Mầm Non Ngã Bệnh

Chương 3: Cha cô.


1 năm

trướctiếp

"Khóc cái gì?"

Một giọng nam bất ngờ vang lên, hai người đồng thời sửng sốt. Giang Nguyệt giống như bị kìm hãm, kinh ngạc ngẩng đầu từ trong gối lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Đôi mắt đã sưng đỏ, trong lòng bàn tay Giang Nguyệt vẫn còn cầm một viên kẹo trái cây, là viên mà vừa nãy Lục Chu mới nhét vào tay cô.

Cô im lặng nuốt nước miếng, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, vô ý thức lui lại về phía sau.

"Anh, anh là ai?"

Không nhìn thấy gì càng khiến cô thêm hoảng sợ, Giang Nguyệt nhíu mày, lui về phía sau từng li từng tí, cho đến khi chạm vào gối mềm của mình.

Không nhìn thấy Lục Chu, Giang Nguyệt chỉ có thể dựa vào trực giác của mình nhìn về hướng cậu đang đứng. Có lẽ là mất đi thị giác đã khiến thính giác của cô trở nên càng thêm nhạy bén, rất nhanh đã nắm được nơi phát ra âm thanh.

Không chỉ có Giang Nguyệt, mà ngay cả Lục Chu cũng không cách nào giải thích rõ ràng cảm xúc hiện tại của mình, việc Giang Nguyệt bị mù thực sự là nằm ngoài dự đoán của cậu, lông mày cậu cau chặt lại, vươn bàn tay còn đang giơ lên ở giữa không trung, viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay đã sớm biến mất.

Lục Chu lãnh đạm thu tay về, đây là viên kẹo trái cây duy nhất trên người cậu. Cuộc sống ở cô nhi viện rất chật vật, một ngày bình thường ba bữa cơm đã khó, loại đồ ăn vặt như này lại càng hiếm thấy.

Viên kẹo hoa quả kia chính là vào lễ mừng năm mới viện trưởng đã chia cho bọn họ.

Một người một viên, Lục Chu cất giấu đã lâu cũng tiếc không nỡ bóc ra ăn.

Nhưng mà mới vừa rồi, khi thấy Giang Nguyệt khóc, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lục Chu lại nhớ đến viên kẹo của mình, chẳng biết tại sao lại đưa nó cho cô.

Đến cả cậu cũng không nói ra được ý nghĩa hành động của mình.

Cậu dừng một chút, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên mặt Giang Nguyệt, một lúc lâu sau cũng không tìm ra được lý do thích hợp.

Giang Nguyệt đợi một lát cũng không thấy Lục Chu trả lời, nếu không phải trong lòng bàn tay của mình còn nắm kẹo, cô thiếu chút nữa còn tưởng mình bị ảo giác.

Cô thì thào lại hỏi một câu, chỉ là lúc này ngữ khí so với vừa rồi đã bớt sợ hãi hơn: "Anh là ai?"

Tuy rằng cô đã có nhiều hơn một chút tự tin, nhưng trên mặt vẫn là lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhận ra được tầm mắt của tiểu công chúa đang dừng ở trên mặt chính mình, Lục Chu "xuy" một tiếng cười lạnh, hai tay cậu đút vào trong túi quần, cả người biếng nhác nghiêng người dựa vào một góc tường, thanh âm cực nhẹ.

"Tôi, ba, ba."

Giang Nguyệt: "..........."
Cô không hiểu nghẹn một cái, bỗng dưng nghĩ tới vừa rồi gọi sai người xấu hổ, ngượng ngùng căng khóe miệng.

Lục Chu không nói nữa, tầm mắt cậu như có như không dừng trên khuôn mặt cô, khóe mắt còn có vết tích ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay cậu đang đỏ bừng lên.

Hầu kết của Lục Chu chuyển động, hai tay cậu vẫn đút trong túi quần, cậu nhìn gương mặt của Giang Nguyệt, đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn còn mờ mịt, giống như những ngôi sao từ trên trời rơi xuống.

Nhưng không bao giờ nhìn thấy được ánh sáng.

................

Chắc là do mũi tiêm vừa rồi có tác dụng làm dịu thần kinh nên sau khi Giang Nguyệt khóc một hồi, còn chưa đợi được câu trả lời của Lục Chu, cô đã cảm thấy buồn ngủ, mặc dù cố gắng mở mắt ra, nhưng ý thức vẫn dần dần mơ hồ, cơ thể cô cũng kiệt sức, lười biếng nghiêng người sang một bên, bất ngờ chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi Lục Chu phát hiện ra, Giang Nguyệt đã hít thở đều đều, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn còn đặt ở bên gối, Lục Chu cau mày, trong lòng có chút kỳ lạ nói không nên lời. Cậu yên lặng nhìn Giang Nguyệt một lúc, khẽ cau mày, trong lòng nói: "Thật là một trái tim vĩ đại. . . . . . . ."

Gian phòng đột nhiên có thêm một người đàn ông xa lạ mà vẫn cô có thể yên bình đi vào giấc ngủ được.

Vừa mới quay người lại, khóe mắt lại thoáng thấy một góc của vải che cửa sổ thủy tinh bị gió thổi qua, Lục Chu cau mày, sau đó quay đầu nhìn Giang Nguyệt đang ngủ say trên giường. Cô gái trên giường nhu thuận cuộn mình ở bên trong chăn, đối với những thứ phát sinh bên ngoài hết thảy không hề phản ứng.

Lục Chu khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đứng dậy, động tác nhẹ nhàng chậm chạp dời chỗ ngồi về phía trước, vừa vặn ngăn cản ánh sáng chói mắt bên ngoài , lưu lại cho Giang Nguyệt một bóng râm.

Cô gái trên giường đã thở chậm rãi, lông mi dày như chiếc quạt nhỏ che đi mí mắt dưới, có lẽ là bởi vì hơi nóng, Giang Nguyệt ngủ một giấc, sau đó không yên mà hất tung chăn ra, lộ ra một nửa một nửa cánh tay.

Lông mày Lục Chu càng nhíu chặt, cân nhắc mấy lần, sau đó cậu đứng lên, giơ tay nhẹ nhàng giúp Giang Nguyệt đắp chăn lại.

Trong căn phòng yên lặng, Lục Chu lui về phía sau mấy bước, ánh mắt dời xuống, lại thoáng thấy một bức ảnh trong góc đầu giường, đồng tử đột nhiên mở to.

Đó là........

Cậu vươn tay cầm khung ảnh lên.

Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên bên tai cậu, hết lần này đến lần khác đánh vào thần kinh của cậu, đầu đau như búa bổ, trong đầu cậu dường như có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài.

Tuy nhiên, cho dù sau khi nỗi đau qua đi, ký ức vẫn trống rỗng, sạch sẽ như một tờ giấy trắng, nhưng tiếng hét của người phụ nữ đêm đó không bao giờ rời khỏi giấc mơ của cậu.

Đau đớn từng chút một đã ăn mòn ý thức của cậu, suy nghĩ tán loạn, Lục Chu ôm chặt đầu, không tự chủ được ngồi xổm xuống, cắn chặt môi mỏng run rẩy, Giang Nguyệt còn đang ngủ say, trong căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ bờ vai Lục Chu run rẩy ra, chỉ còn lại một mảnh bình yên.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, từ ngoài cửa có người thì thào nói nhỏ, là tiếng của người hầu đang nói chuyện với Giang Ngộ. Cả người Lục Chu cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía cửa, tiếng bước chân ngoài cửa đã biến mất, thay vào đó là tiếng xoay nhẹ của khóa cửa.

Cũng may, nơi Lục Chu ngồi vừa vặn là một góc chết, Giang Ngộ đang bưng cháo đứng ở cửa, xuyên qua khe cửa nhìn thấy con gái đang ngủ say trên giường, liền nhẹ nhàng đóng lại, xoay người rời đi.

Trong bóng tối, Lục Chu nhẹ nhõm thở ra, sau khi hít sâu một hơi, ánh mắt tiếp tục rơi vào người trong ảnh, con ngươi tối sầm lại.

-

Lúc Lục Chu mở cửa đi xuống lầu thì đụng phải quản gia đang đi lên lầu, quản gia nhìn thấy cậu, hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu với cậu, nói: "Tiên sinh đang ở trong thư phòng chờ cậu."

Phòng làm việc của Giang Ngộ ở lầu hai, quản gia dẫn Lục Chu đến tầng hai.

Hành lang của tầng hai không có gì khác biệt với tầng ba, đều là bức tranh sơn dầu cùng một màu, nhưng người ra vào thì nhiều hơn chút.

Vừa đến cửa phòng làm việc, cậu đã nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy quản gia, cậu ta nhẹ nhàng gật đầu với ông, rồi lại vội vã rời đi.

Thấy Lục Chu ngơ ngác nhìn người đã đi xa, quản gia khẽ nhăn mặt giải thích: "Đây là thư ký của tiên sinh, mấy ngày nay tiên sinh đều ở nhà làm việc, cho nên mỗi ngày thư kí đều tới đây."
Kể từ ngày Giang Nguyệt hôn mê, Giang Ngộ luôn ở nhà chăm sóc con gái mình, chỉ đến khi nhìn thấy Giang Nguyệt ngủ say, ông mới rảnh rỗi để giải quyết mọi việc khác.

Cửa phòng đóng chặt, quản gia nhẹ tay gõ cửa, thay Lục Chu mở cửa.

Quả nhiên, Giang Ngộ đang bận công việc văn phòng, tài liệu trên bàn chất đống như núi, hoàn toàn khác hẳn với người cha già lo lắng mà cậu nhìn thấy lúc sáng.

Lúc này Giang Ngộ đeo kính gọng vàng, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc, tỉ mỉ lật từng tờ giấy tờ, tay trái nhẹ nhàng ấn lên thái dương, nhào nặn theo chiều kim đồng hồ.

Nghe thấy tiếng Lục Chu bước vào , Giang Ngộ rốt cuộc từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, đối với Lục Chu gật gật đầu, nói: “Cậu lại đây?"

Ông chỉ Lục Chu ngồi vào một chỗ, lại phân phó người mang điểm tâm lên, đặt tới trước mặt của Lục Chu: "Cậu vẫn chưa ăn sáng đúng không, ăn tạm chút điểm tâm lấp bụng nhé."
Suy nghĩ một chút, lại nói: "Hay là cậu thích ăn cháo, hoặc là ăn mì không?"

Trước kia Giang Ngộ đi du học ở nước ngoài đã tập quen với bữa sáng của phương Tây, có điều dạ dày Giang Nguyệt không tốt, chỉ có thể uống cháo, cho nên bữa sáng trong nhà sẽ được chuẩn bị hai phần.

Lục Chu lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Như thế này đủ rồi, cảm ơn Giang tiên sinh."

Nói xong, cậu nhấc tay gắp một chiếc bánh sừng bò từ trong đĩa điểm tâm, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, động tác uyển chuyển đoan trang, không tìm ra một chút thất lễ nào.

Trong mắt Giang Ngộ xẹt qua một tia tán thưởng, sau khi Lục Chu ăn xong, liền đem ly sữa bên cạnh đẩy đến trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Uống một chút, làm ẩm cổ họng."

Lục Chu nghe lời: "Cảm ơn Giang tiên sinh."

Thấy Lục Chu ăn gần hết, ông mới mở miệng nói: "Tối hôm qua vội quá, không thể sắp xếp tốt cho cậu được." Ông nghiêng người, nhìn thấy Lục Chu đã để sữa xuống, nhìn mình , Giang Ngộ cười nói: "Vừa rồi ta kêu người đem đồ qua cho cậu, đặt ở trong phòng của cậu, lát nữa cậu xem xem thiếu cái gì thì bảo, ta kêu bọn họ trở về lấy."

Đồ đạc của Lục Chu ở cô nhi viện vô cùng ít, cũng chỉ có mấy bộ quần áo, còn có một khung ảnh cũ không có ảnh, lúc đầu cấp dưới của Giang Ngộ không coi trọng, cho rằng đó chỉ là đồ dùng bị hỏng, nhưng về sau lại nghe viện trưởng nói đó là đồ mà Lục Chu từ nhỏ đã mang theo trên người, lúc này mới mang về.

Giang Ngộ đương nhiên biết đến khung ảnh, tuy rằng tò mò cái khung ảnh trống rỗng này sao lại quan trọng với Lục Chu đến vậy , nhưng mỗi người đều có riêng tư, nên ông cũng không hỏi nhiều.

Giang Ngộ vỗ vỗ bả vai Lục Chu nói: "Thủ tục phía cô nhi viện đã làm xong rồi, cậu cứ an tâm ở lại Giang gia, thiếu cái gì thì có thể nói với quản gia, ông ấy sẽ sắp xếp."
Ông dừng một chút, lại nói: "Chính là người vừa nãy dẫn cậu đến đây."

Lúc này, Lục Chu thức thời đứng lên, cảm tạ Giang Ngộ: "Cám ơn Giang tiên sinh."

Giang Ngộ không hề đề cập gì đến chuyện xung hỉ, Lục Chu tất nhiên cũng không phải không có năng lực nhắc tới, chỉ là trong chớp mắt, con ngươi hơi trầm xuống.

Một người hầu dẫn Lục Chu ra ngoài, cậu vừa đi, quản gia đã tiến vào trong phòng, ngẩng đầu nhìn Giang Ngộ , thấy ông xoa xoa cằm, suy nghĩ nặng nề, liền cười nói: "Cũng chỉ là một đứa nhóc choai choai thôi, tiên sinh cũng đừng quá lo lắng."

Lại nói tiếp, Lục Chu cũng chỉ lớn hơn Giang Nguyệt có mấy tháng.

Những mảnh vụn đồ ăn trên bàn đã được thu dọn, Giang Ngộ ấn huyệt thái dương, kính mắt cũng đã bị ông đặt sang một bên.

Nghe thấy lời khuyên của quản gia, Giang Ngộ chỉ nhàn nhạt cười, thản nhiên nói: "Chỉ cần là chuyện liên quan đến Nguyệt Nguyệt, ta thật sự không dám phớt lờ."

Đây chính là bảo bối cuối cùng mà vợ để lại cho ông, ông không thể làm mất được.

Ông mệt mỏi nhắm mắt lại, ngả người ra sau: “Hãy để mắt đến cậu ta, trong nhà tự dưng có thêm một người, ta luôn cảm thấy có chút bất an.”

“Vâng.”

“Còn nữa, camera trong phòng Nguyệt Nguyệt nhớ hủy đi. "

Đây là tối hôm qua bọn họ cố ý lắp để xem hành động của Lục Chu, hiện tại Giang Nguyệt đã tỉnh, tất nhiên không cần nó nữa.

Quản gia nghe vậy khẽ gật đầu, "Vâng."

Giang Ngộ mệt mỏi xoa chóp mũi, bỗng dưng nhớ tới ánh mắt của Lục Chu khi mới vào nhà, ông chợt ngồi thẳng người, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Đèn trong phòng khách tối hôm qua không sáng, lúc đó ông rất lo lắng cho Giang Nguyệt, không thèm để ý đến vẻ mặt của Lục Chu, bây giờ cẩn thận suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe lên một cái gì đó.

Dung mạo của Lục Chu...........

Ông kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía quản gia, ánh mắt híp lại.

Quản gia sửng sốt.

Chỉ nghe thấy giọng khàn khàn của Giang Ngộ vang lên trong phòng: "Ông có cảm giác được không, ánh mắt của đứa nhỏ kia, cực kì giống sói."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp