Con nói gì? Con nói lại lần nữa!” Nghe con gái nói xong Chung Xuân Lan liền dừng lại trách mắng, bắt đầu trợn mắt.
Nếu Diệp Thủy Thanh đã nói ra thì đã quyết định bằng bất cứ giá nào rồi, thế là cô lại lớn tiếng nói lần nữa: “Con nói con không muốn hẹn hò với Thôi Tất Thành nữa, con muốn chia tay với anh ấy.”
“Chia tay thì cũng với phải có nguyên do chứ, cậu ấy có chỗ nào không tốt, con nói cho mẹ nghe trước.” Chung Xuân Lan vốn muốn nổi giận, nhưng vừa nghĩ có lẽ Thôi Tất Thành đã làm ra chuyện khác thường gì đó, khoan hẵng đổ oan cho con gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng không có nguyên nhân cụ thể gì, chỉ là mặt tính cách không hợp lắm.”
“Mẹ thật là phiền đám thanh niên của mấy đứa bây giờ cả ngày cứ luôn mồm nói tự do yêu đương, hôn nhân tự do, khi đó mẹ và bố con không phải cũng là bố mẹ nói gì thì là cái đó sao, cho dù là anh cả của con thì cũng không giống như con, xuất thân của Tất Thành tốt lại có học vấn, nhà chỉ có hai con, ở đơn vị thì lại là người cầm bút, con đi đâu tìm đối tượng có điều kiện tốt như vậy chứ? Con nói tính cách không hợp thì là không hợp à? Mẹ thấy tính tình của Tất Thành rất tốt, không nói đâu xa, con nhìn đám nhóc gần nhà chúng ta xem có đứa nào không giống tên lông bông chứ, có ai có thể chín chắn so với Tất Thành? Con đừng thấy nhà chúng ta được yên ổn mấy bữa thì bắt đầu làm ầm ĩ, nếu không có lý do chính đáng thì mẹ không đồng ý con chia tay với cậu ấy, con yên phận chút cho mẹ, ngày mai tan làm con bảo cậu ấy đến nhà ăn cơm, nghe chưa?” Chung Xuân Lan vừa nghe lý do của con gái ngay sau đó liền bốc hỏa.
“Mẹ à, con và Thôi Tất Thành coi như là miễn cưỡng ở bên nhau, tương lai sẽ không sống tốt được, dáng dấp của con cũng không phải chẳng ra làm sao, đợi chia tay với anh ấy thì lại bảo người khác giới thiệu người tốt cho con không được sao?”
Chung Xuân Lan tức giận chửi con gái một trận: “Con nghĩ mình là thần tiên à, người điều kiện tốt thì có mà con có thể đảm bảo đều đối xử tốt với con không, nhân phẩm mới là thứ hiếm có nhất, hơn nữa mẹ và bố con đều đã cảm ơn người giới thiệu rồi, đến lúc đó con bảo mẹ làm sao ăn nói với người ta, ngứa đòn có phải không hả!”
Chung Xuân Lan vừa lớn giọng thì đã thu hút cả ông bạn già Diệp Truyền Nghĩa còn có con trai cả, con dâu, và con trai thứ hai.
“Con vừa về nhà, bà cũng không để nó vào phòng nghỉ ngơi thì đã mắng con, để hàng xóm nghe thấy thì giống cái gì.” Diệp Truyền Nghĩa vẫn rất yêu thương con gái nhỏ.
“Ông hỏi con gái cưng của ông xem nó che giấu tâm tư quỷ gì!” Chung Xuân Lan liếc xéo ông bạn già của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là dưới sự truy hỏi của mọi người, Diệp Thủy Thanh lại nói ra suy nghĩ của mình lần nữa, kết quả quan điểm của mọi người đều nhất trí với Chung Xuân Lan, bắt đầu làm công tác tận tình khuyên bảo với Diệp Thủy Thanh.
“Con mặc kệ, chính là con không hẹn hò với anh ấy nữa, mọi người ép con cũng vô dụng!” Diệp Thủy Thanh vô cùng đau đầu, hét lớn lên một tiếng rồi chạy về phòng khóa cửa lại, ngay cả cơm tối cũng không ra ngoài ăn.
Chị dâu khuyên cả buổi ở ngoài cửa cũng không có tác dụng, Chung Xuân Lan đang trong cơn giận dữ, gọi con dâu lại cũng không cho người khác để ý đến Diệp Thủy Thanh, chỉ nói thích ăn thì ăn.
Trong lòng Diệp Thủy Thanh sốt ruột, cũng tức giận với suy nghĩ cổ hủ của mẹ, sáng hôm sau thức dậy cô chải tóc rửa mặt xong cũng không ăn cơm thì đã đạp xe đi làm.
“Đây là tức giận với ai thế, sao mặt không vui vậy?” Cận Văn Lễ thấy sắc mặt Diệp Thủy Thanh không tốt thì dè dặt hỏi một câu.
Diệp Thủy Thanh cũng không có tâm trạng để nghĩ xem sao Cận Văn Lễ lại chặn mình sớm như vậy, chỉ nói một cách tức giận: “Dựa vào con mắt tinh tường của anh à, con mắt nào của anh nhìn ra tôi không vui thế?”
“Vậy là tôi nhìn nhầm rồi, tôi chỉ nghĩ lỡ như cô tâm sự khó khăn gì có thể nói với tôi, cho dù tôi không giúp được cũng có thể an ủi cô mấy câu không phải sao? Nhưng tuyệt đối đừng giấu trong lòng để bản thân khó chịu.” Cận Văn Lễ lấy lòng xuôi theo câu nói của Diệp Thủy Thanh, ôm hết toàn bộ cái sai lên người mình.
Diệp Thủy Thanh cũng biết mình không nên giận lây sang Cận Văn Lễ, liền thở dài: “Tôi không sao, đi thôi.”
Kết quả còn chưa đợi nói dứt câu thì bụng đã phát ra một tiếng vang ọt ọt ọt, Diệp Thủy Thanh liền lúng túng đỏ mặt, từ tối qua sau khi ăn bát mì lạnh thì cô vẫn chưa ăn cơm, đã đói đến mức ngực trước dính lưng sau rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên Cận Văn Lễ cũng nghe thấy, liếc nhìn Diệp Thủy Thanh rồi nói: “Đi với tôi đi, ăn sáng trước rồi hẵng đi làm.”
Diệp Thủy Thanh chần chừ một lúc, Cận Văn Lễ lại nói: “Chỗ đó không xa đơn vị của các cô đâu.” Nói xong lại hối thúc Diệp Thủy Thanh mau đi, nếu không thì thật sự sẽ làm lỡ thời gian.
Cuối cùng Diệp Thủy Thanh không chống nổi đói bụng, liền đi theo Cận Văn Lễ.
“Mới sáng sớm đã đến quán cơm rồi?” Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ dẫn mình đến trước một quán cơm thì không kiềm được hỏi một câu.
“Đây là chỗ làm của bố tôi, cũng bán đồ ăn sáng.”
Sau khi Cận Văn Lễ dẫn Diệp Thủy Thanh vào, đầu tiên là để cô tìm chỗ ngồi xuống, không lâu sau thì bưng hai bát sữa đậu nành lớn quay lại, sau đó lại quay đi lấy hai cái bánh quẩy to: “Ăn đi, không đủ tôi đi lấy thêm.”
“Cái này có thể ăn bừa sao? Bố anh có ở đây không, có phải tôi nên chào hỏi không?” Diệp Thủy Thanh nhìn một lớp mỏng vàng nhạt phủ trên sữa đậu nành nóng hổi, một hương đậu nành nồng đậm đã bay ra, lại nhìn sang bánh quẩy to xốp giòn chiên vàng ươm, thèm đến nổi nuốt nước bọt.
Cận Văn Lễ cười nói: “Bố tôi vẫn chưa đi làm đâu, cô mau ăn đi, đừng để tôi nhìn mà đau lòng nữa.” Nói rồi còn thêm một muỗng đường cát trắng vào trong sữa đậu nành của Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh cũng không nhịn được nữa, cầm bánh quẩy lên cắn một miếng to, không chỉ thơm mà còn rất dai, uống thêm ngụm sữa đậu nành nóng, dạ dày lập tức trở nên thoải mái trở lại.
Cận Văn Lễ ngồi đối diện, mỉm cười nhìn Diệp Thủy Thanh ăn trước một hồi, rồi mình mới cầm bánh quẩy lên cắn một miếng.
Hai người ăn xong ra ngoài đạp xe chạy đến xưởng, lúc sắp đến Cận Văn Lễ lại hỏi Diệp Thủy Thanh: “Hộp cơm cô cũng không mang à?”
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Không có mang, trưa tôi đến căn tin ăn.”
“Không cần, đến căn tin còn cần thẻ ăn lãng phí lắm, trưa cô cứ đợi tôi ở phòng nghỉ, tôi đem cơm đến cho cô.”
“Vậy không được, anh đã mang đồ ăn cho tôi một tuần rồi, cho dù bố anh làm việc ở quán cơm thì người khác cũng sẽ nói ra nói vào.” Diệp Thủy Thanh sợ ảnh hưởng đến công việc của bố Cận Văn Lễ nên không đồng ý.
Cận Văn Lễ lại không để ý: “Cô không cần lo nhiều như vậy, bố tôi làm việc ở đó nhưng tôi cũng không dựa vào quan hệ của ông ấy, trưởng ban bọn họ còn có mấy người lấy cơm ở quầy qua lại tốt với tôi, bình thường xin tôi, còn chưa chắc tôi ăn đồ của bọn họ đâu. Cô cứ yên tâm mà ăn mạnh dạn đi, hay là sau này cô đừng mang theo hộp cơm nữa, cơm sáng cơm trưa tôi bao hết, nếu tối cô không muốn về nhà ăn thì tôi cũng để cô ăn uống thỏa thích.”
“Anh đừng nói lung tung, chỉ là tôi với mẹ tôi có chút mâu thuẫn, qua mấy ngày là ổn thôi.”
“Haiz, hai mẹ con làm gì có nghiêm túc, mẹ cô nói gì cô cứ nghe theo đi, đến mức ầm ĩ cả cơm cũng không ăn à? Cô thấy bây giờ người chịu đói còn không phải bản thân cô sao, đúng là đồ ngốc, hơn nữa cô không ăn cơm, tôi đau lòng thì không nói, mẹ cô cũng đau lòng đấy! Nghe lời tôi, về nhận sai với dì coi như xong chuyện rồi, đừng bướng bỉnh.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai da, tên côn đồ này còn nói đạo lý với mình cơ, Diệp Thủy Thanh nghe Cận Văn Lễ nghiêm túc ở đó giảng đạo ngoài buồn cười thì cũng có chút tức giận: “Tôi không ăn cơm chắc chắn mẹ tôi sẽ đau lòng, có liên quan gì đến anh? Tôi với mẹ tôi giận nhau là vì tôi muốn chia tay với Thôi Tất Thành, mẹ tôi không đồng ý nên mới làm dữ, anh nói xem tôi nên nhận sai thế nào?”
Hai mắt Cận Văn Lễ lập tức phát sáng, vừa muốn lên tiếng, không ngờ trong lúc kích động không thở đều nên đã ho khan, nhưng vẫn vừa ho dữ dội vừa muốn nói chuyện dù đứt quãng: “Cô, cô không cần…., khụ, khụ…, buổi, buổi tối, tôi đưa cơm cho cho, khụ, khụ…”
Diệp Thủy Thanh nhếch miệng vui vẻ: “Anh chậm chút chứ, gấp cái gì, sao lần này không bảo tôi nhận sai với mẹ tôi nữa?”
Cận Văn Lễ ho đến mức khàn giọng, nhưng dù thế nào cũng bình tĩnh lại, thở dài một hơi mới lên tiếng: “Về chuyện này thì tôi kiên quyết ủng hộ cô không thể chịu thua, vì hạnh phúc của mình thì phải đấu tranh đến cùng, tôi thà đưa cơm cho cô cả đời cũng không muốn cô cúi đầu với việc ép duyên phong kiến!”
“Thả rắm, mẹ tôi không bảo thủ như anh nói đâu, tôi đi làm đây.” Diệp Thủy Thanh không tán gẫu với Cận Văn Lễ nữa, đạp xe quẹo vào cổng chính của xưởng.
Cho đến khi Diệp Thủy Thanh đi xa, Cận Văn Lễ vẫn đứng đó không nhúc nhích, nheo mắt cong môi, tự mình vui vẻ cả buổi rồi mới đi.
Bởi vì công việc đã rảnh rang trở lại Thôi Tất Thành cố ý ăn cơm trưa xong sớm chạy đến phân xưởng của khu tìm Diệp Thủy Thanh, lúc anh ta đến phân xưởng vừa hay đuổi kịp đám người Diệp Thủy Thanh đi ra ngoài từ trong phân xưởng.
“Thủy Thanh.” Thôi Tất Thành gọi một tiếng.
Người khác nhìn thấy Thôi Tất Thành thì ùn ùn đến chào hỏi, có người còn nói đùa: “Ôi, người bận rộn hết bận rồi sao? Lẽ nào lãnh đạo cơ quan có thể đến cơ sở của chúng ta, chúng ta có thể gặp mặt lãnh đạo, thật đúng là nhờ phúc của Thủy Thanh.”
Thôi Tất Thành đều quen biết những người này, cũng nói đùa mấy câu rồi hỏi: “Sao không thấy Ninh Quân, tên nhóc này trốn đi đâu rồi?”
Mọi người vừa nghe câu này thì lập tức im lặng hết, qua một hồi lâu mới có người nói: “Ninh Quân xin nghỉ bệnh, đoán chừng tuần sau mới đi làm được.”
Sau đó đều nghĩ ngay đến lát nữa có lẽ Cận Văn Lễ lại qua nữa, vẫn nên bớt xen vào chuyện người khác, thế là đều tự động chạy về phía phòng nghỉ ăn cơm.
“Ninh Quân bệnh rồi, chuyện khi nào thế, xin nghỉ nhiều ngày như vậy nhất định là bệnh rất nghiệm trọng, đợi anh có thời gian đến nhà cậu ấy thăm.” Thôi Tất Thành xoay người trò chuyện với Diệp Thủy Thanh.
“Lúc anh đi thăm anh ta sẽ biết bệnh gì thôi, anh tìm em có việc à?” Diệp Thủy Thanh không muốn nói nhiều với Thôi Tất Thành.
“Lát nữa hẵng nói, anh lấy hộp cơm giúp em trước.”
“Không cần, em không mang cơm.” Diệp Thủy Thanh ngăn Thôi Tất Thành đang muốn đi ra ngoài.
Mặt Thôi Tất Thành lộ vẻ nghi ngờ: “Tại sao không mang, hay là anh đến căn tin lấy cơm cho em nhé.”
“Vậy cũng không cần, tự em đi là được, anh mau về đi.”
“Thủy Thanh, em đến mức phải khách sáo với anh như vậy sao? Em chỉ việc đợi, anh đi lấy cơm ngay.” Thôi Tất Thành cho rằng Diệp Thủy Thanh quên mang cơm, cũng không đợi cô từ chối nữa thì đã định đến căn tin. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thôi Tất Thành, anh không nghe Thủy Thanh nói không cần anh xum xoe sao, đồ ăn trong căn tin các người có thể cho vào miệng Thủy Thanh à? Anh vẫn nên nghỉ ngơi đi!”
Nghe thấy âm thanh này, Diệp Thủy Thanh và Thôi Tất Thành cùng lúc quay đầu qua, thì nhìn thấy Cận Văn Lễ xách một túi vải lớn hiên ngang đi vào, đợi khi đi đến trước mặt Diệp Thủy Thanh thì còn đẩy nhẹ cô một cái, đưa cô đến bên cạnh băng ghế bảo cô ngồi xuống, sau đó lần lượt lấy đồ từ trong túi ra ngoài.
“Hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu, sợ ngấy quá nên lấy thêm cho cô hai loại dưa muối, tay nghề của anh em tôi là gia truyền, vào miệng tan đi, thịt mềm lắm, thử xem!” Tay chân Cận Văn Lễ nhanh nhẹn bày đồ ăn ra xong, rồi lại gắp miếng thịt để trước mặt Diệp Thủy Thanh bảo cô ăn.
Diệp Thủy Thanh không muốn để cảnh tượng này xảy ra nên mới vội bảo Thôi Tất Thành đi, không ngờ vẫn gặp được.
“Thủy Thanh, đây là chuyện gì? Anh ta chạy đến đây làm gì!” Thôi Tất Thành tức giận nhìn Cận Văn Lễ quen cửa quen nẻo, rồi lại nhìn sang người ăn cơm âm thầm đồng cảm nhìn mình, mặt lập tức đỏ lên.
Cận Văn Lễ không để Diệp Thủy Thanh nói chuyện, ngước mặt lên lườm Thôi Tất Thành: “Có chuyện gì còn cần phải hỏi sao, có bậc thang thì mau xuống, đừng gây phiền phức.”
Thôi Tất Thành không quan tâm Cận Văn Lễ gây hấn, chỉ nhìn Diệp Thủy Thanh: “Thủy Thanh, anh chỉ cần một câu của em.”
“Thôi Tất Thành, là đàn ông đừng làm khó phụ nữ, nếu anh tự nhận mình vẫn là đàn ông, có gì thì nói với tôi!” Lần này Cận Văn Lễ lại trực tiếp nghiêng người chắn trước mặt Diệp Thủy Thanh, chắn tầm nhìn của Thôi Tất Thành.
Thôi Tất Thành cười khẩy: “Tại sao tôi phải nói chuyện với anh, tôi với Thủy Thanh là người yêu được mọi người công nhận, anh là cái thá gì!”
Cận Văn Lễ cũng cười khẩy theo: “Chuyện yêu đương còn cần công nhận à? Thủy Thanh không vui khi quen anh, anh còn ở đây giả vờ thân phận bạn trai gì nữa, tôi muốn xem xem trong cái phòng này có ai công nhận hai người là một đôi?”
Sau đó ánh mắt của Cận Văn Lễ liếc qua, người khác đều cúi đầu lần nữa, không một ai dám trả lời.
Thấy cảnh tượng này Thôi Tất Thành tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Cận Văn Lễ giận dữ: “Anh không cần thể hiện oai phong ở đây, anh không phải người của xưởng bọn tôi, bây giờ tôi kêu bảo vệ đuổi anh ra ngoài! Sau này cũng không cho phép anh vào nữa!”
“Sao, xưởng các người còn là đơn vị bảo mật à? Anh cứ việc gọi đi!”
Thôi Tất Thành thật sự bị dáng vẻ bất chấp đạo lý của Cận Văn Lễ chọc giận, xoay người sải bước lớn đi ra ngoài, không lâu sau thì dẫn người quay lại: “Chính là anh ta!"
Bảo vệ vừa nhìn người Thôi Tất Thành chỉ thì lập tức khó xử, chỉ trách tiếng xấu của Cận Văn Lễ vang xa, đơn vị trên cả con phố không ai không biết danh hiệu của anh: “Cán bộ Thôi, quả thật anh ta không phải người của xưởng chúng ta, nhưng trong xưởng cũng không có quy định không cho người ngoài vào.”
“Theo như anh nói, cho dù là nhân viên nhàn hạ hay là kẻ trộm cắp cũng có thể tùy ý vào xưởng chúng ta à? Vậy nếu mất đồ gì, xảy ra sự cố sản xuất các anh gánh nổi trách nhiệm này không?” Thôi Tất Thành tự nhận đã chiếm lý lẽ, bảo vệ ắt phải đuổi Cận Văn Lễ ra ngoài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai ngờ bảo vệ lại cười: “Thì ra cán bộ Thôi lo lắng điều này, người xấu đương nhiên chúng tôi phải bắt lại, có điều thân phận của đồng chí Cận vẫn có bảo đảm, anh ta sớm đã nói mình là đối tượng của đồng chí Diệp Thủy Thanh trong phân xưởng gấp giấy, anh xem không phải người ta mang cơm đến cho bạn gái sao, cho dù là lãnh đạo trong xưởng cũng không thể không cho đồng chí trẻ phát triển tình cảm cách mạng chứ!”
Vừa dứt lời, đám người trong phòng nghỉ liền lộ ra vẻ mặt khác nhau, có người nhát gan đã ôm hộp cơm chuồn ra ngoài, nhiều người hơn thì dựng lỗ tai, thỉnh thoảng lén liếc nhìn về bên này muốn xem náo nhiệt.
Sắc mặt Thôi Tất Thành biến đổi, bước mấy bước đến trước mặt Diệp Thủy Thanh, nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi: “Thủy Thanh, bảo vệ nói là thật sao? Em thật sự muốn ở cùng tên côn đồ này sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT