dĩ định tan làm thì về thẳng nhà, nhưng bất giác đạp xe đến đây muốn gặp người trong lòng, nhưng lại nhìn thấy xe đạp của Diệp Thủy Thanh ở ngõ hẻm, bên cạnh còn có một chiếc khác, khi đó trong lòng có suy nghĩ không hay, lúc đang nhìn xung quanh thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta không ngờ một cô gái điềm đạm nho nhã như Diệp Thủy Thanh lại ở cùng với người như Cận Văn Lễ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao anh đến đây?” Trái lại Diệp Thủy Thanh không biểu hiện ra chút hoảng loạn nào.
“Anh tăng ca làm xong hết công việc muốn qua thăm em, sao em lại ở cùng với anh ta?” Thôi Tất Thành không giữ được bình tĩnh.
Cận Văn Lễ nhìn cuộc nói chuyện giữa Diệp Thủy Thanh và Thôi Tất Thành thì nụ cười trên gương mặt giãn ra một chút, dựa vào xe đạp của mình với vẻ mặt hả hê.
“Em cũng không làm chuyện xấu, ở cùng với ai mà không được.”
Thôi Tất Thành nghe vậy thì tức giận: “Thủy Thanh à, hai chúng ta vẫn là quan hệ người yêu, em ở riêng với một người đàn ông khác, anh hỏi thôi không được sao?”
“Em đã nói muốn chia tay với anh rồi.” Thật ra Diệp Thủy Thanh không muốn làm khó Thôi Tất Thành trước mặt Cận Văn Lễ, nhưng nếu không làm như vậy thì chuyện không xong, đàn ông đều cần thể diện, mình làm như vậy trong cơn tức giận chắc chắn Thôi Tất Thành sẽ không đến tìm mình nữa.
“Thủy Thanh à, cho dù em muốn chia tay với anh cũng không cần chọn cách cực đoan như vậy chứ, nếu em chia tay với anh là vì đã tìm được đối tượng lý tưởng hơn vậy anh sẽ không nói thêm câu nào, nhưng nếu em vì anh ta mới làm như vậy thì anh sẽ không rút lui, em không nghĩ cho danh tiếng của mình, cũng phải nghĩ cho người nhà của em chứ, bố mẹ, anh trai, còn có chị dâu của em, có cần làm người nữa không!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh không ngờ được Thôi Tất Thành còn thẳng thắn hơn cả mình, vậy mà lại hạ thấp Cận Văn Lễ không chút kiêng nể gì như vậy.
Sắc mặt của Cận Văn Lễ đã trở nên vô cùng u ám, giọng nói cũng lộ ra vẻ kìm nén: “Tên họ Thôi, anh nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận chút cho tôi, Thủy Thanh không thích anh muốn chia tay với anh, anh cứ dây dưa không dứt thì có ý nghĩa gì, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết điều đi, nếu không...”
“Nếu không thì sao? Đấm đá tay chân hay là lén trả thù? Cận Văn Lễ à, ngoài xưng vương xưng bá ra anh còn biết làm gì, anh thấy mình xứng với Thủy Thanh sao? Thành phần gia đình, trình độ học vấn, anh có cái nào có thể so với Thủy Thanh, không nghề nghiệp ổn định thì thôi đi, bây giờ còn bày ra bản sắc lưu manh để quấn lấy Thủy Thanh, chuyện giữa tôi và Thủy Thanh không có chỗ cho anh chen miệng vào!”
Diệp Thủy Thanh cảm thấy chuyện có chút không đúng, Thôi Tất Thành là một người rất nhã nhặn, sao lại cay nghiệt với Cận Văn Lễ như vậy, hơn nữa những lời nói ra với anh có thể cảm giác được chắc hẳn hai người bọn họ có quen biết.
Mặt Cận Văn Lễ sưng đến đỏ bừng, siết chặt nắm đấm thở gấp, nhưng không cãi lại cũng không ra tay.
“Được rồi! Thôi Tất Thành, em và Cận Văn Lễ chỉ là bạn bè bình thường, anh không cần ngạc nhiên, nếu anh muốn nói với bố mẹ em thì em cũng không sợ, anh cứ việc nói, em cũng không làm ra chuyện không thể gặp người khác.”
Diệp Thủy Thanh nói xong thì quay người sang nhìn Cận Văn Lễ, suy nghĩ rồi nói: “Anh về nhà trước đi, tôi và Tất Thành còn phải nói chút chuyện, cảm ơn anh mời tôi ăn thịt.”
Cận Văn Lễ hé miệng như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ là đạp xe đạp với vẻ mặt cô quạnh.
“Anh quen Cận Văn Lễ?” Mặc dù là hỏi, nhưng giọng điệu của Diệp Thủy Thanh lại rất chắc chắn.
Thôi Tất Thành gật đầu: “Đâu chỉ là quen biết, bố anh và bố của anh ta là bạn bè mấy chục năm, cũng làm chung một đơn vị, thành phần gia đình bọn họ không khá giả khi ấy là bị địa chủ phê phán, nhà anh vẫn luôn chiếu cố nhà bọn họ, bố của anh không giậu đổ bìm leo giẫm đạp nhà bọn họ như người khác. Nhưng nhà họ Cận xưa bọn họ căn bản không biết đội ơn, anh ba của Cận Văn Lễ cùng người khác vu cáo hãm hại anh cả của anh trộm đồ, anh cả của anh nhất thời nghĩ không thông nên đã nằm giữa đường sắt, lúc anh cả của anh chết mới mười tám tuổi, khi ấy bố mẹ của anh đều điên rồi, sau này cắt đứt với nhà bọn họ. Thủy Thanh à, nhà họ Cận xưa bọn họ không phải người tốt, Cận Văn Lễ còn chưa học xong cấp hai thì đã đi gây chuyện khắp nơi, em qua lại với anh ta sẽ bị thua thiệt đó!”
Nhìn Thôi Tất Thành tức giận, Diệp Thủy Thanh liền ngớ ra, những chuyện này đều là chuyện ban đầu cô không biết, mình kết hôn với Thôi Tất Thành nhiều năm như vậy cũng không biết anh ta còn có một người anh trai, lẽ nào chuyện xuất hiện thay đổi mới theo việc qua lại giữa mình và Cận Văn Lễ sao, hay là dù sau khi sống lại, mình cũng không thể nắm giữa toàn cục! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh sẽ không nói với người nhà của em, em trẻ tuổi đừng bị chiêu trò của Cận Văn Lễ mê hoặc, anh nghe người trong đơn vị của bố anh có bàn tán, sân sau chỗ bọn em có một cô gái cỡ tuổi em đã bị Cận Văn Lễ mê mẫn rồi, cả ngày chỉ cần có thời gian thì sẽ chạy khắp nơi theo Cận Văn Lễ, người nhà cô ấy cũng vô cùng lo lắng, chắc em cũng biết nhỉ?”
Đương nhiên cô từng nghe nói, cô gái đó chính là Tiêu Nguyệt Ba, chỉ là sau khi mình sống lại thì vẫn chưa gặp lại cô ta, nhớ lúc đó vì chuyện này mà danh tiếng của Tiêu Nguyệt Ba rất xấu, nhưng mình không để ý lắm.
Thôi Tất Thành thấy Diệp Thủy Thanh im lặng, biết cô đã nghe được lời nói của mình rồi, thế là làm dịu giọng: “Thủy Thanh à, anh sẽ không từ bỏ em đâu, cho dù hai chúng ta không thể đi cùng nhau, nhưng anh cũng sẽ không để em bị Cận Văn Lễ lừa.”
Đợi sau khi Thôi Tất Thành cũng rời khỏi, một mình Diệp Thủy Thanh đứng tại chỗ nghĩ không ra manh mối, cô đau lòng vì chuyện nhà của Thôi Tất Thành, nhưng con người cũng có lòng riêng, vừa nghĩ đến cảnh tương lai của bố mẹ và anh trai của mình, từ sâu trong lòng cô không muốn dễ dàng cắt đứt mối quan hệ với Cận Văn Lễ, không có anh để tham khảo, để mình kiếm được thùng tiền đầu tiên quả thật quá khó, chỉ là dù muốn kiếm tiền nhưng sợ đến lúc đó lại dây dưa không rõ với Cận Văn Lễ, cô thì không để ý đến danh tiếng gì, dù sao thì sau này cũng không ai xem trọng trò vui này, cô chỉ không muốn liên quan đến tình cảm nam nữ với Cận Văn Lễ, nói cho cùng là mình cũng muốn có một cuộc sống hôn nhân hoàn toàn mới thay đổi vận mệnh.
Haiz, chuyện trên thế giới này đúng là không bao giờ hoàn mỹ như ý muốn của người khác, Diệp Thủy Thanh lắc đầu đẩy xe về nhà.
Đến chủ nhật, Diệp Thủy Thanh sợ bố mẹ lại hỏi chuyện của Thôi Tất Thành, thế là ăn sáng xong liền mượn cớ đi chơi với đồng nghiệp trong phân xưởng để chạy ra ngoài, kết quả vừa ra đến đường phố thì bị Cận Văn Lễ bắt được.
“Giờ mới mấy giờ anh đã chạy ra đây rồi?” Diệp Thủy Thanh nghĩ lúc mình ra đây vừa bảy giờ, thì phải mấy giờ Cận Văn Lễ ra đây canh giữ.
Cận Văn Lễ cười hì hì: “Tôi vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm, thói quen sinh hoạt lành mạnh, hôm nay chúng ta đi dạo công viên trước, sau đó tôi đưa cô đến quán ăn!”
“Tôi không nói là muốn ra ngoài với anh, tự tôi có việc.” Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ không trả lời.
“Vậy cô làm việc của cô, tôi ở cùng cô, cô nói đi đâu thì đi đó.”
“Con người anh đúng là vô lý, theo tôi làm gì?”
Cận Văn Lễ nghe vậy thì cúi đầu, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Hôm qua có phải Thôi Tất Thành đã nói gì với cô không, chắc chắn là anh ta có thành kiến với tôi rồi.”
“Anh ấy nói chuyện anh ba của anh và anh cả của anh ấy, những chuyện này là thật sao?”
“Thật, nếu không thì tôi cũng không thể nhịn như vậy, nếu cô đã biết thì bây giờ cũng muốn tránh tôi sao?” Cận Văn Lễ liếc nhanh nhìn Diệp Thủy Thanh rồi lại giả vờ lơ đễnh đảo mắt.
Diệp Thủy Thanh thấy bình thường một người ngang ngược hống hách như Cận Văn Lễ đột nhiên trở nên tự ti như vậy, cô mềm lòng nên đã nói ra: “Đó là chuyện anh ba của anh làm sai, không liên quan gì đến anh, tính tình của anh ta không thể đại diện cho anh, tôi không muốn tránh né anh, chỉ là tôi thật sự không có ý định hẹn hò với anh, cho dù chia tay với Thôi Tất Thành cũng chưa từng nghĩ sẽ quen anh.”
“Cô không ghét bỏ tôi là được, vậy chúng ta làm bạn, vì hôm nay đến gặp cô nên không để mấy anh em kia qua, nếu cô thật sự không xem thường tôi thì dẫn tôi cùng ra ngoài đi, tôi mang hết phần thịt xào lăn còn lại hôm qua cho cô này.” Cận Văn Lễ vừa nghe câu nói này của Diệp Thủy Thanh thì lập tức vui mừng giơ túi vải trong tay lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh cảm thấy Cận Văn Lễ lúc này giống như một chú cún nhỏ nóng lòng nịnh nọt chủ vậy, nhà anh vốn đã có thành phần không tốt, cộng thêm chuyện anh ba của anh chắc chắn đi theo đã chịu không ít liên quan, bạn bè ít cũng là chuyện tình lý, nghĩ lại anh còn mắc chứng vô sinh thì càng đáng thương hơn, thật khó cho người này sau khi chịu nhiều cản trở như vậy vẫn có thể làm nên sự nghiệp.
Trong đầu của Diệp Thủy Thanh đã tự động biến hóa Cận Văn Lễ thành kiểu chính diện thân tàn kiên cường điển hình rồi, dưới sự tràn đầy thương cảm nên đã đồng ý đi dạo với anh.
Khi hai người đạp xe đến công viên, vừa hay công viên cũng đã mở cửa, bắt đầu từ khoảnh khắc Diệp Thủy Thanh đồng ý ra ngoài với Cận Văn Lễ thì miệng của anh vẫn không khép lại được, hào hứng đến mức vào công viên thì lập tức vung tay xa xỉ —— Mời Diệp Thủy Thanh chèo thuyền.
Lúc sắp đến trưa Cận Văn Lễ lại hỏi: “Đi, đến quán ăn.”
“Ăn cái gì?” Diệp Thủy Thanh cảm thấy chèo thuyền một lần đã đủ lãng phí rồi, không muốn để Cận Văn Lễ tốn kém nữa.
Cận Văn Lễ đảo mắt rồi cười nói: “Tôi mời cô ăn mì lạnh với thịt chó.”
“Tôi cũng chưa từng ăn, chúng ta thử đi, nghe người khác nói ngon lắm, đi thôi.”
Diệp Thủy Thanh không nói lại Cận Văn Lễ, chỉ đành cùng anh đến một quán mì lạnh, kêu hai bát mì lạnh một dĩa thịt chó.
Diệp Thủy Thanh nhìn thịt chó đầy bột ớt thì trực giác không muốn ăn: “Tôi không ăn được, tôi sợ cay.”
Cận Văn Lễ nghe vậy thì đứng dậy đến cửa sổ, không lâu sau thì bưng một bát nước mì lạnh quay lại: “Cô nhúng vào nước này là không cay nữa.”
“Vậy tôi cũng không ăn, tôi không muốn ăn thịt chó!” Diệp Thủy Thanh nói ra suy nghĩ của mình.
Cận Văn Lễ thở dài: “Thật ra tôi cũng không muốn ăn, chính là vì chưa từng ăn nên mới muốn thử, vậy chúng ta không ăn nữa, ăn mì lạnh với thịt đi.”
“Dĩa thịt chó này phải làm sao? Hay là anh mang về nhà đi, chắc nhà anh cũng có người ăn nhỉ, tôi đã nói trước rồi, tôi không thể mang.”
Cận Văn Lễ ăn miếng mì rồi nói một cách mập mờ không rõ: “Nhà tôi cũng không ai ăn, cứ để đây đi, chắc chắn có người ăn, cũng không tính là lãng phí.”
Cái này còn không tính là lãng phí à? Diệp Thủy Thanh thật sự không hiểu tại sao Cận Văn Lễ lại phóng khoáng như vậy.
Ăn cơm trưa xong thì lại đi dạo trên phố một lúc, Diệp Thủy Thanh nói muốn về nhà, Cận Văn Lễ cũng không phản đối đã đồng ý ngay. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi đến khi đi qua cửa hàng gần nhà, đột nhiên Cận Văn Lễ gọi người phía trước: “Mẹ!”
Diệp Thủy Thanh giật mình, cũng nhìn theo thì thấy một dì ở đối diện đi qua, gương mặt vô cùng hiền hòa, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác thân thiết.
“Con lại chạy lung tung đi đâu vậy?” Đồng Tú Vân cười ha ha nhìn con trai, càng lộ vẻ hiền hậu ân cần.
“Mẹ, con có bạn ở đây đấy, đây là Diệp Thủy Thanh, cách nhà chúng ta một con phố cũng coi như là hàng xóm.”
Đồng Tú Vân sớm đã nhìn thấy phía sau con trai có một cô gái xinh đẹp, chỉ là không nghĩ nhiều, không ngờ thật sự là ở cùng con trai, thì lập tức chào hỏi một cách thân thiết: “Thủy Thanh à, Vân Lễ là một người thô lỗ cũng không có bao nhiêu học vấn, vừa nhìn cháu thì vô cùng nhã nhặn, nếu nó có chỗ nào đối xử với cháu không tốt cháu cứ việc nói ra, dì mắng nó. Đã giờ này rồi cháu ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì đến nhà ăn chút nhé.”
Diệp Thủy Thanh vội cười nói: “Dì ơi, cháu đã ăn rồi, Vân Lễ mời cháu ăn mì lạnh với thịt chó còn có...”
“Ơ kìa, cô đừng nói bậy, không phải chúng ta chỉ ăn mì lạnh thôi sao, ăn thịt chó khi nào!” Cận Văn Lễ vội ngắt lời Diệp Thủy Thanh.
Là chưa ăn, tiền vẫn bỏ ra mà, mình làm vậy là đang giữ sĩ diện giúp anh trước mặt mẹ của anh có gì không đúng? Người này đúng là không biết tốt xấu.
Mặc dù Cận Văn Lễ phủ nhận nhưng mặt Đồng Tú Vân đã u ám, không nói lời nào liền giơ giỏ mua thức ăn đập lên người Cận Văn Lễ: “Cái thứ không có mặt mũi như con, mẹ biết ngay là cả ngày con không muốn làm chuyện tốt, hôm nay mẹ không đánh gãy chân con thì không được!”
Cận Văn Lễ ném xe đạp của mình xuống chạy vòng quanh: “Mẹ, con thật sự không có ăn, thật sự không ăn mà! Mẹ đừng đánh con!”
Lần này Diệp Thủy Thanh ngơ ngác, đang yên lành sao đột nhiên dì lại dạy dỗ con trai thế, nếu đã không rõ là chuyện gì xảy ra thì cô cũng chỉ đành theo người qua đường bên cạnh xem náo nhiệt.
“Cô con cười, đều tại một câu của cô gây ra đó.” Cận Văn Lễ nhân lúc mẹ mình đứng lại thở hổn hển thì chạy đến trước mặt Diệp Thủy Thanh than phiền.
“Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, sao lại trách tôi chứ?”
Cận Văn Lễ cúi đầu, đến gần nói nhỏ bên tai Diệp Thủy Thanh: “Mẹ tôi là dân tộc Mãn, kỵ ăn thịt chó, cô nói xem có phải cô gây họa không.”
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới bừng tỉnh, cũng không để ý Cận Văn Lễ áp sát mình cỡ nào, chỉ cười càng vui vẻ hơn: “Cho dù anh không ăn, thì cũng có lòng muốn ăn, vốn đã nên đánh, không oan uổng chút nào!”
Con người Cận Văn Lễ đúng là không đứng đắn, cái gì cũng muốn nếm thử, thảo nào vừa nãy anh bối rối ăn hay không ăn như vậy, lại không chịu gói thịt chó mang về nhà, đúng là đáng đời!
Cười thì cười, cuối cùng Diệp Thủy Thanh vẫn bước lên giải thích với Đồng Tú Vân là hai người quả thật không ăn thịt chó, lúc này Đồng Tú Vân mới bớt giận.
Rất lâu rồi Diệp Thủy Thanh không cười vui vẻ đến thế, cứ cười một trận như vậy trong lòng cũng thoải mái không ít, vì không tiện nán lại với người nhà của Cận Văn Lễ, nên nói trong nhà có chuyện về trước, Cận Văn Lễ nhìn bóng lưng Diệp Thủy Thanh thì cả người đều cười híp mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con để ý người ta rồi à?” Đồng Tú Vân hỏi con trai.
“Dạ, để ý rồi.”
“Điều kiện nhà cô ấy thế nào, có xứng với nhà chúng ta không?”
Cận Văn Lễ quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ à, là nhà chúng ta không xứng với người ta, có điều trước nay con trai của mẹ chưa từng nghĩ sẽ dựa vào gia đình, tự con có thể lấy được vợ tốt, mẹ với bố cũng không cần lo lắng cho con.”
“Nhà chúng ta có xuất thân không tốt, điều kiện cũng không ổn, con cũng không đi làm đàng hoàng ở xưởng. Haiz, đứa con này của mẹ từ nhỏ đã có chính kiến, con tự xem mà làm đi, mẹ cũng không nói gì nữa.”
Cận Văn Lễ không trả lời, chỉ cười cầm lấy giỏ đồ ăn trong tay mẹ, cùng mẹ đi mua đồ ăn.
Lúc Thủy Thanh vào cửa nhà khóe miệng còn mang theo nụ cười, Chung Xuân Lan thấy con gái về thì trực tiếp mắng cô một trận: “Con chạy đi đâu thế, Tất Thành đến nhà chúng ta ngồi cả ngày để đợi con, sao bây giờ con mới về!”
“Anh ấy đang ở đâu?” Nụ cười trên gương mặt Thủy Thanh biến mất.
“Ngồi hơn nửa tiếng rồi! Con đó, sao càng ngày càng không ổn định thế, một ngày cuối tuần thì nghỉ ngơi cả một ngày như thế, sao con không ra ngoài với Tất Thành, cho dù hẹn với đồng nghiệp rồi thì cũng nên đi cùng với Tất Thành chứ.”
Sau khi Diệp Thủy Thanh mặc cho mẹ trách mắng mấy câu thì cắn môi im lặng mấy giây, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Mẹ, con không muốn quen Thôi Tất Thành nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT