Diệp Thủy Thanh thấy hộp cơm của mình bị giật đi thì chỉ đành ngồi trên ghế im lặng không lên tiếng.
“Cô không ăn cũng không sao, hai hộp cơm này để ở chỗ cô, nếu buổi chiều đồ ăn thiu rồi thì cô cứ vứt thẳng đi là được, lúc tan làm hẵng đưa hộp cơm cho tôi.” Cận Văn Lễ ngốn nga ngốn nghiến vừa ăn vừa nói.
Diệp Thủy Thanh nghĩ nếu mình thật sự mặc kệ hai hộp đồ ăn hư rồi vứt đi, đoán chừng có thể khiến nhiều người tức giận, lương thực tinh quý giá như gạo ngửi mùi thôi cũng có thể thèm chết người, mình còn dám vứt sao? Hơn nữa thật sự cũng không nỡ, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn nhịn ăn nhịn xài sống qua ngày, tiền cũng tích góp từng đồng từng cắt, loại chuyện như lãng phí lương thực này không bước qua được lương tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên lại do dự một lát vẫn là cầm đũa ăn miếng cơm trắng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ở phân xưởng, cẩn thận nhai mấy cái rồi lại gắp miếng cà béo ngậy cho vào miệng, mùi vị đó thơm khỏi phải nói, ăn hai miếng dường như Diệp Thủy Thanh có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt của đồng nghiệp bên cạnh.
Cận Văn Lễ nhìn hai hộp cơm mình mang đến dần vơi bớt thì mắt đầy ý cười, đợi Diệp Thủy Thanh ăn xong thì lập tức thu dọn hộp cơm, cầm ra vòi nước bên ngoài rửa sạch sẽ.
“Thủy Thanh à, chuyện này là sao thế, không phải cô đang quen Tất Thành à, Cận Văn Lễ này góp vui gì vậy?” Ninh Quân cùng phân xưởng với Diệp Thủy Thanh là bạn học cấp hai của Thôi Tất Thành, thấy tình huống này thì không nhịn được liền hỏi.
Diệp Thủy Thanh nghe câu hỏi của Ninh Quân thì cũng không trả lời, cô cố ý rạn nứt với Thôi Tất Thành, nhưng trước khi hai người vẫn chưa nói rõ nên cũng không thể tùy tiện nói bừa, sỡ dĩ cô không kiên quyết từ chối Cận Văn Lễ một là muốn mượn anh chia tay với Thôi Tất Thành, còn lại cũng là vì không muốn đắc tội với đại gia tương lai như Cận Văn Lễ, dẫu sao trước khi mình chưa phát tài có lẽ vẫn phải trông mong vào người đàn ông này giúp đỡ, cho dù không bên cạnh anh thì cũng có thể theo học hỏi kinh nghiệm làm giàu, xem xem rốt cuộc Cận Văn Lễ giàu lên như thế nào.
“Thủy Thanh, đây là hộp cơm của cô, đã rửa sạch rồi cô cất đi.” Chính vào lúc mọi người đều đợi câu trả lời của Diệp Thủy Thanh thì Cận Văn Lễ đi vào, cùng với lúc để hộp cơm lên bàn thì đưa mắt liếc nhìn Ninh Quân một cách hung dữ.
Diệp Thủy Thanh cũng phát hiện sắc mặt của Cận Văn Lễ không đúng lắm thì vội cất hộp cơm vào, rồi lại nói với anh: “Tôi muốn nghỉ chút, anh về đơn vị đi.”
“Được, nhưng cô vừa ăn cơm xong đợi lát rồi ngủ trưa thì tốt hơn, tôi về xưởng trước đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cận Văn Lễ trả lời rất thoải mái, chỉ là lúc đi qua đám người thì cố ý đứng trước Ninh Quân thốt ra lời cảnh cáo có ý ám chỉ: “Đồ thì có thể ăn bừa, nói thì không thể nói bậy, chuyện của người khác người ngoài vẫn nên bớt nhiều chuyện lại mới tốt, nếu ai khiến Thủy Thanh khó xử, thì tôi là người không đồng ý!”
Ninh Quân cũng trẻ trung đầy sức sống, huống hồ lại bị Cận Văn Lễ dạy dỗ trước mặt nhiều người như vậy thì làm sao có mặt mũi được, thế là cũng trả lời lại một cách lạnh lùng: “Tất Thành là bạn học của tôi cũng là anh em tốt, Thủy Thanh là bạn gái của cậu ấy, nếu ai muốn làm ra chuyện người thứ ba nhúng tay vào thì tôi là người đầu tiên không đồng ý!”
Cận Văn Lễ nghe xong thì mỉm cười: “Nhóc con, cậu có khí phách đấy, tôi thật sự muốn xem xem rốt cuộc cậu trượng nghĩa cỡ nào!”
Ninh Quân nhìn bóng lưng đi xa của Cận Văn Lễ thì hừ một cái, quay người lại nói với Diệp Thủy Thanh: “Thủy Thanh à, cô đừng sợ, chuyện hôm nay mọi người đều không nhìn thấy, là tên côn đồ Cận Văn Lễ ép cô ăn đồ ăn của anh ta, sẽ không ai nhiều chuyện nói với Tất Thành đâu, đúng không? Con người Cận Văn Lễ này không phải người tốt lành gì, tôi đã nghe người trong đơn vị bọn họ nói từ lâu anh ta là tên côn đồ nổi danh, nếu ngày mai anh ta còn dám đến thì tôi xử anh ta giúp cô!”
Người khác cũng đồng loạt gật đầu, tỏ ý sẽ không lan truyền phá hoại mối quan hệ giữa Diệp Thủy Thanh và Thôi Tất Thành.
Diệp Thủy Thanh đúng là muốn để Thôi Tất Thành biết, kết quả lại bị Ninh Quân nói như vậy thì hết vui rồi, chỉ đành nói một câu cảm ơn cho qua chuyện.
Cũng không biết là cảnh cáo của Ninh Quân có tác dụng, hay là Cận Văn Lễ kiêng dè hoàn cảnh của Diệp Thủy Thanh, lúc tan làm ngày hôm đó anh cũng không xuất hiện trước mặt Diệp Thủy Thanh nữa, như vậy cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng có thể nói chuyện riêng với Thôi Tất Thành.
Hai người đẩy xe đạp đi trên đường, Diệp Thủy Thanh hỏi Thôi Tất Thành: “Làm xong bản tin rồi à?”
“Còn thiếu mấy tấm, chủ yếu là bảng hiệu bàn của mỗi phòng ban cũng phải viết lại, lượng công việc rất lớn, mấy ngày nay cũng không thể đưa em về nhà.” Thôi Tất Thành mỉm cười nhìn Diệp Thủy Thanh, cho rằng giữa hai người đã không sao rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh thở dài: “Tất Thành, chuyện hôm đó em nói ở công viên anh có suy nghĩ kỹ chưa, không phải em đang đùa đâu, hai chúng ta chia tay hòa bình, quen nhau không hợp người khác cũng sẽ không nói gì nhiều, anh cũng có thể nói là anh không thích em.”
Thôi Tất Thành liền sốt ruột: “Thủy Thanh, anh cũng lớn rồi, anh thật lòng muốn sống qua ngày tháng với em, cũng sẽ đối xử tốt với em, nếu em có chỗ nào bất mãn, hoặc có yêu cầu khác về hôn nhân thì cứ nói ra, anh cố hết sức làm là được rồi.”
“Tất Thành à, em và anh chỉ là đối tượng làm quen, vẫn chưa đến bước quyết định chuyện cưới gả, em nói lại một lần không phải con người anh không tốt, là cảm giác của em không đúng, cũng không phải em có lòng tham lấy lý do chia tay này để uy hiếp anh mua đồ cho em, cho dù anh có đồng ý hay không thì em cũng đã hạ quyết tâm rồi, đợi đến cuối tuần em sẽ nói chuyện này với bố mẹ em, anh nghĩ thoáng chút đi.” Diệp Thủy Thanh không muốn dông dài, chỉ muốn mau chóng chấm dứt với Thôi Tất Thành.
Thôi Tất Thành buồn bã cúi đầu, hồi lâu mới nói chuyện: “Anh đưa em về nhà trước.”
“Được, có điều đây là lần cuối cùng, sau này không cần như vậy nữa.”
Sau đó hai người đạp xe, cả đoạn đường chạy về phía nhà của Diệp Thủy Thanh mà không nói lời nào.
Đến đầu ngõ, Diệp Thủy Thanh chỉ nói một câu: “Tạm biệt.” Rồi quẹo vào không quay đầu lại.
Thôi Tất Thành nhếch đôi môi thầm hạ quyết tâm: Đều nói là con gái sợ dây dưa, đợi khoảng thời gian này mình làm việc xong thì ở bên cạnh Diệp Thủy Thanh mỗi ngày, nhất định phải khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý.
Lúc ăn tối xong, Chung Xuân Lan còn hỏi con gái: “Sao mấy bữa nay Thôi Tất Thành không đến nhà?”
Diệp Thủy Thanh chỉ nói Thôi Tất Thành bận bản tin trong xưởng không có thời gian.
“Nhìn xem vẫn là người có học được trọng dụng, con đừng thấy tiền lương của cậu ấy không kiếm được nhiều bằng công nhân, nhưng tương lai có thể nên hồn nên vía, chưa kể được liệt vào nhóm người tích cực, nếu thật sự vào Đảng thì vẻ vang cỡ nào chứ!”
Diệp Thủy Thanh nghe người nhà bàn luận về Thôi Tất Thành có tiền đồ cỡ nào thì cũng không trả lời, cô biết xã hội này sẽ thấy đổi rất nhanh, công ăn việc làm bây giờ cũng sẽ có ngày thất nghiệp.
Cận Văn Lễ cũng đã biến mất một buổi tối, sáng sớm thì lại xuất hiện ở góc phố đi làm cùng Diệp Thủy Thanh.
“Trước đây anh không đi làm thì anh làm gì?” Trên đường Diệp Thủy Thanh bắt đầu nghe ngóng hành tung của Cận Văn Lễ, muốn biết rõ một vài ngõ ngách.
Cận Văn Lễ chỉ cười nói: “Cũng không làm gì cả, chỉ ở cùng với mấy anh em.”
“Anh lớn như vậy rồi mà có việc lại không làm, không kiếm được đồng tiền nào cả ngày rảnh rỗi, đừng nói tiền hút thuốc đều là xin gia đình nha?” Diệp Thủy Thanh chưa bỏ ý định đã dùng kế khích tướng.
Giọng Cận Văn Lễ lớn hơn chút: “Tôi là người không có tiền đồ như vậy à? Chút tiền lương chết của đi làm kia có tính là gì, trước nay tôi không xin tiền gia đình, cô đừng cho rằng tôi thật sự là một tên côn đồ, tôi có thể nuôi vợ con nổi đấy.”
Haiz, người này cũng không biết mình không thể sinh con, còn nhắc vợ con gì nữa chứ, cũng thật đáng thương, về điểm này Diệp Thủy Thanh rất đồng cảm với Cận Văn Lễ.
“Thủy Thanh này, nếu cô chịu quen tôi, Cận Văn Lễ tôi thề với trời cả đời đều nghe theo cô, đối xử tốt với cô cả đời, để cô có cuộc sống hạnh phúc!” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh quan tâm đến vấn đề cuộc sống của mình thì cho rằng mình có hy vọng, lập tức bắt đầu đánh cược thề thốt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Chúng ta không hợp, có điều tôi rất muốn làm bạn với anh, không phải cái kiểu yêu đương, giống như anh và những anh em của anh vậy.”
Cận Văn Lễ không hiểu, làm gì có cô gái nào muốn kết nghĩa anh em với đàn ông chứ, suy nghĩ của Diệp Thủy Thanh cũng quá kỳ lạ rồi.
“Anh em của tôi nhiều rồi, hai chúng ta muốn làm quen thì yêu đương, dù sao tôi đã xác định cô là vợ tôi rồi.”
“Anh nói như vậy khó tránh quá tuyệt đối, anh không hiểu tôi, chẳng qua chỉ là thấy tôi trông xinh đẹp một chút mới biểu hiện như vậy, hôn nhân không có cơ sở tình cảm căn bản sẽ không hạnh phúc.” Diệp Thủy Thanh rất phản cảm với tính lăng nhăng thích sắc đẹp của Cận Văn Lễ.
“Tình cảm là qua lại mà có được, cô không cho tôi cơ hội làm sao biết giữa chúng ta không có tình cảm, tôi thích cô trông xinh đẹp thì có gì không đúng, cô thích nhìn người mù người què mặt đầy rỗ à?”
Diệp Thủy Thanh không phủ nhận được lời nói của Cận Văn Lễ, chỉ đành liếc nhìn anh: “Tôi hết cách nói chuyện với anh rồi!” Nói xong thì không để ý đến Cận Văn Lễ nữa.
Đến xưởng Diệp Thủy Thanh vừa chạy vào phân xưởng thì Tiểu Trâu liền chạy qua, nhỏ giọng nói một cách vô cùng thần bí: “Thủy Thanh, hôm nay Ninh Quân xin nghỉ bệnh, nghe nói là tối hôm qua bị người ta đánh, rớt mấy cái răng đấy, lát nữa chủ nhiệm với trưởng ban muốn đại diện phân xưởng đến nhà anh ấy hỏi thăm.”
Diệp Thủy Thanh ngạc nhiên: “Bị đánh vì chuyện gì vậy?”
Giọng của Tiểu Trâu càng thấp: “Ninh Quân không chịu nói là ai đánh anh ấy, nhưng người trong phân xưởng đều nghi ngờ là Cận Văn Lễ.”
Còn phải nghi ngờ sao, chắc chắn là anh rồi! Trưa hôm qua hai người cãi nhau, lúc tối thì lại không thấy Cận Văn Lễ xuất hiện, chắc chắn là đi trả thù Ninh Quân rồi.
Còn nói mình không phải côn đồ, vừa không vui thì ném đá giấu tay không phải côn đồ thì là gì! Bây giờ Diệp Thủy Thanh bắt đầu nghi ngờ có phải quá trình Cận Văn Lễ trở nên giàu có cũng có vấn đề.
Nhưng dù giận thì cũng hết cách, Diệp Thủy Thanh chỉ đành nhịn lại đợi đến khi gặp Cận Văn Lễ rồi hẵng nói.
Lúc trưa quả nhiên Cận Văn Lễ lại đến, nghênh ngang vào phòng nghỉ nhìn một vòng rồi cười: “Cái người đấu khẩu với tôi sao không đến? Tôi còn đang đợi nhìn xem cậu ta muốn không đồng ý thế nào đây! Thủy Thanh này, mau ăn nhân lúc cơm nóng, đồ ăn hôm nay ngon lắm.”
Cận Văn Lễ nói xong thì để hai hộp cơm trong tay lên bàn rồi mở ra, một hộp cơm trắng, một hộp trứng chiên cà, đúng là món ngon hiếm có.
Đã có Ninh Quân làm mẫu thì còn ai dám trêu chọc tên hung thần Cận Văn Lễ này chứ. Ai nấy đều mang hộp cơm trốn ở chỗ xa, ngay cả gan liếc nhìn bên này cũng không có, chỉ sợ Cận Văn Lễ thật sự là một tên liều mạng lấy mình ra xử tử.
“Tôi không ăn.” Diệp Thủy Thanh giữ chặt hộp cơm của mình, không để Cận Văn Lễ cướp đi.
“Sao không ăn vậy, đồ ăn ngon thế mà không ăn là tiếc lắm.”
“Tôi không ăn, tôi sợ thứ này cũng không phải có được một cách chính đáng!” Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ nhíu mày: “Nói gì vậy, tôi không trộm không cướp sao lại không phải có được một cách chính đáng, có phải có người bịa đặt nói lung tung không?”
Cận Văn Lễ nói xong còn nhìn sang bên phía đám người, người trong phân xưởng cũng không dám ngẩng đầu lên, toàn bộ đều chăm chú vào hộp cơm của mình cắm đầu ăn cơm.
“Anh đừng đổ thừa cho người khác lung tung, anh ra ngoài lát.” Diệp Thủy Thanh không muốn làm lớn chuyện, liền kêu Cận Văn Lễ ra ngoài.
“Cô muốn nói chuyện riêng với tôi thì bảo bọn họ ra ngoài không phải được rồi sao, hay là cô ăn cơm xong trước rồi hẵng nói cũng không muộn mà.” Cận Văn Lễ vẫn nhớ bảo Diệp Thủy Thanh ăn cơm trước.
“Cơm cũng không chạy thoát gấp cái gì, tôi hỏi anh, tối hôm qua có phải anh đánh Ninh Quân không?”
Cận Văn Lễ vừa nghe thì vui vẻ: “Không phải tôi đánh, là các anh em của tôi xả giận thay tôi, ai bảo cậu ta nói lung tung làm cô khó xử.”
“Anh có thể chặn miệng người khác mãi à, đánh người là có thể giải quyết vấn đề sao, đến lúc đó người ta đến đồn công an báo án thì anh làm sao?”
“Cô đừng lo cho tôi, cho cậu ta trăm lá gan cậu ta cũng không dám nói thêm một chữ.” Cận Văn Lễ càng vui vẻ hơn, cảm thấy Diệp Thủy Thanh đang lo lắng cho mình.
Diệp Thủy Thanh tức giận nói: “Không phải tôi lo cho anh, là tôi không muốn để anh đi làm chuyện trái pháp luật với danh nghĩa của tôi, tôi không phải con gái không đứng đắn, yêu đương chú trọng tôi tình anh nguyện, tự do yêu nhau, tôi muốn ở bên ai thì ở bên người đó, không phải ai nói mấy câu thì sẽ tủi thân mà tự mình chịu đựng. Cho nên anh cũng không cần lo lắng cho tôi, tôi và Thôi Tất Thành qua lại tiếp hay là chia tay cũng không phải chuyện người khác có thể chi phối, anh lo cho bản thân mình đi, không phải anh cũng có đối tượng rồi sao, còn lăng nhăng như vậy!” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Cận Văn Lễ nghe giọng của Diệp Thủy Thanh có ý muốn chia tay với Thôi Tất Thành thì vui mừng suýt nhảy lên, kết quả nghe câu cuối cùng thì hốt hoảng: “Ai nói tôi có đối tượng, tin nhảm ai đồn vậy, ông đây cắt lưỡi người đó!”
“Anh hét cái gì, không có thì không có, anh là ông của ai!” Diệp Thủy Thanh vội trấn an Cận Văn Lễ, thầm nghĩ xem ra lúc này chắc Tiêu Nguyệt Ba vẫn chưa xác định mối quan hệ yêu đương với Cận Văn Lễ.
“Thủy Thanh, một chàng trai trong sạch như tôi ngoài cô ra thì không có chút tơ tưởng với người khác, bố tôi làm việc ở quán cơm, người nhà có ưu đãi, cô đừng nhạy cảm quá.”
Thì ra là thế, đây là lần đầu tiên mình nghe nói chuyện trong nhà của Cận Văn Lễ, bố của anh là người của quán cơm, thảo nào anh có thể lấy được đồ ăn ngon như vậy.
“Vậy cũng không thể đánh người.”
Cận Văn Lễ lập tức nhận lời: “Không đánh nữa, tôi đảm bảo từ nay về sau cư xử lịch sự với người khác, cô mau ăn cơm đi.”
Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ dẫn đầu về phòng nghỉ, rồi lại mở hộp cơm của mình ra ăn, thì chỉ đành ăn hộp đồ ăn anh mang đến.
“Ăn xong thì ra ngoài đi dạo dễ tiêu hóa, ăn xong mà ngồi thì không tốt.” Cận Văn Lễ đang ăn thì liếc nhìn mấy người bên cạnh rồi bỗng mở miệng.
Người trong phân xưởng vừa nghe câu này thì vội vàng ăn hết mấy đũa cơm, sau đó mượn cớ rửa hộp cơm rồi ra ngoài, là đi không quay lại nữa.
Trong lòng Diệp Thủy Thanh có chuyện cũng không để ý hành động của Cận Văn Lễ, chỉ đẩy đồ ăn đã ăn nửa hộp cho Cận Văn Lễ: “Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”
Hôm qua là cố ý chọc giận Cận Văn Lễ mới ráng ăn hết đồ ăn, thật ra sức ăn của cô không lớn, hôm nay lại hiểu rõ đây là ưu đãi quan minh chính đại của người ta thì làm gì còn không biết xấu hổ mà ăn một mình.
“Tôi ăn của cô là được, hôm qua còn ăn hết mà, sao hôm nay lại...”
Cận Văn Lễ chưa nói xong thì phản ứng được Diệp Thủy Thanh có ý gì, thế là mặt mày hớn hở đổi giọng điệu: “Cô không cần đau lòng cho tôi, sau này nếu giận tôi thì cứ trực tiếp mắng tôi mấy câu, đánh mấy cái cũng được, nhưng tuyệt đối đừng nén giận làm hại cơ thể của mình, nếu dạ dày hư thì phải làm sao?”
Diệp Thủy Thanh không thèm để ý Cận Văn Lễ, ngồi ở đó không lên tiếng, Cận Văn Lễ thì vui vẻ ăn hết đồ ăn, rồi lại hí ha hí hửng đi rửa hộp cơm sạch sẽ đưa cho Diệp Thủy Thanh.
Cứ như vậy cho đến thứ bảy, trưa ngày nào Cận Văn Lễ cũng chạy đến đưa đồ ăn cho Diệp Thủy Thanh, mà người trong phân xưởng của Diệp Thủy Thanh thật sự không một ai dám tiết lộ nửa tin ra ngoài, cho nên bên phía Thôi Tất Thành cũng không có động tĩnh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ bảy lúc tan làm, Cận Văn Lễ vẫn đợi Thủy Thanh ở trên đường, lúc sắp đến nhà mới dừng lại đưa một món túi đồ cho cô.
“Đây là cái gì?”
“Cô mở ra xem đi.” Cận Văn Lễ chỉ mỉm cười.
Diệp Thủy Thanh mở túi vải ra liếc nhìn thì vẫn là một hộp cơm, lúc mở hộp cơm ra thì ngơ ngác, bên trong đầy ắp cả hộp thịt xào lăn!
“Hôm nay cuối tuần, cô mang về nhà ăn với người nhà đi.”
Đây là thứ tết mới có thể ăn được, Diệp Thủy Thanh nhìn thứ trong hộp cơm thì vô cùng kinh ngạc, ở ngày tháng trong tương lai thì món này không tính là gì, nhưng với bây giờ mà nói thì quá quý giá, quá hiếm có, điều càng khiến cho cô không ngờ được là Cận Văn Lễ còn biết nghĩ cho người nhà của mình.
“Vậy sao mà được, tôi mang về thì cũng không cách nào giải thích, anh vẫn nên giữ lại tự ăn đi.” Mặc dù Diệp Thủy Thanh rất muốn để người nhà cải thiện một chút, nhưng vừa nghĩ đến sóng gió gặp phải thì vẫn kìm nén.
Cận Văn Lễ cũng hiểu chỗ khó của Diệp Thủy Thanh, đảo mắt một cái rồi kéo cô ra phía sau tường thấp.
“Anh làm gì đó!” Tim Diệp Thủy Thanh lập tức lơ lửng, suy cho cùng cô không hiểu Cận Văn Lễ, nếu anh có rắp tâm xấu xa gì đó thì mình là người thiệt thòi.
Cận Văn Lễ cười ha hả không ngừng: “Tôi đâu phải lưu manh, cô sợ cái gì! Nếu cô đã không có cách mang về nhà, vậy có thế nào cũng phải để cô ăn mấy miếng mới được, nếu không thì tôi đau lòng chết mất. Nào, thử một miếng trước, đừng cãi, không ăn không cho đi, nếu cô không sợ người khác nhìn thấy thì cứ việc cự nự.”
Diệp Thủy Thanh chỉ đành há miệng ăn miếng thịt trong tay Cận Văn Lễ, tay nghề của quá khứ đúng là khác biệt, dùng nguyên liệu nguyên chất giá cả phải chăng thì không nói, thịt này xào ngoài cháy trong mềm, ăn trong miệng thì thơm đến mức mắt của Diệp Thủy Thanh cũng nheo lại.
Cận Văn Lễ lại gắp một miếng cho vào miệng mình, thấy Diệp Thủy Thanh nuốt xuống thì lại đút cho cô một miếng nữa, hai người lén lén lút lút anh một miếng tôi một miệng đã ăn không ít.
“Tôi không ăn nữa, lát về nhà chắc không ăn cơm nổi.”
“Cũng đúng, thịt còn lại tôi mang về hâm nóng chắc không hư, để lại cho cô ngày mai ăn tiếp.” Cận Văn Lễ nói, rồi cất hộp cơm vào.
Trong lòng Diệp Thủy Thanh có chút cảm động, nhưng vừa nghĩ đến về sau người này sẽ trở thành dáng vẻ gì thì lại không có cảm giác nữa, thay vì yêu đương với Cận Văn Lễ, cô thiên về theo người đàn ông này cùng nhau làm giàu hơn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người lau miệng lau tay thì đi ra từ phía sau bức tường thấp, Diệp Thủy Thanh đi phía trước, thuận tay vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh rồi đi về phía xe đạp, ai biết được vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thôi Tất Thành đứng trước xe của mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT